Phương Trượng

chương 152: trận chiến chân chính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Thế nhưng khi hắn đứng lại, đột nhiên phát hiện Tứ Tiểu Danh Kiếm đứng thành một hàng phía xa, căn bản không có vẻ gì là muốn bỏ chạy, ngược lại trước mặt bọn họ có một hòa thượng đang đứng.

Vừa nhìn thấy hòa thượng này, đầu của Trịnh Cửu Công lập tức to thêm mấy vòng, trời ơi, tại sao lại đưa con lừa trọc này đến trước mắt mình?

- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi... Trọc... Đại sư, ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Hoắc Nguyên Chân sắc mặt lạnh lẽo:

- Nơi này là sơn đạo của Thiếu Lâm tự, bần tăng là phương trượng Thiếu Lâm tự, ta không ở nơi này thì ở đâu?

- Vâng vâng, Đại sư nói có lý, chẳng qua hôm nay lão phu là tới tìm mấy người này, tuyệt đối không có ý làm khó Đại sư.

Nghe được lời nói của Trịnh Cửu Công, Tứ Tiểu Danh Kiếm bên kia đang chuẩn bị chạy trốn không khỏi nhìn lại, vì sao Trịnh Cửu Công này dường như lại rất sợ hòa thượng chứ?

- Nếu như không có ý tới làm khó bần tăng, còn ở trên sơn đạo này diễu võ dương oai là vì cái gì?

Trịnh Cửu Công á khẩu nghẹn lời, cũng không tiện giở uy phong ở trên cây, từ trên ngọn cây nhảy xuống.

- Bốn người này muốn đi Thiếu Lâm tự ta lễ Phật, mời thí chủ trở về đi.

Nghe được lời nói của Hoắc Nguyên Chân, cuối cùng Trịnh Cửu Công không nén được tức giận.

Hắn quả thực sự hòa thượng này, ở trong lòng hắn, người này có khả năng thần quỷ khó lường. Thế nhưng chuyện tàn đồ lần này cũng quá quan trọng, thậm chí có truyền thuyết, sau khi đoạt được tàn đồ thì có thể đoạt được truyền thừa của Huyết Ma.

Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị biến mất trăm năm, từ đó trên giang hồ Huyết Ma nhất mạch liền đứt đoạn, mặc dù đây là tà công, nhưng cũng không ai không muốn đoạt được.

Trước mắt hòa thượng này ngăn cản mình, chính là ngăn cản mình trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, mặc dù Trịnh Cửu Công sợ hãi, lúc này cũng không khỏi nhắm mắt làm liều.

- Đại sư, Trịnh mỗ nhất định phải bắt lại bốn người này, mong rằng Đại sư có thể phương tiện cho.

Vừa nói chuyện, sắc mặt của Trịnh Cửu Công cũng trở nên lạnh xuống.

Chẳng qua khác với vẻ nhẹ nhàng thoải mái của Hoắc Nguyên Chân, hắn lại thủ thế cẩn thận.

Chẳng qua thủ thế này có chút kỳ quái, nói tấn công không phải là tấn công, nói phòng thủ không phải là phòng thủ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiến, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy.

Mặc dù nhìn thấu tâm tư công thủ hai mặt của Trịnh Cửu Công, chẳng qua Hoắc Nguyên Chân lại không dám khinh thường.

Trịnh Cửu Công Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, lại có kỳ công như Cáp Mô Công, hôm nay giao thủ chính diện tuyệt đối không thể xem thường.

Thậm chí có thể nói, đây là cường giả lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân chân chính đối mặt sau khi đi tới thế giới này, cũng là một lần khảo nghiệm nghiêm trọng đối với mình, chẳng qua phải đánh thắng, hơn nữa phải thắng đẹp, điều này khó khăn cực lớn.

Hoắc Nguyên Chân khẽ nắm đấm, hít sâu một hơi:

- Sắp tới rồi.

Hoắc Nguyên Chân đối với chiến đấu cùng Trịnh Cửu Công thật ra không nắm chắc chút nào.

Chiêu thức cho dù tinh diệu hơn nữa cũng không che giấu được chênh lệch trên cảnh giới.

Hậu Thiên viên mãn và Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong căn bản không có bao nhiều khả năng so sánh, nếu như đối phương không có chiến pháp mạnh mẽ gì thì thôi, nhưng Cáp Mô Công đủ để cho Trịnh Cửu Công đối kháng Tiên Thiên trung kỳ phổ thông.

Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân có ưu thế của hắn, chính là Trịnh Cửu Công không biết lại lịch của mình.

Cho đến nay, trong lòng Trịnh Cửu Công vẫn có sợ hãi rất lớn đối với Hoắc Nguyên Chân, từ sau khi Hoắc Nguyên Chân thình lình biến hóa ra một tòa Phật điện, Trịnh Cửu Công cho rằng hòa thượng này nhất định là tinh thông pháp thuật.

Võ công thì được, ta cũng sẽ không chơi với người biết pháp thuật.

Thế nhưng chuyện hôm nay rất quan trọng, Trịnh Cửu Công không thể không nhắm mắt thử một chút nông sâu của Hoắc Nguyên Chân. Dù sao vẫn chưa từng giao thủ chân chính, ngộ nhỡ có thể ngăn cản một chút vậy có lẽ có thể nói chuyện với hòa thượng này.

Cho nên Trịnh Cửu Công bày ra tư thế này một nửa tấn công một nửa phòng thủ, có thể đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy.

Nhìn thấy thi thế này của Trịnh Cửu Công, Hoắc Nguyên Chân khẽ động trong lòng.

Đầu tiên hắn quay đầu lại nhìn Tứ Tiểu Danh Kiếm, bốn người đồng loạt đứng phía sau, thấy Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn đều lộ ra vẻ tươi cười gượng gạo.

Hoắc Nguyên Chân quay người lại nhìn Trịnh Cửu Công, nói:

- Nếu người cố ý muốn động thú, như vậy bần tăng cũng không khách sáo, ba chiêu, nếu ngươi có thể tiếp ta ba chiêu, bần tăng lập tức về núi không để ý tới chuyện này nữa.

Trịnh Cửu Công một mực lo sợ bất an nghe được lời này vô cùng mừng rỡ.

Mặc dù hòa thượng này rất tà môn, thế nhưng mình không đến nỗi không tiếp nổi ba chiêu đi.

Hắn hơi gật đầu một cái, cái gật đầu này còn chưa gật xong, đột nhiên thấy trước mắt hoa lên, hòa thượng vốn ở ngoài mười thước nháy mắt đã xuất hiện ở trước mắt mình.

Chuyện này không phải là tầm thường, Trịnh Cửu Công cũng không nhìn rõ hòa thượng này làm sao làm được, cảnh tượng khi xưa người này hành hung ni cô Tuyệt Diệt lại lần nữa xuất hiện trước mắt, dọa hắn vội vàng phát lực lui lại.

Hoắc Nguyên Chân căn bản không quản hắn có lui lại hay không, cơ hội của mình chỉ có một lần, nhất quyết thúc giục thần thông Sư Tử Hống này đến cực hạn, nội lực toàn thân vận chuyển, tăng bào phất phơ, đột nhiên há mồm, trực tiếp thốt ra chữ thứ tư của Lục Tự Đại Minh Chú.

Sáu chữ của Lục Tự Đại Minh Chú phân biệt là “Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng”.

Đến hiện tại chẳng qua Hoắc Nguyên Chân chỉ sử dụng qua chữ thứ nhất và chữ thứ hai.

Không phải là hắn không muốn sử dụng nhiều, mà là bởi vì năng lực trước mắt của hắn vẫn chỉ có thể sử dụng ba chữ đầu tiên.

Chữ “Úm” Hậu Thiên trung kỳ liền có thể phát huy uy lực nhất định.

Chữ “Ma” Hậu Thiên hậu kỳ mới có thể sử dụng, nội lực của trung kỳ không cách nào thúc giục phát huy uy lực của chữ này, ngược lại dễ dàng thương tổn đến bản thân.

Chữ “Ni” Hậu Thiên viên mãn có thể dùng, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa có sử dụng qua.

Chữ “Bá” chính là nhất định phải cảnh giới Tiên Thiên mới có thể sử dụng, cho dù Hậu Thiên viên mãn nếu như tùy tiện sử dụng chân ngôn này, chẳng những uy lực không mạnh, hơn nữa sẽ còn bởi vì nội lực bị rút sạch dẫn đến khí huyết nghịch lưu, nghiêm trọng sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Chữ “Mễ” Tiên Thiên trung kỳ mới có thể sử dụng.

Chữ “Hồng”, chữ này là tinh túy của Lục Tự Đại Minh Chú, đối với người sử dụng yêu cầu cực cao, chỉ có đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ mới có tư cách sử dụng, uy lực cực hạn chỉ dựa vào âm công đã đủ để đánh giết cường giả Tiên Thiên phổ thông.

Hôm nay chiến đấu với Trịnh Cửu Công, Hoắc Nguyên Chân biết, một khi cận thân, mình dựa vào sự tinh diệu của chiêu thức có lẽ có thể chiếm được thượng phong, nhưng muốn đánh bại Trịnh Cửu Công trong thời gian ngắn tuyệt đối là không thực tế. Mà một khi kéo dài thời gian, như vậy đặc điểm nội lực không thể kéo dài của mình nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó chính là bắt đầu của thất bại.

Sử dụng chữ “Bá”, chữ thứ tư của sáu chữ chân ngôn là một phần quan trọng nhất trong kế hoạch của Hoắc Nguyên Chân.

Chiều này Tiên Thiên mới có thể dùng, mặc dù mình là Hậu Thiên viên mãn, nhưng lại tu luyện hai môn nội công tâm pháp.

Vô Tướng Thần Công cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, Đồng Tử Công Hậu Thiên trung kỳ tiếp cận hậu kỳ.

Hai loại nội lực cộng lại, tổng lượng nội lực của mình đã không thể kém hơn so với Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông, cho nên hét ra một chữ “Bá” này tuyệt đối sẽ không làm cho nội lực của mình hoàn toàn khô kiệt.

Muốn đối phó loại cao thủ như Trịnh Cửu Công chỉ có thể là xuất kỳ bất ý, đối phương phòng bị như thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không cách nào hoàn toàn phòng bị Sư Tử Hống của mình.

Không xuất thủ thì thôi, vừa xuất thủ nhất định là lực lượng lôi đình vạn quân.

Trịnh Cửu Công nhìn thấy đối phương đột nhiên xuất hiện, đang muốn lui lại một bước, tiếng rống lớn của Hoắc Nguyên Chân đã đến rồi.

- Bá!

Giống như một tiếng sấm giữa trời quang, hơn nữa còn là nổ vang bên tai.

Cây nhỏ phía sau Trịnh Cửu Công dưới một tiếng rống to này đồng loạt gãy ngang, chỉnh tề đổ về phía sau.

Tuyết đọng thật dày trên mặt đất trong nháy mắt bay lên trời, tràn ngập phạm vi mấy chục trượng, làm cho người ta căn bản không nhìn rõ đồ vật xung quanh.

Tứ Tiểu Danh Kiếm sau lưng toàn bộ đều đặt mông ngồi trên mặt đất, mặc dù tiếng rống này không phải phát ra nhắm vào bọn họ, thế nhưng thanh âm này cũng quá lớn, dường như mặt đất cũng có chút chấn động.

Trịnh Cửu Công đứng mũi chịu sào lại trải qua khảo nghiệm nghiêm trọng nhất từ khi sinh ra tới nay.

Áo khoác hắn trực tiếp bị xé rách bay ra ngoài, treo lên trên một cành cây cách nơi này mấy chục trượng.

Đây chính là áo da.

Hơn nữa là da dê.

Cứ như vậy bị một cỗ sóng âm xé rách, bản thân Trịnh Cửu Công lại càng đứng không vững, đầu óc mê muội, thậm chí trong lỗ mũi cũng chảy máu, liều mạng ổn định thân hình vẫn không nhịn được lui về phía sau từng bước.

Dấu chân từng bước từng bước, liên tục lui bảy tám bước Trịnh Cửu Công mới xem như đứng vững.

Hắn vội vàng vận chuyển nội lực, khu trục sự mê muội trong đầu, để bản thân ổn định lại.

Về phần hòa thượng đối diện hiện tại đã không nhìn thấy, xung quanh toàn bộ đều là bông tuyết bị sóng âm cuốn lên dày đặc, căn bản không cách nào nhìn thấy bất kỳ vật gì.

Trịnh Cửu Công lấy tay quơ quơ, hy vọng có thể tìm thấy vị trí của hòa thượng.

Quơ quơ hai cái, tay của Trịnh Cửu Công chậm rãi dừng ở giữa không trung, con mắt biến thành xám ngoét.

Hòa thượng.

Hòa thượng đã đứng ở chỗ trước người mình ba thước, một ngón tay hơi nâng lên, chỉ thắng trán của mình.

- A Di Đà Phật, Trịnh thí chủ, chiêu này của bần tăng gọi là Vô Tướng Kiếp Chi, ngươi có muốn thử một chút uy lực của nó hay không?

Trịnh Cửu Công mờ mịt lắc lắc đầu, sau đó nhắm hai mắt lại:

- Đại sư, nếu như ngươi không muốn giết ta, như vậy Trịnh mỗ xin cáo từ.

- A Di Đà Phật, Trịnh thí chủ biết quay đầu, bần tăng cảm thấy rất vui mừng, Trịnh thí chủ lên đường bình an.

Sau khi nói xong, hai tay của Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, bên ngoài thân thể xuất hiện một chiếc chuông lớn màu vàng, bảo quang lưu chuyển, rung động hai cái, không ngờ phát ra một tiếng chuông du dương.

Kim Chung Tráo chịu ngoại lực tác dụng sẽ có tiếng chuông xuất hiện, là thanh âm của nội lực xung đột phát ra, mà bản thân Hoắc Nguyên Chân vận chuyển nội lực cũng có thể làm cho Kim Chung Tráo phát ra tiếng kêu, xem như là một loại bản lãnh dọa người.

Sau khi tiếng chuông vang lên một cái, chuông vàng bên ngoài thân thể Hoắc Nguyên Chân biến mất, sau đó xoay người nói với Tứ Tiểu Danh Kiếm:

- Bốn vị thí chủ, hiện tại có thể cùng bần tăng trở về núi hay không?

Tứ Tiểu Danh Kiếm đối mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Vốn kế hoạch khi bọn họ chiến đấu kịch liệt mấy người mình sẽ bỏ chạy, thế nhưng không nghĩ đến hòa thượng này vừa lên đã hú một tiếng quái dị, sóng âm đã đánh ngã tất cả mấy người, đợi khi bọn họ đầu choáng mắt hoa bò dậy, chiến đấu bên kia đã kết thúc rồi.

Một chiêu.

Hoặc là nói một chiêu cũng không dùng, một chỉ của hòa thượng cũng chưa có phát ra.

Mấy người bọn họ không ai hoài nghi một chỉ của hòa thượng có thể bắn nổ đầu của Trịnh Cửu Công, chẳng qua dường như hòa thượng này không muốn giết người, từ trước tới nay vẫn chỉ là điểm đến thì ngừng.

Bốn người mình dồn dồn ép ép như vậy cũng không bị thương, không phải là may mắn sao.

Đã không chạy được rồi, vậy thì đi theo thôi. Dù sao Thiếu Lâm cũng không phải là long đầm hổ huyệt, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, hắn là hòa thượng này sẽ không làm khó mấy người mình.

Lúc này, tiếng huyên náo trên núi truyền tới, các hòa thượng Thiếu Lâm cầm đuốc thi nhau chạy xuống.

Ở bên trong chùa, bọn họ cũng đã nghe được tiếng rống lớn của phương trượng.

Tiếng rống này chấn động như vậy, độc nhất vô nhị như vậy, ngoại trừ phương trượng thiên hạ không ai có thể phát ra, hơn nữa phương trượng bình thường cũng sẽ không rộng lớn kêu lớn, chỉ có khi chiến đấu mới như vậy.

Cho nên chỉ có thể là phương trượng đang đánh nhau với người ta ở dưới chân núi.

Nhất Trần, Nhất Tịnh, Tuệ Vô, Tuệ Ngưu, Tuệ Kiếm, Tuệ Nhất đến Tuệ Thập Bát, những người này kéo đến như đàn ong, mạnh ai nấy thi triển khinh công, liều mạng chạy như bay xuống chân núi.

Hoắc Nguyên Chân chưa kịp mang mấy người lên núi, Nhất Trần là người đầu tiên chạy tới.

Nhất Trần nhận biết Tứ Tiểu Danh Kiếm, vừa nhìn thấy hiện tại bọn họ tỏ ra ngoan ngoãn đứng sau lưng Hoắc Nguyên Chân, liền có hơi không rõ.

- Phương trượng, đã xảy ra chuyện gì?

- Không sao, mấy thí chủ trần thế mê tâm tìm bần tăng tham khảo một ít chuyện mà thôi, tất cả trở về đi thôi.

Tứ Tiểu Danh Kiếm đi theo sau lưng Hoắc Nguyên Chân, nhìn thấy hơn hai mươi hòa thượng nơi này, trong lòng âm thầm kêu cha gọi mẹ.

Ít nhất đều là Hậu Thiên hậu kỳ nha... Những hòa thượng này tu luyện thế nào? Thì ra Thiếu Lâm là siêu cấp đại phái như vậy, đã có thực lực như vậy, Đăng Phong lôi đài khi xưa chỉ là chơi đùa thôi sao?

Chơi đùa cái quái gì chứ?

Thế nhưng bọn họ cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau phương trượng, đi lên Thiếu Lâm.

Hy vọng phương trượng này vốn có tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, cho bốn người mình một đãi ngộ công bằng.

Đám người Thiếu Lâm nhìn thấy Trịnh Cửu Công vẫn còn ngơ ngác đứng ở phía dưới, trên người chỉ mặc áo lót.

Lấy người này làm trung tâm, bên trong mấy chục trường xung quanh giống như bị cái gì ủi bằng, cỏ cây đều rạp về một phía, tuyết bay đầy trời, thậm chí đều lộ ra mặt đất.

Hình dạng người này càng thê thảm, mọi người đều thật tò mò, thế nhưng phương trượng không nói, không ai dám chủ động hỏi, chỉ có thể lòng đầy nghi hoặc đi theo trở về.

Hoắc Nguyên Chân dẫn mọi người đi trở về cũng không bao xa, Trịnh Cửu Công phía dưới thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân muốn rời khỏi, đột nhiên kêu lên một tiếng:

- Phương trượng...

- Trịnh thí chủ còn có việc gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio