Tần Trạch vừa muốn báo thù, vừa muốn cùng Nhạc Dao Dao yêu đương!
Nguyệt Ninh: (﹁﹁) Có bệnh, phải trị!
Dạo gần đây bởi vì Nhạc Dao Dao bị bệnh nên Tần Trạch đặc biệt chăm sóc cho nàng ta.
Chăm sóc vô cùng chu đáo, tận tâm tận lực mà giúp nàng ta dưỡng bệnh khiến cho Nhạc Dao Dao cảm thấy rất hạnh phúc.
Quan hệ của hai người bọn họ dần dần tốt lên, khiến cho xung quanh ngập tràn tình yêu giữa bọn họ.
Nguyệt Ninh: "..."
Nàng cảm giác như Nhạc Dao Dao thoang thoảng mùi Thánh Mẫu.
Làm người tốt thì ai ai cũng thích, thề nhưng Nhạc Dao Dao vốn không phải người tốt.
Nàng ta đem thận và tử cung của em gái ra làm đồ chơi mà không hề áy náy.
Mẹ ruột của nàng ta khổ sở sống trong tù, thế nhưng Nhạc Dao Dao không hề quan tâm đến.
Cái nên làm thì không làm, cái không nên làm thì lại nhảy vô mà làm.
Ví dụ như việc tha thứ cho Tần Trạch.
Hắn ta làm đủ mọi chuyện, bị cầm tù, bị cưỡng đoạt, khiến cho nàng ta đau khổ vô cùng.
Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn đồng ý tha thứ cho Tần Trạch, mặc dù hắn đã làm những chuyện không thể chấp nhận nỗi thì Nhạc Dao Dao vẫn chấp nhận tha thứ, nàng ta nói đó bởi vì chính là Tình yêu.
Nguyệt Ninh tỏ vẻ: Tình yêu của các người thật sự quá là vĩ đại!
Hôm nay Tần Trạch đến nói cho Nhạc Dao Dao biết rằng nàng ta có thể đến tham gia lễ đính hôn của Thiên Âm, hắn nhìn thấy nàng ta vui vẻ thì trong lòng cũng trở nên ngọt ngào.
Nhạc Dao Dao vô cùng vui vẻ, nàng ta ngoan ngoãn nói: " Tần Trạch, cám ơn anh đã cho ta đến lễ đính hôn của chị Thiên Âm"
Nguyệt Ninh: "..."
Rõ ràng là Tần Trạch cầm tù Nhạc Dao Dao, khiến cho nàng ta không thể sống bình thường.
Thế nhưng nàng ta lại đi cảm ơn hắn, vì đã cho nàng ta ra ngoài một lần?
Có phải nàng ta đã mắc phải triệu chứng Stockholm hay không? Vì sao lại có thể nghĩ ra quan điểm không được bình thường như vậy?
Cuối cùng cũng đến ngày cử hành hôn lễ, Nhạc Dao Dao mặc bộ lễ phục màu trắng cả người thanh thuần tựa như một tiểu thiên sứ không hề nhiễm bụi trần của thế gian.
Nguyệt Ninh: "..."
Mỗi ngày Nhạc Dao Dao đều khóc lóc đến đứt ruột đứt gan, Nguyệt Ninh cảm thấy tố chất tâm lý của nàng ta không ai có thể sánh vai cùng.
Người bình thường đều sẽ phát điên khi gặp tình huống như nàng ta, chứ không phải là cùng một người bị bệnh tâm thần giống như Tần Trạch khoác tay đi vào buổi lễ như Nhạc Dao Dao
Gia thế của Nhạc Dao Dao khá bình thường, không lớn cũng không nhỏ.
Vì thế nàng ta rất ít khi tham gia những bữa tiệc lớn như hôm nay.
Bởi vì Tần Trạch luôn là tâm điểm cho nên mọi người đều chạy lại đây để chào hỏi, Nhạc Dao Dao đứng cạnh bên hắn có chút sợ hãi vì thế nép sát vào lòng của Tần Trạch.
Hành động nhỏ này đã vô tình lấy lòng Tần Trạch, hắn nắm chặt tay nàng tiến vào đại sảnh.
Nhạc Dao Dao ngây ngốc nhìn hắn, nàng hiện tại có gmcam giác Tần Trạch đối với nàng vô cùng ôn nhu.
Nhạc Dao Dao hạnh phúc, khóe mắt cong cong mà nói: "Tần Trạch, tôi muốn đi xem Thiên Âm một chút, có được không?"
Tần Trạch buông tay Nhạc Dao Dao ra, khẽ nói: "Đi đi"
Nhạc Dao Dao lập tức vui vẻ, nàng ta cười rất hạnh phúc, khóe mắt cong cong trông rất đáng yêu: "Cám ơn, Tần Trạch"
Nhìn thấy hình ảnh ấy, đôi mắt Tần Trạch lập tức mang theo vài tia dục vọng.
Nguyệt Ninh: "..."
Nhìn thấy cảnh này trong đầu Nguyệt Ninh liền hiện ra ba chấm, cả người đều không ổn.
Một giây trước cón ngược tâm ngược thân, giây sau liền rải đường khắp nơi!
Hai tên điên!
Nhạc Dao Dao cùng người hỏi thăm một chút, biết Thiên Âm bây giờ còn ở trong phòng trang điểm, nàng hướng tới phía phòng trang điểm đi tới.
Đang loay hoay tìm phòng trang điểm của Thiên Âm, Nhạc Dao Dao không hề chú ý mà động vào người khác.
Nhạc Dao Dao hoảng hốt, nàng ta cúi đầu liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi...Tôi không để ý thấy ngài"
Mộ Dung Duật cười cười, hắn hỏi: "Tiểu Nhạc?"
Hắn khá bất ngờ khi Tiểu Nhạc ở nơi này, hiện tại hắn chưa ra tay với Tần gia vì thế cho nên hắn mới đến đây.
Vốn manh theo chút hi vọng để được gặp Tiểu Nhạc, hiện tại đã được như hắn muốn, Mộ Dung Duật cảm thấy rất vui vẻ.
Đã rất lâu hắn đã không thể nhìn thấy Tiểu Nhạc, vì thế lấn này hắn chìn rất chăm chú, không dám chớp mắt.
Tựa như nếu hắn chớp mắt, Tiểu Nhạc sẽ lập tức tan ra, sau đó hắn không thể thấy nàng nữa.
Nghe thấy âm thanh này, Nhạc Dao Dao mới ngước đầu lên, sau đó mới nhận ra Mộ Dung Duật là người mà nàng đụng trúng.
Nhạc Dao Dao cười cười: "A Duật!" Anh ấy cũng ở đây! Tốt quá, có lẽ anh ấy sẽ đem nàng ra khỏi đây?
Mộ Dung Duật cười cười: "Thật trùng hợp, em muốn đi đâu? Ta dẫn em đi?"
Tuy rằng hắn muốn hỏi vì sao Nhạc Dao Dao lại ở đây, nhưng vì tránh tai mắt của Tần Trạch nên hắn không hỏi, chỉ có thể nói sanh chuyện khác mà thôi.