Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

chương 40: đêm ôn nhu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: gau

Beta: linhxu

Trong Thanh Huyền tự mọi hành vi cử chỉ của thiếu niên kia đều rất ẻo lả, suốt ngày ở cùng một chỗ với hòa thượng A Căn, đã sớm huyên náo truyền ra bên ngoài, ngay cả người luôn luôn không để ý đến chuyện bên ngoài Phương trượng Huyền Thanh cũng nhịn không được tìm hiểu tin tức, dù sao quan hệ này cũng liên quan đến ái đồ của ông. Hôm đó đứng ở ngoài cửa phòng của A Căn nhìn thấy thiếu niên trong truyền thuyết này, quả nhiên là tuấn tú, hàng lông mày lẳng lơ. Trong lòng cũng có chút tin lời đồn đãi bên ngoài này, đồ nhi đắc ý này của mình quả thật là đoạn tay áo (gay). Cho đến khi đi vào trong đánh giá, nhìn thấy lỗ tai trên tai người nọ, trong lòng mới lập tức hiểu được, người này là là nữ phẫn nam trang. Nhìn A Căn ca cùng nàng sớm chiều với nhau, ánh mắt điềm tĩnh, đã hiểu nữ tử này chính là con cọp mẹ hắn bị mê hoặc ở dưới chân núi.

Lập tức, ông trở lại Thiện phòng, liền hạ lệnh trục khách, lấy lý do A Căn cần tĩnh dưỡng, người ngoài không tiện thăm viếng, thúc giục Phó Vân Ngọc rời đi. Nàng Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca cho dù cảm thấy khó khăn khi xa nhau, cũng không có biện pháp, đành phải ấm ức xuống núi. Hôm sau, nàng mang theo một đám công nhân mướn đến, ở dưới chân núi kia chọn một miếng đất, bắt đầu kiến tạo am ni cô. Trên thế giới này, không có gì khó khăn là không giải quyết được, mấu chốt là phải có tiền bạc dẫn chân. Đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi. Xây một am ni cô, ít nhất cũng phải mất nửa tháng, nửa tháng này trải qua như nào là cả một vấn đề, dựa theo cá tính của Phó Vân Ngọc, để nàng mỗi ngày ở lại khách sạn ngây ngốc thì không có khả năng . Lại dạo quanh toàn bộ thị trấn nhỏ, sau khi quyến rũ một hoàng hoa khuê nữ (bé gái nhỏ), nàng bắt đầu dựng một cái lều nhỏ ở nơi thi công, trông coi. Tuy nói điều kiện đơn sơ, nhưng vì A Căn ca, nàng có cái gì không thể chịu được .

Bên này Phó Vân Ngọc một người bận rộn vui mừng, bên kia Mộ Dung gia lai không được sống yên ổn như vậy. Uyển Dung hiện tại tuy rằng là thiếu phu nhân của Mộ Dung gia, nhưng mà, Mộ Dung vân đình hàng đêm vẫn ngủ ở trong thư phòng, ngay cả một ngón tay của nàng cũng chưa từng chạm qua một chút, nàng ở ngoài mặt giống như trong thời gian tân hôn, trước mặt người khác đều giả bộ cùng Mộ Dung Vân Đình ân ái, kỳ thật sống không khác gì quả phụ. Hàng đêm độc thủ không khuê (vườn không nhà trống), tư vị này thực sự không dễ chịu, nàng đã nhịn mấy ngày, rốt cục không chịu nổi nữa. Buổi tối hôm nay, Uyển Dung gọi nha hoàn bên người vào, lặng lẽ ở bên tai nàng ta dặn một số thứ, còn mình liền tắm rửa thay quần áo, còn cố ý ra mệnh cho hạ nhân mang cánh hoa hồng tới. Dưới ánh nến trong suốt, mùi thơm ngào ngạt, nàng mặc một bộ sa y đỏ màu trong suốt, mơ hồ có thể thấy được áo lót, lấy một tư thế mỹ nhân hết sức mê người nằm ở trên giường, đang đợi nam chủ nhân đến.

Mộ Dung Vân Đình vốn đang ở trong thư phòng xem binh pháp, bỗng nhiên thấy một nha hoàn chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn năn nỉ hắn đi đến phòng nhìn xem thiếu phu nhân, nói là nàng bỗng nhiên bị sốt cao. Vốn là, hắn không hề muốn bước vào trong căn phòng đó, nhưng mà xem biểu hiện của nha hoàn kia gấp đến độ sắp khóc ra, nghĩ đến Uyển Dung tốt xấu gì cũng là biểu muội của hắn, phát sốt tuy rằng không phải bệnh nặng, nhưng mà cũng không thể xem là việc nhỏ, liền vội vàng đi trước. Bên trong ánh nến còn sáng, Mộ Dung Vân Đình cũng không do dự, đẩy cửa mà vào, dưới trướng lụa mỏng, hương khí đột kích, chỉ thấy Uyển Dung sắc mặt vô cùng đỏ, hai mắt hàm xuân, mị thái nằm ở trên giường, lộ nửa bộ ngực sữa, da trắng nõn nà. Tình cảnh này, đổi lại là nam nhân khác, chỉ sợ đã sớm như sói đói vồ tới.

Nhưng mà, Mộ Dung Vân Đình lại ngưng bước chân, nhìn thấy nàng như vậy mặt rõ ràng đã cứng đờ, mày kiếm nhăn lại, xoay người liền muốn rời đi. Ai ngờ, lại bị Uyển Dung bổ nhào từ phía sau lên ôm cổ.

“Biểu ca, chẳng lẽ chàng thực sự ghét Dung nhi như vậy sao?” Nữ tử phía sau mang theo hương vị ngọt ngào, ủy khuất nhanh chóng ôm chặt hắn không chịu thả.

Ấm áp thân thể mềm mại vào hắn, hắn có thể rõ ràng cảm giác được những đường cong của thân thể nữ tử, nhưng mà hắn lại không có loại dục vọng này, trong mắt ngược lại là sự lạnh lẽo, nói: “Biểu muội, muội tội gì phải như vậy? Chờ thêm một thời gian, ta sẽ thả tự do cho muội, muội còn trẻ như vậy, sẽ tìm được nam nhân so với ta tốt hơn vạn lần.

Thân thể mềm mại sau lưng rung mạnh một chút, Uyển Dung mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta không cần người khác, ta cần chàng, ta hiện tại là thê tử của chàng, ta muốn thực hiện nghĩa vụ làm thê tử, chàng làm ơn đừng cự tuyệt ta được không? Đừng để ta sống như một góa phụ được không? Ta thề ta sẽ yêu chàng mãi mãi.”

“Uyển Dung, muội bình tĩnh một chút. Muội là một cô nương tốt, gả cho ta không đáng. Muội đừng ngốc như vậy, ta đã nói rồi, trong lòng ta chỉ có Ngọc nhi, cũng không chứa nổi người khác. Muội hiểu chưa?” Hắn từng chút từng chút đẩy ngón tay của nàng ra, từ trong ngực nàng thoát ra.

Uyển Dung đã sớm khóc đến hoa lê đẫm mưa (khóc nhưng vẫn xinh đẹp), nàng lui về phía sau hai bước, đau thương nhìn hắn, liều mạng cắn môi, nói: “Ta biết, ta biết, nhưng mà trong lòng ta trừ chàng ra, cũng không chứa thêm được người khác, chàng có thể không thương ta, chàng vẫn có thể tiếp tục yêu Ngọc nhi của chàng, nhưng mà, có thể để cho ta làm một thê tử chân chính được không? Cầu chàng cho ta một đứa con, để cho ta tưởng niệm?”

“Uyển Dung! Muội bình tĩnh một chút. Ta không có khả năng làm như vậy, như vậy chính là hủy hoại muội. Cho dù ta thật lòng xin lỗi muội, ta ích kỷ.” Mộ Dung vân đình như cũ không quay đầu, không mang theo nửa phần chần chờ, quyết tuyệt đi ra cửa phòng, lưu lại Uyển dung một mình ngồi dưới đất khóc.

Bóng đêm ngưng trọng, hắn khoanh tay đứng ở trong sân, nhìn sao đấy trời, tâm tình cũng dày đặc như bóng đêm. Ngọc nhi, nếu ngày đó nàng không có bỏ trốn, thì có phải tốt hơn bao nhiêu. Cũng không biết hiện tại nàng sống thế nào, có phải ở cùng một chỗ với sư phụ A Căn hay không, vì sao trong lòng ta luôn luôn có cảm giác bất an. Ngọc nhi a Ngọc nhi, nàng sao không để lại một tin tức nào cho mọi người an tâm?

Giang gia thiếu gia kia vẫn phái người canh giữ ở gần Mộ Dung phủ, cho đến ngày đại hôn hôm đó, mới oán hận rời đi, nhưng sắc quỷ này, vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên, gần đây lại có tin tức truyền ra thiếu phu nhân hiện tại lại là thế thân, mỹ nhân tuyệt sắc trong truyền thuyết kia đã bỏ trốn chạy theo tình lang. Trong lòng hắn nhất thời lại có thêm chủ ý. Hắn Giang thiếu, tinh thần bám riết không tha có tiếng ở thành Bố Thập. Tiểu mỹ nhân, ta đến đây. Nàng trốn tới đâu, ta liền truy tới đó, xem nàng làm cách nào để thoát khỏi bàn tay của ta. Hắn nở một nụ cười đáng khinh, triệu tập mấy chục hạ thủ mang đi lần này, một đường tìm hiểu tin tức.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, Phó Vân Ngọc mặt xám mày tro, hai tay chống nạnh, đứng ở trên một cái cọc gỗ, vừa lòng nhìn am ni cô đã xây được hơn phân nửa chỉ còn thiếu một cái đỉnh, trong lòng tràn ngập mơ màng vô hạn. Tuy rằng phòng ốc còn chưa xây xong, nhưng mà, nàng đã sớm đặt tên cho nó. Gọi là Tư Căn am. Tên này nàng đã suy nghĩ ba ngày ba đêm, vắt hết óc, bác bỏ “A Căn ca miếu nhỏ”, “Chờ đợi A Căn ca”, “Vọng phu am”, “Vân Ngọc tiểu trúc”, “Thanh Huyền am” Chờ sau khi đã định vô số tên. Ở trong lòng nàng, tên này cũng giống như chính hắn, có khí chất xuất trần, làm cho người ta vừa thấy liền ái mộ, vừa nghe đã cảm thấy thoải mái.

Đã hơn mười ngày không được gặp A Căn ca, cũng không biết thân thể hắn đã khôi phục như thế nào, có thể xuống dưới đi chưa. Nhớ thương của Phó Vân Ngọc đối với hắn đã dày đặc giống như bùn ở trên đất, trăm phần trăm độ tinh khiết, không tăng thêm thuốc bào chế hóa học gì, tuy rằng lão hòa thượng nhìn thấy nàng thì cúi gằm xuống như mặt ngựa, ánh mắt lợi hại làm cho nàng giống như mới gặp hôm qua, thậm chí trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng mà, trên thế giới này không có gì so sánh bằng tình yêu làm cho người ta dũng cảm hơn. Trong đầu Phó Vân Ngọc linh quang vừa hiện, suy nghĩ biện pháp để lẩn vào trong chùa,

Ánh nắng chiều tà tà chiếu vào trên người một nam tử trung niên mặt áo dài nguyệt sắc, nói là nam tử trung niên cũng bởi vì chòm râu dài kia, vì sao nói như vậy đâu? Bởi vì nam tử thân hình gầy yếu, tuy rằng râu quá dài, làn da ngăm đen, nhưng trong mắt lại lộ ra tính trẻ con. Trên vai hắn gánh một cái sọt, bên trong đựng một ít rau dưa, từng bước từng bước đi tới Thanh Huyền tự

Rốt cục, trước khi trời tối, nam tử này cũng thuận lợi tới được Thanh Huyền tự, hắn để cái sọt trên người xuống, mệt mỏi đã sớm không đứng thẳng lưng được, ngồi ở trước cửa từng ngụm từng ngụm thở, mắt thấy trời đã sắp tối, hắn lại chậm chạp không vào cửa. Ánh trăng mới lên, rốt cục cũng có tiểu hòa thượng vóc người nhỏ bé lại đây đóng cửa, nhìn thấy hắn ngồi ở cửa, lễ phép hơi hơi cúi người xuống, nói: “Này vị thí chủ, ngài ngồi ở đây làm cái gì?”

“A, tiểu sư phụ, ta vội tới chùa đưa chút rau dưa, ai, tuổi có chút lớn, đi đường núi mệt mỏi không xuống được nữa, đành ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Nam tử trung niên kia rõ ràng là đè thấp giọng xuống

“Vậy, thí chủ mời vào.” Tiểu hòa thượng vội vàng dẫn hắn vào phòng bếp, trên đường đi hỏi thăm hắn một chút chuyện lý thú ở dưới chân núi, vừa nói: “Thí chủ, buổi tối trên núi thường có dã thú xuất hiện, ta xem tối nay ngài không ngại thì ngủ ngay tại chùa đi.”

“Ai, được, vị tiểu sư phụ này, ngươi cứ đi về trước đi, ta đặt xong rau dưa sẽ đi đến phòng khách, trước kia đã tới, nên vẫn quen thuộc .”

Phó Vân Ngọc nói hai ba câu khuyên tiểu hòa thượng rời đi, rồi đến phòng bếp, buông sọt xuống, duỗi chân tay, từ trong sọt lấy ra một cái bình, lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, mò mẫm tìm phòng A Căn ca. Thanh Huyền tự là đất Phật gia tu tâm, nghỉ ngơi cũng phải nghiêm khắc thực hiện theo quy định, mặt trời mọc thì rời giường, mặt trời lặn ngủ. Lúc này, bên ngoài đã không còn người đi lại. Cho nên Phó Vân Ngọc vô cùng thuận lợi đi tới trước của phòng của A Căn ca. Nói đến con đường này, lúc trước nàng đã đi lại nhiều lần, để ngừa sau này thỉnh thoảng còn cần đến, nay quả nhiên đã đến lúc dùng.

Bên trong đều một màu tối, xem ra, A Căn ca đã đi ngủ. Phó Vân Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa, phát hiện cửa lại không khóa, liền đi vào, đóng cửa lại, lặng lẽ đi đến trước giường, dựa theo ánh trăng mỏng manh nhìn lại, ngũ quan xinh xắn của A Căn ca đã trở lại, vết sưng trên mặt, cùng với vết bầm tím cũng đã chậm chậm biến mất, khí chất xuất trần đã trở lại. Lông mi thật dài của hắn rủ xuống dưới, bạc môi nhếch lên, sắc mặt do nhiễm bệnh nên trắng bệch, cái trán vẫn còn đang quấn chặt băng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung nhan anh tuấn của hắn. Nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, Phó Vân Ngọc không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, kìm lòng không đậu hôn lên môi của hắn.

A Căn ca hàng năm tập võ, bình thường ngủ cũng dưỡng thành thói quen lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, nếu không phải hiện tại hắn bị thương, cũng sẽ không ngủ ổn định như vậy, nhưng mà cảm xúc nóng ở trên môi vẫn làm cho hắn bừng tỉnh. Xoát một chút, mắt phượng lập tức mở ra, chỉ thấy Phó Vân Ngọc đang nhắm mắt lại ở phía trên mặt mình. Trên môi có cảm giác ấm áp, mềm, thơm, nàng giống như đang mút nhẹ trên môi mình.

Trong phút chốc, thiên toàn địa chuyển, A Căn ca không tự giác được mà ôm lấy eo của nàng, điều này làm cho thân thể mềm mại của Phó Vân Ngọc chấn động, mở hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu quanh co khúc khuỷu, cảnh tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ, hai người như là ma, càng hôn càng triền miên, lún xuống trong đầm lầy ôn nhu không thể thoát thân ra. Không biết khi nào, Phó Vân Ngọc đã bị A Căn ca đặt ở dưới thân. Hai người đều đỏ bừng mặt, tim đập gia tốc.

A Căn ca nhẹ nhàng dời môi mình, nhu tình như nước nhìn thiên hạ dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, ánh mắt, cái mũi, môi, rồi xuống hai má. Tinh tế chặt chẽ, đan vào như một tấm lưới vô hình, đem Phó Vân Ngọc kết thật chắc chắn, không thể động đậy, vành tai bị hắn ngậm ở miệng, trước ngực đẫy đà bị hắn nắm ở trong tay. Cả người mềm nhũn giống như một đống bùn, bụng mơ hồ xông lên một cảm giác nóng ran làm cho nàng chịu không nổi. A Căn ca giờ phút này cũng đang đè nén, lòng bàn tay nóng bỏng, hương vị con gái ngọt ngào trên người Phó Vân Ngọc làm cho hắn mê muội, cảm giác xa lạ như vậy làm cho hắn không thể nào dừng tay, chính theo bản năng ôn nhu một lần lần hôn nàng, xoa nhẹ nàng, giữa hai chân cứng ngắc khô nóng khó nhịn, gắt gao để ở bụng của nàng mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng mà rất nhanh một cảm giác dục vọng xa lạ càng thêm mãnh liệt đánh úp về phía hắn.

Linhxu: pà kon đoán xem chuyện gì xảy ra?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio