Rất nhanh liền đến giờ ăn trưa, đạo diễn mới bắt đầu đi triệu tập mọi người.
Trừ Nguyệt Ninh ra, ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Trong tay ai cũng ôm một chút đồ vật nhỏ xinh, Vy Vy thì ôm một von gấu bông trắng, Liễu Ni ythì ôm một con thỏ bông hồng và vài cái bông hoa hồng đỏ.
phía bên Lăng Cửu thì cũng như Nguyệt Ninh, bopn họ không đi mua đồ.
Lâm Nhi đáng thương hề hề mà nhìn Lăng Cửu, thế nhưng hắn vẫn chẳng thèm để ý đến.
Đạo diễn nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, liền dập tắt: "Các người dúng tiền buổi sáng mà mua thức ăn, hiện tại ăn sớm một chút, lát nữa chúng ta quay"
Liễu Ni có chút không vui, nàng ta hỏi thẳng thừng: "Đạo diễn, không phải ngươi nói rằng chúng ta được phép tiêu số tiền kia sao?"
Đạo diễn nghe như vậy liền cười cười: "Ta nói là được mua, nhưng ta đâu kêu ngươi mua hết a? Tiền đó là tiền ăn cơm, ta đã nói, chắc ngươi không nghe kỹ nhỉ?"
Nguyệt Ninh bên này nghe xong thì nàng cũng không nói gì, bởi vì nàng đã sớm biết chiêu trò này của đạo diễn, vì thế nàng mới không mua lung tung.
Hơn nửa, nàng cũng không muốn chơi cùng con hàng Lưu Minh.
Đạo diễn bên kia nhìn Liễu Ni mà cười cười: "Các ngươi tự nghĩ biện pháp mà ăn cơm, chiều nay chúng ta sẽ tiếp tupc quay tiết mục, đừng để đói mà ngất xĩu nha!"
Thuần Khanh mghe xong liền cau mày, sau đó nói: "Đạo diễn, ngươi là cố ý muốn hại chúng ta!"
Hoắc Dạ cũng bắt đầu nói: "Đúng vậy, kịch bản của các người thật sâu"
Nguyệt Ninh nghe xong, nàng liền nhe răng mà cười: "Không sao, ta vẫn còn tệ chưa tiêu nha!"
Liễu Ni nghe Nguyệt Ninh nói như vậy, nàng cũng liền nói đùa: "A, ngươi như vậy mà dám lưu lại tiền, thật xảo a!"
Nguyệt Ninh liếc mắt một cái: "Ha hả, đây là mưu lược, đây là biết trước tương lai, có được hay không a?
Tiếp đó, nàng lại nói: "Nào các tỷ muội, mau đến ôm đùi ta, ta sẽ cho các ngươi hưởng phúc nha!"
Nói xong, Nguyệt Ninh liền duỗi ra chân dài, nàng nâng cằm kiêu ngạo.
Liễu Ni: "..."
Vy Vy: "..."
Thuần Khanh: "..."
Hoắc Dạ: "..."
Nguyệt Ninh chỉ nói đùa như vậy mà thôi, lát sau nàng liền dùng số tiền kia mà mua hộp cơm.
Sau khi ăn xong, tổ tiết mục liền kéo bọn họ trở về biệt thự nghỉ trưa, đợi mọi người đem cơm trưa tiêu hóa xong, đạo diễn mới mang mọi người đi tới công viên nước, hoàn thành thi đấu.
Trò chơi thứ nhất chính là vượt qua tường chướng ngại, vách tường không cao lắm, khoảng cao hơn mét, dựa vào dây thừng để vượt qua, cái này khác hẳn leo núi, leo núi ít ra còn chỗ giẫm chân, mà cái chướng ngại này lại không có.
Vượt qua chướng ngại thứ nhất liền đến chướng ngại thứ hai, đó là người chơi phải ngồi trên nệm hơi, sau đó dùng tay không mà chèo trên nước, đến vạch đích liền thắng.
Cửa thứ ba chính mà một cây cầu, cây cầu này độ rộng khoảng gang tay, chiều dài chừng k, là ở trên mặt nước, khi người chơi đi đến thì các chướng ngại vật sẽ xuất hiện, nếu rơi xuống nước liền thua, đến vạch đích liền thắng.
Cửa cuối cùng tựa như cửa thứ hai, có điều khi đến đích thì phải ấn chuông, biểu thị chiến thắng.
Đạo diễn nói rằng, tất cả mọi người đều phải tham gia.
Nghe thấy xong, thấy cả mọi người bắt đầu than vãn, trừ Nguyệt Ninh và Lăng Cửu.
Lăng Cửu thì quá tốt, cũng không có gì để nói.
Thế nhưng nhức hết cà trứng đó là Nguyệt Ninh vốn dĩ là tứ chi phát triển, vì thế nàng cũng là một đối thủ khá đáng gờm.
Vốn dĩ khi còn trong tiểu thuyết, nàng là mấy một thận và một cung, sức khỏe cũng kém, vì thế nàng có thể lười liền lười
Thế nhưng tại thế giới thực này, Nguyệt Ninh đã tự luyện cho mình thành một cái nữ lưu manh, à không, là cái nữ nhân tự lập.
Nàng vốn dĩ là cái côi nhi, không ai bảo vệ, vì thế nàng chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.
Nàng là học võ, nàng học kĩ năng mềm, những thứ nàng cần học đều đã học.
Vì thế, đối với loại trò chơi này, Nguyệt Ninh cũng không cảm thấy khó.
Nàng chỉ là do dự một chút, đã rất lâu nàng không hoạt động, không biết có thể như lúc trước hay không?
Cửa đầu tiên, mỗi người một cái tường chướng ngại vật.
Những tổ khác nam nhân đều rất phong độ, bọn họ đem nữ nhân kéo lên.
Chỉ có Nguyệt Ninh và Lâm nhi khá là kì quái, bọn nàng phải tự lực cánh sinh.
Nguyệt Ninh nhìn màn này nàng cũng không nói gì, tiếp đó nàng tay nhanh hơn não mà bắt đầu đu lên dây thừng, tiếp đó quấn chặt dây thừng lên leo rồi tiếp tục leo lên.
Thể lực của thân thể nàng vốn dĩ là tốt, cộng thêm với kĩ năng, nàng leo cũng khá dễ dàng.
Đợi đến khi Nguyệt Ninh vượt qua Lưu Minh, nàng xoay đầu lại mà nhìn hắn ở phía dưới, sau đó cười một cái, cười đến ngọt ngào.
Tức chết ngươi, tiểu biểu tạp!
Tiếp đó, Nguyệt Ninh liền tiếp tục mà leo lên, nàng không để ý đến con hàng kia cho bẩn mắt.
Trong khi các nam nhân khác đều đem nữ nhân cùng đội đi, thì Lâm Nhi lại không được Lăng Cửu giúp.
Hắn không quan tâm đến Lâm Nhi, mà chỉ một mình leo lên.
Bên này, Lâm Nhi tức đến mức phát khóc, nàng ta một bên đu dây, một bên khóc.
Nguyệt Ninh chuẩn bị đến cửa thứ hai thì Lăng Cửu đã đi làm nhiệm vụ thứ ba, Lâm Nhi vẫn đu dây ở vòng đầu tiên.
Nguyệt Ninh: "..." Ha hả
Đợi đến khi mọi người vượt xong cửa thứ nhất, thì nhìn thấy Nguyệt Ninh đang ở cửa số , còn Lăng Cửu đã là cửt thứ
Mọi người: "..." Các ngươi có phải người hay không?
Trong khi đó, Lâm Nhi đang ở cửa thứ nhất.
Nguyệt Ninh hiện tại đang đau đầu vì mấy cái chướng mgai vật hình nắm đấm to, quơ qua quơ lại trước mặt.
Đợi đến khi một cái nắm đấm bay đến nàng liền ôm lấy quả đấm kia, cùng quả đấm kia đung đưa trái phải.
Chờ thời điểm nắm đấm và đống cát giao nhau, Nguyệt Ninh lập tức bổ nhào vào đống cát, sau đó ôm lấy đống cát đang đong đưa.
Tiếp đó, nàng bắt đầu đu qua từng cái chướng ngại vật, bắt đầu dần đến đích.
Đợi đến lúc Lăng Cửu làm xong nhiệm vụ, hắn liếc mắt qua thì thấy Nguyệt Ninh, hắn hiếu kì nhìn chằm chằm.
Nàng ta có chút giống...!Khỉ đu dây?
Bên này Nguyệt Ninh khỉ đu dây đang chuẩn bị tư thế mà nhảy, tại cú nhảy cuối cùng trông rất xinh đẹp, thế nhưng chẳng có ai thấy.
Nguyệt Ninh sau khi xong cửa ải thứ liền nhanh chóng đến cửa ảo cuối cùng.
Đợi đến khi Nguyệt Ninh làm xong tất cả cửa ải, nàng liền thấy Lăng Cửu đang dựa vào vách tường mà nghĩ ngơi.
Nguyệt Ninh cũng không nói gì, nàng tiến đến rồi chọn một chỗ để ngồi xuống.
Đợi đến khi nàng ngồi xuống, Lăng Cửu liền liếc nhìn nàng một cái, không rõ ý vị
Nguyệt Ninh cũng nhìn hắn, đối mắt.
Hai người nhìn nhau không chút xấu hổ, cứ như vậy nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Nguyệt Ninh đau mắt, vì thế liền nhìn đi chỗ khác, sau đó dụi dụi mắt.
Nàng không muốn nhìn con hàng kia nữa, càng nhìn càng muốn đấm.
Tiếp đó, bọn họ cũng không nói gì, im lặng mà chờ những người chơi khác.
Thật lâu sau đó, đám người Vy Vy và Liễu Ni cuối cùng cũng đã tới, bọn họ thật vất vả để hoàn thành xong nhiệm vụ, hiện tại dáng vẻ có chút nhếch nhác.
Hiện tại chỉ còn mỗi Lâm Nhi, nàng ta vẫn đang ở màn đầu tiên, hiện tại nàng ta vẫn đang đu dây thừng, không xuống cũng không lên được.
Tổ tiết mục thấy như vậy, bọn họ liền giúp Lâm Nhi tháo dây thừng, sau đó nói với nàng ta tiếp tục leo.
Đợi đến cửa thứ hai, nàng ta ngồi trên nệm hơi, dùng tay đẩy nước.
Tưởng chừng là đơn giản, thế nhưng cho dù Lâm Nhi có làm như thế nào đi nửa thì mặt nước vẫn khongi thay đổi, cuối cùng nệm hơi bị nàng ta cào rách, từ từ chìm xuống.
Nệm hơi sắp chìm, Lâm Nhi đưa mắt nhìn Lăng Cửu, nàng là muốn hắn giúp.
Thế nhưng, con hàng này không hề giúp, cũng không thèm nhìn Lâm Nhi, khiến cho nàng ta ấm ức đến mức phát khóc.
Đạo diễn nhìn Lăng Cửu, sau đó hỏi: Lăng Cửu, ngươi không đi giúp nàng?"
Lăng Cửu không khách khí mà nói, âm thanh cũng không nhỏ, vì thế Lâm Nhi có thể nghe thấy được."Có tay có chân để làm gì?"
Sau khi Lâm Nhi nghe xong câu này, nàng ta hồng hồng mắt, tiếp đó nước mắt lộp bộp rơi xuống, trông rất đáng thương, khiến đám nam kia đều mềm lòng...!Trừ con hàng Lăng Cửu.
Tiếp đó, đám nam nhân vì thương sót nàng ta, vì thế bắt đầu ra giúp nàng ta hoàn thành nốt nhiệm vụ.