Lộ Ánh Tịch vừa đến doanh y đã bị Nam Cung Uyên nửa khuyên nửa đẩy về lại hành quán.
“Sư phụ, tình trạng trong thành thế nào rồi ạ?” Lộ Ánh Tịch trở lại phòng ở hành quán, mới ngồi xuống đã lo lắng hỏi dồn.
“Hôm nay định mở cổng thành, nhưng ở đâu lại xuất hiện rất nhiều người dân mà đa số là những nam tử tuổi trẻ cường tráng. Nhìn sơ qua như là một nhóm quân khởi nghĩa của nhân dân tự tổ chức.” Nam Cung Uyên tự tay rót một chén nước nóng, đưa đến tận tay nàng, mới nói tiếp: “Thân thể ngươi gầy yếu, đừng phí sức vào những chuyện này. Ta đã xin Thái thú sắp xếp xe ngựa cho ngươi, đầu giờ chiều sẽ khởi hành hồi cung.”
“Đầu giờ chiều?” Lộ Ánh Tịch giật mình.
“Sức khỏe của ngươi không tốt, mà ở đây bệnh khí quá nặng, rất là nguy hiểm.” Nam Cung Uyên dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói với nàng: “Ta đã không còn trấn áp được bệnh tim của ngươi nữa rồi, ngươi phải tự điều dưỡng bản thân. Đợi khi nào ta rời khỏi Huy Thành, sẽ đi tìm một loại dược liệu. Xem như món quà mọn gửi tặng sinh nhật của ngươi.”
“Dược liệu gì ạ?” Lộ Ánh Tịch thắc mắc hỏi. Nàng tự biết bệnh tim của nàng không có thuốc nào cứu chữa được. Ngoài ra còn có hàn độc vốn là dư độc nhiều năm cũng là một vấn đề nan giải. Sư phụ có cách nào sao?
Nam Cung Uyên không trả lời, chỉ mỉm cười, còn hỏi ngược lại: “Ngươi còn nhớ ước hẹn nửa năm không?”
Lộ Ánh Tịch gật đầu, giống như có một dòng điện chảy qua người, nàng đột nhiên hiểu rõ!
“Sư phụ…” Nàng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn y, “Có phải sư phụ muốn tìm cà độc dược[]?!”
[] Cà độc dược còn có tên là mạn đà la, trong y học cổ truyền nó là một trong vị thuốc cơ bản với tên gọi dương kim hoa. Có tác dụng ngừa suyễn, giảm ho, chống đau… Nó còn có độc tính, khi bị ngộ độc sẽ có hiện tượng giãn đồng tử, mờ mắt, tim đập nhanh, giãn phế quản, miệng khô, nếu tác động vào hệ thần kinh trung ương có thể gây tử vong.
Nam Cung Uyên chỉ cười không nói, đôi mắt đen hun hút như có hai ngọn lửa bùng cháy, lại chôn giấu khát vọng u tối đã lâu.
“Nhất định là vậy…” Lộ Ánh Tịch thất thần thì thào. Nàng quả thực đã trách lầm sư phụ. Sư phụ làm sao hại nàng mất mạng được. Hắn chẳng qua muốn cứu nàng mà thôi.
“Thời gian tiếp theo, ngươi sẽ từ từ suy nhược, chỉ có cách này mới có thể lấy được lòng tin của ‘người đó’.” Nam Cung Uyên trầm thấp, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lại nói: “Đến lúc đó nếu ngươi không muốn ra đi, thì chỉ cần lấy cà độc dược làm thuốc, tự mình điều chế thuốc giảm đau là được. Trước tiên vượt qua mùa đông này, sau đó từ từ điều dưỡng lại là ổn.”
“Sư phụ lên kế hoạch từ lâu rồi sao?” Lộ Ánh Tịch ngóng nhìn y, giọng nói nhỏ nhẹ có vài phần nghẹn ngào cay đắng: “Nếu như thế, vì sao người không làm chuyện này từ ngày Lộ Ánh Tịch xuất giá? Tại sao phải đợi Ánh Tịch cố gắng vượt qua nửa năm mới làm?”
Nam Cung Uyên trầm mặc giây lát. Y âm thầm lắng tai nghe âm thanh bốn bề, sau khi xác định không có ai ở gần đây mới mở miệng nói: “Ngươi và Mộ Dung Thần Duệ có duyên phận Hồng Loan Thiên Hỉ, ý trời không thể trái. Không chỉ có một nguyên do đó, khi đó tình trạng của Ô Quốc không cho phép ngươi và ta tùy tiện làm thế. Hiện nay bốn nước đều đã có dự tính riêng, nếu ngươi muốn rời khỏi, ta nghĩ sẽ không ảnh hưởng quá lớn.”
“Duyên Thiên Hỉ?” Lộ Ánh Tịch mấp máy môi, khó nhận biết tâm tình ra sao, “Có phải Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ chỉ có duyên phận phu thê hơn nửa năm?”
Nam Cung Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói có chút ngập ngừng: “Ta không biết.” Y cũng kỳ vọng như vậy, cũng đã cố gắng hết mình đem những khó khăn sắp xếp thỏa đáng nhất. Còn tương lai ra sao, vẫn không nằm trong tay y.
“Đến lúc đó nếu con đi…” Lộ Ánh Tịch cười trừ, tự cười cợt bản thân, sau đó liền ngậm chặt miệng. Nếu nàng đi khỏi thì thế cuộc thiên hạ ra sao đâu còn liên quan gì đến nàng nữa? Con người đã chết giống như đèn tắt, tất cả những chuyện trước kia đã không còn ý nghĩa. Thế nhưng, cái quyết định không quá khó khăn này nàng lại chần chừ không quyết.
Nam Cung Uyên lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, trong lòng bỗng hồi tưởng đến một hình ảnh. Trước khi nàng xuất giá, đã đến tặng hắn một bức họa. Lúc đó nàng đã không giấu được nét đau thương trong đôi mắt trong veo, rồi như tự động viên bản thân mà hời hợt nói với y: “Sư phụ, Ánh Tịch sắp xuất giá. Sư phụ đã dốc lòng dạy dỗ nhiều năm, ơn này Ánh Tịch sẽ ghi tạc trong tim mãi mãi.” Y mở bức tranh cuộn ra, sững sờ tại chỗ. Trên bức tranh là một bộ quần áo đỏ chói dành cho người con gái xuất giá, trên đầu đội mũ phượng, nhưng không có dáng người cũng không có mặt. Dường như nàng muốn nói cho hắn biết, người nàng muốn lấy không phải ‘người đó’, mà là…
Y không tự chủ được buông một tiếng thở dài. Là y đã không nắm bắt chặt cơ hội. Là y đã quá mức lo trước tính sau. Nhưng y không muốn nàng phải hối hận, không muốn thấy nàng sống trong áy náy.
Lộ Ánh Tịch cũng trầm lặng không nói, cười nhìn ngắm khuôn mặt anh tuấn, bình lặng như nước của y. Nếu không nhìn kỹ nàng sẽ không phát hiện trong đôi mắt ngọc đen như mực thật ra ẩn chứa tầng tầng gợn sóng. Từ trước đến nay, tâm tình của y được che giấu rất sâu tựa như trái tim y vậy. Nàng không ngừng phỏng đoán, muốn biết nhưng không dám hỏi. Khoảng cách giữa họ dường như đã từng gần đến mức không thể gần hơn, lại vô hình chung đã bị đẩy ra xa, bây giờ lại như trở về điểm ban đầu. Tất cả đều có khả năng đổi mới.
Nguồn ebook:
Sớm hơn nửa ngày so với dự tính, Lộ Ánh Tịch đã lên đường trở về hoàng cung.
Đến lúc hoàng hôn, Lộ Ánh Tịch đã về tới Phượng Tê cung. Nàng bỗng cảm thấy hốt hoảng. Nhìn bày biện xung quanh tẩm cung, nàng vừa thấy quen thuộc vừa xa lạ. Nơi đây là nhà nàng, thuộc về nàng hay sao? Nhưng vì sao nàng lại thấy thiếu thứ gì đó.
Tinh thần bất định bước vào phòng trong, nàng đang muốn đi nằm nghỉ tạm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một hình dáng đang nằm trên giường, nàng đột nhiên ngẩn người.
Người đang nằm trên giường cũng nghe thấy tiếng động, không khỏi cả kinh, vội vã lăn xuống giường, quỳ sụp gối dập đầu: “Nương nương thứ tội! Nô tỳ biết ngày mai nương nương trở lại nên muốn thay một bộ nệm trải giường mới!”
Lộ Ánh Tịch không lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc mắt trông nàng ta.
Tình Thấm quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích, cả người căng cứng, không biết rằng mồ hôi đã thấm ướt lưng áo.
“Đứng dậy.” Một lúc sau, Lộ Ánh Tịch mới mở miệng nói, vẻ mặt hờ hững không dòm ra là đang có tâm trạng ra sao.
Tình Thấm nơm nớp lo sợ đứng dậy, hơi ngẩng đầu đưa mắt về phía nàng, lòng càng thêm hoảng sợ.
“Muốn ngủ trên phượng sàng?” Lộ Ánh Tịch không nhanh không chậm hỏi, ánh mắt dần đông đặc như băng hàn, “Hay là muốn vào mật đạo? Không có sự cho phép của Bản cung, ngươi định tự ý làm chuyện gì?”
“Nô tỳ tuyệt đối không có tư tưởng khác!” Tình Thấm mềm nhũn lại quỳ ập xuống lần nữa, thanh âm giòn tan vỡ vụn, tiếng nấc nghẹn ngào sợ hãi, “Nô tỳ sống là người Ô Quốc, chết làm ma Ô Quốc, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện mật đạo ra ngoài! Cầu xin Công chúa điện hạ tin tưởng nô tỳ!”
“Thế thì đúng là ngươi muốn ngủ trên phượng sàng này?” Lộ Ánh Tịch không kêu nàng ta đứng dậy nữa, chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta.
“Nô tỳ, nô tỳ…” Tình Thấm dập đầu chạm đất, không dám ngẩng đầu lên một chút, lúng túng nói: “Nô tỳ đáng chết. Nô tỳ…”
“Ngươi chung tình với Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Tình Thấm liên tục dập đầu, không có dũng khí trả lời.
“Tiểu Thấm, nể tình chủ tớ đã lâu, ngươi nên nói thật may ra còn có một con đường sống.” Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch bình thản, lòng đã sáng tỏ như gương.
“Quả thực nô tỳ… thực sự tôn sùng Hoàng thượng…” Giọng Tình Thấm như tiếng muỗi vo ve, bả vai run rẩy. Nàng ta ấp úng một hồi lâu mới mạnh dạn ngước đầu nhìn thẳng vào nàng, không đếm xỉa đến mọi thứ nói: “Công chúa điện hạ, đúng là nô tỳ ngưỡng mộ Hoàng thượng! Nhưng nô tỳ công tư rạch ròi, ngàn vạn lần sẽ không bao giờ vì lấy lòng Hoàng thượng mà nói ra bí mật. Nếu như Công chúa không tin, thì hãy giết chết nô tỳ! Đây là mạng sống của nô tỳ, nô tỳ sẽ không có một lời oán thán!”
Lộ Ánh Tịch im lìm nhìn nàng ta chăm chăm, không nói một lời.
Thấy nàng một mực trầm mặc, Tình Thấm không dằn được hoảng sợ, nhưng vẫn mạnh miệng, nói: “Nô tỳ chưa từng làm chuyện có lỗi với Ô Quốc! Cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với Công chúa!”
“Phải không?” Lộ Ánh Tịch cười khẩy, giọng nói cũng băng giá: “Ngươi còn dám nói ngươi trung thành với Bản cung? Ngươi còn dám nói ngươi không thẹn với lương tâm? Lúc Hoàng đế tự dưng nghi ngờ sự tồn tại của mật đạo, chẳng nhẽ không phải do ngươi cố ý tiết lộ? Ngươi đặc biệt quan tâm đến Tê Điệp, chẳng lẽ vẫn không điều tra được bí mật của nàng ta? Ngươi biết mà không báo, dụng ý của ngươi ra sao?” Hai câu sau là nàng đang thử dò xét nàng ta. Hôm trước Hạ Như Sương có đề cập đến Tê Điệp, mặc dù nàng vẫn chưa tìm ra bí mật đó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chút mắc mớ.
Tình Thấm chấn động, sóng mắt nhốn nháo. Nét mặt hiện rõ vẻ sợ sệt khẩn trương, nhưng từ từ trấn định trở lại, tựa như đã giác ngộ, thấy chết không sờn.
“Vâng, nô tỳ đã cố ý để rò rỉ thông tin, gửi mật thư cho Hoàng thượng. Nhưng nô tỳ chỉ muốn gây sự chú ý của Hoàng thượng, không hề nói mật đạo ở tại Phượng Tê cung. Hoàng thượng cũng không biết chữ ký ‘Tình nhi’ kia là của nô tỳ.” Nàng ta đột nhiên bật cười, đắng chát sầu khổ nói, “Bí mật của Tê Điệp, với năng lực của Hi vệ thì sớm muộn gì cũng sẽ tra ra. Nô tỳ có nói hay không cũng không có bất kỳ trở ngại nào. Công chúa sai nô tỳ cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Tê Điệp, là muốn bảo nô tỳ đến một ngày nào đó đóng giả Tê Điệp ư? Nhưng căn bản là Hoàng thượng không quan tâm đến Tê Điệp, nô tỳ sắm vai Tê Điệp thì có tác dụng gì chứ?”
Lộ Ánh Tịch chợt thở dài, cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, liền ngồi xuống phượng sàng mới nói: “Thích một người vốn không có lỗi. Ngươi đứng lên đi.”
Tình Thấm vẫn quỳ gối bất động, vẻ mặt quật cường.
“Tiểu Thấm, ngươi có quyền thích bất kỳ ai, nhưng ngươi phải hiểu rõ, người nọ có tình cảm với ngươi hay không. Tình cảm một phía, mơ tưởng hão huyền chỉ gây ra tai họa.” Lộ Ánh Tịch khép mắt lại, vầng trán hiện rõ nét rã rời. Cho dù Tiểu Thấm có chủ ý, suy nghĩ thầm kín nhưng vẫn chưa mắc phải sai lầm quá lớn. Nếu chỉ vì thế mà nàng giết nàng ta, có phần quá độc ác.
“Nếu không tranh thủ làm sao biết được tình cảm của người đó?” Giọng nói Tình Thấm yếu ớt nhưng lạnh lùng thốt lên: “Thân phận nô tỳ thấp kém, khác một trời một vực với Công chúa. Nếu bản thân không cố gắng, sao có cơ hội được người đó xem trọng?”
“Vậy thì, ngươi muốn làm gì?” Lộ Ánh Tịch dựa lưng vào gối tựa, nhắm mắt hỏi.
Tình Thấm chua chát cười tự giễu, nhẹ nhàng trả lời: “Nô tỳ còn có thể làm gì? Công chúa đã biết được tâm can của nô tỳ. Người vẫn có thể cho nô tỳ sống trên cõi đời này sao?”
Lộ Ánh Tịch không nói, ấn đường thắt chặt. Nàng chợp mắt tĩnh tâm suy nghĩ đôi chút, mới mở mắt nhìn về phía Tình Thấm: “Tiểu Thấm, đừng nói Bản cung không niệm tình với ngươi. Bây giờ Bản cung cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể hoàn thành chuyện này, Bản cung đảm bảo ngươi sẽ bình an trở về Ô Quốc.”
Tình Thấm hồ nghi cau chặt đôi mày thanh tú, đáp lời: “Công chúa muốn nô tỳ làm chuyện gì?”
“Để làm chuyện này cần một ít thời gian.” Lộ Ánh Tịch đứng dậy đi về phía nàng ta, cố gắng đè thấp âm lượng. Nhưng bất thình lình nàng đưa mắt về phía cửa cung, lập tức dừng lại không nói.
Tiếng bước chân rất nhỏ trầm ổn truyền đến. Nàng lắng tai thì đã nghe thấy tiếng bức mành châu bị vén lên, va vào nhau kêu leng keng.
“Hoàng hậu đang nổi giận chuyện gì thế?” Hoàng đế vào phòng, mắt quét qua Tình Thấm đang quỳ trên mặt đất.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, nhún người thi lễ với hắn, sau đó đỡ Tình Thấm dậy, hòa nhã nói: “Ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Tình Thấm thân thể cứng đờ, sắc mặt đờ đẫn nhìn hai người họ, rồi hành lễ rời khỏi phòng.
“Ánh Tịch, Trẫm nói cho nàng biết một chuyện.” Gương mặt Hoàng đế mang ý cười, ưu nhã không có ác ý, nhưng ánh mắt lại phát ra tia sáng sắc nhọn như lưỡi đao.
Lộ Ánh Tịch trầm tĩnh quan sát hắn, lòng mơ hồ cảm thấy bất an. Vừa rồi hắn đã tận lực nín thở, không rõ hắn đã nghe được những gì?
“Trẫm đã nhận được một bức mật hàm, tố cáo có người trong cung đào mật đạo. Trẫm vẫn đang nghĩ xem người nào lại cả gan như vậy.” Hoàng đế yên lặng nhìn nàng chằm chặp, nụ cười trên môi vẫn tươi rói, nhưng ánh mắt càng thêm tối tăm.
Lộ Ánh Tịch gấp rút suy nghĩ đối sách ứng phó, hai tay vô ý thức nắm chặt lại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.