Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân yên lặng chờ đợi, chờ đợi đại lễ bao sinh ra hoàn thành.
Qua chừng mười phút, rốt cục Hệ Thống sinh ra lễ bao hoàn tất.
Trong khoảnh khắc lễ bao sinh ra kết thúc, Hệ Thống chợt kêu “đinh” một tiếng:
- Năm mới đến, sau khi quay thưởng Tết kết thúc, Hệ Thống sẽ tiến hành thăng cấp trong vòng một tháng. Vì vậy quay thưởng tiết Nguyên Tiêu sẽ được tiến hành sớm hơn, quay thưởng tháng Giêng sẽ dời sang tháng Hai. Bây giờ túc chủ có hai lần cơ hội quay thưởng, có lập tức bắt đầu hay không?
- Cái gì! Thăng cấp ư!
Hoắc Nguyên Chân há to miệng, Hệ Thống này còn có thể thăng cấp, sau khi quay thưởng lần này xong sẽ thăng cấp.
Hơn nữa lần này được quay thưởng tết Nguyên Tiêu luôn, mình được tới hai lần cơ hội.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân vốn là bản sắc nhân dân lao động, tinh thần trước khổ sau ngọt, bèn dò hỏi:
- Ta có thể tiến hành quay thưởng tiết Nguyên Tiêu trước hay không?
- Cho phép, có lập tức bắt đầu quay thưởng tiết Nguyên Tiêu hay không?
- Bắt đầu!
Hình ảnh Hệ Thống biến hóa, vốn trước đó là hình ảnh chúc mừng năm mới, hiện tại biến hóa rất lớn.
Lần này hình ảnh là một hội hoa đăng trong tiết Nguyên Tiêu, có một dòng sông, mọi người đang thả hoa đăng trên sông, trên bầu trời cũng có đèn Khổng Minh bay lơ lửng, khắp nơi toàn là đèn hoa, còn có múa rồng, múa sư tử dưới đèn. Người lớn trẻ nhỏ vui vẻ náo nhiệt, ai nấy cầm đèn nhỏ, cầm hồ lô đường trên tay, vui vẻ vô cùng.
Nhìn bức hình tràn đầy cổ kính, Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm: “Toàn là vô dụng, cho nhiều phần thưởng mới là thật...”
Luận bàn Hệ Thống xuất hiện, nhưng trên luân bàn lần này không có lễ bao.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thất vọng, quay thưởng tiết Nguyên Tiêu trước cũng giống như ăn món khai vị.
Hắn nhìn qua sáu hạng mục, ngân lượng cùng kinh thư vẫn như cũ không có thay đổi gì, hạng mục pháp khí có một món quen thuộc, chính là một đỉnh đồng xanh to lớn.
Hoắc Nguyên Chân vẫn không hiểu cái đỉnh đồng xanh này có ích lợi gì, chẳng lẽ là dùng để đựng nước hoặc là đựng tro hương? Có thể đựng nhiều hơn một chút hay sao?
Bất quá trong hạng mục lệnh bài xây dựng, có một món làm cho trước mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên.
Lại là một tòa bảo tháp, tên là Phật Quang tháp.
Trước kia Hoắc Nguyên Chân xem phim, dường như trong Thiếu Lâm tự không chỉ có một tòa bảo tháp. Hiện tại sau khi có Vạn Phật tháp, hắn quên mất chuyện này, không ngờ rằng hiện tại lại xuất hiện một tòa Phật Quang tháp.
Phật Quang tháp này tổng cộng có mười một tầng, đỉnh tháp chiếu lấp lánh, cũng không biết làm như thế nào.
Bất quá Phật Quang tháp này là lần đầu tiên xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi.
Xem xong lệnh bài xây dựng, nhìn sang tạp vật cũng không có Song Thiểm Tưởng, chỉ có một Thưởng Lớn lẻ loi ở đó, tạp vật còn lại chỉ là tầm thường, thậm chí ngay cả chổi cũng không có.
Hạng mục võ công mà hắn quan tâm nhất có được một môn A La Hán thần công nửa bộ trên, đây cũng là một trong nội công Thiếu Lâm, hẳn có cấp bậc tương đương với Vô Tướng Thần Công.
Nếu như quay trúng môn võ công này, chính là có lợi nhất đối với Hoắc Nguyên Chân, có thể tu tập một môn nội lực nữa. Như vậy hắn sẽ có hai môn nội công đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, thêm vào Đồng Tử Công, tổng số nội lực của hắn cơ hồ có thể so sánh với cường giả Tiên Thiên trung kỳ, gia tăng thực lực là vô cùng rõ rệt.
Nhưng quyển sách này trợ giúp với bản thân Thiếu Lâm tự là không lớn, võ tăng cũng đã học tập Vô Tướng Thần Công, hơn nữa đều học có thành tựu, tu luyện thêm A La Hán thần công đã không thực tế.
Trừ A La Hán thần công ra, bí tịch còn lại đều là võ học căn bản trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, quay trúng cũng không tệ, không quay trúng cũng không sao.
Hoắc Nguyên Chân nhìn một hồi, quyết định vẫn nên nhắm vào Thưởng Lớn. Thông thường mà nói, trừ phi có võ học cao cấp xuất hiện mình mới nhắm vào thứ đó, ngoài ra cứ nhắm vào Thưởng Lớn mà quay.
Sau khi tính toán khoảng cách, Hoắc Nguyên Chân chuyển động luân bàn Hệ Thống.
Điểm sáng lao ra, xoay tròn từng vòng.
Mắt thấy đi tới trước mặt Thưởng Lớn, điểm sáng chợt ngừng lại, đứng yên bất động.
Hoắc Nguyên Chân tiếc nuối vỗ đùi, còn kém một bước là vào ô Thưởng Lớn.
Nhìn xem phần thưởng mình lấy được, là một lệnh bài xây dựng lầu trống.
Đã có lầu chuông, hôm nay lại quay trúng lầu trống, thêm vào Thiên Vương điện, khu vực thứ nhất Thiếu Lâm coi như là chính thức thành hình.
Lúc này thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay trúng lệnh bài xây dựng lầu trống, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
- Đánh bạc.
Lần này Hoắc Nguyên Chân không hề do dự chút nào, nếu như ngay cả lầu trống cũng không dám lấy ra đánh bạc một lần, như vậy còn thứ gì dám lấy ra đánh bạc nữa.
Vạn nhất đánh bạc trúng Phật Quang tháp, lần này coi như mình trúng mánh.
Điểm sáng lóe lên một trận, biến mất trước vẻ mong đợi của Hoắc Nguyên Chân.
Thanh âm nhắc nhở lạnh lùng của Hệ Thống vang lên:
- Quay thưởng tiết Nguyên Tiêu kết thúc.
Xác suất thành công là năm mươi phần trăm, đáng thương cho lầu trống của Hoắc Nguyên Chân cứ như vậy tan thành tro bụi, lần quay thưởng tiết Nguyên Tiêu này coi như không thu hoạch được gì.
Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, trong lòng lặng lẽ trấn tĩnh lại, thật ra thì cũng không có gì, lầu trống mà thôi, thua thì thua vậy, sau này vẫn còn cơ hội quay thưởng.
Huống chi mình sớm đã chuẩn bị tâm tư cho chuyện này, nếu dám đánh bạc, lại không thể nào thắng mãi, đi đêm cũng có ngày gặp ma, mười lần đánh bạc chín lần thua, mình có thể thắng nhiều lần như vậy đã là vô cùng may mắn.
Trong lòng khuyên giải mình nửa ngày, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân đập tay xuống giường một cái, vì sao bây giờ vẫn còn cảm thấy đau lòng như vậy...
Giờ phút này, Hoắc Nguyên Chân hận không lập tức mở ra quay thưởng Tết, lấy lại những gì vừa mất.
Thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị làm như vậy, lúc này đột nhiên Kim Nhãn Ưng trên trời truyền về tin tức.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng tạm ngừng quay thưởng, theo Kim Nhãn Ưng nhắc nhở, ánh mắt nhìn về phía hậu sơn.
Không biết lúc nào, Vô Danh đã đứng lên, lưng khòm xuống cầm chổi trên mặt đất, giống như một lão nhân bình thường chậm rãi đi về phía Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng kinh hãi, Vô Danh xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ là lão không giải được tâm kết, không có cách nào xông phá sinh tử huyền quan sao?
Nhưng cho dù không cách nào xông phá sinh tử huyền quan, Vô Danh vẫn là nhân vật đứng đầu trên giang hồ, vì sao dáng vẻ lại trở nên tiều tụy như vậy? Chẳng lẽ không giải được tâm kết đã hóa một cao thủ hàng đầu trở thành một lão nhân bình thường sao?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng nôn nóng không yên, muốn đi thăm Vô Danh ngay tức khắc. Nhưng quay thưởng của Hệ Thống có hạn chế thời gian, quay thưởng Tết lần này nhất định hắn phải tự tay quay mới được.
Trong lúc còn đang tiến thối lưỡng nan, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân thông qua Kim Nhãn Ưng thấy Vô Danh ngẩng đầu lên. Dường như bên trong mắt lão trong nháy mắt có kim quang lóe lên, mình đang ở bên trong Phương Trượng viện tựa hồ có cảm giác bị lão nhìn thấu!