“Xuyên Xuyên à, hãy đọc và ghi nhớ giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội đi, mê tín huyền học không tốt đâu.”
Lúc Phương Tranh đẩy cửa đi vào phòng họp, thắng bại của cuộc đàm phán này dường như đã định.
Lâm tổng của Tập đoàn Tân Viễn và đại diện của Tập đoàn An Thụy đang tiến hành đấu tranh kịch liệt về giá cả của một mảnh đất, hai bên đều không nhượng bộ nhau, bầu không khí gươm súng sẵn sàng.
“Ba trăm triệu, đây là ranh giới cuối cùng của chúng tôi.”
Đối mặt với sự vênh váo hung hăng của đại diện Tập đoàn An Thụy, Lâm tổng không nhịn được đập bàn: “Ăn hiếp người quá đáng! Loại thỏa thuận này, chúng tôi sẽ không ký!”
Một người bên cạnh vội vàng nói: “Giang tổng, mảnh đất XT này, trước đây Tập đoàn An Bằng ra giá hai tỷ, nhưng chúng tôi cũng không bán.”
Giang tổng khẽ nhướng mày, nở nụ cười như không cười: “Thật sao? Nhưng sao tôi lại nghe nói, quyết định này, đã bị hội đồng quản trị của Tập đoàn An Bằng bác bỏ chứ?”
Lồng ngực của Lâm tổng kịch liệt nhấp nhô, mặt phồng thành màu gan lợn: “Mảnh đất này, ban đầu chúng tôi đã mua với giá ba tỷ!”
Giang tổng dựa vào ghế một cách lười biếng và thản nhiên, chậm rãi nói: “Đó là chuyện của hơn một năm trước rồi.
Tin rằng Lâm tổng cũng biết, xung quanh mảnh đất đó sắp đưa vào các nhà máy công nghiệp tiêu thụ nhiều năng lượng và gây ô nhiễm cao, khí thải và nước thải một đống, ai còn sẵn lòng mua bất động sản ở chỗ đó?”
Đầu ngón tay thờ ơ gõ xuống mặt bàn một cái, rồi lại ngước mắt lên nhìn về phía Lâm tổng, giọng điệu buông lỏng, “Lâm tổng có lẽ phải suy nghĩ lại đi, quý công ty nợ gần sáu tỷ, sắp vỡ nợ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản.
Chi bằng quyết định sớm hơn một chút, bán mảnh đất cho chúng tôi, bù vào khoảng hụt tiền vốn, nói không chừng vẫn còn có cơ hội sống lại.”
“Cậu!”
Lâm tổng nhìn đám người của mình, mặt đỏ tới mang tai mắng bọn họ: “Các người không phải là luật sư chuyên nghiệp sao? Tại sao đều ngớ ra không nói lời nào? Còn không mau nghĩ ra biện pháp đi!”
“Chuyện này…”
Những người khác đồng loạt cúi đầu, không dám đối mặt với ông ấy.
Bên trong phòng họp nhất thời im lặng.
“Xin lỗi, quấy rầy một chút.” Phương Tranh mở miệng đúng lúc, phá vỡ sự im lặng trong phòng họp.
Mọi người đều đưa mắt về phía cô.
Áo khoác và chân váy caro, bên trong là một cái áo sơ mi kiểu cách tươi tắn, khuôn mặt của vị khách không mời mà đến này vốn đã bắt mắt rồi, cộng thêm mái tóc dài buông ngang vai, khí chất lại càng thoải mái gọn gàng.
Lâm tổng nhíu mày: “Cô là ai?”
Phương Tranh bước tới trước, nói một cách hào phóng: “Lâm tổng, xin chào.
Tự giới thiệu một chút, tôi là Phương Tranh, luật sư của Công ty Luật Thiên Hoàn.”
Luật sư bên cạnh Lâm tổng lập tức đứng lên, cảnh giác hỏi: “Công ty luật Thiên Hoàn? Hợp đồng dịch vụ tư vấn pháp luật của các người với Tập đoàn Tân Viễn không phải đã đến kỳ sao? Lâm tổng đã quyết định không gia hạn hợp đồng với các người nữa, cố vấn pháp luật hiện tại của Tập đoàn Tân Viễn là Công ty Luật Hâm Đạt của chúng tôi, cô còn tới làm gì?”
Phương Tranh ung dung không chút vội vàng, mỉm cười đáp lại: “Đúng là như vậy, tôi là đại diện Công ty tới làm thủ tục bàn giao, nhân tiện tới chúc mừng Lâm tổng một tiếng.”
Lâm tổng khó chịu: “Cô tới xem trò cười của tôi sao?!”
Phương Tranh có chút kinh ngạc: “Lâm tổng còn chưa biết sao?”
Không đợi Lâm tổng trả lời, cô lại tiếp tục nói: “Ba ngày trước, các chuyên gia đã phát hiện hơn chục loại thực vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng ở rừng núi quanh mảnh đất số XT.
Trong vòng một tuần, chính phủ sẽ công bố tin tức này.”
Phương Tranh dừng lại, ánh mắt ung dung thản nhiên lướt qua tờ hợp đồng trên bàn, khẽ mỉm cười, “Tôi nghĩ, kế hoạch đưa các nhà máy ô nhiễm cao vào, e rằng sẽ phải dừng lại khẩn cấp.”
Lời này không khác nào ném một quả bom nặng ký giữa đám người.
“Cô nói cái gì?” Giang tổng bật dậy khỏi chỗ ngồi, gần như là buột miệng nói ra, “Việc này không thể nào!”
Phương Tranh đón lấy ánh mắt nghi ngờ chất vấn của Giang tổng, giữ một nụ cười lịch sự.
“Tôi tin rằng, quý công ty cũng có các kênh tin tức của mình, nếu như còn có nghi vấn đối với lời nói của tôi, thì có thể tự mình đi xác nhận tính xác thực của vấn đề.”
Giang tổng nháy mắt với trợ lý bên cạnh.
Trợ lý hiểu ý, lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cầm điện thoại rời khỏi phòng họp.
Mấy phút sau, người trợ lý quay lại.
“Giang tổng, không tốt!”
Anh ta bước nhanh vào, vẻ mặt lo lắng nói nhỏ vài câu với Giang tổng.
Sắc mặt của Giang tổng càng ngày càng khó coi.
Nhưng một giây tiếp theo, anh ta lại mỉm cười.
“Nếu Lâm tổng không có ý định hợp tác với chúng tôi, vậy thì không quấy rầy nữa.” Giang tổng hơi nghiêng đầu, cặp mắt sắc bén giống như chim ưng nhìn Phương Tranh, cũng mang theo mấy phần dò xét, “Hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác với luật sư Phương.”
“Chúng ta đi.”
Ném lại một câu, Giang tổng dẫn đoàn đàm phán nghênh ngang rời đi.
Nửa giờ sau.
Thỏa thuận dịch vụ tư vấn được ký kết.
“… Vậy các vấn đề pháp lý của Tập đoàn chúng tôi sau này, đều kính nhờ luật sư Phương rồi.”
Lâm tổng mặt mày hồng hào tiễn Phương Tranh tới trước thang máy, còn bắt tay tạm biệt cô.
“Lâm tổng khách sáo rồi.”
Phương Tranh mỉm cười.
Bước ra tòa nhà của Tập đoàn Tân Viễn, hơi nóng mùa hè đập vào mặt.
Phương Tranh lấy điện thoại ra, đặt một yêu cầu xe công nghệ, sau đó mở WeChat ra, gửi tin nhắn cho bạn thân Kiều Tiêu Xuyên: “Xuyên Xuyên, cảm ơn nhé! May mà có tin tức của cậu, tối mai mời cậu đi ăn xiên que!”
Kiều Tiêu Xuyên nhanh chóng trả lời lại: “Như thế nào? Như thế nào?”
Phương Tranh: “Hôm nay tất cả đều thuận lợi, chuyện cậu nói đều không xảy ra.”
Lại thuận tay gửi một biểu tượng cảm xúc đeo kính râm ngậm thuốc lá.
Kiều Tiêu Xuyên là phóng viên đài truyền hình, tin tức rất nhanh, tin tức nắm trong tay đến từ đủ loại đường dây tình báo mới nhất.
Nhưng mà, người bạn thân này của cô còn là một người đam mê bài Tarot.
Buổi sáng trước khi ra ngoài, Kiều Tiêu Xuyên đã lôi kéo cô, dùng những lá bài tarot xem cho cô một quẻ, nói hôm nay cô có thể sẽ gặp tai họa đổ máu.
Lúc đó cô đã nói thế nào?
“Xuyên Xuyên à, hãy đọc và ghi nhớ giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội đi, mê tín huyền học không tốt đâu.”
Phương Tranh cong môi dưới.
Sau khi thoát ra giao diện WeChat, mười phút trôi qua, vẫn không có tài xế nào nhận yêu cầu.
Đúng là, trụ sở của Tập đoàn Tân Viễn nằm ở khu vực phát triển mới ở ngoại ô thành phố, chỗ hẻo lánh xa xôi, dân cư thưa thớt, rất khó gọi xe.
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt số từ từ tiến vào trạm xe.
Phương Tranh dứt khoát hủy yêu cầu, đi nhanh về phía trạm xe buýt.
Bước lên xe buýt, hơi lạnh bên trong xe làm tan đi cái nóng như thiêu đốt.
Trạm trước là trạm xuất phát, nên lúc này không có nhiều khách trên xe.
Một bà mẹ trẻ để tóc ngắn bế con trai ngồi ở hàng ghế trước; ở hàng ghế sau, có một cậu học sinh cấp hai mặc bộ đồng phục của trường Trung học số thành phố ngồi, trên túi nylon trong tay của cậu ấy có in chữ “Bệnh viện vùng phát triển”.
Radio trên xe đang đưa tin: “Mới đây, Viện Khoa học Sinh hóa Y.
X.
tuyên bố đã nghiên cứu bào chế được một loại thuốc đặc trị có thể chữa khỏi các bệnh về thần kinh vận động, cũng sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng…”
“Tít.”
Phương Tranh quẹt thẻ xong, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Lúc cửa xe chuẩn bị đóng lại, thì một người đàn ông trung niên xách một cái thùng sắt lao lên từ cửa trước.
Trong thùng đựng đầy chất lỏng, nắp đóng không chặt, xe đung đưa một chút là chất lỏng tràn ra từ khe hở trên nắp, bắn tung tóe xuống đất.
Cửa xe đóng lại, xe buýt rời khỏi trạm xe, bắt đầu tăng tốc.
Người đàn ông đứng trước hộp đựng tiền xu, vẻ mặt hốt hoảng nhìn quanh.
Mặt ông ta rất gầy, nhưng thân hình lại rất mập.
Trong cái thời tiết nắng nóng thế này, ông ta lại mặc một cái áo khoác thật dày, bọc chặt cơ thể.
Tài xế thấy ông ta nãy giờ vẫn không nhúc nhích, thì liếc nhìn ông ta, lên tiếng nhắc nhở: “Thưa ông, mời đút xu hoặc quẹt thẻ.”
Bịch!
Câu nói này giống như một cái cầu chì châm lửa, người đàn ông nhanh chóng ném thùng sắt xuống đất, lấy một cái dao cắt dưa hấu từ trong quần áo ra, kề vào cổ tài xế.
Xi——
Xe buýt phanh gấp một cái, khiến cho người trên xe ngã nghiêng.
“Ông, ông muốn làm gì?” Chuyện xảy ra bất ngờ, khiến cho tài xế bị dọa sợ.
Người đàn ông hét lên: “Không được nhúc nhích! Mày tiếp tục lái xe cho tao!”
Bên trong xe bỗng im bặt.
Ngoại trừ radio vẫn đang đưa tin, thì bầu không khí giống như đóng băng ngay lập tức.
Cậu học sinh cấp hai mặt trắng bệch ngồi yên ở hàng ghế sau.
Người mẹ trẻ vừa bị dọa sợ hét lên thất thanh chợt im lặng, nhưng cũng không quên ôm chặt con trai vào lòng.
Phương Tranh vẫn giữ động tác nắm chặt lưng ghế phía trước mặt lúc xe phanh gấp.
Cô cúi đầu, khớp ngón tay nắm đến trắng bệch, tim đập nhanh đến không có quy luật trong phút chốc.
… Thật là miệng quạ mà.
Không nghĩ tới, “tai họa đổ máu” mà Kiều Tiêu Xuyên nói, lại thật sự ứng nghiệm!
“Vào lúc giờ phút chiều, trên đường Xuân Hi đã xảy ra một vụ cướp xe buýt.
Nhưng tính đến thời điểm đưa tin tức, thì cảnh sát và nghi phạm vẫn đang đối đầu căng thẳng… “
Giữa mùa hè, phía nam của thành phố S oi bức như bị bỏ vào lồng hấp trên lửa.
Cho dù đã qua giữa trưa nắng nóng nhất, thì nhiệt độ cũng không tản đi, một chút gió cũng không có, hơi ẩm trong không khí lặng lẽ hòa vào cái oi bức, làm cho người ta nóng nảy đến mức có thể vắt ra nước.
Chiếc xe buýt số bị cướp dừng ở ngã tư đường Xuân Hi, nơi này là khu sầm uất nhất ở thành phố S, lại vừa vặn xảy ra vào giờ cao điểm tan tầm, khiến cho giao thông các đoạn gần đó bị ùn tắc nghiêm trọng.
Hứa Bỉnh Văn lái xe, chạy nhanh trên đường cao tốc.
Anh ta chở Cố Uyên, chạy tốc độ nhanh nhất đến nơi xảy ra chuyện.
Nhưng vừa rẽ từ đường quốc lộ vào đường Xuân Hi, thì phát hiện con đường phía trước đã bị tắc.
Hứa Bỉnh Văn siết chặt tay lái, nhìn Cố Uyên từ kính chiếu hậu đang ngồi ở ghế phụ: “Lão đại, đường phía trước bị tắc!”
Kính chiếu hậu phản chiếu rõ ràng hàng lông mày đậm, giống như được bao phủ bởi băng tuyết, làm tôn lên đường nét khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa sắc bén, giống như lưỡi dao sắc bén lặng lẽ ngâm mình trong nước băng, trong sự trầm mặc mang theo sự uy nghiêm và băng giá không thể chạm tới.
Cố Uyên nhíu mày: “Xuống xe, chạy tới.”
Đôi lời tâm tình của editor: Ta đaaaaa chương một lên rồi đâyyyyy.