Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

chương 57: công chúa giá lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: gau

Beta: linhxu

Trời cao là chiếu cố người có tình, cho nên mới tại thời khắc nguy cấp như vậy, đưa Vân Ngọc về bên cạnh hắn, tâm tình A Căn ca giờ phút này cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không có cách nào hình dung được. Buổi sáng hôm nay, hắn vốn đã gần như tuyệt vọng, nghĩ tới chờ Ngọc Châu cách cách kia đến, liền ngả bài với nàng ta, đem chuyện của hắn cùng với Vân Ngọc nói ra, trong lòng tất nhiên cũng đã chuẩn bị tốt, đối mặt với chuyện nàng ta bức hôn, liều chết cũng không theo. Sau đó Thụy Thụy liền tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn lại kích động, không nói hai lời lôi kéo hắn chạy về phía khuê phòng của Vân Ngọc.

Lúc hắn nhìn thấy nàng ngủ trên giường, cũng hoài nghi là mình bị hoa mắt . Khi chạm đến mặt của nàng, xúc cảm mềm nhẵn giống như trước, mới tin Vân Ngọc của hắn đã thật sự trở lại. Trời xanh phù hộ, phật chủ phù hộ.

Quản gia, Tiểu Liên, Thụy thụy, ba người đứng thành một hàng, trên tay bưng nước rửa mặt, cháo gà nóng hầm hập, im lặng chờ Phó Vân Ngọc tỉnh lại.

Nhưng mà, vừa lúc đó, có tiếng gõ dồn dập ở cửa lớn. A Căn ca trong lòng căng thẳng, xem chừng là Ngọc Châu cách cách đến đây, liền bảo Vương quản gia đi mở cửa.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, vẫn bộ quần áo đỏ như trước, được cung nữ dìu, híp mắt cười như không cười nhìn hắn đi tới. A Căn ca theo bản năng lui về phía sau hai bước, cả người giống như đang tràn ngập sức sống.

“Công chúa cát tường!”

“Miễn lễ, A Căn ca ca, thế nào, hôm nay ngươi cũng nên cho ta biết đáp án chứ.” Ngọc Châu công chúa ngượng ngùng ném ánh mắt cho hắn, hơi hơi cúi đầu, nói: “Ta đã nói qua với phụ hoàng, chờ ngươi xong, thì người liền tứ hôn.”

A Căn ca làm bộ khụ hai tiếng, ôm quyền nói: “Ta đã sớm nói với công chúa, A Căn đã có thê thất.”

“Thê thất? Thê thất ở đâu? A Căn ca ca ngươi cũng đừng có hù ta, ta đã sớm điều tra, ngươi từ nhỏ đều ở Thanh Huyền tự, căn bản chưa có tiếp xúc với nữ nhân.”

“Công chúa hiểu lầm , A Căn quả thật đã có vợ, chẳng qua nàng hiện tại thân thể mang bệnh nhẹ, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Ngọc Châu công chúa biến sắc, nhưng như cũ làm bộ dạng tự tin, đi đến bên cạnh A Căn ca, cố ý đụng vào, nhẹ giọng nói: “A Căn ca ca, ngươi chẳng lẽ thật sự không muốn làm Phò mã của ta sao? Ta không tin.” Miệng nhả hương lan, mùi thơm nhẹ nhàng chui vào trong mũi của A Căn ca, cùng với thân hình mềm mại đang dựa vào trên người, lộ ra dụ hoặc vô cùng.

“Công chúa thỉnh tự trọng.” A Căn ca sắc mặt lạnh lùng, xê dịch sang bên cạnh, “A Căn vô đức vô năng không xứng với công chúa, A Căn trong nhà đã sớm có thê thất, mong rằng công chúa thành toàn.”

Sắc mặt của Ngọc châu càng ngày càng khó coi, lông mày lá liễu chau thành hai cánh bướm tinh tế, trong mắt lóe ra phẫn nộ cùng quật cường, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím chặt lại, cố chấp nhìn chằm chằm A Căn ca. Nàng dù sao vẫn là một tiểu cô nương, chưa biết sự đời, đối với chuyện thích một người vẫn là nói trắng ra, cũng không có nội tâm gì. Đối mặt với sự cự tuyệt quyết liệt như vậy của người trong lòng, nàng lại là người có thân phận tôn quý dưới một người trên vạn người, trong lòng tức giận lập tức nổi lên.

“Hừ, ta mặc kệ, ta muốn ngươi làm Phò mã của ta.” Ngọc Châu quyệt miệng, không cam lòng nhìn hắn, trong mắt sáng lên trong suốt .

Tiểu mỹ nhân xinh đẹp làm nũng, lại làm cho những người ở đây run rẩy. Vương quản gia vụng trộm phân phó Tiểu Liên đi xem tiểu thư nhà ông đã tỉnh cha, phỏng chừng hiện tại cũng chỉ có Phó Vân Ngọc mới có thể làm dịu đi một chút không khí xấu hổ này. A Căn ca nhíu mi lại, xoay người tính trở về phòng, cũng không nghĩ lại bị Ngọc Châu giữ chặt. Thân thể mềm mại lại dán dính trên người hắn, hắn muốn giật ra, lại nghĩ không dám, thân thể hoàng thân quốc thích quý giá vô cùng, vạn nhất có cái gì sơ xuất, người ở đây chỉ sợ đều phải chôn cùng.

Vào lúc giữa trưa, mặt trời chiếu rọi xuống dưới, ánh mặt trời chiếu vào hai bóng dáng đang đứng trên mặt đất, mang theo ý tứ châm chọc ý tứ hàm xúc. A Căn ca ý vị muốn đẩy tay nàng ta ra, nhưng mà lại không dám dùng sức, hơn nữa đối phương lại liều mạng đặt cả người lên người hắn, hết thảy chỉ có thể là phí công.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đầu năm gió thổi đến vẫn còn có chút lạnh đến thấu xương. Ngọc Châu công chúa này vốn là người thích chưng diện nên chỉ mặc đồ rất mỏng, lúc này thời gian dài làm hao tổn thể lực, rốt cục cũng hắt xì một cái.

“A ~ Dưới ban ngày ban mặt, đường đường là công chúa của Bạch tượng quốc lại dây dưa với tiểu hòa thượng, thật là có chút dọa người đâu.” Giọng nói thanh thúy từ xa đến gần, cất giấu tức giận. Phó Vân Ngọc được Tiểu Liên nâng đỡ, với cái bụng thật lớn, uốn éo uốn éo đi về phía bọn họ.

A Căn ca giống như thấy cứu tinh, gương mặt nghiêm túc lập tức khôi phục như thường, nóng bỏng nhìn Phó Vân Ngọc.

“Nàng rốt cục đã trở lại.” Thời điểm Phó Vân Ngọc đi qua bên người hắn, nghe thấy hắn thấp giọng mừng rỡ nói, trong lòng thế nhưng lại vô cùng hưởng thụ, nhưng lại vẫn không nhìn hắn, trực tiếp chuyển qua vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Châu các cách. Lui về phía sau hai bước, bảo đảm vạn nhất có cái gì, cũng sẽ không làm bị thương đến cái bụng của nàng.

“Công chúa cát tường.” Nàng khom người, miễn cưỡng ngáp một cái, không chút để ý nói: “Ta đang thắc mắc hai người bên ngoài là ai, mà tuyệt không sợ lãnh, hóa ra lại là công chúa điện hạ a. Công chúa điện hạ đến đây, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Ngọc Châu thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, âm thầm kinh hãi, vị phụ nhân trẻ tuổi này mặc dù có mập ra một chút, nhưng vẫn là khuynh quốc khuynh thành, khí chất này, bộ dáng này,chỉ sợ Bạch tượng quốc không tìm được người thứ hai, đến ngay cả mình ở bên cạnh nàng, cũng lập tức ảm đạm không còn ánh sáng.

“Ngươi là ai?”

“Bẩm công chúa, tiện phụ nhân là chủ nhân của tòa nhà này.” Phó Vân Ngọc làm bộ một bộ dạng phục tùng, vừa nghi hoặc hỏi: “Chỉ là tiện phụ nhân không rõ, công chúa nhanh như vậy ôm chặt tướng công của ta làm cái gì? Chớ không phải là tướng công nhà ta thiếu tiền của người? Thiếu bao nhiêu, ta thay hắn trả.”

Mặt Ngọc Châu lập tức cứng lại, lúc trắng lúc xanh, mắt phượng mở thật to, như thế nào cũng không muốn tin tưởng người trong lòng thực sự đã cưới vợ, hơn nữa bụng nữ nhân này lại còn lớn như vậy, có lẽ đã quen được cưng chiều nên kiêu căng, không cam lòng nói: “Có thê thất thì đã làm sao, bản công chúa thích, làm sao có thể chắp tay cho người khác, có thê cũng có thể hưu thê.”

“Ah?” Phó Vân Ngọc tròn mắt, lại nhích đến nàng một bước, trên người tản ra khí thế bức người, có loại cảm giác không có phép cự tuyệt, nàng nhìn thoáng qua thật sâu, mỉm cười nói: “Hưu thê cũng phải xem phu quân này của ta có muốn nguyện ý không.”

A Căn ca vội vàng xua tay, nghiêm trang nói: “Ta đương nhiên sẽ không hưu thê, lúc ấy bái đường ta đã thề với phật chủ, cuộc đời này chỉ yêu một người là nàng.”

Vẻ mặt của Ngọc Châu công chúa giống như sắp khóc ra, nhưng lại sợ cảm thấy không có mặt mũi, cắn chặt răng tiếp tục nói: “Hừ, A Căn ca ca, ngươi sao lại không biết phân biệt như vậy, ngươi một khi trở thành Phò mã của ta, vinh hoa phú quý hưởng không hết, huống hồ, bản cung so với phụ nhân này có thể hơn. Chỉ cần phụ hoàng ra thánh chỉ, các ngươi cho dù là từ cũng phải từ, không từ cũng phải từ.”

A Căn ca vừa nghe xong, sắc mặt nhanh chóng biến, phù phù một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, nặng nề nói: “Nếu công chúa vẫn cố ý như thế, ta đây đành phải dùng cái chết để bảo toàn tính mạng cho cả nhà, mong rằng công chúa thành toàn.”

Ngọc Châu công chúa tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ, muốn sao muốn trăng, chỉ cần nàng muốn, thái giám cung nữ phải nghĩ cách làm ra cho nàng, nháo một chút như vậy, mặt mũi tất nhiên là không nhịn được, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm sống còn chưa nhiều, bản tính vẫn còn rất đơn thuần. Nhìn thấy trên mặt Phó Vân Ngọc bỗng nhiên trở nên trắng bệch, cố hết sức đỡ bụng, A Căn ca cũng là vừa chết tâm quỳ gối trước mặt mình, nhất thời mềm lòng

“Nhưng mà… Nhưng mà người khác đều đã biết ta thích ngươi …”

“A! Không được, bụng đau quá!” Không đợi nàng nói xong, Phó Vân Ngọc bỗng nhiên kêu to một tiếng, hai tay ôm bụng, môi trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, “Bụng ta đau quá, sợ là sắp sinh.”

A Căn ca lập tức từ trên đất nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầy, ôm lấy nàng chạy vào trong phòng. Vân Ngọc sắp sinh, sắp sinh, đứa nhỏ của hắn sắp ra .

Tiểu Liên vội vàng đi tìm bà đỡ đã chuẩn bị trước, Thụy thụy luống cuống tay chân đem đồ đã chuẩn bị xong lấy ra, may mắn A Căn ngày đó kiên trì muốn chuẩn bị, bằng không hiện tại biết đi đâu mua những thứ này. Vương quản gia bình thường ba bước cũng thành hai chạy tới phòng bếp đun nước nóng.

Phó Vân Ngọc nằm ở trên giường, ngực phập phồng kịch liệt, nàng căn bản không dự đoán được sẽ sinh nhanh như vậy, vừa mới xuyên qua trở về, nhất định phải nhanh như vậy sao, ai, đứa nhỏ này cũng quá ầm ĩ đi. Kèm theo hai ba cơn đau bụng sinh, lực nhẫn nại của nàng cũng đạt tới cực hạn. Hai tay nắm chặt tay của A Căn ca, móng tay cắm vào thân thể hắn, rốt cục vẫn không kêu được ra tiếng.

“Vân Ngọc Vân Ngọc, nàng phải chịu đựng, bà đỡ lập tức đến ngay, nàng và đứa nhỏ sẽ không có việc gì, ta sẽ ở bên cạnh nàng.” A Căn ca trong lòng vừa đau vừa gấp, nước mắt cũng ầm ầm chảy xuống, lời nói lộn xộn

Đau, đau giống như sắp chết. Má ơi, so với đau bụng kinh đau hơn một trăm lần, chết tiệt bà đỡ làm thế nào còn chưa tới, sớm biết thế nào sẽ không xuyên qua về, ô ô ô ô, ở hiện đại tốt xấu gì cũng có thuốc gây tê, tốt xấu gì cũng có thể mổ đẻ, làm sao phải chịu tội giống như bây giờ a. Nàng đau đến khóc lớn, nước mắt nước mũi dính lên mặt.

“Vân Ngọc, Vân Ngọc, đừng sợ, ta ở đây, ta luôn ở đây. Rất nhanh sẽ tốt thôi.” A Căn ca một khắc cũng không rời khỏi nàng, hắn chính là người vô năng, giờ phút này nàng chịu khổ như vậy, càng không biết nói gì mới giảm được sự thống khổ cho nàng, chỉ thề trong lòng, cuộc đời này sẽ không bao giờ sinh đứa nhỏ nữa.

Ngay lúc Phó Vân Ngọc quần áo ướt đẫm, đau sắp ngất xỉu, thì thanh âm của Tiểu Liên như đấng cứu thế chủ rốt cục xuất hiện, bà đỡ đến đây!

Bà đỡ đến đây, hiện trường cũng không còn hỗn loạn như vậy. Bà chỉ huy phân phối nhiệm vụ đâu vào đấy, về phần A Căn ca cũng bị đẩy ra cửa, nói là phòng sinh xui, nam nhân không thể vào. Nhưng mà A Căn ca làm sao cần quan tâm nhiều như vậy, hắn hiện tại chỉ muốn ở cạnh Vân Ngọc của hắn, ở lúc nàng cần nhất, đau cùng nàng, cho dù là chia sẻ một chút thống khổ cũng tốt . Ít nhất hãy để cho hắn nhìn nàng.

“Không được, Thái bà đỡ, để cho ta đi vào, ta muốn cùng Vân Ngọc. Nàng bây giờ rất cần ta, để cho ta vào đi.”

“Không được a, công tử, phòng sinh nam nhân không thể tiến vào, dù gì ngươi vào cũng không giúp được việc, chỉ biết thêm phiền toái, Phó phu nhân hiện tại cần nhanh chóng sinh đứa nhỏ ra. Ngươi ở một bên chỉ biết quấy nhiễu a.” Thái bà đỡ không khỏi thanh minh đẩy hắn thật mạnh ra ngoài, khóa cửa lại.

“Làm ơn cho ta đi vào, để cho ta đi vào a.” A Căn ca ở ngoài cửa gõ liên tiếp, đều không làm được chuyện gì, đành phải cùng Vương quản gia hai người lo sợ bất an thủ ở ngoài cửa .

Trong phòng truyền đến từng trận từng trận kêu rên, A Căn ca nghe mà cảm thấy tê liệt, so với mình bị đau còn đau hơn. Cuộc đời này không bao giờ sinh đứa nhỏ nữa, không bao giờ để Vân Ngọc thống khổ như vậy nữa.

Trong phòng sinh, một chậu lại một chậu nước sạch được mang vào, chỉ chốc lát sau, biến thành một chậu nước đỏ mang đi. Vân Ngọc giờ phút này đã không còn khí lực kêu rên, chỉ dựa theo chỉ thị của bà đỡ một chút một chút dùng sức. Ở ngoài cửa A Căn ca nhìn một chậu máu loãng mang ra, trời ạ, sinh đứa nhỏ phải chảy nhiều máu như vậy! Lại nhịn không được đi lên gõ cửa, bị Vương quản gia ngăn cản, nói là nữ nhân sinh con đều như vậy.

Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy sắp chết đi, từng trận đau làm cho nàng muốn cắn lưỡi tự sát, hai tay gắt gao nắm chặt giường, dựa theo ý của bà đỡ mà làm, nhưng lại không có khí lực. Hai mắt đầy máu, vẻ mặt dại ra, sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường thở hổn hển. Thái bà đỡ là bà mụ nổi tiếng trong thành, vừa thấy bộ dáng Phó Vân Ngọc đã biết là tình huống gì, liền bưng lên một chén nước đường, cho nàng uống.

Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy chén nước đường này hiệu quả thật thần kỳ, hiện tại cả người lại có chút khí lực, con a con, con cần phải ngoan một chút, nhanh chóng đi ra. Bằng không mẹ con là ta sắp chết. Nàng liều mạng dùng lực, bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng vạn phần của A Căn ca, hốc mắt nóng lên, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống dưới, cả người bỗng nhiên giống như tràn ngập khí lực.

“A ~ đau a ~ đau chết mất ~” Phó Vân Ngọc bỗng nhiên quát to một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân trướng lên, giống như muốn thải ra, sau đó chợt nghe thấy bà đỡ ở bên kia kích động hô to thấy đầu , lại dùng thêm một chút lực, cảm giác giống như nơi kia trướng đau một cái, cái gì đi ra vậy .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio