Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
--------------------
Đông Nhạc quốc....
Bầu trời đêm đầy sao xinh đẹp, Ánh Trăng sáng vằng vặt.
Đêm lạnh lẽo, vắng lặng.
Phong vân cuồn cuộn nổi lên, đột nhiên ánh trăng biến đổi, bỗng chốc hoá thành màu xanh biếc, toả ra từng đợt u lam quang sắc , tản ra xung quanh, cảnh tượng quỷ dị lại xinh đẹp đến lạ thường, bầu trời mơ hồ nhìn thấy bóng dáng phượng hoàng bay múa, không gian văng vẳng tiếng phượng minh, lam phượng hoa lệ, ngạo thế thương khung.
Phượng tướng quân phủ...
Đau...
Ý thức quay trở lại, cảm giác đầu tiên Lam Nguyệt cảm nhận được là đau đớn, tê buốt, toàn thân giống như đang rỉ máu, nàng cảm giác được cả người đang bị treo lên, hai tay đã tê mỏi đến mất cảm giác.
Tê~
Lam Nguyệt rên tiếng, lập tức nàng nghe thấy giọng nữ vang lên
"Uy, nàng còn chưa chết đâu ? Đúng là mệnh con rệp, nếu ta là nàng, sớm đã tự vẫn chết lâu rồi ấy chứ !"
Giọng nói chua ngoa mà tràn đầy giễu cợt cùng khinh thường nhường Lam Nguyệt cảm thấy tò mò.
Nàng ko phải đã chết sao !? Với lượng bom khổng lồ đó, thân xác chắc chắn sẽ tan thành cát bụi a !! Nàng còn như thế nào mà cảm nhận được đau đớn ?
Đang nghi hoặc, một loạt trí nhớ không thuộc về nàng tràn vào đầu khiến Lam Nguyệt cau mày khó chịu. Lát sau, tiếp nhận được kí ức, nàng biết được trời cho nàng cơ hội một lần nữa, nàng trọng sinh !
Huyền Linh Đại Lục,
Cường giả vi tôn
Đại lục này không phải trái đất, người nơi này có thể tu luyện một thứ gọi là Linh lực. Linh lực là linh khí do thiên địa tạo nên. Người trên đại lục đa số đều có thể sử dụng linh lực, ngoài ra đó, một số người sẽ theo con đường võ đạo, được xưng hô vì Võ Giả. Loại võ giả này cũng không khác Hoa Hạ cổ võ là mấy.
'Phế vật' ở nơi này chính là không Linh Lực, không võ đạo, vô dụng phế thể. Mà nàng hiện tại đã "vinh hạnh" nhận lấy cái danh hiệu này.
Hiện tại nàng là Phượng Lam Nguyệt nhị nữ nhi của Phượng Lâm Thiên đại tướng quân của Đông Nhạc quốc, lên ba tuổi nương mất, năm tuổi khảo nghiệm thiên phú không có linh căn bị định vì phế vật, từ đó liền bị người khác xa lánh, ức hiếp. Cha không thương, di nương, tỷ muội bắt nạt, đến đại môn bước ra đều khó khăn, còn bị đuổi vào tiểu viện hẻo lánh. Thân là đích tiểu thư cuộc sống lại thua cả hạ nhân trong phủ.
Đúng là thế giới cường giả vi tôn, bị cấp một nhãn phế vật liền bị người người khi dễ, phỉ nhổ.
Tùy tiện cho người một cái tội danh, đẩy người vào vực sâu không lối thoát. Tốt một cái tướng phủ, tốt một cái Đông Nhạc quốc !
Ha hả
Phế vật !? Trong từ điển của nàng không có cái từ này !
Nhục nhã nàng ...
Ức hiếp nàng ...
Xem thường nàng...
Được lắm !Phượng Lam Nguyệt thù của ngươi ____ ta báo !
Kẻ nhục nhã ngươi ___ ta tất gấp mười lần đền trả !
Từ nay ta chính là ngươi, nếu đã dùng thân thể của ngươi, ta cũng nên đền đáp một chút, ta tất nhiên sẽ thay ngươi 'đền đáp' bọn họ !________
Tiếp thu hết thảy, Lam Nguyệt mở mắt, ánh sáng khiến nàng chớp mắt vài lần rồi trực tiếp mở ra, đập vào mắt nàng là ba nữ tử.
Người đứng giữa một thân phấn y, chừng mười hai tuổi, gương mặt thanh tú, tóc đen tết bím, búi lên thành hai quả đào, hai búi tóc cài trâm vàng xinh đẹp, nhìn thoáng qua phỉ nộm đáng yêu nếu bỏ qua nét dữ tợn trên gương mặt nàng.
Theo trí nhớ của Phượng Lam Nguyệt nàng biết nữ hài tử này là Phượng Lam Thanh, tam tiểu thư, nữ nhi của La di nương.
Hai cô gái bên cạnh là nha hoàn của nàng.
Lam Nguyệt xoay cổ tay, hơi dùng lực, dây trói bung ra, nàng từ trên cao rơi xuống, đáp xuống một cách an toàn, Lam Nguyệt nhìn nhìn vết thương trên người hơi nhíu mày.
Cái này.... Đánh cũng quá tàn nhẫn đi !
Phượng Lam Thanh há mồm, chỉ tay vào Lam Nguyệt, kinh ngạc hô.
"Ngươi như thế nào cởi trói được."
Lam Nguyệt nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua chút sát khí, rất nhanh biến mất, nàng đứng dậy, ung dung vuốt lại máy tóc hỗn độn, xoa xoa trên người vết thương, cười cươi nói.
"Tam muội muội, ta xuống như thế nào, có liên quan đến ngươi !?"
Lam Nguyệt nhướng mi, tư thế ung dung thông thả ngồi xuống ghế, nào còn dáng vẻ chật vật lúc nãy.
Phượng Lam Thanh đột nhiên rùng mình, nàng cảm thấy áp lực chưa từng có, khí thế này quá quỷ dị đi ! Phượng Lam Nguyệt không phải nửa đêm bị ma ám chứ ?
Lắc lắc đầu, Phượng Lam Thanh tỉnh táo lại, khinh thường hừ một tiếng.
"Tiện nhân, ngươi có gì để đắc ý, thứ tiện loại bại hoại như ngươi giữa đường lôi kéo, quyến rũ nam nhân, làm mất thể diện tướng phủ ta ! Thân mang hôn ước với thế tử điện hạ lại làm chuyện đê tiện này, ngươi còn có mặt mũi để sống ! Điện hạ từ hôn ngươi lại còn mặt mũi đòi sống đòi chết không đồng ý !? Ngươi nghĩ mình là ai ? Muốn làm thế tử phi, bằng ngươi cũng xứng !? Tiện nhân ! Xấu xí".
Lam Nguyệt chớp chớp mắt, nữ hài này__ mười hai tuổi lại ăn nói ác liệt như vậy, chậc, chậc.
Lam Nguyệt không chút để ý nói:
"Tiện nhân nói ai."
"Nói ngươi !"
"Ồ, tiện nhân đang nói ta nha."
Phượng Lam Thanh lúc này mới phát hiện, mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt với Lam Nguyệt, bỗng nghẹn họng, nàng vậy mà lại bị tiện nhân này hố !?
"Tiện nhân ! Chết đi !"
Phượng Lam Thanh tức giận vung roi, trường tiên màu đỏ trong tay uốn lượn, mang theo nhàn nhạt màu đỏ linh lực tấn công Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt hơi nghiêng người, tay bắt được trường tiên, xoay vòng, đột nhiên xuất hiện sau lưng Phượng Lam Thanh vặn lấy cổ tay nàng, dùng roi một cách lưu loát trói nàng ta lại.
Phượng Lam Thanh hoảng loạn, định vung chưởng, chỉ nghe 'chát' một tiếng thanh thúy vang lên, trên mặt Phượng Lam Thanh xuất hiện một vết máu đỏ tươi, nhiễm đỏ một trương mặt thanh tú.
Chát !⁰
Roi lần nữa vung, lần nữa xuất hiện vết máu trên nửa mặt còn lại.
"Áaaaaa... "
Phượng Lam Thanh hét thảm, hai tay bưng mặt, ngã phịch xuống đất. Kinh hãi nhìn Lam Nguyệt.
"Muội muội, chơi tiên phải cẩn thận a, sao lại để thương mặt, nhỡ đâu hủy dung..."
Giọng Lam Nguyệt lo lắng, nhưng trên mặt nàng nào có nửa điểm lo lắng.
Hai nha hoàn nhanh chóng ân cần hỏi thăm chủ tử, đúng vậy, các nàng thấy chính là Phượng Lam Thanh không cẩn thận, tiên quấn phải tay mà đánh trúng bản thân, Lam Nguyệt thân thủ động tay chân, các nàng thế nhưng không rõ ràng !
"Ngươi... Ngươi..."
Phượng Lam Thanh chỉ tay vào Lam Nguyệt, được hai nha hoàn đỡ đứng dậy, một cái tát đi qua, nàng mắng bọn họ 'vô dụng', sau đó mới hất tay nha hoàn.
Phượng Lam Thanh kì thật lúc này hoàn toàn bị tức giận, nàng lại bị Phượng Lam Nguyệt phế vật này đánh ? A, tiện nhan dám lợi dụng lúc nàng sơ hở.
"Phượng Lam Nguyệt ! Ngươi cho bổn tiểu thư chờ ! Hôm nay là bổn tiểu thư bất cẩn, tạm tha tiện nhân ngươi ! Đi !"
Chỉ tay vào Lam Nguyệt, Phượng Lam Thanh nổi giận đùng đùng bỏ đi. Nàng hiện tại lo nhất chính là dung nhan của mình, nào rảnh để ý đến phế vật này...
"Tỷ đây chờ ngươi đến a ~".
Cảm thán xong, Lam Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, vết thương trên người quả thực không nhẹ. Nàng nhìn xuống góc phòng, một tiểu cô nương chừng mười mười một một tuổi bị ngất ở đó, nàng mặc một thân áo vải cũ thô sơ, nhiều chỗ chấp vá, tóc búi hai bên hiện tại rối tung.
Tiểu cô nương này là nha hoàn duy nhất của nàng, tên là Lạc Y, Lạc Y là nàng lúc nhỏ cùng mẫu thân ra ngoài gặp phải cứu về, từ nhỏ theo nàng, dù nàng bị cả phủ ruồng bỏ, nha đầu này vẫn luôn theo nàng.
Lam Nguyệt nâng Lạc Y lên giường, xem xét xong, biết Lạc Y chỉ ngất đi, Lam Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, lúc này nàng mới quan sát nơi này.
Nhìn xung quanh Lam Nguyệt không khỏi cảm thán 'không ngờ to lớn như Tướng phủ lại còn một nơi rách nát như vậy', còn thua nhà kho của nàng ở kiếp trước.
Cửa sổ rách nát, cửa sập xệ, căn phòng có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế, một ấm trà, hai cái chén, mà bây giờ đã vỡ mất một cái. Màn giường nhiều chỗ chấp vá, cả chăn gối mỏng manh cũng vậy.
Điều này làm phú hào kiếp trước như Lam Nguyệt tức giận, kiếp trước nàng giàu có vô cùng, ăn uống đều là cao lương mỹ vị, nhà ở đều là biệt thự cao cấp.
Tuy nhiên cũng không phải nàng chưa từng sống cực khổ, cũng không lo không thể thích ứng. Xem ra việc cần làm đầu tiên là kiếm tiền rồi.
Nhìn nhìn thân thể, hiện tại nàng thân thể mới mười ba tuổi. Dáng người gầy yếu, làn da xanh xao vàng vọt, nhìn liền biết phải chịu đói lâu ngày. Tìm kiếm xung quanh một lát, Lam Nguyệt phát hiện mảnh gương vỡ, kính ở đây cũng không như cổ đại ở Hoa Hạ kính đồng, loại kính này khá giống với hiện đại, rõ ràng dễ thấy, nàng cầm lên, tự bản thân nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình.
Lam Nguyệt nhìn trong gương trương mặt nhỏ. Nữ tử bị tóc dài che đi hơn nửa gương mặt, Lam Nguyệt bèn vén tóc lên. Nữ hài tử trương nhỏ nhắn mặt, đôi môi nhỏ nhắn tái nhợt, có chút khô nứt, lúc nàng mở miệng nói chuyện đều có chút khó khăn. Phượng Lam Thanh đem nguyên chủ treo trên xà nhà một ngày không ăn không uống, như vậy còn xem như tốt một chút. Da mặt vàng vọt xanh xao, gần như là da bộc xương, đây là nhiều năm thiếu dinh dưỡng, nữ hài ốm yếu đến đáng thương.
Ách, còn gương mặt này cũng quá doạ người đi ! Ban đêm có thể ngạnh sinh sinh doạ chết người a !
Bỗng trên người một trận khô nóng, Lam Nguyệt theo bản thân thủ sờ sờ, trên người lấy xuống một viên ngọc châu đỏ đậm. Bên trong màu màu đen hắc khí ở lưu động, bên ngoài lại một màu đỏ huyết sắc sinh động. Nàng ngẩn ra, đây ...đây không phải là Huyết Châu sao !?
Huyết Châu này rõ ràng là theo nàng từ Hoa Hạ đến ! Lần này tấn công trung tâm tổ chức, nàng đoạt từ đó ra, mà cũng vì đoạt viên châu này, nàng mới bị vây quét gắt gao như vậy, mà theo trí nhớ nguyên chủ cái này chưa từng xuất hiện quá.
Chẳng lẽ việc nàng đến đây cùng Huyết Châu ở trung gian là có quan hệ ?
Huyết Châu này có chút đặc thù, bên trong ẩn ẩn một loại cường đại khí tức, nàng cũng không dám xem nhẹ, dùng lam đồng của nàng cũng không xem thấu nổi nó.
Nàng cảm thấy viên châu này quá mức quỷ dị, chưa tìm hiểu rõ ràng, nàng sẽ không lại tùy ý đụng đến.
------