Thế nhưng, hiện tại tình huống có chút khác.
Lúc này Nhạc Dao Dao bị nàng tung ra tin tức kia thì nàng ta vẫn chưa có danh tiếng gì cả, thay vào đó nàng ta lại bị cộng đồng mạng ghét bỏ.
Bởi vì trong cốt truyện cũ, việc nàng ta lấy thận và tử cung của em gái không được nhiều người biết đến.
Những người biết chuyện này chỉ bao gồm trong gia đình, và tên bác sĩ phụ trách phẫu thuật mà thôi.
Khi ấy, Nhạc Dao Dao không hề bị phát hiện, bệnh viện kia vẫn hoạt động bình thường, cộng đồng mạng cũng không biết đến sự việc buôn bán tội tạng này.
Tuy rằng cốt truyện là như vậy, nhưng không may là Nguyệt Ninh đã xuyên đến nơi này, sắm vai Nhạc Linh Nhi.
Vì thế, nàng đem tất cả chứng cứ cho cảnh sát, sau đó cái bệnh viện kia liền đóng cửa, mọi nhân vật có liên quan đến vụ án này đều phải bóc lịch.
Đồng thời, nàng khiến tất cả mọi người đều biết đến việc này!
Hiện tại đây chính là một cái chìa khóa để đi đến cuối cùng! Nghĩ thử xem, hiện tại cộng đồng mạng đều biết chuyện này, bọn họ biết đến con người thật của Nhạc Dao Dao thì sẽ còn yêu quý nàng ta nữa hay không? Tương lai bọn họ còn có thể ngưỡng mộ tình yêu của Tần Trạch và Nhạc Dao Dao nữa hay không?
Ha hả, đương nhiên là không!
Thay vì bọn họ ngưỡng mộ tình cảm của Nhạc Dao Dao và Tần Trạch thì họ sẽ cảm thấy khinh thường, cảm thấy ghét bỏ.
Bởi lẽ, con người thường đứng ra trước mặt đạo đức của một ai đó mà bình luận, bọn họ sẽ phán xét, bọn họ sẽ cảm thán đủ kiểu.
Chính ví bọn họ là người ngoài, vì thế họ muốn nói như thế nào điều được.
Cư dân mạng, gió thổi chiều nào liền theo chiều ấy, vỗn dĩ là như vậy.
Nguyệt Ninh thở dài, nàng cảm thấy dù sớm hay muộn bọn họ cũng ở cạnh nhau, vì thế nàng liền đầy nhanh tình tiết cho họ, sẵn tiện thêm chút tình tiết mà thôi...
_____
Tiếp đó mấy ngày sau, Nhạc Dao Dao liền trở lại đoàn phim.
Dạo gần đây, quan hệ của Tần Trạch và Nhạc Dao Dao càng ngày càng tốt, hắn cũng thường xuyên đến chỗ Nhạc Dao Dao mà vung cẩu lương.
Đối với chuyện này, Nguyệt Ninh càng nhìn thấy bọn họ yêu nhau thì càng vui vẻ.
Cứ yêu đi, càng nhiều càng tốt!
Bởi vì Nhạc Dao Dao được vị tổng tài cao phú soái hết mực yêu thương, điều đó khiến cho một số người trong đoàn phim ghen ghét, đố kỵ.
Tất nhiên cũng có một số người muốn học hỏi kinh nghiệm từ Nhạc Dao Dao, bọn họ hi vọng sẽ có một bước lên mây.
Tựa như ngày hôm nay, một nữ nhân khá xinh đẹp đang tiến lại gần Nhạc Dao Dao, sau đó bắt đầu nói luyên thuyên.
Hồi lâu sau, nữ nhân kia mới hỏi: "Nhạc tỷ a, cơ duyên nào khiến chị có thể quen biết được Tần tổng vậy?Đây có phải là nhân duyên kiếp trước hay không a, thật ngưỡng mộ"
Không biết rằng con hồ ly này đã dùng cách gì để câu được chiếc đùi to như vậy!Nếu nàng ta chỉ cho nàng cách, thì biết đâu vào một ngày nào đó nàng sẽ trử thành phú bà?
Nhạc Dao Dao nghe thấy câu hỏi kia, nàng ta liền cười hạnh phúc, sau đó bắt đầu nói dối: "Bọn chị đã quen nhau từ nhỏ, nhưng sau khi lớn lên liền không thể gặp mặt vì chị phải sang nước ngoài một thời gian.
Không hiểu vì sao lại có cơ duyên gặp anh ấy tại một bữa tiệc, từ đó bọn chị kết giao lại.
Sau đó, liền như thế này"
Nữ nhân có vẻ cảm thán, nàng ta tỏ vẻ kích động mà nói: "A, quả nhiên hai người sinh ra là để ở bên nhau! Thật là ngưỡng mộ, ước gì em cũng có người như vậy, hắn có thể bảo vệ em, nâng đỡ em, sủng em..."
Dường như câu nói này chạm đấn chỗ nào đó của Nhạc Dao Dao, vì thế nàng ta bắt đầu quát thật: "Tìm đàn ông làm cái quái gì cơ chứ, hiện tại em nên tập trung vào sự nghiệp của mình thì tốt hơn! Đàn ông chẳng có gì tốt đẹp, nếu như cơ duyên đến thì em và hắn chắc chắn sẽ gặp nhau mà thôi.
Phụ nữ chúng ta phải coi trong sự nghiệp, đừng vì mấy tên đàn ông mà bỏ lỡ!"
Nghĩ nghĩ, giọng nói của nàngvta lại bắt đầu dịu xuống, cảmmgiac rất ngọt ngào: "Tuy vậy, nhưng chị cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì chị vừa có Tần Trạch vừa có thể đứng tại đây.
Tần Trạch là một người đáng tin cậy, tuy lạnh lùng nhưng lươc nào cũng yêu thương, bảo vệ cho người khác...!Chị cảm thấy anh ấy chính là chân ái của đời mình, một người tốt như vậy mà chính là chồng tương lai của chị...!
Nữ nhân kia gật gật đầu, sau đó lập tươc nói: "Vâng, em cũng cảm thấy như vậy!...!Hiện tại em còn có việc, em xin phép đi trước" sau khi nói xong câu ấy, nàng ta liền rời đi, trên đường đi vừa cảm thấy nực cười
Gì chứ, cô ta chỉ may mắn là được ngủ với Tần tổng mà thôi! Vì sao lại tỏ ra thái độ như vậy? Bảo nàng phải lo cho sự nghiệp của bản thân, trong khi mình thì đang gác chân lên cổ của nam nhân!
Ha hả, chẳng qua nàng ta gặp may thôi, vì sao lại dám dùng giọng điệu dạy đời nàng như vậy?
Nói thì không nói, nàng ta chỉ lo kể về niềm hạnh phúc nực cười của mình! Nàng ta thật sự cho rằng Tần Trạch sẽ cưới nàng ta hay sao? Loại điếm như nàng ta ư? Ha ha! Nực cười!