Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô?

chương 32: em ấy sao vậy?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Phạt em được chưa?"

"..."

"Hửm?" Hàng lông mày thanh tú khẽ nhướng lên, trong mắt có phần chờ đợi nàng trả lời. Nhìn nàng như vậy, thật muốn trêu nàng một chút.

"Cô muốn phạt như nào?" Kha Uyển Hy gãi gãi đầu.

Cô đăm chiêu suy nghĩ, không lưu tình mà nói "Làm thêm ba sấp đề nữa rồi tôi cho em về."

Kha Uyển Hy nghe xong nhăn mặt muốn rớt nước mắt. Làm một sấp đề đã mất hai tiếng đồng hồ, làm thêm ba sấp đề nữa thì không phải là cô muốn nhốt nàng ở đây luôn chứ?

"Vậy em lấy lại được không?" Nàng đưa tay ra như muốn lấy hộp cơm từ trên bàn đi, nhưng cô đã nhanh hơn một bước kéo hộp cơm về phía mình.

"Làm bài đi." Cô vươn tay đánh nhẹ lên đầu nàng một cái, thanh âm vẫn băng lãnh thường ngày, nhưng có thể nghe ra được vài phần ôn nhu "Phạt em sau."

Kha Uyển Hy yên lặng chăm chú làm bài. Cô ngồi kế bên không có ý định rời đi. Đem phần cơm mở ra. Bên trong chia làm bốn ngăn nhỏ. Một phần cơm, một phần gà xào, một phần salad cùng với một phần soup. Đó giờ cô chưa từng ăn thử đồ ăn trong căn tin trường bao giờ. Nhưng hôm nay có người mua cho, cũng không phải là không thể thử một lần.

Không gian hai người ở cùng nhau khá tĩnh lặng. Vũ Hàn Ân thường ngày không nói nhiều, Kha Uyển Hy cũng vậy. Nàng ngồi làm bài, cô ngồi ăn bên cạnh. Vì đề bài mới nên Kha Uyển Hy cũng gặp không ít khó khăn, nàng nhiều lần quay sang hỏi cô thì cô cũng rất nghiêm túc giảng giải, phân tích cho nàng.

Chưa được bao lâu, nàng lại quay sang hỏi tiếp. Vũ Hàn Ân nhìn sơ qua đề bài một lượt, rồi nhìn xuống phần bài làm của nàng. Kha Uyển Hy đã làm đúng đến phần lập giả thuyết, nhưng phần xét giá trị tiếp theo thì bị vướng lại. Cô hơi nhíu mày nhìn nàng, phần này không phải là do đề mới, mà là do....nàng không thuộc bài. Cô đem đề trong tay trả lại cho Kha Uyển Hy "Bài này tôi giảng rồi. Tự làm."

"Cô có giảng rồi?" Nhìn xuống sấp đề trong tay, bài này em mới hỏi lần đầu mà. Cô đã giảng khi nào đâu?

"Lúc. Em. Ngủ." Vũ Hàn Ân từng chữ chậm rãi mà gằn giọng đem tâm hồn bé nhỏ Kha Uyển Hy đánh một phát không thương tiếc. Bài này tương tự với bài hôm nay cô đã giảng trên lớp, nhưng con người kia lúc đó đang đánh cờ với Chu Công mất rồi.

Kha Uyển Hy nghe ra được cô đang cô tình muốn hỏi tội nàng, giả bộ ho khan vài tiếng. Tự giác đi lấy sách ra xem, không dám hỏi nữa. Thấy nàng làm một bộ động tác như vậy, khoé miệng cô cũng không hay biết mà chợt cong lên.

Hẳn đến khi cô đã ăn xong, tiếng gõ cửa lúc này vang lên. Vài giây sau một cái đầu thò vào trong, giọng điệu vui vẻ cười "Cô Vũ."

"Thầy hiệu trưởng." Vũ Hàn Ân thấy thầy hiệu trưởng đến liền đứng dậy đi về phía bàn làm việc.

"Cô Vũ. Tới đây hỏi cô một số chuyện. Có thời gian chút không?" hiệu trưởng cũng đi vào ngồi đối diện cô.

"Có chuyện gì quan trọng phải khiến hiệu trưởng đến tận đây?"

"Chuyện là kì thi sắp tới sẽ được tổ chức tại thành phố A. Tôi đang cần một số giáo viên cùng đi theo. Cô Vũ, cô có thể sắp xếp thời gian không?"

Kỳ thi sắp tới còn những bạn học ở những môn khác chứ không riêng gì Kha Uyển Hy. Số lượng chắc cũng không ít, thêm giáo viên đi cùng nữa nên sẽ khá là đông.

Đó giờ đối với những chuyến đi chung của trường, nếu thật sự không cần thiết, hiệu trưởng đều biết Vũ Hàn Ân sẽ từ chối đi. Lần này hiệu trưởng nghĩ cô cũng sẽ như vậy, nhưng vẫn là nên hỏi trước một tiếng.

Ngón tay gõ gõ lên tờ lịch trước mặt "Hiện tại tôi chưa chắc chắn."

"Không sao, không sao. Lần này đi sẽ là ba ngày, cô Vũ cứ từ từ mà sắp xếp."

Vũ Hàn Ân công việc rất dày đặc, đôi khi thời gian nghỉ ngơi cho bản thân còn khó. Chuyến đi đến tận ba ngày thì thật sự khó để cô bỏ vào được lịch trình của mình. Nhưng ánh mắt lại vô tình rơi lên người Kha Uyển Hy phía đằng kia, quay sang nói với thầy hiệu trưởng "Tôi sẽ báo ngài sau, có được không?"

"Hảo, khi nào báo tôi cũng được." Hiệu trường vui vẻ nói, quay sang thấy Kha Uyển Hy mới lên tiếng hỏi "Bạn nhỏ này là..."

"Tôi đang bồi dưỡng cho em ấy." Cô không chần chừ trả lời.

"Vậy không làm phiền cô Vũ. Tôi đi trước." Hiệu trưởng đứng dậy, hướng ra cửa.

Hiệu trưởng đến gần phía Kha Uyển Hy, ngó nghiêng nhìn nàng một chút "Cố gắng, cố gắng. Đem giải về cho trường, hahaha..."

Ngài hiệu trưởng nhanh tay xoa đầu Kha Uyển Hy vài cái, khiến nàng chán ghét muốn né tránh cũng không được. Đợi hiệu trường vừa rời khỏi, Kha Uyển Hy nhanh chóng phủi phủi đầu mình, bộ dạng trông vô cùng khổ sở.

Hai người mỗi người làm một việc riêng, đợi đến khi Kha Uyển Hy làm xong hết đề cũng đã qua hai tiếng đồng hồ sau. Nàng đưa bài cho cô kiểm tra một lượt. Cô chỉnh sửa cho nàng một chút rồi cũng cho nàng rời đi.

Thời tiết gần đây đã bắt đầu chuyển lạnh, đôi khi còn xuất viện vài cơn mưa. Nhìn ngoài trời đã bắt đầu lâm râm vài hạt mưa. Nàng thu gom đồ đạc của mình, chào cô một tiếng rồi rời đi. Kha Uyển Hy đứng trước cổng. Trời mưa không ngớt, không những bớt đi mà càng lúc càng nặng hạt thêm. Kha Uyển Hy hôm nay lại không đem theo dù. Nàng không thể làm gì khác ngoài việc ngồi đợi cho đến khi tạnh hẳn mưa.

Từ xa thấy được bóng dáng chiếc xe màu đen quen thuộc đang chậm rãi rời khỏi khuôn viên trường. Kha Uyển Hy không thể không biết người đang ngồi trên ghế lái là ai. Nàng nhìn thấy cô, cô cũng thấy nàng. Hai ánh mắt chạm nhau trong tích tắc rồi nhanh chóng rời đi. Hình ảnh khi sáng một lần nữa lập lại, cô chạy lướt qua nàng.

Kha Uyển Hy xoay người ngồi ở băng đá trước trường, nàng định chờ mưa bớt một xíu rồi nàng sẽ về. Nhưng hiện tại mưa càng lúc càng to hơn, gió cũng mạnh hơn. Nàng ngồi chồ không biết làm gì, tiện tay lấy điện thoại ra chơi. Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, nhìn thấy tên hiển thị khiến Kha Uyển Hy giật mình, làm điện thoại cũng trượt khỏi tay. Nhưng cũng may là nàng nhanh tay chụp lại được. Do dự một chút liền nghe máy "Cô Vũ..."

"Ừ, tôi đây."

"Có việc gì sao?" Kha Uyển Hy hỏi cô. Nàng cũng không biết tại sao cô lại gọi nàng?

"Vẫn còn ở trường chứ?" Cô hỏi.

"Dạ, vẫn ở trường."

"À..."

"Sao vậy?" Nàng hơi rụt rè hỏi lại.

"Khi nãy trên đường ra nhà xe, hình như tôi có làm rơi thẻ nhà, em có thể đi tìm thử giúp tôi một chút?"

"Ân, được." Nàng cúp máy xong lật đật chạy về hướng nhà xe. Đi dọc theo hướng về văn phòng của cô. Kha Uyển Hy kỹ càng nhìn dọc hai bên hành lang, cầu thang, cả trong mấy bụi cây. Kha Uyển Hy chạy lên chạy xuống cầu thang hai ba lần. Đều là không có.

"Cô Vũ." Kha Uyển Hy bấm số gọi lại cho cô "Em tìm khắp nơi rồi, vẫn không thấy."

"Điện thoại mất sóng rồi. Không nghe rõ em nói. Tôi đang ở phía trước trường, ra đây đi."Kha Uyển Hy nhăn mặt thắc mắc. Mất sóng? Từ chỗ nàng đứng đến chỗ cô còn chưa đến m, mất sóng như nào được?

Kha Uyển Hy cũng nhịn xuống thắc mắc, nghe lời cô chạy ra trước cổng trường, từ xa đã thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ngay phía trước. Mưa càng lúc càng lớn, nàng bên ngoài có nói lớn kiểu gì cô cũng không nghe được. Cô chỉ chỉ tay ý bảo nàng lên xe.

Nàng nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, vì xe không đậu gần vào phía hành lang được nên lúc nàng lên xe cũng không tránh được mưa làm ướt vài chỗ. Nàng vừa vào xe đã thở hổn hển nhìn cô "Cô Vũ, em chạy tìm khắp nơi rồi vẫn không có. Cô đã tìm kỹ lại chưa?"

"Không tìm thấy? Hình như tôi vẫn còn một thẻ dự phòng. Nên cũng không sao." Vẻ mặt của Vũ Hàn Ân vô cùng bình thản, không nhìn ra được có vẻ nào là quan tâm đến thẻ nhà của mình. Trong đầu Kha Uyển Hy lúc này tràn ngập khó hiểu. Đã có thẻ dự phòng rồi, cũng phải mất công trời đang mưa mà quay lại trường tìm một chuyến?

Mặc dù trong lòng có vài phần khó hiểu, nhưng Kha Uyển Hy cũng không có ý định muốn hỏi nhiều. Thấy không còn việc gì nữa, nàng chào tạm biệt cô một tiếng, xoay người muốn mở cửa xe. Nhưng không biết từ lúc nào, chốt cửa đã bị khoá lại, nàng thử mở nhiều lần đều không được. Kha Uyển Hy không nhịn được thắc mắc quay người lại nhìn cô.

Cô không trực tiếp nhìn nàng, điều khiển cần gạt mưa gạt đi màn mưa trắng xoá trước mặt. Thắt dây an toàn, làm một vài thao tác khởi động xe, rất thản nhiên nói "Em mở cửa xe bây giờ....làm ướt xe tôi."

"..."

"Nên tiện đường, đưa em về."

——————————————————

Rầm... Rầm... Rầm

"Vũ Hàn Ân, chị đâu rồi?" Vương Huyễn An đứng trước nhà đập cửa.

"Em làm ầm ĩ gì vậy?" Cô mở cửa, nhìn Vương Huyễn An cầm một sấp tài liệu trong tay. Cô mới về nhà chưa được bao lâu, định đi nghỉ ngơi một chút thì đã nghe tiếng gõ cửa.

Chưa kịp nói gì, Vương Huyễn An ngang nhiên xông vào nhà cô, cáu kỉnh đem đống tài liệu đập lên bàn một tiếng rõ to, phẫn nộ chỉ về sấp giấy tờ trên bàn "Chị xem, em mới vừa về lại công ty. Chị đã đưa em ngay một cái rắc rối to như vậy."

Cô rất chậm rãi đi đến ngồi xuống sofa, không có chút nào quan tâm tới thái độ của Vương Huyễn An. Cầm một vài tài liệu lên, lật ra xem từng trang. Hàng lông mày thanh tú cũng khẽ nhíu lại.

"Công văn đã duyệt, hợp đồng đã ký, rồi giờ chị lại đi đổi ý." Huyễn An vừa bị bên đối tác chửi cho một trận, nên hẳn là mới tức giận đến như vậy.

"..."

"Tác phong làm việc của chị khi nào thì như vậy?" Vương Huyễn An biết đó giờ chị họ của mình làm việc rất đâu ra đấy, đã mói một thì không nói hai. Nên lần này đúng là khiến Vương Huyễn An có phần chưa tiếp thu kịp. Nhà hàng dưới tiểu khu đã được thầu hết, cũng đi vào hoạt động gần đây. Nhưng hiện tại thời hạn hợp đồng vẫn chưa hết, Vũ Hàn Ân lại muốn ngừng hợp tác, đổi sang đối tác mới.

"Đúng là tôi không đúng, nhưng cũng là vì nghĩ cho khách hàng thôi." Cô ngã lưng ra ghê sofa, từ tốn trả lời.

"Nghĩ cho khách hàng?" Vương Huyễn An cau mày hỏi lại.

"Ừ, dưới tiểu khu có nhiều nhà hàng kiểu Á rồi. Không chỉ khách hàng, mà đến tôi cũng sẽ chán. Em tìm vài đối tác mới cho tôi đi." Biết em họ nhà mình đang rất không vui, cô cũng đang muốn giải thích một chút "Chuyện này không phải nằm trong khả năng giải quyết của em sao?"

Nhìn bộ dáng bình thản của chị họ mình, Vương Huyễn An là tức đến không nói gì được. Tất nhiên là tự xử lý được, nhưng mới sáng sớm thức dậy chưa làm gì đã bị chửi một trận, đến nỗi uất không cãi được. Tất nhiên là em phải qua đây hỏi chị cho ra lẽ rồi. Nhưng vẫn là đến đây để bàn công việc, Vương Huyễn An cũng nhịn xuống chút phẫn nộ trong lòng "Muốn đối tác như nào?"

"Tuỳ tiện vài nhà hàng Tây là được, tuỳ ý em chọn."

"..." Vương Huyễn An im lặng, khoanh tay nhìn cô.

"Được rồi, được rồi. Em đừng quấy nữa." Thấy Vương Huyễn An vẫn có phần không muốn hợp tác, cô mới nhẹ giọng xuống dỗ cô em họ của mình "Tôi bồi thường cho em một chút là được đúng không?"

"..." Nghe được bồi thường, dù nét mặt vẫn còn cáu kỉnh, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe.

"Muốn như nào?"

Vương Huyễn An ngồi suy nghĩ một hồi, nhớ tới gì đó liền nhìn xung quanh nhà cô, chỉ vào tủ rượu trong góc đằng kia "Em muốn vài chai rượu."

"..." Cô im lặng nhìn Vương Huyễn An.

"Tại ai mà mặt mũi em bị nghe chửi sáng giờ, đổi có vài chai rượu chị lại tiếc với em?" Thấy được Vũ Hàn Ân có chút không đành lòng, Vương Huyễn An bắt đầu bày ra khổ nhục kế "Mặt mũi em còn không bằng mấy chai rượu của chị hả?"

Vương Huyễn An là biết chị họ của mình rất thích sưu tầm rượu, lại toàn là những loại ngon. Nhưng đó giờ, Vũ Hàn Ân vẫn là một mực không cho Huyễn An đụng tới tủ rượu của cô. Nên nhân cơ hội lần này, Vương Huyễn An phải đòi cho được.

Nhìn Vương Huyễn An bộ dáng không lấy được rượu là sẽ nằm ăn vạ ở đây, cô cũng không biết phải từ chối như nào, cũng đành chấp thuận "Lấy lẹ đi rồi về. Tự khoá cửa lại."

Vũ Hàn Ân nói xong phủi tay đứng dậy đi vào phòng, cũng không quan tâm đến em họ của mình. Vương Huyễn An ngoài này thì hí hửng chạy đến tủ rượu. Chọn chọn lựa lựa xong, cô suy nghĩ một hồi, cầm lên hai chai rượu. Nhưng nghĩ lại, lâu lâu mới được cơ hội tậu được rượu ngon như vậy, Vương Huyễn An là không liêm sĩ nhanh tay lấy thêm ba chai nữa rồi nhanh chóng chuồn đi. Chị họ mà biết được nàng lấy nhiều như vậy, cái mạng nhỏ này đúng là không thể sống sót a.

Cô bước ra khỏi cửa, cẩn thận đóng cửa lại, trên người cùng lúc cầm năm chai rượu nên có chút khó khăn. Đúng lúc Kha Uyển Hy cũng vừa từ nhà đi ra. Vương Huyễn An mừng rỡ chào nàng. Thấy ánh mắt nàng rơi xuống mấy chai rượu cô đang cầm, Vương Huyễn An vô cùng hứng thú mà khoe với nàng "Cô Vũ của em mới cho tôi vài chai rượu a."

Kha Uyển Hy lướt nhìn qua một lượt, vô tình thấy một chai rượu Vương Huyễn An đang cầm trên tay, nhìn chăm chú nhãn hiệu, màu sắc, kiểu dáng cũng vô cùng quen thuộc. Ánh mắt trầm xuống cực độ, hơi thở cũng lạnh đi "Chai rượu cô cầm bên trái là..."

Vương Huyễn An nhìn nhìn chai rượu mà Kha Uyển Hy nói tới, giơ giơ chai rượu trước mắt nàng "Cũng là chị họ cho tôi a."

"Cô ấy cho cô?" Kha Uyển Hy từng chữ hỏi lại một lần nữa, tay đang đặt trên tay nắm cửa cũng vô tình nắm chặt lại.

"Ừ, đúng rồi." Vương Huyễn An con cố tình giơ giơ trước mặt cho nàng nhìn rõ, giọng điệu trêu chọc "Rượu xịn đó nha, em là ganh tị với tôi chứ gì?"

"..."

RẦM..... tIếng đóng cửa giòn giã vang lên. Vương Huyễn An nhìn lại đã thấy Kha Uyển Hy đi trước một đoạn xa. Vương Huyễn An đần mặt đứng nguyên tại chỗ, em ấy sao vậy a?

——————————————————

——————————————————

Do tuần trước mình mới tiêm vaccine, nên không ra chap kịp cho mọi người. Mọi người thông cảm nha

Chap mới ra rồi. Au rất thích đọc comment của các bạn, nên các bạn thấy như nào thì comment cho Au biết với nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều....

Love all,

Ashleyancy

..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio