Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Mộc Miên
Chương : Thần tích Vạn Phật tháp
Luyện tập Sư Tử Hống một phen, bất ngờ phát hiện hậu sơn Thiếu Lâm còn có một kẻ thần bí, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút lo âu.
Rất rõ ràng người ở hậu sơn là một cao thủ, nhưng có thể bởi vì nguyên nhân nào đó không cách nào rời đi nơi đó.
Bất quá bây giờ không thể rời đi, không có nghĩa là y vĩnh viễn không thể rời đi, có lẽ một ngày nào đó y đi ra, lúc ấy sẽ là một mối họa.
Nếu như có thể, Hoắc Nguyên Chân muốn giải quyết tai họa ngầm này, nhưng cũng không phải là bây giờ, tối thiểu cũng phải chờ tới lúc võ công mình cao hơn mới được.
Trong lòng lẩm bẩm cầu mong người này có thể ở hậu sơn chừng mấy năm, Hoắc Nguyên Chấn trở lại Thiếu Lâm tự.
Hiện tại vài hạng mục công trình của Thiếu Lâm tự cơ bản đã xong xuôi, đại viện phạm vi mấy dặm đã hoàn toàn thành hình, bên trong chùa đã được lát đầy đá xanh. Chỉ có sơn đạo còn thiếu một đoạn ngắn chưa hoàn thành, cửa chùa còn chưa hoàn thành, có lẽ cũng chỉ trong vòng hai ba ngày.
Hoắc Nguyên Chân trở lại bên trong chùa, không trở về đi ngủ mà là lặng lẽ đến hậu viện.
Căn cứ Hoắc Nguyên Chân hoạch định, trước mắt đại viện Thiếu Lâm chia làm bốn phần.
Phần thứ nhất, kế hoạch của Hoắc Nguyên Chân dành cho lầu chuông, lầu ống, Thiên Vương điện vân vân..
Phía sau Thiên Vương điện là khu vực thứ hai, theo kế hoạch của Hoắc Nguyên Chân sẽ gồm có Phật điện các loại như Quan âm điện, Kim Cương điện, Di Đà điện, Vi Đà điện, Văn Thù điện, Dược Sư điện, Thập Điện Luân Hồi cùng với Đại Hùng Bảo Điện.
Khu vực thứ nhất và thứ hai này chủ yếu là phục vụ cho hương khách dâng hương, du khách tham quan vãng cảnh.
Khu vực thứ ba là khu vực bên trong Thiếu Lâm tự, chủ yếu có trai đường, phòng ngủ, La Hán đường Bồ Đề đường, Bát Nhã đường, Đạt Ma đường cùng với diễn võ trường vân vân.
Phần thứ tư là khu vực trung tâm Thiếu Lâm tự, chủ yếu là có Vạn Phật tháp, Tàng Kinh các, hẻm Mộc Nhân, Trưởng Lão viện, Giới Luật viện, phương trường thất vân vân.
Ra khỏi hẻm Mộc Nhân, coi như rời đi Thiếu Lâm.
Phía sau đại viện chính là ranh giới với hậu sơn phía sau.
Theo lý thuyết sau núi hắn phải có rừng tháp, là phần mộ của các vị cao tăng trong Thiếu Lâm tự đã viên tịch. Nhưng hiện tại Thiếu Lâm chỉ mới có Huyền Minh lão hòa thượng về Tây, cho nên tạm thời chưa xây rừng tháp được.
Bất quá cho dù như vậy, tất cả những kiến trúc này cũng có tới gần trăm.
Mấy khu vực trước mắt đã phân chia ra dựa theo ý tưởng của Hoắc Nguyên Chân, các bậc thang đá xanh cùng trai đường cũng đã được xây dựng xong.
Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới khu vực thứ tư, bởi vì nơi này là chỗ cao nhất, thích hợp nhất kiến tạo lệnh bài xây dựng duy nhất trước mắt, cũng chính là lệnh bài xây dựng Vạn Phật tháp.
Xây dựng Vạn Phật tháp trên chỗ cao nhất, từ xa cũng có thể thấy được, sẽ là kiến trúc mang tiêu ký của Thiếu Lâm tự trong tương lai.
Ban ngày Hoắc Nguyên Chân đã nói với những người nghe kể chuyện, bảo ngày mai có thể thấy Phật tổ hiển linh, thật ra chính là định xây dựng Vạn Phật tháp vào nửa đêm.
Đi tới địa phương mình dự tính kiến tạo Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân kích động trong lòng, đây là lần đầu tiên mình sử dụng lệnh bài xây dựng, cũng không biết xây dựng Vạn Phật tháp này sẽ có hình dáng thế nào.
Tối thiểu cũng phải có năm tầng, bằng không làm sao có thể chứa được vạn Phật...
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm cầu nguyện, móc ra lệnh bài xây dựng hắn vẫn cất trong ngực áo.
- Có xác định sử dụng lệnh bài xây dựng Vạn Phật tháp hay không?
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên, Hoắc Nguyên Chân xác định sử dụng.
Lệnh bài xây dựng trong tay hắn lập tức biến mất, hóa thành một luồng khói xanh, bay tới địa phương Hoắc Nguyên Chân đã chọn.
Một bóng tháp mơ hồ xuất hiện, bắt đầu cao lên từng tầng từng tầng. Ba tầng, bốn tầng...
Vạn Phật tháp cao lên một mạch chín tầng.
Hư ảnh dần dần ngưng thật, chỉ mất chừng mười phút, một tòa bảo tháp chín tầng thình lình xuất hiện trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, lệnh bài xây dựng Hệ Thống này thật là thần kỳ, cứ như vậy xuất hiện một tòa tháp to tướng.
Thanh âm leng keng vang lên giữa trời đêm, Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn lại.
Bảo tháp tính toán dựa theo diện tích đời sau, diện tích tầng thứ nhất chừng ba trăm thước vuông, phía dưới có bậc thang bằng đá xanh, mỗi tầng đều có lan can bạch ngọc, góc mái cong vút, trên có treo phong linh nhè nhẹ đung đưa theo gió, vang lên thanh âm leng keng trong trẻo êm tai.
Đại môn sơn đỏ, Hoắc Nguyên Chấn nhờ ánh trăng bước lên bậc thang, mở cửa tiến vào.
Trước mắt hắn tối đen một mảnh, hắn bèn đốt đuốc lên.
Bên trong vách tường chung quanh rậm rạp chằng chịt tất cả toàn là tượng Phật, chính giữa có một tượng Phật Quan Âm cực lớn, bên cạnh còn có tượng Thiện Tài đồng tử, Thủ Sơn đại thần... Cạnh đó còn có thật nhiều ngọn đèn dầu, chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân không đốt.
Đếm sơ qua một lượt, tượng Phật ở tầng thứ nhất này có khoảng một ngàn năm trăm pho, phía dưới lớn một chút, phía trên nhỏ một chút.
Vòng vo một hồi, hắn theo thang tiến lên tầng hai, tình huống bên trong cũng không khác tầng thứ nhất là bao, chỉ bất quá tượng Phật cực lớn ở trung ương biến thành Linh Cát Bồ Tát.
(Linh Cát Bồ Tát là một trong tám vị Bồ Tát trong Tây Du ký, trú ở Tiểu Tu Di sơn, pháp lực quảng đại, có được bảo bối Định Phong chậu do Như Lai ban cho, nhiều lần giúp đỡ sự đồ Đường Tăng hàng phục yêu quái trên đường thỉnh kinh.)
Hoắc Nguyên Chân dạo qua mỗi tầng một lần, chỉ thấy tượng Phật lớn ở giữa không tầng nào giống tầng nào, mà tượng Phật nhỏ xung quanh nhiều vô số kể.
Tham quan hết một vòng, Hoắc Nguyên Chân mới hài lòng rời đi Vạn Phật tháp.
Nhìn từ bên ngoài, Vạn Phật tháp đen sì đứng sừng sững trên đỉnh núi, dường như chạm đến tầng mây trên cao, trong lòng Hoắc Nguyên Chân dâng lên cảm giác tự hào.
Ngày mai... Ngày mai những người đó lên trên núi, sẽ là một cảnh tượng kích động tới mức nào. Chỉ trong một đêm đất bằng mọc tháp, không ai cho rằng đây là bình thường, đến lúc đó tín đồ của Phật không thể nghi ngờ sẽ gia tăng rất nhiều.
Có quần chúng làm cơ sở, ngày sau chiếu thu đệ tử cũng sẽ thuận tiện rất nhiều.
Lúc này phía Đông đã bắt đầu tờ mờ sáng, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bốn người Thiếu Lâm Nhất Không, Nhất Tịnh, Tuệ Chân cùng Tuệ Minh rời giường, kinh hãi phát hiện một tòa tháp cao trăm trượng thân tỏa thần quang phía sau đại viện, hướng về phía mặt trời mọc, sừng sững giữa thiên địa hết sức uy nghi.
Mấy người bọn họ ra sức vuốt mắt, véo đùi, không dám tin tưởng tiến về phía tòa bảo tháp xinh đẹp này.
Đứng ở phía dưới bảo tháp càng cảm thấy tháp này hùng vĩ, phảng phất cắm thẳng vào mây. Bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy qua những chùa miếu Phật tháp khác, Pháp Vương tự cùng tồn tại trong núi Thiếu Thất cũng có Phật tháp, bất quá so với Phật tháp này chỉ như là một cây tăm xỉa răng.
Thần tích! Đây quả thật là thần tích!
Mặc dù ngày hôm qua phương trượng nói sẽ có dấu hiệu Phật tổ hiển linh, mọi người cũng không coi ra gì. Nhưng hiện tại phát hiện tháp này, đây không phải là Phật tổ hiển linh sao, bằng không tháp này từ đầu xuất hiện?
Hơn nữa còn có một vấn đề, chính là làm sao phương trượng biết Phật tổ sẽ hiển linh?
A Chẳng lẽ là phương trượng đã có thể trao đổi cùng Phật tổ? Hoặc là Phật tổ đã báo mộng cho phương trượng?
Mấy người kích động quỳ xuống đất dập đầu, luôn miệng niệm thầm Phật tổ hiển linh phù hộ.
Rất nhanh, dưới chân núi có rất nhiều người chạy lên núi.
Nguyên nhân không là gì khác, sau khi trời sáng, người dưới chân núi cũng phát hiện tòa bảo tháp này.
Thiếu Lâm nằm trên ngọn chủ phong trung ương, địa thế đã cao sẵn, Hoắc Nguyên Chân lại lựa chọn xây Vạn Phật tháp ở chỗ cao nhất, dù ở dưới chân núi cũng có thể thấy được.
Một tòa bảo tháp lớn như vậy đột ngột xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người dưới chân núi vô cùng chấn động. Hôm qua nghe chuyện tới đoạn Nữ Nhi quốc kịch tính như vậy, cũng không có nhiều người tới. Mà hôm nay số người lên núi còn nhiều hơn hôm qua gấp đôi.
Đến khi trời hoàn toàn sáng hơn, trên núi đã tụ tập đến gần vạn người, hơn nữa lục tục vẫn còn có người lên núi.
Mọi người điên cuồng tụ lại ở chung quanh Phật tháp, dâng hương khấn cầu, cầu khẩn Phật tổ phù hộ. Theo như nhận thức của bọn họ, chuyện này chính là Phật tổ làm, nếu không không cách nào giải thích.
Rất nhiều người yêu cầu lập tức mở ra đại môn Phật tháp, để cho bọn họ vào bên trong chiêm ngưỡng thần tích Phật tổ.
Đáng tiếc đại môn màu đỏ của Vạn Phật tháp đã bị khóa, bọn họ cũng không vào được, mà bọn Nhất Không cũng không có chìa khóa, cũng không vào được.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên bạn Nhất Không muốn bẩm báo phương trượng. Nhưng dường như Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không có chuyện gì lớn, sau khi liếc ra ngoài cửa sổ nhìn qua một cái chỉ nói biết rồi, chờ hắn ngủ cho đủ giấc sẽ đi qua đó xem.
Hiện tại đã gần trưa, còn muốn ngủ cho đủ giấc, có lẽ chờ hắn đủ giấc đã đến lúc trời tối.
Cuối cùng bọn Nhất Không không ngăn nổi đám người như muốn điên cuồng, không thể không dùng sức mạnh kéo Hoắc Nguyên Chân ra ngoài chăn.
Hoắc Nguyên Chấn tỏ vẻ miễn cưỡng mặc y phục tử tế, lấy ra chìa khóa Vạn Phật tháp.
Bọn Nhất Không vừa nhìn thấy Hoắc Nguyên Chấn lấy chìa khóa ra, ai nấy đều trợn trừng mắt. Không ngờ rằng chìa khóa của Phật tháp thần tích của Phật tổ làm ra lại nằm trong tay phương trượng...
Hắn lấy được lúc nào? Chẳng lẽ cũng là Phật tổ báo mộng cho hắn sao?
Hoắc Nguyên Chân cũng không chuẩn bị giải thích chuyện này, đi theo bọn Nhất Không đi tới chỗ Phật tháp, đầu tiên là vái lạy vài cái, sau đó xoa với đám người cuồng nhiệt:
- Chư vị thí chủ, chư vị hương thân, tất cả mọi người già trẻ lớn bé...
Bọn Nhất Không và Tuệ Minh bên cạnh lặng lẽ nhích chân rời xa Hoắc Nguyên Chân ra một khoảng. Vị phương trượng này cái gì cũng tốt, chỉ có lúc nói chuyện có vẻ không được nghiêm chỉnh đứng đắn, cái gì mà tất cả mọi người già trẻ lớn bé, người cho là mình đang mãi võ hay sao?
Đứng ở bên cạnh hắn, nói thật, có hơi mất mặt một chút.
- Phật tổ hiển linh, ban cho Thiếu Lâm tự chúng ta một tòa Phật tháp, hơn nữa Phật tổ nói sau này còn có thật nhiều thứ tốt muốn tặng cho Thiếu Lâm chúng ta, ở các vị xem đây là chìa khóa tối hôm qua Phật tổ đưa cho ta..
Hoắc Nguyên Chân vừa nói vừa vung vẩy chìa khóa trong tay liên hồi, để biểu lộ rằng chuyện này vô cùng chân thật.
- Phương trượng, để cho chúng ta thăm thần tích Phật tổ một chút đi!
- Đúng vậy, để cho chúng ta vào xem một chút đi!” Phía dưới rất nhiều người hô vang, muốn vào trong tháp tham quan.
Hoắc Nguyên Chân nhìn đầu người lố nhố đen kịt bên dưới, nghĩ thầm nếu để cho tất cả đi vào không phải là làm cho tháp sụp xuống ngay tức khắc hay sao, vội vàng khoát tay:
- Không thể tùy tiện xem được, Phật tổ hạ khẩu dụ nói với ta, nói bên trong tháp có vạn Phật có thể phù hộ một vạn hộ gia trạch bình an, chỉ có người đặc biệt mua tượng Phật thuộc về mình ở bên trong tháp, mới có thể vào bên trong tháp dâng hương lễ Phật, đám người còn lại chỉ có thể dâng hương tham quan ở bên ngoài tháp.
Mọi người chung quanh nhìn lại, quả nhiên tháp chung quanh còn có một số tượng Phật nhỏ, cũng có thể dâng hương.
- Nói đến tiền, tâm trạng cuồng nhiệt của mọi người trở nên bình ổn lại không ít, rất nhiều người không lên tiếng.
Nhưng thần tích bậc này đã làm cho phần lớn người tin rằng có Phật tổ tồn tại, những người thiếu thốn tín ngưỡng thường là nóng lòng tìm nơi gởi gắm tâm linh, lập tức có người hỏi:
- Phương trượng, mua một pho tượng Phật cần bao nhiêu ngân lượng?
- Không phải là mua bán, là thỉnh.
Hoắc Nguyên Chân mỉm miệng cười, nghĩ thầm rốt cục cũng có người hỏi, như vậy cũng tốt, ta đã sớm định ra kế hoạch chi tiết, chỉ còn chờ các người mắc câu.
Trường đồ hộ, năm lượng bạc trắng, thỉnh một pho tượng Phật cỡ nhỏ.
Mã chưởng quỹ, mười lượng bạc trắng, thỉnh một pho tượng Phật cỡ trung. Dương viên ngoại, một trăm lượng bạc trắng, thỉnh một công đức bài.
Bọn Nhất Không trải qua giai đoạn kinh ngạc ban đầu, dưới sự chỉ huy của Hoắc Nguyên Chấn bắt đầu bày bàn ra, tiến hành ghi danh.
Mà Hoắc Nguyên Chân thì không ngừng tiến vào Vạn Phật tháp lấy ra tượng Phật, khắc tên người thỉnh vào dưới chân tượng.
Công đức bài là vật mà Hoắc Nguyên Chân phát hiện bên trong tháp, là thẻ bài bằng gỗ điêu khắc tinh xảo, có thể treo ở vị trí nổi bật.
Bất quá giá công đức bài lại tương đối đắt, tượng Phật loại lớn chỉ có năm mươi lượng, công đức bài ít nhất cũng là một trăm lượng trở lên.
Vốn hắn cho là Phật tháp này phải từ từ mới có thể có người đến thỉnh Phật, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn còn xem thường sự sùng bái và tin phụng của mọi người đối với lực lượng không biết. Một tòa Phật tháp thình lình mọc lên từ đất bằng, không ai có thể giải thích tại sao, hiện tại đã làm cho rất nhiều người tin Phật giáo, tin Phật tổ tồn tại từ tận đáy lòng.
Nếu như một vị thần linh thật sự tồn tại có thể phù hộ mình, tiêu một ít tiền không đáng là gì.
Trong hai canh giờ đã có hơn một trăm người tham gia thỉnh Phật, mà Hoắc Nguyên Chân đã thu vào hơn ba ngàn lượng bạc trắng.
Trong đám người, một nam tử mặc cẩm y nhìn cảnh tượng trước mắt, bên tai lại nghe những người khác không ngừng xì xào bàn tán.
- Ngươi xác định ngày hôm qua Phật tháp này cũng không tồn tại ư?
- Đúng vậy, đại... Đại gia, ngày hôm qua không có Phật tháp này, ngày hôm qua có người tới quấy rối Thiếu Lâm, sau khi phương trượng kia chấn nhiếp thối lui những tên lưu manh vô lại kia, bèn nói với mọi người Phật tổ sẽ hiển linh. Kết quả hôm nay nơi này liền xuất hiện Phật tháp này, chuyện này ngàn vạn lần là thật, tiểu nhân có thể lấy tánh mạng ra bảo đảm. Huống chi ngài xem mọi người hôm nay tỏ ra cuồng nhiệt như vậy, là có thể biết chuyện này không sai.
- Nếu là như vậy, chuyện này thật sự có vẻ hay, Thiếu Lâm tự này chỉ là một ngôi miếu nhỏ, không ngờ lại được Phật tổ ghé mắt xanh như vậy.