Hôm sau, Nhạc Dao Dao liền đem vạn chuyển đến cho Nguyệt Ninh.
Rất nhanh nàng liền nhận được tấm ảnh nude, nhìn những tấm ảnh này, Nhạc Dao Dao xém chút nữa liền không thể kìm được nước mắt mà gào lên khóc.
Tuy rằng nàng đã lấy lại được những tấm ảnh nude từ tên biến thái kia, nhưng nàng vẫn còn một chuyện đáng lo ngại khác, đó là về phía công ty kia.
Nàng có thời gian là ngày để trả lại vạn đã mượn, nếu quá thời hạn số tiền sẽ tăng gấp đôi theo từng ngày.
Bởi vì chuyện này, Nhạc Dao Dao liền điên cuồng mà đi đóng phim.
Ân, là đóng vai diễn viên quần chúng.
Vai diễn này kiếm tiền không hề dễ dàng, ngày kiếm nhiều nhất cũng chỉ có tệ, đó là trong trường hợp vai diễn này có một vài lời thoại.
Còn nếu không có lời thoại thì chỉ được mà thôi.
Bởi vì Nhạc Dao Dao điên cuồng đóng vai diễn, vì thế nên nhan sắc có chút suy giảm.
Gương mặt nàng ta trở nên trắng bệch, môi còn bị bong da, nứt nẻ, trông vô cùng tiều tụy, đáng thương.
Nguyệt Ninh cau mày, nàng cảm thấy tất cả là do Nhạc Dao Dao tự làm tự chịu, nếu không vào bar, không uống đến say khướt thì sẽ đâu có chuyện gì?
Nhạc Dao Dao ngồi tại ghế đá gần trường quay, tay cầm chai nước nàng liên tục uống uống.
Bỗng nhiên có một diễn viên khá nổi tiếng, nàng ta nghênh ngang mà bước đến chỗ Nhạc Dao Dao.
Diễm Ly nghếch môi, nàng chỉ vào chiếc ghế gần đó: "Giúp tôi mở ghế lên, cảm ơn"
Lập tức, bốn vị trợ lý liền kéo ghế ra, sau đó còn cẩn thận mở nắp chai nước mà đưa nho nàng ta: "Ân, chắc Diễm tỷ cũng khát nhỉ? Mời tỷ uống nước a!"
Diễm Ly nghe vậy liền cong môi cười: "Cám ơn, Tiểu Hàn"
Nhạc Dao Dao nhìn chằm chằm bọn họ, nàng tỏ vẻ không cam tâm.
Diễm Ly là một diễn viên mới, lúc trước nàng ta còn ở cùng kí túc xá với nàng, tính cách cũng không tốt đẹp cho lắm.
Nhưng hiện tại vì sao nàng ta lại trở nên nổi tiếng như vậy? Rõ ràng chỉ là một diễn viên tuyến , nhưng hiện tại liền giống như đang đứng dưới ánh hào quang, rực rỡ, chói mắt như vậy?
Nhạc Dao Dao nghĩ nghĩ, sau đó khẽ bĩu môi.
Có lẽ nàng ta được ai đó bao nuôi, hoặc là đi cửa sau nhỉ?!
Càng nghĩ, Nhạc Dao Dao liền cảm thấy rất có khả năng.
Nếu không thì nàng ta làm sao có thể trở nên nổi trội một cách nhanh chóng như vậy?
Nhạc Dao Dao khinh thường những loại người như vậy, loại người dơ bẩn, tựa như kỹ nữ kia.
Nàng không hiểu, tại sao bọn họ lại có thể vì đồng tiền mà bán rẻ thân thể của mình như vậy?
Nàng cảm thấy bọn họ và nàng mãi mãi sẽ không thể đi chung con đường, nàng và họ cả đời này đều sẽ không có điểm chung.
Bởi vì, nàng nhìn bọn họ, nhìn những người như vậy liền cảm thấy ghê tỡm, buôn nôn.
Trong lúc Nhạc Dao Dao đang khinh thường đám người gần đó, vị đạo diễn liền đi đến.
Lão ta chỉ thẳng vào mặt Nhạc Dao Dao, mắng: "Cái cô đóng vai quần chúng kia, ai cho phép cô ngồi ở đây? Nơi này là dành cho những diễn viên chuyên nghiệp, những diễn viên tuyến đầu!"
"Quả là không biết thân biết phận, cô nhanh chóng cút khỏi ghế, sau đó lại đây diễn nốt phần còn lại đi!"
"À còn nữa, lần sau cô không cần đến đây, chúng tôi không cần loại người như cô"
Tiếng quát mắng của vị đạo diễn kia rất chói tai, rất lớn.
Cả trường quay ai cũng nghe thấy, vì thế bọn họ liền quay sang hướng của nàng mà nhìn.
Có người cười cười nói nói, có người tỏ vẻ khinh bỉ, chỉ trỏ thẳng mặt nàng.
Sau đó, vị đạo diễn kia liền chạy lại phía Diễm Ly, nói nói cười cười, tỏ vẻ săn sóc cho nàng ta.
Tuy nàng không biết bọn họ đang nói gì, nhưng dường như rất vui vẻ.
Nhạc Dao Dao cố nén nước mắt, nàng khẽ cúi người xuống.
Sau này, nàng sẽ cho những người ở đây trả giá vì những hành động này!
Nhạc Dao Dao cảm thấy không cam tâm, vì sao những người dơ bẩn như bọn họ đều có thể đứng ở nơi cao như vậy, vì sao chứ?
Tại sao bọn người dơ bẩn đáng ghê tởm kia lại được đứng nơi đó, còn người như nàng thì không được? Có phải ông trời đang muốn trêu đùa nàng hay không?
Nhạc Dao Dao cắn chặt môi, nàng ta quét mắt mà nhìn mọi người ở đây.
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải quỳ dưới chân nàng, cầu xin nàng tha thứ!
Nguyệt Ninh đang ngồi xem: (﹁﹁) Tại sao Nhạc Dao Dao không nhìn lại bản thân nàng ta mà lại đi đánh giá người khác?
Diễm Ly tuy là diễn viên mới, nhưng gia đình nàn ta có chỗ đứng trong xã hội, có địa vị cao.
Vì thế, nâng đỡ con gái của mình một chút thì có gì là sai?
Nhạc Dao Dao dựa vào đâu mà lại quăng cái nồi Đi cửa sau mới có thể nổi tiếng cho nàng ta? Ha hả! Rõ ràng là do Nhạc Dao Dao không thể làm được chuyện như vậy, vì thế nàng ta mới ghen ghét, đố kỵ.
Cuối cùng, bởi vì nàng ta không thể làm gì ngoài mắng chửi trong lòng, vì thế nàng ta mới nói ra những câu ấy.