Phạm Thống và Vương Tiệp cùng xuống khỏi xe ngựa, thì một lát sau Mộ Dung Thần Duệ quay lại.
Lộ Ánh Tịch chợt dành cho hắn một nụ cười khẽ, thấy sâu trong ánh mắt hắn hiện lên chút vui mừng. Quả nhiên như nàng nghĩ, hắn quả thực vì nàng mà hao tâm tổn trí suy nghĩ mọi cách. Sự quan tâm này, tuy gián tiếp và nhỏ nhặt, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được.
“Thần.” Nàng mở miệng gọi hắn.
“Ừ?” Hắn đến ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, đưa mắt nhìn nàng.
“Chiến tranh vô tình, thắng thua là chuyện thường tình, những đạo lý này thiếp đều hiểu rõ.” Nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Thế nhưng thiếp không cách nào không cảm thấy đau khổ, cũng không muốn miễn cưỡng tươi cười trước mặt chàng.”
Mộ Dung Thần Duệ gật đầu nhưng không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm.
“Thế nhưng, thiếp lại càng không muốn bởi vì thiếp mà khiến chàng lo lắng hoặc khó chịu. Cho nên, thiếp sẽ cố gắng phấn chấn hơn.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng bày tỏ, nhưng trong lòng vẫn để lại một câu nói cho chính bản thân nàng. Cho dù có trôi qua bao nhiêu năm nữa, nàng vẫn sẽ nhớ đến sư phụ như trước. Nhưng những lời này không cần phải nói ra khỏi miệng vì chỉ có thể ngầm hiểu.
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu thở dài một hơi, vầng trán đã thả lỏng đi đôi chút.
Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào đôi mắt đầy quan tâm trìu mến của hắn, sắc mặt không khỏi dịu dàng đi nhiều. Mấy ngày qua, nàng lún sâu vào hồi ức, và sống trong những kỷ niệm. Thậm chí có lúc nàng còn oán hận hắn đã quá tàn nhẫn quyết liệt. Nếu như ngày hôm ấy, người trúng tên và mất mạng trên chiến trường không phải sư phụ, mà là hắn, thì nàng sẽ hận sư phụ sao? E là không thể nào. Sự đối đãi khác biệt này, có phải là do “yêu quá nhiều” hay không? Càng quan tâm đến một người, thì càng không cho phép tồn tại bất cứ tì vết nào.
“Tịch.” Mộ Dung Thần Duệ nghiêm mặt nhìn nàng, khẽ than thở: “Trẫm thật sự rất sợ nàng không gượng dậy nổi.”
Lộ Ánh Tịch lắc đầu, im lặng trong giây lát mới quay qua hỏi: “Thần, người của Tu La Môn có phải rất khó đối phó hay không?”
Mộ Dung Thần Duệ giật mình, nhưng cũng không muốn giấu diếm nàng, nói thẳng: “Danh tiếng mấy năm gần đây của Tu La Môn trên giang hồ cũng không tốt lắm, hay dùng ám khí, lại am hiểu che giấu và dùng độc ám muội. Những thủ đoạn lén lút, độc ác này rất khó phòng bị.”
“Những hành động của Tu La Môn, trước đó thiếp cũng đã nghe nói.” Lộ Ánh Tịch nói tiếp: “Lần này chúng ta trở về, tùy tùng theo hộ tống quá nhiều. Mục tiêu rõ ràng, sợ rằng rất nhanh sẽ có phiền phức đến tận cửa.”
Mộ Dung Thần Duệ gật đầu biểu thị hắn cũng có cùng suy nghĩ với nàng.
Lộ Ánh Tịch cúi đầu suy nghĩ một chút, mới lại mở miệng nói: “Chúng ta đã biết thủ đoạn Tu La Môn thường dùng, chi bằng bọn họ dùng chiêu nào đối phó với chúng ta, chúng ta cũng làm tương tự.” Nàng đã mất đi sư phụ, không thể chịu đựng thêm bất cứ mất mát nào nữa. Nàng phải tự bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt cục cưng trong bụng, và cả người nàng yêu.
Mộ Dung Thần Duệ nghe thế mắt liền sáng ngời, hỏi: “Sao biết bọn chúng dùng chiêu thế nào?”
“Bọn chúng giỏi dùng độc, vừa may thiếp cũng rất am hiểu.” Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười, giọng điệu ngắn gọn.
Mộ Dung Thần Duệ thích thú nhướng mày. Thấy nàng đã khôi phục sức sống, trong lòng không biết tự lúc nào cảm thấy vui sướng, thoải mái.
“Mục tiêu chính của bọn chúng nhất định là chiếc xe ngựa của chúng ta, cho nên chúng ta chỉ cần thay đổi chiếc xe một vài chỗ là có thể giảm bớt rất nhiều sức lực.” Lộ Ánh Tịch vừa suy nghĩ vừa nói: “Chúng ta có thể thoa kịch độc lên xung quanh chiếc xe ngựa, nếu có người bay tới gần, một khi chạm vào sẽ lập tức trúng độc. Nhưng mà, chúng ta khi lên xuống xe phải hết sức cẩn thận.”
“Tốt, một chiêu gậy ông đập lưng ông!” Mộ Dung Thần Duệ vỗ tay vài cái, nụ cười tỏ ý khen ngợi. Thật ra cái làm hắn vui vẻ chính là hai chữ “chúng ta” mà nàng dùng trong vô thức.
“Nhưng như vậy vẫn không phòng được ám khí.” Lộ Ánh Tịch lại chau mày, lẩm bẩm tiếp: “Đóng thêm một vách ngăn dày có thể sẽ có đôi chút tác dụng. Mặc dù không thể cản trở hoàn toàn, nhưng có còn hơn không.”
“Cứ làm theo ý của nàng.” Nhìn bộ dạng hết sức chăm chú suy nghĩ kế sách của nàng, khóe môi Mộ Dung Thần Duệ ngày càng nhếch lên cao. Bộ dạng chăm chú tự tin của nàng thực sự là xinh đẹp không gì sánh được, phong thái này đã lâu hắn không được thấy.
Lộ Ánh Tịch không nhìn thấy bộ mặt hớn hở của hắn, vẫn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại nói: “Trong lúc gấp gáp, chuyện điều chế độc dược, thiếp muốn mời Vương quân y giúp đỡ.”
“Được.” Mộ Dung Thần Duệ dứt khoát đồng ý.
“Bên chỗ Vương quân y có thể thiếu một số dược liệu để bào chế thuốc độc, cần phải phái người đi dọc đường hái cỏ độc và bắt trùng độc.” Lộ Ánh Tịch tiếp tục liệt kê.
“Được.” Mộ Dung Thần Duệ vẫn trả lời ngắn gọn, không hề dài dòng như trước.
“Trên xe ngựa của Phạm huynh cũng nên bôi độc, để ngừa ngộ nhỡ xảy ra bất trắc.”
“Được.”
“Tuy rằng đã phòng ngừa chu đáo, nhưng chúng ta vẫn nên cảnh giác mọi lúc mọi nơi.”
“Được.”
“Ngoài ra còn có…” Lộ Ánh Tịch đột nhiên ngừng lại, ngước mắt nhìn Mộ Dung Thần Duệ. Nàng nghi hoặc hỏi: “Thần, chàng không có bất kỳ ý kiến nào sao?”
“Không có.” Mộ Dung Thần Duệ trả lời vô cùng dứt khoát. Khuôn mặt anh tuấn tràn ngập ý cười, nói đùa: “Đều do nàng lo liệu.”
Lộ Ánh Tịch sửng sốt, lập tức bật cười, lại nói: “Sau này đều do thiếp lo liệu tất? Chàng đừng có nuốt lời.”
Mộ Dung Thần Duệ cười nhếch mép, ung dung thản nhiên tiếp chiêu: “Để xem biểu hiện lần này của nàng đã. Nếu là biểu hiện không tốt, vậy thì đừng mơ có lần sau nhé!”
Lộ Ánh Tịch chỉ cười không nói, đôi mắt sáng trong veo thu lại nét buồn đau.
Sự đau thương khi mất đi người yêu quý, nàng sẽ chôn sâu tận đáy lòng. Còn người bên cạnh đáng được quý trọng, nàng sẽ thật lòng trân trọng bảo vệ. Nàng biết, nếu sư phụ trên trời có linh thiêng, chắc chắn cũng muốn thấy nàng được bình an, vui vẻ.
Vào ngày đầu tiên tiến vào lãnh thổ Hoàng Triều, đoàn người ngựa vừa đến một thành biên giới nhỏ thì bầu trời đã tối đen.
Chưa đến trạm dịch, thì Lộ Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ đều cảm thấy một luồng khí nguy hiểm đang tiến lại gần. Đây là trực giác của người luyện võ, đối với sát khí có một loại năng lực nhận biết rất nhạy bén.
“Cuối cùng cũng đến.” Mộ Dung Thần Duệ thấp giọng nói khẽ, trong đó ẩn chứa mấy phần cảnh giác. Tu La Môn muốn báo thù cho Diêu Lăng. Diêu Lăng chết, tuy tất cả không phải đều là lỗi của hắn, nhưng hắn vẫn phải gánh một phần trách nhiệm.
“Thần! Chàng cho rằng chàng là người trọng tình hay bạc tình?” Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
“Sao cơ?” Mộ Dung Thần Duệ nghi hoặc nhìn nàng.
“Có đôi khi trọng tình và bạc tình chỉ cách nhau một đường ranh mỏng manh.” Lộ Ánh Tịch lẳng lặng mỉm cười, không muốn giải thích dài dòng.
Mộ Dung Thần Duệ cũng nhếch môi cười theo, hắn lĩnh hội được hàm ý trong lời nàng nói. Nếu quá trọng tình thì sẽ dây dưa ướt át, ôn nhu lại dung túng, vì vậy liền trở thành bạc tình.
Lộ Ánh Tịch tập trung lắng nghe, qua một lúc lâu nàng mới thấp giọng lên tiếng: “Bên ngoài quá yên tĩnh.”
Mộ Dung Thần Duệ nghiêm mặt. Hắn đưa tay gõ vách gỗ của thùng xe, phát ra những tiếng ám hiệu có tiết tấu, ra hiệu cho thị vệ điều khiển xe lưu ý đề phòng.
Trên đường phố trong thành nhỏ vào giờ Tuất[], gần như không có âm thanh của người đi đường, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc đều đều. Tình hình rõ ràng biểu hiện sự bất thường.
[] Giờ Tuất: từ h - h tối.
Đột nhiên, vài âm “Vút” kêu lên xuyên qua thùng xe bay tới!
Mộ Dung Thần Duệ nhanh chóng xoay người. Ống tay áo vung lên, cơn cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, đánh rớt toàn bộ ám khí đang bay vùn vụt đến.
Ngay sau đó, liền nghe thấy âm thanh ầm ĩ nổi lên bên ngoài xe, quả nhiên lực lượng hai bên đang triển khai chiến đấu.
“Ầm.”
Một tiếng nổ lớn khiến chiếc xe lắc lư qua lại. Lộ Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ liếc nhau, trong lòng biết ắt có người dùng chưởng đánh lên đỉnh xe, chạm vào chất độc liền rớt xuống.
Tiếng đánh nhau bên ngoài xe dần dần quyết liệt, tiếng loong coong khi vũ khí va vào nhau không ngừng bên tai. Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa bị rung động mạnh, không ngừng có người tấn công vào nhưng không được, còn bị trúng độc ngã xuống đất.
Lộ Ánh Tịch trong lòng âm thầm đếm tiếng “bịch bịch”. Lúc có hơn chục người đã rớt xuống đất, nàng mới thì thầm với Mộ Dung Thần Duệ, “Loại độc này không chỉ da thịt tiếp xúc trực tiếp mới có công hiệu, mà ngay cả người tung chưởng cũng sẽ cuốn theo bột phấn, và nhiễm vào thân. Hẳn là bây giờ đã có phân nửa người trúng chiêu. Nhưng xem ra những người khác đã phát hiện ra bí ẩn trong này rồi.”
Mộ Dung Thần Duệ vẫn đang vung tay vận khí, để ngăn ám khí xâm nhập vào trong, không rảnh rỗi tiếp lời nàng, chỉ dùng ánh mắt biểu thị là đã hiểu.
Ước chừng khoảng nửa khắc trôi qua, không còn ám khí bắn vào thùng xe, cũng không có người đánh vào xe ngựa nữa. Nhưng một tiếng quát lạnh chợt vang vọng giữa bầu trời đêm!
“Mộ Dung Thần Duệ! Ngươi là con rùa rụt đầu. Có gan thì bước ra đây cho ta!”
Lộ Ánh Tịch quay qua nhìn Mộ Dung Thần Duệ, nhẹ giọng hỏi: “Chàng có muốn ra ngoài đó không?”
Tiếng gào thét sẵng giọng bên ngoài lại vang lên…
“Mộ Dung Thần Duệ! Lẽ nào ngươi ngay cả gặp mặt Lăng nhi sư muội lần cuối cùng cũng không muốn sao? Nếu ngươi còn có chút lương tâm, thì lập tức lăn ra đây!”
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ bình tĩnh thản nhiên, trong đôi mắt xẹt qua chút tình cảm phức tạp.
Lộ Ánh Tịch vươn tay nắm chặt tay hắn, khe khẽ nói: “Chúng ta nên đi ra đi. Phải đối mặt thì nên đối mặt.”
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi mỏng, không nói một câu. Một tay hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, tay còn lại ôm vai nàng. Hắn cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng xuống xe ngựa.
Bên cạnh xe ngựa, có hơn mười thị vệ mặc đồ xanh đen đang dàn hàng ngang, che chở cho Đế vương và Đế hậu.
Cách đó mấy trượng, một nam tử vận đồ đen lạnh lùng đứng đó, dường như trên lưng còn có một người.
“Mộ Dung Thần Duệ, cuối cùng ngươi cũng hiện thân.” Giọng nam tử áo đen giống như là băng tuyết ngàn năm, đôi mắt hẹp dài phát ra ánh sáng căm hận.
Mộ Dung Thần Duệ để Lộ Ánh Tịch đi sau lưng mình, sải tới trước từng bước một, hờ hững nói: “Các hạ hôm nay lộ liễu trắng trợn ám sát Trẫm, chỉ sợ khó thoát khỏi sự trừng trị của quốc pháp.”
“Quốc pháp?” Nam tử áo đen chợt ngửa đầu cười lớn, tiếng cười bi ai ác liệt: “Trên đời này vương pháp có là gì đâu? Vương pháp không phải đều do những kẻ hoàng tộc quyền quý các người định đoạt sao? Năm ấy, ngươi muốn đón sư muội vào cung, ngươi đã bất chấp hậu quả! Sau đó, ngươi lại không muốn lập muội ấy làm Hoàng hậu, ngươi đã làm vậy! Hôm nay, ngươi muốn muội ấy chết, muội ấy nhất định phải chết! Cái này được gọi là luật lệ quốc pháp hay sao? Tất cả đều do ngươi một tay che trời mà thôi!”
“Ngươi đã một mực nhận định như thế, vậy thì bây giờ Trẫm có nói gì cũng vô dụng.” Mộ Dung Thần Duệ vẫn giữ ngữ điệu bình thản, không nóng lòng giải thích, cũng không thẹn quá hóa giận. Chuyện giữa hắn và Diêu Lăng, há có thể dùng một câu đôi lời là có thể nói rõ hết mọi chuyện được sao? Người chết là hết, hắn quyết không nói xấu Diêu Lăng nửa câu sau khi nàng ấy đã mất.
“Ngươi không còn lời nào để nói? Ngươi thừa nhận chính ngươi là hung thủ giết chết sư muội? Vậy ngươi hãy lấy mạng đền mạng đi!” Nam tử áo đen bỗng chốc nheo mắt hí lại, ánh mắt mù sương và dữ dợn: “Ta muốn ngươi lấy cái chết tạ tội trước mặt sư muội!”
Dứt lời, hắn ta vẫn chưa xuất chiêu, mà lại đem đặt người nọ trên lưng hắn ta xuống mặt đất. Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, giống như đối xử với chính người yêu của hắn.
Dù ở cách xa mấy trượng, nhưng mùi thi thể thối rữa khó ngửi chậm rãi tản mát, gắt mũi đến mức khiến người ta buồn nôn.
Lộ Ánh Tịch ló đầu ra từ sau lưng Mộ Dung Thần Duệ, đưa mắt nhìn xa liền kinh hoàng khiếp sợ.
Người trên mặt đất đương nhiên là Diêu Lăng. Nàng ta nằm im bất động tựa như búp bê vải rách nát. Trên người nàng ta vẫn mặc bộ váy trắng như lần xuất hiện ở biên giới Ô Quốc ngày đó. Nhưng nó đã sớm đen thui vấy bẩn, rách rưởi giống như một kẻ ăn xin. Khuôn mặt xinh đẹp vốn có của nàng ta đã xanh tím gần như đen sì, sưng phồng cả lên. Bây giờ đã không thể phân biệt rõ dáng vẻ, nét mặt nàng ta nữa rồi. Khuôn mặt hiện tại còn đáng sợ hơn dung mạo của người bị thiêu cháy gấp trăm lần. Mà điều khiến người ta sợ hãi chính là, mùi xác chết thối rữa phát ra từ người nàng ta đang theo gió bay ra xa…
Lộ Ánh Tịch không đành lòng nhìn tiếp, quay mặt sang một bên, lòng mang trăm ngàn cảm giác khác nhau. Diêu Lăng lúc sinh thời cũng không yêu quý dung mạo của chính mình. Sau khi chết nàng ta cũng không thể giữ lại khuôn mặt xinh tươi diễm lệ để người ta chiêm ngưỡng được. Có thể đối với Diêu Lăng mà nói, chỉ có khuôn mặt đẹp mà không có tình yêu lại càng thêm châm biếm.
“Mộ Dung Thần Duệ, ngươi đã nhìn thấy chưa hả? Sư muội chết thảm cỡ nào!” Nam tử áo đen quỳ gối bên cạnh thi thể của Diêu Lăng. Hắn giống như đang nói với Mộ Dung Thần Duệ, lại như thì thào với chính mình: “Sư muội từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp. Trước đây có bao nhiêu đệ tử Tu La Môn thầm ái mộ muội ấy, ngay cả ta cũng… Nhưng muội ấy một mực không thích những thứ quá dễ dàng có được, muội ấy thích những gì có tính thách thức cao, khó có thể đạt được… Những người tốt bên cạnh muội ấy, muội ấy vĩnh viễn chẳng thèm quay đầu lại nhìn một lần…”
Nam tử cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt sưng tấy đen tím của Diêu Lăng. Trong đôi mắt đau thương kia lại hiện rõ tình cảm quyến luyến không thể xua tan. Tựa như trong mắt hắn ta, Diêu Lăng vẫn có hình dáng xinh đẹp rạng ngời y như trước, chẳng bao giờ thay đổi.
Mộ Dung Thần Duệ đứng yên trông về phía đó, lòng sầu não. Hắn im lặng nuốt cảm giác đắng chát xuống cổ họng khô rát, nét mặt vẫn điềm tĩnh.
Nam tử áo đen kia lại ngắm nhìn Diêu Lăng một lúc lâu. Sau đó, hắn ta mới chậm rãi đứng lên, quét mắt về phía Mộ Dung Thần Duệ, lạnh lùng nói: “Trước khi chết, sư muội có một nguyện vọng. Muội ấy nói, nếu ngươi vẫn còn nhớ đến tình cảm thắm thiết khi xưa, thì hãy truy phong muội ấy là Hoàng hậu, tự tay ngươi mai táng muội ấy trong hoàng lăng. Nếu như ngươi không làm được, vậy thì hãy tìm một chỗ thanh tĩnh, tự tay chôn cất muội ấy. Ngươi hãy lập một bia mộ cho muội ấy, trên bia có khắc dòng chữ ‘Kết tóc ái thê Diêu Lăng chi mộ’.”
Mộ Dung Thần Duệ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không ổn.
Lộ Ánh Tịch đứng sau lưng hắn nghe thấy thế cũng ưu tư nhíu mày. Nàng khều khều tay hắn, nhỏ giọng nhắc thầm: “Thần, người bị Âm ẩn độc phát tác và chết, thì độc tố sẽ ở trong cơ thể không cách nào loại trừ được. Sau khi chết bảy ngày, người đó sẽ chuyển hóa thành một thi thể chứa độc kịch liệt. Nếu ai đó chạm vào thi thể thì lập tức bị trúng độc. Chàng xem sư huynh của Diêu Lăng kìa, giữa trán đã lộ rõ hắc khí, rõ ràng là đã trúng độc. Chẳng qua hắn ta đang dùng nội lực thâm hậu áp chế chúng không lan nhanh mà thôi.”
Mộ Dung Thần Duệ nghe thế liền biến sắc, cất cao giọng nói qua bên kia: “Lúc còn sống, Diêu Lăng luôn muốn nội tâm được bình lặng. Trẫm cho rằng nên hỏa táng, sau đó đem tro cốt của nàng ấy rắc trên biển lớn. Từ nay về sau trời cao biển rộng, không trói buộc, không gò bó, cách thức này là thích hợp nhất.”
Nam tử áo đen tiếp tục cười nhạt quát lớn: “Đường đường là vua một nước hóa ra lại là một kẻ nhát gan hèn hạ! Ta dám cõng sư muội suốt đường đi. Ngươi ngay cả dũng khí tự tay mai táng muội ấy cũng không có ư?”
Mộ Dung Thần Duệ không bị ảnh hưởng bởi những lời khích tướng của hắn ta, lạnh lùng nói: “Trẫm sẽ đích thân mang tro cốt của nàng ấy rắc xuống biển.”
Ánh mắt nam tử áo đen đã bắn ra những tia sáng giận dữ, giọng nói càng lúc càng lạnh lẽo: “Lúc sư muội còn sống, ngươi chưa từng làm được một việc nào khiến muội ấy vui vẻ. Bây giờ muội ấy đã chết, ngay cả nguyện vọng cuối cùng của muội ấy, ngươi cũng không chịu thành toàn hay sao?”
Mộ Dung Thần Duệ trầm mặc, đôi mắt đen nổi lên tia sáng xanh lam nhàn nhạt, cùng sự sâu lắng không biết phải làm sao.
Lộ Ánh Tịch đứng sau lưng hắn khẽ giọng bày tỏ: “Nếu như có thể, chàng hãy lựa chọn thực hiện tâm nguyện suốt đời trước đây của nàng ấy.” Nhưng cái chính là “tự tay”, cái này rõ rệt là muốn hắn chết vì tình mà.
Nam tử áo đen kia đột nhiên lại cười lạnh một cái, ánh mắt hắn bắn về phía sau Mộ Dung Thần Duệ, lời nói lạnh lẽo: “Hoàng hậu nương nương nói chí phải. Nhưng người không biết rằng Hoàng đế phu quân của người tâm địa cứng rắn xiết bao.”
Lộ Ánh Tịch bước tới trước nửa bước, cất giọng nói: “Chất độc trên người Diêu Lăng dữ dội không gì sánh được. Ngươi cũng đã trúng độc nặng, không có cách nào cứu được. Cho dù ngươi có dùng nội lực trấn áp độc tố, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được ba tháng. Mong muốn của ngươi căn bản chính là kéo thêm một người khác chôn cùng. Hai nguyện vọng ngươi vừa nói có thật là do chính miệng Diêu Lăng nói ra? Thật sự khiến người ta không khỏi hoài nghi.”
Nam tử áo đen giận tím mặt, đột nhiên lớn tiếng rống lên: “Đúng là ta hy vọng tên cẩu Hoàng đế này chết đi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đem nguyện vọng của sư muội ra làm mồi câu! Ngươi có thể nói xấu ta, nhưng ngươi không được nghi ngờ, chất vấn nguyện vọng của sư muội!”
Lộ Ánh Tịch không đồng ý cũng không phản bác, chỉ giữ im lặng.
Mộ Dung Thần Duệ quay đầu lại nhìn nàng, hạ âm lượng đến mức thấp nhất, khẽ hỏi: “Tịch, nếu nàng là Trẫm, nàng sẽ làm thế nào?”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười nhạt, nói thầm: “Thần, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, kì thực là phương pháp song toàn.”