Trong phút chốc, một đội quân nhanh chóng bao vây miếu đường.
“Đi ra!” Tướng quân thống lĩnh ngồi trên lưng tuấn mã, giọng nói uy nghiêm quát lớn vào trong miếu.
Dân chúng trong miếu ngơ ngác nhìn nhau, hoang mang không biết chuyện gì. Lộ Ánh Tịch lôi kéo Tình Thấm lui lủi trốn sau lưng đám người đông đúc, cúi thấp đầu lẩn mất.
“Ngươi cho là ngươi có thể thoát sao?” Tên tướng quân kia lạnh mặt, thoăn thoắt xoay người xuống ngựa, lững thững từng bước vào miếu.
Lộ Ánh Tịch len lén nhìn qua, lòng không nén nổi đau thương. Chân của Phạm Thống đúng là vẫn bị tàn tật! Tuy không phải quá nghiêm trọng, nhưng chân phải rõ ràng là bị thọt.
Nàng vẫn đang trầm tư, thì đám người đột nhiên nhốn nháo cả lên. Một trai tráng to khỏe đẩy mọi người sang hai bên, gắng tìm cách bỏ trốn.
“Đứng lại!” Phạm Thống quát chói tai, giang hai tay chắn ngang cửa miếu.
Trai tráng kia giống như bị điên, cứ nhắm thẳng hướng Phạm Thống đánh tới tấp, lại như muốn dùng sức mạnh húc ngã tên tướng quân kia.
Lộ Ánh Tịch nheo mắt quan sát, lòng bắt đầu sinh nghi. Nàng thấy chàng trai kia ra tay cũng mau lẹ, không giống người không am hiểu võ công.
Dưới ánh ban mai chiếu rọi, một tia sáng sắc lạnh lóe lên. Lộ Ánh Tịch lập tức phát giác ra, lòng chấn động, buột miệng hô to: “Cẩn thận!”
Gần như là cùng lúc đó, một lưỡi đao sáng bóng đâm sượt qua thắt lưng của Phạm Thống, cắt rách vạt áo của hắn ta!
Phạm Thống phản ứng rất nhanh. Thừa dịp chàng tráng sĩ kia hơi dao động vì sẩy tay, hắn ta chế ngự được kẻ tấn công trong nháy mắt.
“Dẫn đi! Thẩm vấn kỹ vào!” Hắn ta tóm tên mật thám kia giao cho binh sĩ đang đứng đợi bên ngoài. Phạm Thống quay người đi vào miếu.
Lộ Ánh Tịch vô thức cúi thấp đầu hơn nữa, chân khẽ khàng di chuyển. Trong lòng nàng âm thầm oán thán. Thường ngày không thấy Phạm Thống thông minh bao nhiêu, nhưng sao hôm nay hắn ta lại nhạy cảm vậy chứ?
“Đừng có trốn!” Giọng nói trầm thấp gần trong gang tấc, xen lẫn trong đó một chút căng thẳng khó nhận ra.
Rơi vào đường cùng, Lộ Ánh Tịch buộc lòng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn ta: “Phạm huynh, ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Đúng là người!” Trong đôi mắt sáng ngời của Phạm Thống hiện nét mừng rỡ. Hắn ta nhất thời quên cả lễ nghi, vươn tay nắm cổ tay nàng, kéo nàng ra khỏi đám đông.
“Đúng vậy, là ta đây.” Lộ Ánh Tịch không khỏi mỉm cười. Tuy rằng cổ tay nàng bị hắn ta siết chặt đến phát đau, nhưng nàng lại không thấy bực bội một tí nào vì niềm vui được gặp lại cố nhân lấn át cả đau đớn.
Ra khỏi miếu đường chật chội đó, hai người đứng trên con đường phố vắng tanh. Lúc này Phạm Thống mới nới lỏng tay. Nhưng khi hắn nhìn kỹ nàng thì sửng sốt nói lắp: “Người… người…” Ánh nhìn của hắn ta dừng lại trên chiếc bụng nhô lên của nàng, kinh ngạc đến nghẹn họng.
“Ta làm sao?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn ta, nở nụ cười.
“Người… Nhưng mà… Hoàng… Hoàng thượng nói là…” Phạm Thống nói lắp bắp, qua một lúc lâu mới hoàn hồn. Hắn xác nhận nàng thực sự đang mang thai.
“Hắn… có khỏe không?” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch ảm đạm đi hẳn, nhưng nàng chợt bật cười, tự trả lời: “Đương nhiên là rất khỏe.”
Phạm Thống ra hiệu cho nàng đến một góc nhỏ ở góc đường vắng vẻ, mới hạ giọng nói: “Từ khi Lộ huynh rời cung, Hoàng thượng đã lệnh rất đông trinh thám ngầm điều tra nơi ở của Lộ huynh, nhưng vẫn không đạt được kết quả. Không ngờ hôm nay lại được gặp Lộ huynh ở đây. Hoàng thượng cũng đã thương lượng với Nam Cung Uyên nhiều lần, ấy thế mà Nam Cung Uyên không chịu tiết lộ chút xíu tin tức nào. Nếu Lộ huynh không hồi cung, Hoàng thượng sẽ rất tức giận.”
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, mỉm cười nhàn nhạt, chỉ nói ngắn gọn: “Lúc nào phải gặp, thì sẽ gặp thôi.” Vừa nói dứt lời, nàng hỏi ngược lại: “Được rồi. Phạm huynh, sao lần này huynh lại mang binh xuất chinh?”
“Vì tình thế bắt buộc nên Hoàng thượng mới tấn công Ô Quốc…” Phạm Thống mới nói phân nửa thì chợt dừng lại, vẻ mặt đôi chút xấu hổ.
Lộ Ánh Tịch khẽ ừ một tiếng, lại mỉm cười nói: “Phạm huynh không cần phải để ý. Sa trường vốn không có tình thân, ta rất hiểu điều đó.”
“Lộ huynh còn chưa nói Lộ huynh sao lại xuất hiện ở đây.” Phạm Thống nhíu chặt mày, ánh mắt hiện nét sắc bén.
“Ta phải về Ô Quốc.” Lộ Ánh Tịch cũng không che giấu, nói thẳng với hắn ta: “Nếu Phạm huynh muốn ngăn cản, ta chỉ còn cách nhất quyết xông ra.”
“Quay về Ô Quốc? Vào lúc hỗn loạn này, Lộ huynh không nên tùy hứng.” Sắc mặt Phạm Thống cứng rắn, nghiêm nghị nói.
“Thế thì Phạm huynh cho rằng ta nên về đâu?” Lộ Ánh Tịch vẫn nhàn nhạt dòm hắn ta. Trong mắt hắn ta, nàng luôn luôn tùy hứng, lại dễ bị kích động. Nhưng nàng biết, hắn ta làm thế là xuất phát từ sự quan tâm.
“Đương nhiên là hồi cung, Hoàng thượng đang chờ Lộ huynh trở lại.” Khuôn mặt Phạm Thống cực kỳ nghiêm túc, lại liếc đến bụng của nàng, giọng nói thêm phần hào hứng: “Nếu Hoàng thượng biết long thai không làm sao, nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Phạm huynh, ngươi có thể giúp ta một việc không?” Lộ Ánh Tịch thu lại nét mặt vui vẻ, cũng nghiêm trang nhìn hắn ta.
“Không làm!” Không đợi nàng nói xong, Phạm Thống đã một mực cự tuyệt.
“Ta còn chưa nói chuyện gì mà.” Lộ Ánh Tịch dở khóc dở cười.
“Có phải Lộ huynh muốn Phạm mỗ giữ bí mật mọi chuyện và giấu cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta hay không? Xin thứ lỗi, Phạm mỗ không làm được.” Vẻ mặt Phạm Thống nghiêm chỉnh hơn thường ngày nhiều lần, lại cất giọng mang hơi hướng giáo huấn nói: “Tình hình hiện nay của Lộ huynh, căn bản không thích hợp với việc chạy nhảy khắp nơi. Phạm mỗ lập tức đi bố trí người hộ tống Lộ huynh về kinh đô liền.”
“Phạm huynh.” Lộ Ánh Tịch thấp giọng nói, nàng nói rất chậm và rành mạch: “Ta sẽ không quay lại kinh đô. Ta chỉ hy vọng ngươi niệm tình nghĩa chúng ta đã cùng chung hoạn nạn lúc ở Huy Thành, giúp ta giấu chuyện đứa bé. Ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần chiến tranh dừng lại, khi Ô Quốc đã được yên ổn, ta sẽ tự mình nói tất tần tật với hắn.”
Phạm Thống cau mày, cân nhắc không quyết. Nếu bây giờ hắn ta ép nàng đi, chỉ sợ nàng sẽ phản kháng, ngược lại còn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Còn nếu hắn ta trơ mắt nhìn nàng quay lại Ô Quốc, hắn ta làm sao ăn nói với Hoàng thượng đây?
“Phạm huynh, ta nhất quyết phải quay về Ô Quốc. Nếu như ngươi vẫn kiên trì muốn nói chuyện với hắn, chỉ làm hắn càng thêm lo lắng và khó xử. Ngươi hãy cân nhắc thử xem, ta cũng không muốn miễn cưỡng ngươi.” Lộ Ánh Tịch bình tĩnh phân tích thiệt hơn, sau đó kêu Tình Thấm bỏ đi.
Phạm Thống không mở miệng, vẫn đi theo sau các nàng. Khoảng chừng qua một khắc, Lộ Ánh Tịch dừng bước trước cửa một quán trọ.
“Phạm huynh.” Nàng quay đầu lại nói với Phạm Thống: “Ta đi mượn giấy viết. Làm phiền ngươi giúp ta chuyển bức thư cho hắn.”
Phạm Thống gật đầu, vẻ mặt phức tạp. Hắn ta phải làm sao mới đúng đây? Thành toàn cho mong muốn của nàng hay là làm tròn cương vị của bản thân?
Cửa chính của nhà trọ đã đóng kín. Lộ Ánh Tịch phải gõ cửa một lúc lâu mới có một lão ông dè dặt ló đầu ra nhìn xung quanh.
“Chào ông, quán trọ có giấy bút không ạ?” Nàng khách sáo hỏi một câu, nhưng cũng không ngại ngùng mà tự đẩy cửa đi vào bên trong.
Ông lão kia liếc mắt trông thấy Phạm Thống đang mặc áo giáp tướng quân, nên cũng không dám ngăn cản nàng.
Lộ Ánh Tịch tìm được bút mực ở quầy hàng. Nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, liền cầm bút lên chấm mực, múa bút tốc ký. Chỉ vỏn vẹn trong giây lát nàng đã viết xong lá thư.
“Phạm huynh, ta đã nói rõ hướng đi của ta với hắn. Ngươi không cần khó xử.” Lộ Ánh Tịch thổi cho vết mực mau khô, liền đi ra khỏi quán trọ giao bức thư cho Phạm Thống. “Nhưng chỉ có một chuyện duy nhất, mong ngươi hãy tạm thời giữ bí mật. Đợi khi đứa bé chào đời, ta sẽ tìm cơ hội gặp hắn. Xin ngươi giúp đỡ. Đừng để ta và hắn ngay thời điểm vô cùng nhạy cảm này đều cảm thấy khó khăn thêm.”
Phạm Thống nắm chặt trang giấy mỏng trên tay, ngước mắt ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng, nhẹ giọng nói: “Vì sao người cứ khăng khăng muốn về Ô Quốc? Có phải nàng giận Hoàng thượng đã lập thêm một Hoàng hậu không? Đây chỉ là kế sách tạm thời thôi.”
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, lắc đầu, trả lời: “Không. Là do chính ta không cam tâm.” Nàng không cam tâm làm một người trong số những cung tần mỹ nữ đông đảo trong hậu cung, cũng không cam lòng bản thân luôn phải hy sinh vì lợi ích của người khác.
Đôi lông mày lưỡi mác khí chất anh hùng của Phạm Thống nhíu thành đường thẳng, hắn ta đáp: “Nhưng hai quân đang giao tranh, nếu ra khỏi thành lúc này rất nguy hiểm.”
Lộ Ánh Tịch còn chưa trả lời, thì đã có một binh sĩ từ cuối con đường đang hớt hơ hớt hải chạy đến đây, vừa chạy vừa la to: “Phạm tướng quân, hóa ra người ở đây! Quân Ô Quốc phát động tấn công lần nữa!”
Dường như để chứng minh lời nói của tên binh sĩ kia, có tiếng nổ lớn vang lên ở phía cổng thành, ầm ầm long trời lở đất, xa xa nổi lên ánh lửa cùng những đụn khói bốc lên ngun ngút.
Phạm Thống lạnh mặt, cất bức thư cẩn thận vào trong người, đưa Lộ Ánh Tịch và Tình Thấm đến quán trọ gần đó, nhẹ giọng căn dặn: “Các người cứ ở đây đợi! Nghìn vạn lần không được ra ngoài! Phạm mỗ sẽ phái người sang đây!”
“Được rồi. Phạm huynh, ngươi cũng nên vạn sự cẩn trọng đó.”
Lộ Ánh Tịch nghe lời, dịu dàng cổ vũ hắn ta, trông theo bóng lưng hắn ta đang bước vội rời đi.
Khi hắn ta khuất dạng trong tầm nhìn, Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài. Nàng kéo Tình Thấm vào nhà trọ.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng gọi tên thân mật của Mộ Dung Thần Duệ, đương nhiên cũng viết lên thư. Nàng không hề đặt mình trong hoàng cung, cho nên không xem hắn là Hoàng đế, cũng không coi mình là Hoàng hậu.
Trong thư nàng chỉ viết dăm ba câu ngắn gọn…
“Thần.
Ta quyết định trở về Ô Quốc. Xin đừng trách ta đã đối đầu với chàng. Mà ta cũng sẽ không trách chàng đã hủy minh ước. Bởi vì ta hiểu không có chuyện ‘Cùng chia sẻ thiên hạ’. Thực ra thời gian vừa qua ta vẫn luôn nhớ tới chàng, nhưng không phải vì thế mà lựa chọn theo chàng một cách mù quáng. Không biết khi nào và ở đâu chúng ta sẽ gặp nhau, mỗi người chúng ta đều hãy tự bảo trọng.
Tịch.”
Trong lòng nàng còn rất nhiều điều muốn tâm sự với hắn, nhưng vừa mới nhấc bút nàng liền cảm thấy chữ nghĩa bay đi hết. Có lẽ chỉ có thời gian mới có thể nghiệm chứng mọi thứ.
Cuộc tấn công này kéo dài từ mờ sáng đến khi màn đêm buông xuống.
Trong mấy canh giờ trôi qua, Lộ Ánh Tịch cũng làm được không ít chuyện. Nàng và Tình Thấm đã đánh úp hai tên binh sĩ Hoàng Triều. Hai người lột quần áo ngoài cùng áo giáp của bọn họ mặc lên người, cũng thay đổi diện mạo một chút. Lúc này hai người họ thoạt nhìn giống hai thiếu niên mặt đen, vóc người thấp bé.
Lộ Ánh Tịch đã mang thai năm tháng, bụng nhô lên thấy rõ. Cho nên nàng chỉ có thể dùng vải đệm vào bên trong quần áo, trở thành một tiểu tử mập mạp, tròn trĩnh.
Đến giờ Ngọ, hai người thừa lúc rối ren đã đến gần cổng thành, sau đó ẩn núp trong một gian nhà dân rách nát, tối tăm ở gần đó, im lặng chờ đợi tình hình tiến triển.
Giờ Mùi, cổng thành đã bị phá. Cánh quân tiên phong của Ô Quốc hùng dũng tiến vào Lang Thành, hai quân rơi vào cuộc chiến khốc liệt.
Giờ Thân, mưa tên bay tới tấp trong thành, gươm đao lóe sáng, máu loang lổ khắp chốn cùng sát khí ngập trời.
Giờ Dậu, chiến kỳ đen tuyền được dựng thẳng ở trên tường. Không khí càng thêm ngột ngạt khó thở, nhưng đã đông thành băng.
Không biết thời gian qua bao lâu, bỗng có một toán binh sĩ bị thương từ con đường hẻm cách đó không xa đi lại đây, lặng lẽ quỳ xuống.
Sau đó, từng nhóm từng tốp thương binh, tàn binh lục tục xuất hiện, đầu cúi thấp, không nói gì chỉ quỳ gối.
Dưới chân thành, xác chết nằm la liệt, không phân biệt được rõ là quân sĩ nước nào. Mà tất cả binh lính đầu hàng quỳ trên mặt đất, đều cúi đầu lặng lẽ, không ai phát ra một tiếng.
Lộ Ánh Tịch đang núp trong nhà dân thấy thời cơ đã đến, liền dẫn Tình Thấm chậm rãi đi ra. Hai người giả vờ là hàng binh cùng quỳ gối trước cổng thành. Nàng đang suy nghĩ làm cách nào để Cận Tinh Phách nhận ra, nàng vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên cổng thành đang treo lơ lửng một người!
Là Phạm Thống?!
Cận Tinh Phách muốn giết hắn ta để thị chúng!