Đợi đến khi Nhạc Dao Dao chuyển tiền đến, hôm sau Nguyệt Ninh liền lập tức đòi thêm tiền.
Tuy rằng Nhạc Dao Dao luôn đòi báo cảnh sát, thế nhưng Nguyệt Ninh biết nàng ta sẽ chẳng bao giờ dám.
Bởi lẽ nàng ta sợ rằng sẽ đánh mất tất cả, hiện tại nàng ta càng có nhiều thì nàng càng sợ mất đi.
Cứ như vậy, mỗi lần Nhạc Dao Dao nhận được tiền thì Nguyệt Ninh liền lấy tiền từ chỗ nàng ta.
Và số tiền kia sẽ được chuyển vào một cái viện mồ côi nào đó.
Bởi vì Nhạc Dao Dao cứ liên tục bị Nguyệt Ninh tống tiền, vì thế cho nên nàng ta không thể trả số nợ đã vay cho công ty đen kia.
Nguyệt Ninh cười cười, tuy rằng công ty đó cũng là của nàng, nhưng dù thế thì sao? Nhạc Dao Dao cũng phải trả tiền!
Vì thế, dạo gần đây Nhạc Dao Dao vô cùng thiếu tiền.
Nàng ta vừa phải kiếm tiền trả cho công ty cho vay nặng lãi vừa phải đưa tiền cho lão già đáng khinh kia.
Nhạc Dao Dao vô cùng suy sụp, hiện tại lão già chết tiệt kia liên tục đòi tiền khiến nàng không thể trả tiền cho công ty cho vay!
Hiện tại đã qua thời hạn ngày, nàng cảm thấy rằng công ty kia sẽ nhanh chóng gọi cho nàng để đòi lại tiền.
Nhưng hiện tại, Nhạc Dao Dao không còn tiền, số tiền cũa nàng đã bị lão già kia đoạt mất!
Điều này khiến cho nàng ta vô cùng lo lắng, bởi vì nếu như không trả tiền đúng hạn thì lãi xuất sẽ tăng lên gấp mười! Nàng vốn dĩ không có khả năng chi trả số tiền khổng lồ kia!
Nhạc Dao Dao vò đầu bứt tóc một hồi lâu, cuối cùng nàng ta chỉ còn một cách đó là cố gắng kiếm tiền để trả nợ.
Hiện tại chỉ còn càch này là có thể sử dụng, bỡi vì nàng không muốn mượn thêm công ty cho vay nặng lãi nào khác, càng không thể mượn Tần Trạch!
Nàng không muốn Tần Trạch biết nàng vay tiền người khác, đặc biệt là công ty cho vay nặng lãi! Nếu hắn biết, hắn sẽ nhìn nàng bằng von mắt như thế nào? Lúc ấy, hắn còn yêu nàng hay không, nàng không chắc.
Nàng thật sự muốn báo cảnh sát để bắt lão già chết tiệt kia, thế nhưng nàng lại e ngại món đồ trong tay của hắn, e ngại thứ kia sẽ làm nguy hiểm đến sự nghiệp và tình cảm của Tần Trạch đối với nàng, vì thế nàng chỉ có thể chịu đựng.
Bên kia, Nhạc Dao Dao bắt đầu cắn răng kiếm tiền để trả nợ thì Nguyệt Ninh lại có vẻ nhàn nhã.
Nguyệt Ninh nhếch môi, nàng đưa mắt nhìn Nhạc Dao Dao đang nghiến răng nghiến lợi thông qua màn hình hệ thống.
Có lẽ, hiện tại nên bắt đầu thúc đẩy tình tiết.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Ninh liền gọi cho một công ty vai nặng lãi.
Tiếp đến, nàng liền mượn người từ chỗ bọn họ, trong vòng ngày.
Về vấn đề tiền bạc, sau khi làm xong mỗi người vạn.
Nguyệt Ninh loay hoay một hồi, cuối cùng nàng đã chọn ra được nam nhân có dáng vẻ hung tợn nhất.
Chỉ cần nhìn thấy họ, liền biết họ không phải người tốt.
Sau khi mượn xong, nàng liền đưa địa chỉ của đoàn phim mà Nhạc Dao Dao đang đóng cho bọn họ.
Nguyệt Ninh nghiêm túc dặn dò: "Đây là địa điểm, mọi người chỉ cần đến đó và làm náo loạn một chút là được"
Tiếp đó, nàng liền chậm rãi mà giải thích: "Mọi người đến địa điểm kia, sau đó tìm người có tên Nhạc Dao Dao để đòi tiền.
Nên nhớ, không được đánh người, chỉ cần làm loạn lên là được."
"Nàng ta nợ Chúng ta vạn, đã qua tháng nhưng vẫn chưa trả.
Tiền lãi đã được tính gấp , tổng cộng vạn.
Hôm nay là mọi người đến để bắt nàng ta trả lại vạn, kể cả tiền lời.
Hiểu rồi chứ?"
Đám người kia nghe vậy liền đồng thanh đáp: "Đã hiểu!" Nga, thì ra là đòi tiền a! Cái chuyên môn này bọn họ rành nhất, vì thế cứ yên tâm! Bọn họ chắc chắn sẽ hòan thành thật tốt!
Dù sao thì, nhiệm vụ đơn giản, tiền công lại cao! Việc này ai mà lại không muốn cơ chứ? Phải biết rằng, một tháng lương của họ chỉ có vạn! Tuy rằng mức lương cao hơn một số người bình thường, nhưng vẫn không đủ a!
Hôm nay, tiền đi làm ngày bằng tiền lương một tháng, vì thế bọn họ phải cố gắng thật nhiều a! Nếu bọn họ làm hài lòng vị khách hàng này, có thể tương lai sẽ được làm việc tại đây không? Bọn họ tự hỏi.
Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ vẫn vơ, Nguyệt Ninh liền gật gật đầu, sau đó từ tốn chậm rãi mà nói: "Tốt! Nhiệm vụ của mọi người là đến đòi tiền nàng ta, nên nhớ không được đánh người! Còn nữa, mọi người phải làm lớn chuyện này lên, khiến cho toàn bộ đoàn phim đều biết rằng Nhạc Dao Dao đang nợ công ty cho vay nặng lãi!"
"Nếu mọi người làm tốt, tiền công liền gấp đôi! Được rồi, khi nào mọi người có thể xuất phát thì xuất phát, tôi không gấp."
"Hiện tại chúng tôi liền đi" Nói xong, bọn họ liền tiến ra xe, rời đi.
Nga, quả nhiên là vị khách giàu có.
Nếu bọn họ có thể làm việc với người này, tương lai sẽ không còn lo cái ăn cái mặc, không còn lo ông chủ cũ quỵt lương! Muahaha, nhanh chóng làm xong chuyện này, sau đó xin việc luôn!
A, mau mau.
Phú bà cầu bao nuôi, phú bà đói đói cơm cơm...
____
Tại đâu đó, ông chủ của bọn họ: "..." Tao không cho tụi bay ăn tụi mày mặc? Và tao quỵt lương của tụi mày khi nào?! Ha hả?! Đó là tao thiếu, tháng sau tao trả! Có hiểu hay không a?!