Đây là những tài liệu về khi Nhạc Dao Dao còn ở bệnh viện, nàng ta đem thận và tử cung em gái ruột ra ngoài, sau đó còn một vài đoạn video liên quan đến việc trao đổi mua bán nội tạng.
Tuy rằng việc buôn bán nội tạng hay chuyện rối ren từ hào môn thì Mộ Dung Duật cũng đã đoán ra được, hắn cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì hào môn thế gia đương nhiên là sẽ tranh đấu, đến cả dòng máu ruột thịt mà cũng không nương tay thì cũng là chuyện bình thường.
Mạng sống của người thân bọn họ còn không quan tâm, sẵn sàng ra tay giết hại.
Đem một hai quả thận ra là chuyện thường gặp ở các hào môn nào đó mà thôi, hắn cũng đã gặp qua rất nhiều.
Nhưng điều khiến hắn không thể ngờ đó là Nhạc Dao Dao có liên quan đến chuyện này, nàng ta là người đứng sau tấm màn kia!
Hắn vốn tưởng rằng nàng ta là một người ngây thơ, thiện lương tiểu bạch thỏ! Thế nhưng mọi chuyện ngay trước mắt, khiến cho hắn không thể tin nổi vào mắt mình.
Nhạc Dao Dao là Bạch Nguyệt Quang của hắn, là Nốt Chu Sa trong lòng của hắn! Thế nhưng bây giờ, mọi chuyện đều phải khiến cho hắn nghĩ lại về việc nàng ta có xứng đáng với cái danh xưng này hay không!
Trong khi Mộ Dung Duật đang rất khó chấp nhận sự thật này thì Nhạc Dao Dao đang ngồi trên giường khóc thút thít tựa hồ như một con thỏ bị bỏ rơi.
Nàng ta khóc rất nhiều, đến khi Tần Trạch tiến vào thì nàng ta vẫn còn ngồi tại đó mà khóc.
Đôi mắt hồng hồng, con ngươi ướt sũng, nhìn vô cùng tiều tụy đáng thương, nhưng lại khiến cho người khác không kìm được lòng mà muốn bảo vệ nàng ta.
Tần Trạch nhìn thấy một màn này thì hắn cũng không đàng lòng trách mắng nàng ta, vốn dĩ hắn đến đây là để cảnh cái nàng ta không được có ý đồ gì khác ngoài việc làm thú cưng của hắn.
Thế nhưng nhìn thấy nàng ấy như vậy thì hắn lại mềm lòng.
Giọng nói của Tần Trạch mềm mại hơn một chút, hắn nhìn Nhạc Dao Dao: "Em thấy đỡ hơn chút nào hay chưa? Xin lỗi, lúc ấy tôi không thể kìm lại được"
Hắn cũng không muốn đối xử như vậy với Nhạc Dao Dao nhưng khi nghĩ đến nàng ta cùng nam nhân khác triền miên thì trong lòng của hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm xúc này khiến cho hắn có chút điên cuồng.
Vì thế mới làm ra những chuyện như vậy, hắn thật sự không có cố ý!
Nhạc Dao Dao uất ức, nàng ta vẫn tiếp tục khóc mà không nói.
Điều này khiến cho Tần Trạch đang kìm nén cảm xúc có chút tức giận.
Ánh mắt Tần Trạch có chút không vui, hắn nhếch miệng: "Bây giờ cô không muốn nói chuyện với tôi nữa hay sao? Nhạc Dao Dao, tôi nói cho cô biết, đừng có mà không biết tốt xấu như vậy!"
Hắn đã cố gắng như vậy, như g nàng ta không hề hiểu cho hắn! Điều này khiến cho hắn cảm thấy thực sự rất khó chịu vì sao nàng ta lại không thông cảm cho hắn?Rốt cuộc là tại sao?
Tần Trạch càng nghĩ, đôi mắt của hắn càng thêm lạnh lẽo, hắn tiến đến bóp chặt cằm của Nhạc Dao Dao: "Có phải là vì Mộ Dung Duật? Cho nên cô mới không thèm để ý đến tôi?"
Nàng ta không quan tâm đến hắn, có lẽ là bởi vì nàng ta đã có nam nhân khác! Đúng, chắc chắn là như vậy!
Đôi mắt của Tần Trạch hiện lên sát khí, hắn tiến đến đẩy mạnh Nhạc Dao Dao xuống giường: "Nhạc Dao Dao, cả đời này của cô chỉ có thể là người của tôi!"
Tần Trạch hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Mộ Dung Duật, tuyệt đối không bao giờ! Dù sớm hay muộn thì Mộ Dung Duật đều phải chết, chỉ có cái chết mới khiến cho tâm tình của hắn trở bên tốt hơn! Sẽ không có ai dành lấy Nhạc Dao Dao của hắn!
Nhạc Dao Dao đau đớn khi bị đẩy mạnh xuống giường, nàng ta càng thêm uất ức.
Cuối cùng không chịu được nữa, nàng ta mở miệng: "Tần Trạch! Anh đối xử với tôi như vậy đủ chưa? Anh buông tha cho tôi đi!"
Nhạc Dao Dao cảm thấy bản thân thật sự quá đau khổ, nàng ta muốn rời khỏi nơi này, nàng sẽ đi đến một nơi thật xa, không ai có thể tìm thấy!
Tần Trạch gương mặt vặn vẹo méo mó đốn cực điểm, hắn bóp chặt cổ của Nhạc Dao Dao: "Không thể, nếu cô có ý định này thì thà rằng cô chết trong tay tôi! Nếu cô chết, cô vĩnh viễn sẽ trở thành người của tôi, vĩnh viễn!"
Thời gian trôi qua, đến khi Nhạc Dao Dao tưởng rằng nàng ta sắp chết đi thì Tần Trạch lại buông tay ra.
Hắn âm trầm lạnh lẽo mà xé toạc quần áo của Nhạc Dao Dao.
Nhạc Dao Dao yếu ớt thở hổn hển, nàng ta không còn sức lực mà phản kháng.
Nàng ta nhắm chắt mắt, cố gắng không phát ra tiếng, mặc kệ cho Tần Trạch tiến vào.
Lại là một màn mây mưa điên cuồng.
Một lúc lâu sau, trong không khí nhuốm mùi ái muội kia tan bớt, Tần Trạch gương mặt hối lỗi, hắn nhìn Nhạc Dao Dao đau đớn đến ngất đi, trong lòng vô cùng uất ức.
Tần Trạch tiến đến ôm Nhạc Dao Dao vào phòng tắm, sau đó khẽ lau người cho nàng ta.
Hắn vừa lau vừa thì thào xin lỗi không ngừng, Tần Trạch cảm thấy bản thân hơi quá đáng.
Sau khi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, Tần Trạch đóng chặt cửa rời đi.
Đợt đi lần này khá lâu, đã bốn ngày hắn không trở về biệt thự.
Nguyệt Ninh: (﹁﹁)