Phương Trượng

chương 134: võ công ác độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Trong đại điện Tung Sơn phái, Hoa Vô Kỵ sắc mặt tái xanh đang ngồi trên chủ vị.

Bên trái y là Đà chủ phân đà Cái Bang Hà Nam Cung Quý Lương, người này vào năm ngoái vừa đột phá Tiên Thiên, vốn cũng cùng là Tiên Thiên sơ kỳ như Hoa Vô Kỵ. Nhưng hiện tại công lực Hoa Vô Kỵ tiến nhanh, trở thành Tiên Thiên trung kỳ, đã bỏ rơi y lại phía sau.

Trong Cái Bang một khi trở thành cao thủ Tiên Thiên, cũng sẽ được truyền thụ Đả Cẩu Bổng cùng mấy thức Giáng Long Thập Bát Chưởng. Bởi vì thời gian đột phá của Cung Quý Lương còn ngắn, cho nên chỉ được truyền thụ ba chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng.

Bất quá Cung Quý Lương ngày đêm khổ tâm luyện tập ba chiêu này, đã đạt đến mức lư hỏa thuần thanh.

Giáng Long Thập Bát Chưởng uy mãnh vô cùng, là tuyệt học trấn bang của Cái Bang. Bằng vào ba chiêu chương pháp này, thực lực Cung Quý Lương trong hàng ngũ Tiên Thiên sơ kỳ cũng là thượng đẳng.

Ngồi ở bên phải Hoa Vô Kỵ là một tên Phù Tang Lãng Nhân, người này một thân cẩm bào, lưng thắt đai đen, để hai hàng ria mép, hai tay cầm một thanh Võ Sĩ đao, mũi đao chạm đất, đang khép hờ đôi mắt.

Phía dưới lại rất có nhiều người đang quỳ, phần lớn đều là khất cái, còn có mấy tên Phù Tang Lãng Nhân, ai nấy đều mặt mày sưng húp, hiển nhiên thời gian trước đây không tốt lành gì.

- Phế vật! Tất cả đều là phế vật!

Hoa Vô Kỵ nổi giận như điên, sắc mặt càng ngày càng âm lãnh:

- Các ngươi đi giết một hòa thượng Thiếu Lâm cũng không thành công, người của Cái Bang chạy hết, người của Phù Tang bị vây ở Tề Vân Tháp năm ngày năm đêm, đói bụng hôn mê bị những dân chúng bình thường kia bắt lại, hơn nữa còn đưa đến quan phủ. Nếu không phải là Tiết Độ Sứ Đại nhân lên tiếng, chỉ sợ cũng đã bị chém đầu ở Lạc Dương, quả thật là hoang đường, thành sự không đủ bại sự có thừa!

Tên Phù Tang Lãng Nhân đang ngồi chậm rãi mở mắt, nói với Hoa Vô Kỵ:

- Hoa chưởng môn, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách những người này làm việc bất lợi, kế hoạch là ngay từ đầu mọi người thống nhất vạch ra, Quan Tiết Độ Sứ cũng biết chuyện này. Nhưng hôm nay kế hoạch thất bại, trách bọn chúng cũng không công bằng!

Hoa Vô Kỵ liếc mắt nhìn liếc Phù Tang Lãng Nhân kia một cái:

- Sơn Mộc tiên sinh, các ngươi vượt trùng dương xa xôi tới đây, vì lý do gì Hoa mỗ biết rất rõ ràng, Tiết Độ Sứ Đại nhân cũng rất rõ ràng. Bây giờ rất nhiều chuyện đã chuẩn bị gần như xong xuôi, duy chỉ còn rất nhiều yếu tố bất lợi đối với chúng ta trên giang hồ chưa được giải quyết.

- Hiện tại đã điều tra rõ hòa thượng Thiếu Lâm này chính là tên hòa thượng trước kia giải cứu Triệu Nguyên Cơ, cho nên Tiết Độ Sứ Đại nhân mới hạ lệnh tru diệt.

Quay đầu lại nhìn Cái Bang Cung Quý Lương một cái, Hoa Vô Kỵ tiếp tục nói:

- Thiên Đạo Minh chúng ta làm việc vì Tiết Độ Sứ Đại nhân, mặc dù hiện tại Cái Bang cùng Phù Tang cũng không phải là người trong Thiên Đạo Minh, nhưng mọi người đều có chung ích lợi. Hơn nữa Cung Đà chủ, thật ra thì ngươi cũng giống như Hoa mỗ, nhiều năm trước đã đầu phục Tiết Độ Sứ Đại nhân, chỉ bất quá Hoa mỗ ở ngoài sáng, người ở trong tối, hôm nay nghiệp lớn Tiết Độ Sứ Đại nhân chấn hưng, ngươi mới nổi lên mặt nước.

- Bất quá ngươi cũng đừng quên, hiện tại ngươi đã không thể nào xuống thuyền được nữa. Một khi rời khỏi Tiết Độ Sứ Đại nhân cùng Thiên Đạo Minh ta, vị trí Phân đà chủ của ngươi sẽ bị người đoạt lấy rất nhanh, ngươi cũng sẽ bị tổng đà Cái Bang đuổi giết.

Sắc mặt Cung Quý Lương chợt biến:

- Hoa Minh chủ, ngươi nói không sai. Nếu Cung Quý Lương ta đã đi theo Tiết Độ Sứ Đại nhân, đã nghĩ đến sau này sẽ có một ngày như thế. Những chuyện này không cần người nói ta cũng hiểu, nhưng chuyện này không liên quan gì tới chuyện đối phó với tên hòa thượng Thiếu Lâm kia.

- Sai rồi! Có liên quan với Tiết Độ Sứ Đại nhân, như vậy cũng có liên quan với chúng ta. E rằng người vẫn chưa biết, có người đi Thiếu Lâm dâng hương đã nhìn thấy một hòa thượng, rất có thể chính là tên Nhạc Ưng lúc trước bảo vệ Triệu Nguyên Cơ, bây giờ đã xuất gia làm tăng!

Sắc mặt Cung Quý Lương lại biến:

- Hòa thượng này thật sự dám đối nghịch cùng Tiết Độ Sứ Đại nhân như thế sao?

- Chuyện này đã không cần hoài nghi nữa, ban đầu cứu Triệu Nguyên Cơ cùng Nhạc Ưng, chỉ sợ giữa bọn họ cũng có liên lạc. Hiện tại Nhạc Ưng xuất gia làm hòa thượng, Triệu Nguyên Cơ chạy về một mình, không thể nghi ngờ cũng là hòa thượng này giúp một tay.

- Ngoài ra còn nói cho ngươi biết một chuyện nữa, trước đó vài ngày Trường An truyền tới tin tức, nói là hàn độc của Triệu Nguyên Khuê đã bất ngờ khỏi hắn, hơn nữa chính là chữa trị ở Tung Sơn Thiếu Lâm tự Hà Nam, người trị thương cho y chính là phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới!

- Hòa thượng này lại có bản lĩnh như thế sao?!

Cung Quý Lương vô cùng kinh ngạc, trước kia y cũng chưa nghe nói qua môn phái Thiếu Lâm tự này, không ngờ rằng mấy tháng gần đây lại nổi danh như vậy.

- Bây giờ đã xác định, Thiếu Lâm tự cùng Trường An có liên hệ muôn vàn, có bất lợi rất lớn đối với nghiệp lớn của Tiết Độ Sứ Đại nhân. Cho nên Tiết Độ Sứ Đại nhân nghiêm lệnh chúng ta nhất định phải diệt trừ Thiếu Lâm, ít nhất cũng phải giết chết Nhất Giới. Thậm chí cũng có thể tạm thời gác lại chuyện đối phó phân đà Ma giáo, bất quá đáng tiếc, kế hoạch Cái Bang các ngươi cùng Phù Tang Lãng Nhân liên thủ ám sát đã thất bại.

Tên Phù Tang Lãng Nhân Sơn Mộc kia có vẻ lúng túng, nói với Hoa Vô Kỵ:

- Quan Tiết Độ Sứ tay cầm trọng binh, phát ra một đội binh mã trực tiếp xông lên Thiếu Lâm tự không phải được sao, vì sao phải làm chuyện phí công như vậy?

Hoa Vô Kỵ nói:

- Đây chính là chỗ cao minh của hòa thượng Thiếu Lâm kia, có thể các ngươi còn không biết, phụ thân Tiết Độ Sứ Đại nhân, Quan Sơn Nguyệt, hôm nay đã xuất gia ở Thiếu Lâm làm tăng hơn nữa còn trở thành nhân vật quan trọng, là sự đệ của tên Nhất Giới kia.

- Có chuyện này sao?!

Cung Quý Lương trợn to hai mắt, khó trách rất lâu cũng không thấy Quan Sơn Nguyệt, thì ra lão đã lên Thiếu Lâm làm hòa thượng.

- Đúng vậy, có thể thấy được hòa thượng này đã sớm tổn hao tâm huyết muốn đối phó Tiết Độ Sứ. Hiếu tâm của Tiết Độ Sứ Đại nhân nổi tiếng thiên hạ, năm đó Quan Sơn Nguyệt muốn có một món Phật khí, Tiết Độ Sứ bỏ ra ngàn vàng cầu mua, thậm chí đích thân đi nhiều tự viện, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì. Hôm nay phụ thân ngài xuất gia ở Thiếu Lâm, làm sao ngài có thể phát ra binh mã tấn công Thiếu Lâm đây?

- Cho nên Tiết Độ Sứ Đại nhân cho là, chuyện giang hồ cứ để cho giang hồ giải quyết, cho nên chuyện này mới rơi vào đầu chúng ta, hơn nữa chúng ta còn không thể cường công Thiếu Lâm.

Nghe xong những lời này của Hoa Vô Kỵ, Cung Quý Lương cùng Sơn Mộc đều cảm thấy khó khăn. Chuyện này cũng không dễ giải quyết, bây giờ phương trượng kia đã sinh lòng cảnh giác, nếu như hắn cứ chui rúc trong Thiếu Lâm không ra, thật đúng là khó khăn.

- Để ta đi ám sát hắn!

Sơn Mộc đứng lên, chủ động xin ra trận.

- Vốn lúc trước cho rằng ám sát hắn ở Thiếu Lâm sẽ rất khó khăn, cho nên mới lựa chọn Bạch Mã tự, bây giờ xem ra cũng chỉ có biện pháp này.

Hoa Vô Kỵ gật đầu một cái, nhưng lại nói với Sơn Mộc:

- Cho dù ám sát, chỉ sợ ngươi cũng khó có thể đảm nhiệm, không phải là ta xem thường người, bản thân thực lực Nhất Giới này không tệ, bây giờ cũng không ai biết được rốt cục tài nghệ hắn như thế nào. Bất quá lần trước đại hội võ lâm, Ma giáo La Thái Y đuổi giết hắn, im tiếng biệt tích một tháng. Một tháng sau, người này lại xuất hiện mạnh khỏe như trước, chuyện này cũng đã chứng minh thực lực của hắn.

- Hơn nữa Tăng Đạo Ni hai lần phái ra nhân thủ đối phó hắn, đều bị hắn khéo léo hóa giải, còn chưa thử được hắn sâu hay cạn. Đừng nói là người đi, cho dù là đích thân ta đi cũng không nắm chắc chuyện này.

Cung Quý Lương có vẻ nóng nảy:

- Vậy thì mặc cho hắn tiêu dao như vậy, chúng ta lại không thể làm gì được sao?

Trong mắt Hoa Vô Kỵ thoáng qua một vệt hàn quang:

- Xem ra chúng ta cần mời một cao thủ chân chính ra tay.

- Cao thủ? Chẳng lẽ bây giờ ở võ lâm Hà Nam, còn có người võ công trên cả Hoa Minh chủ sao?

Cung Quý Lương cùng Sơn Mộc cùng kêu lên.

- Đạo võ công tác đại tinh thâm, nội lực cao cũng không thể quyết định hết thảy. Nếu như ta chỉ tu luyện một môn Hàn Bằng chân kinh mà không có luyện thành Hàn Băng thần chưởng, như vậy võ nghệ cũng không có gì tiến bộ so với trước kia, có một ít võ học hùng mạnh cho phép khiêu chiến vượt cấp.

- Điều này cũng không giả, tỷ như Giáng Long Thập Bát Chưởng của ta, mặc dù ta mới vừa tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, hơn nữa chỉ biết ba chiều chưởng pháp, nhưng cũng có thể đủ để đối phó Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông.

- Đạo pháp của ta cũng vô cùng lợi hại!

Nghe thấy Cung Quý Lương khoa trương chưởng pháp mình, bên kia Sơn Mộc cũng nói đao pháp của y lợi hại.

Bất quá Hoa Vô Kỵ cùng Cung Quý Lương không thèm để ý tới chuyện này. Mặc dù cùng hợp tác với nhau, nhưng trong xương cốt bọn họ vẫn hết sức bài xích những người Phù Tang ngoại lai này. Chỉ bất quá đây là lựa chọn của Tiết Độ Sứ Đại nhân, bọn họ cũng không có biện pháp.

- Người mà ta nói là một nữ tử.

- Nữ tử? Cảnh giới gì?

- Cảnh giới ư, không chênh lệch mấy so với Cung Đà chủ, thậm chí tiến vào Tiên Thiên trễ hơn Cung Đà chủ, cũng chỉ mới hơn ba tháng, hôm nay ổn định cảnh giới, mới vừa xuất quan.

- Hoa Minh chủ, chuyện này quả thật là không thỏa đáng, nếu là như vậy còn không bằng để cho Sơn Mộc tiên sinh đi. Tối thiểu y cũng là Tiên Thiên sơ kỳ, hơn nữa tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ đã được mấy năm, luận công lực hẳn còn trên nữ tử này.

- Cho nên ta đã nói, có một ít người không thể chỉ nhìn vào cảnh giới. Mặc dù nội công nữ tử này không cao, nhưng sở học võ công lại rất là mạnh mẽ. Hơn nữa có thân phận nữ tử che chở, hẳn là nhân tuyển thích hợp hơn so với Sơn Mộc tiên sinh.

- Nàng học võ công gì vậy, ta muốn tỷ võ với nàng!

Nghe thấy Hoa Vô Kỵ nói một nữ tử mới vừa tiến vào Tiên Thiên lợi hại hơn mình, Sơn Mộc chợt đứng lên, cho là Hoa Vô Kỵ muốn vũ nhục mình, y muốn đích thân tỷ thí cùng nữ tử đó.

- Sơn Mộc tiên sinh, không cần kích động, môn võ công này ta có nói ngươi cũng chưa chắc đã biết, bất quá Cung Đà chủ hắn có thể biết một ít.

- Rốt cuộc là công phu gì mà lợi hại như vậy?

Hoa Vô Kỵ cười một tiếng:

- Đây là một loại trảo pháp, trảo này cực kỳ hung ác, xuất ra một trảo, trên đầu lập tức thủng năm lỗ.

Cung Quý Lương nghe xong có điều lãnh ngộ, nhưng không dám xác định.

Sơn Mộc nghe xong đầu óc mơ hồ, chẳng qua là cảm thấy loại võ công này vô cùng độc ác, cũng không biết là cái gì.

- -----------------

Hoắc Nguyên Chân tươi cười nhìn Hoàng Phi Hồng trước mắt, tiểu tử này đang đi tới đi lui, gân cổ đã nổi vồng lên.

- Được rồi Phi Hồng, không nên đi vòng vòng nữa, đầu ta đã choáng váng rồi.

Hoàng Phi Hồng ngừng lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, ngài dạy đệ tử vài chiêu đi, đệ tử nhất định phải đánh bại Tô Xán. Ngày hôm qua tiểu tử kia ở trong Đăng Phong huyện thành, trên người đeo ba túi vải, đã thành đệ tử chính thức của Cái Bang. Đệ tử rất muốn dạy dỗ tên phản đồ này, nhưng võ công của y có tiến bộ, không ngờ rằng đệ tử đánh không lại y. Phương trượng, ngài hãy dạy cho đệ tử vài chiêu tuyệt học, sau khi đệ tử luyện thành sẽ xông vào Cái Bang, bắt Tô Xán mang về đây.

- Ủa, Tô Xán được lên đệ tử ba túi nhanh như vậy sao?

- Đúng vậy, những người của Cái Bang nói bản thân Tô Xán có võ công, hơn nữa trước kia cũng là tên khất cái, là nhân tài khó được, sau khi vào bang, Cung Quý Lương trực tiếp cho y ba túi vải.

Thấy Hoàng Phi Hồng tức giận, Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:

- Mỗi người đều có chí riêng, không thể cưỡng cầu, có lẽ Tô Xán cảm thấy làm một khất cái chính là chuyện vui sướng nhất.

- Nhưng phương trượng...

Thấy Hoàng Phi Hồng còn muốn giải thích, Hoắc Nguyên Chân cười cắt lời y:

- Chuyện này ngươi không cần xía vào, nói ta nghe thử gần đây có chuyện gì thú vị đi.

Thấy phương trượng đã quyết định, Hoàng Phi Hồng cũng không tiện nói gì nữa, rốt cục ngồi xuống:

- Chuyện thú vị thì không có, bất quá ít ngày trước, nghe nói ở địa phương nào đó giữa Trịnh Châu và Đăng Phong huyện, Ma giáo Pháp Vương La Thái Y cởi ngựa trên quan đạo đụng phải một người. Người này cũng cỡi ngựa, hai người đi tới ngược chiều, không ai chịu nhường đường, cuối cùng dứt khoát giao thủ, hai người đại chiến hơn nửa canh giờ.

- Ủa, đại chiến cùng La Thái Y nửa canh giờ sao? Chắc cũng là cường giả Tiên Thiên trung kỳ.

Nghe thấy tin tức này, Hoắc Nguyên Chân lập tức nhớ đến ít ngày trước La Thái Y đã tới chỗ mình, nói muốn đi đánh chặn bọn Tuyệt Diệt, nhưng rốt cục bọn Tuyệt Diệt vẫn tới, chứng minh La Thái Y không có chặn lại.

Mà La Thái Y đi theo phương hướng Trịnh Châu, như vậy rất có thể là dọc đường gặp người khác, hơn nữa còn xảy ra chiến đấu.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân biết thực lực La Thái Y rất mạnh, có thể đánh nhau với nàng lâu như vậy, người kia không phải là kẻ yếu, chắc chắn cũng là cao thủ trên giang hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không ngờ Hoàng Phi Hồng lại nói:

- Người này thật sự không phải là Tiên Thiên trung kỳ, hình như là một cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ.

- Có chuyện này sao?

Nghe thấy lời của Hoàng Phi Hồng, Hoắc Nguyên Chân lập tức ý thức được người này tuyệt đối không đơn giản, nhất định là học tập một môn võ công cao thâm.

- Cũng là một nữ tử, nghe nói người này một thân áo đen, khăn đen che mặt, không có sử dụng bất kỳ binh khí nào, chỉ dựa vào đôi tay, tựa hồ là một loại võ công trảo pháp. La Thái Y nội lực thâm hậu, kiếm pháp sắc bén, đúng là chiếm cứ thượng phong, nhưng trảo pháp người này vô cùng tinh diệu, võ học vượt xa bình thường. Mặc dù La Thái Y chiếm thượng phong, nhưng muốn đánh bại đối thủ chỉ sợ cũng phải trả một cái giá tương đối, cho nên đến cuối cùng, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio