Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
Từ sau buổi tối hôm đó, cuối cùng thì Sở Minh cũng không liên lạc với Bạch Dật nữa.
Vài ngày sau, sóng gió dư luận dần dần bình ổn, 《Song sinh》 cũng mượn việc này mà kiếm được một hồi nhiệt độ. Mặc kệ nguyên nhân khiến Diệu Quang chèn ép công ty Bách Thang là gì, bọn họ đều mất nhiều hơn được.
Sở Minh vốn còn tưởng rằng bên kia một kích không thành sẽ có chiêu sau, nhưng qua hơn nửa tháng vẫn sóng êm biển lặng, cậu cũng dần dần yên tâm lại.
Vết thương trên cánh tay đã được tháo băng vải, tiến độ quay cũng nhanh hơn. Cậu ở đoàn phim chân không chạm đất bận rộn mấy ngày liền, ba bữa một ngày chỉ có vội vàng ăn mấy miếng, có khi thậm chí còn không có cả thời gian ăn cơm.
Hậu quả của việc này chính là bệnh đau dạ dày lại tái phát, cậu đành phải mang theo thuốc đau dạ dày bên mình. Có một ngày, một nhân vật trong đoàn phim đóng máy, vị diễn viên này cố ý mời nhân viên đoàn phim ăn cơm, lấy trà thay rượu, kính Sở Minh một ly.
Bữa cơm ăn đến một nửa, dạ dày bắt đầu đau như bị kim châm, lúc đầu còn có thể nhịn một chút, về sau Sở Minh đè bụng lại, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Đạo diễn Sở!"
"Thuốc đâu, đạo diễn Sở có mang theo thuốc trên người không?"
"Quên ở khách sạn rồi," Sở Minh đau đớn khổ sở, miễn cưỡng lắc đầu: "Xin lỗi ... tôi quay về lấy."
"Đừng đừng, anh nghỉ ngơi trong phòng là được rồi."
Diễn viên đóng máy đỡ lấy cậu, nói: "Tôi đưa anh về. Mọi người tiếp tục ăn, một lát nữa tôi sẽ quay lại!"
Người trong đoàn phim sôi nổi tỏ vẻ đã hiểu, đúng lúc này, Y Chí đi ra từ trong đám người ra, đỡ lấy Sở Minh từ trong tay diễn viên kia.
"Để tôi đưa anh ấy về cho," cậu ta nói: "Dù sao hôm nay anh cũng là chủ, nên ở lại đây thì tốt hơn."
Ở đoàn phim nhiều ngày như vậy, cậu ta đã không còn trầm mặc ít nói giống như lúc ban đầu nữa. Thường ngày diễn viên đóng máy ở chung với cậu ta cũng không tệ, thấy cậu ta nói như vậy cũng đồng ý.
Y Chí đưa Sở Minh quay trở lại phòng khách sạn, lại đỡ người lên giường. Dạo khắp một vòng, cuối cùng tìm được thuốc đau dạ dày bị bỏ quên trên bàn trà trong phòng khách.
Bên cạnh thuốc còn có di động, có thể do lúc sáng Sở Minh ra ngoài quá vội nên đã quên mang theo. Y Chí đang muốn khom lưng lấy thuốc, đúng lúc này màn hình di động lại đột ngột sáng lên.
Đó là thông báo có cuộc gọi đến, tên biểu thị rất kỳ lạ, là một chuỗi "xxx".
Y Chí nhìn chằm chằm màn hình di động vài giây, ngón tay gạt một cái, kết thúc cuộc gọi kia.
Cậu ta bưng một ly nước và vài viên thuốc trở lại mép giường, ngồi xuống lay lay bả vai Sở Minh, nói: "Đạo diễn Sở, uống thuốc đi, uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút đó."
Sở Minh thống khổ ôm dạ dày, đau đến toàn thân căng thẳng. Cậu chậm rãi nhận lấy mấy viên thuốc kia, thấp giọng nói tiếng cảm ơn với Y Chí.
Sau khi uống thuốc, cơn đau ở dạ dày dần dần giảm bớt, nhưng cũng không có tác dụng quá lớn. Ấn đường cậu nhíu chặt, im lặng cuộc tròn giữa đệm chăn, mười ngón tay níu chặt góc chăn, các khớp xương trên đốt ngón tay hiện lên rõ ràng, dùng sức đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Y Chí dùng khăn lông ấm lau tay cho cậu, lại đổi một ly nước ấm rồi đặt lên đầu giường, nói: "Đạo diễn Sở, anh nghỉ ngơi cho tốt nha, tôi sẽ ở bên ngoài, có chuyện gì có thể gọi tôi."
Sở Minh há miệng thở dốc, dùng giọng vừa trầm vừa khàn nói cái gì đó. Y Chí không nghe rõ, cũng chưa để ý lắm, khom lưng kéo góc chăn cho người trên giường, tắt đèn đi ra ngoài.
Bởi vì mấy ngày nay quay phim quá bận, Sở Minh không muốn bị quấy rầy nên đã chuyển điện thoại về chế độ rung. Lúc này di động bên ngoài phòng khách không ngừng sáng lên, hết cuộc này đến cuộc khác gọi đến, Y Chí vừa cầm lên nhìn, thế nhưng đều là từ cái tên "xxx" kia gọi đến.
Cậu ta hơi do dự, không nhận cuộc gọi kia mà là xóa nhật ký cuộc gọi đi, tắt máy, rồi lại ngồi xuống sô pha, tùy tay cầm một quyển sách lên mở ra.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, ngày hôm sau Y Chí căn thời gian rồi bưng một phần cháo trở lại phòng. Sở Minh còn chưa rời giường, vẫn đang ngủ say.
Cậu nặng nề khép mắt, cuộn tròn bản thân vào sâu trong ổ chăn. Lông mi ướt mồ hôi phủ xuống, tạo ra một bóng mờ trên làn da tái nhợt.
Qua nửa giờ nữa sẽ đến giờ quay phim, Y Chí đánh thức cậu, để cậu dậy dùng bữa sáng.
Sở Minh thong thả ngồi dậy, mới đầu còn hơi mơ mơ hồ hồ, qua một lúc mới đỡ hơn.
Cậu nói: "Cậu không về à?"
Y Chí: "Vâng, nhưng mà tôi có nghỉ ngơi, bây giờ cũng không mệt."
Qua một đêm, cơn đau ở dạ dày cũng giảm bớt, Sở Minh lại lần nữa nói câu cảm ơn với Y Chí, hai người ở trong phòng ăn xong bữa sáng, rồi cùng đến đoàn phim.
Cảnh quay buổi sáng vô cùng thuận lợi, cho dù là Y Chí hay diễn viên khác đều phát huy rất xuất sắc. Nửa giờ nghỉ ngơi buổi trưa, đầu tiên Sở Minh phát hiện mình lại quên mang di động, đành phải nhờ Uông Li quay về khách sạn lấy giúp cậu.
"Ôi, cô biết gần đây vị kia..."
Hai nữ diễn viên trong đoàn phim mới nhận cơm hộp, đang vừa hi hi ha ha trò chuyện vừa đi về phía này.
"Chuyện ông chủ Bạch Thịnh ở chung với người khác đã bị khui ra rồi, đối tượng ở chung chính là minh tinh lần trước, là cái người tên là Quý Trạch gì đó đúng không?"
Hai cái tên này đột nhiên không kịp đề phòng đã xông vào trong tai Sở Minh, khiến cho thân thể cậu vì vậy khựng lại một nhịp.
"Đúng đúng đúng, Quý Trạch, lúc trước tôi rất thích anh ấy! Không thể nào, anh ấy thật sự là người trong lòng Bạch tổng ư?"
"Bữa tiệc lần trước không phải Bạch tổng cũng dẫn theo anh ta đấy à? Lần này lại càng là vậy, trực tiếp bị chụp được cùng nhau đi hẹn hò ở nơi khác, tôi thấy trên weibo hai người bọn họ thật ngọt, đúng là công khai ngược cẩu mà."
"Ở đâu ở đâu, có ảnh ư? Mau cho tôi xem."
Cô xem, trên weibo đều có up ảnh này ...
Hai cô gái dần đi xa, Sở Minh vẫn đứng bất động tại chỗ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Uông Li quay lại đoàn phim, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu, một đường chạy chậm qua, đưa điện thoại đến trước mặt cậu.
"Đạo diễn Sở, em lấy điện thoại đến cho anh rồi này."
"... Cảm ơn."
Sở Minh khẽ cười, ấn nút khởi động máy.
Uông Li lại nói; "Đúng rồi, đạo diễn Sở, anh có biết việc ông chủ Bạch Thịnh lên hot search kia không? Anh ta bị paparazzi chụp được ở chung với Quý Trạch, nghe nói là hai người cùng nhau vào một tiểu khu, kết quả là suốt cả một đêm không ra ngoài."
Khi cô nói mấy lời này, Sở Minh đã click mở weibo, n.o hot search đang chễm chệ là "Bạch Dật Quý Trạch đêm khuya ở chung", nội dung được chuyển tiếp nhiều nhất chính là một video được quay ngày hôm qua.
Đêm khuya, trong một tiểu khu xa hoa, một chiếc xe ngừng ở dưới lầu. Người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước từ trong xe ra, đứng bên cạnh xe đợi một hồi, chờ một thanh niên khác ra khỏi xe, cùng anh đi vào trong tiểu khu --- sau đó một phòng nào đó trong tiểu khu sáng đèn, đại khái là qua một giờ mới tối lại. Từ đó về sau, mãi đến tận hừng đông ngày hôm sau, hai người bọn họ cũng chưa từng bước ra.
Sở Minh lẳng lặng nhìn đoạn video, thân hình hai người trong video mơ hồ, không thấy rõ mặt, lại có thể nhìn ra cử chỉ giữa bọn họ rất thân mật và tự nhiên, tựa như một đôi người yêu chân chính --- một đôi đang ở trong thời kỳ cuồng nhiệt của tình yêu, cùng nhau ra ngoài, cùng nhau về nhà.
Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, không khí lạnh lẽo mà sắc bén, cắt đến yết hầu hơi đau đớn.
Rất nhanh Sở Minh đã nhận được điện thoại từ Mạnh Du, ở đầu dây bên kia, đối phương không ngừng quang quác nói chuyện phiếm với cậu, đối với hot search thì lại không để cập đến lấy một chữ. Cậu biết là Mạnh Du sợ cậu thấy hot search, nghĩ muốn rời lực chú ý của cậu đi. Cậu cũng không vạch trần, theo ý đối phương mà hàn huyên một hồi, chờ sau khi kết thúc cuộc gọi phát hiện hot search đã bị ép xuống.
Việc này khẳng định là do Bạch Phù Tinh ra tay, Sở Minh không hề do dự, trực tiếp tìm đến cậu ta.
Bạch Phù Tinh vừa nhận được điện thoại của cậu đã biết chuyện bại lộ rồi, lập tức nói: "Chị dâu, chị đừng tin mấy thứ trên mạng kia! Video là giả, người trong đó không phải anh em, anh em cũng không ở chung với tên kia! Công ty sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ, chị ---"
Sở Minh bình tĩnh cắt ngang lời cậu ta: "Nhưng anh ta đúng là ở bên Quý Trạch, đúng không?"
"Không có, tuyệt đối không có!"
Bạch Phù Tinh nói: "Tính cách của anh em em là người rõ nhất, anh ấy đã sớm nhận định chị, tuyệt đối sẽ không buông tay!"
Sở Minh nghe vậy giật giật khóe miệng, cười nhạt một chút --- cười đến vừa ảm đạm vừa miễn cưỡng.
"Tôi biết rồi," Cậu nói: "Cảm ơn cậu, cúp nha."
Bạch Phù Tinh: "Chị ---"
Cậu ta vốn còn muốn nói gì nữa, nhưng Sở Minh lại không định nghe tiếp, trực tiếp cúp máy.
"Đạo diễn Sở?"
Bên phía đoàn phim, Y Chí bước đến gần, nói: "Không thoải mái ư, sắc mặt của anh không được tốt lắm."
"Không sao," Sở Minh nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi một chút... đợi lát nữa tiếp tục quay."
Nhưng dường như là ông trời đang cố ý đùa giỡn cậu, kế hoạch quay buổi chiều bị một việc ngoài ý muốn cắt ngang---
Cậu nhận được thông báo từ bệnh viện, bệnh tình của ông nội Sở lại chuyển biến xấu lần thứ hai, lần này so với bất kỳ lần nào trước đó đều nghiêm trọng hơn, hiện tại đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
Gió thổi bay lá rụng trên đường, trong bất tri bất giác thời tiết đã chuyển lạnh. Chờ đến khi Sở Minh thở hổn hển chạy tới bệnh viện, sắc trời đã bị một tầng không khí u ám che kín.
Đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu sáng lên, trên hành lang vắng vẻ lạnh lẽo, Sở Minh vài lần muốn xông vào trong phòng cấp cứu, lại mạnh mẽ bức bản thân kiềm chế lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc trời cũng từ từ chuyển từ màu hoàng hôn thành tối mịt, bóng đêm tối tăm bao phủ bốn phía, đèn đỏ ở phòng cấp cứu vẫn chưa hề tắt.
Trong thời gian đó bác sĩ phẫu thuật đã từng ra ngoài một lần, sau khi để cậu kí một tờ giấy cam kết xong lại vội vàng quay vào. Khi Sở Minh ký tên ngón tay còn phát run, chờ ký xong, cậu như là mất hết sức lực mà ngã ngồi xuống ghế trên hành lang, hai bàn tay che lấy mắt, cúi đầu không nói.
Trong không gian yên tĩnh, cậu đột nhiên nhớ đến cái ôm mà ngày đó Bạch Dật trao cho cậu trước cửa phòng bệnh--- đó là sự an ủi dịu dàng nhất mà cậu có được trong suốt nhiều năm như vậy.
Sở Minh im lặng hít một hơi, ngửa đầu dựa vào mặt tường lạnh như băng.
Đột nhiên cậu lại lần nữa ôm lấy bụng--- bôn ba mấy tiếng chưa uống một giọt nước, hơn nữa dưới áp lực tâm lý nghiêm trọng, đau đớn tra tấn cậu suốt đêm qua đã quay trở lại, gần như là chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã khiến cậu đau đến không kịp thở dốc.
Đau ... đau quá.
Lục phủ ngũ tạng như bị nhào thành một cục, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu chảy từ thái dương xuống. Sở Minh thống khổ cuộn người, phát ra một tiếng nức nở bất lực.
Đau đớn như lửa nóng thiêu đốt, trong một thoáng khóe mắt cậu liếc thấy di động đút trong túi áo lộ ra một góc, như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, trong mắt cậu xẹt qua ánh sáng, đầu ngón tay run rẩy ấn xuống nút gọi số của Bạch Dật.
Tút... tút...
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi mà lại kéo dài như đã qua mấy giờ, Sở Minh cúi đầu thật thấp, nắm chặt di động.
Chỉ cần... chỉ cần có một người nói với cậu một câu là tốt rồi...
Cậu không muốn lại một mình... nhận lấy nỗi thống khổ khi mất đi người thân...
Tút... Tút.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng đầu bên kia cũng nhấc máy.
Sở Minh đột ngột ngẩng đầu: "Bạch..."
"Alo?"
Một giọng nam dịu dàng ấm áp lại thanh nhã vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Sở Minh khựng lại.
Đó là giọng của Quý Trạch.
"Alo? Là ai vậy?"
Quý Trạch tựa như không cảm thấy gì mà đặt câu hỏi, Sở Minh lại không nói bất cứ lời nào. Cậu ngơ ngẩn cứng đờ tại chỗ, mơ hồ nghe được đầu bên kia có người trầm giọng nói câu gì đó, khoảng cách rất gần, tựa hồ như đang lười biếng dán bên tai Quý Trạch.
Quý Trạch lập tức nói: "A, không có gì, gọi lộn số thôi, anh nằm xuống đi, ngủ thêm lát nữa."
Nói xong lại khẽ cười: "Đêm qua anh thật quá đáng, thật là..."
Cạch.
Cuộc gọi bị kết thúc.
"..."
Sở Minh vô thanh vô thức ngây tại chỗ, chỉ trong nháy mắt như vậy, tựa như đã quên mất khả năng ngôn ngữ.
Cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, có tiếng bước chân dồn dập tiến về phía cậu, một giọng nói bén nhọn đâm vào tai cậu, ngoáy đến mức khiến người ta máu tươi đầm đìa.
"Sở tiên sinh! Chúng tôi đã cố gắng hết sức..."
"Xin lỗi... xin nén bi thương."
Lạch cạch.
Di động nện trên sàn nhà bóng loáng, làm xuất hiện một vết nứt hẹp dài trên thân... lại không cách nào sửa chữa được.