Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Thiếu Lâm tự từ trên xuống dưới vui sướng hân hoan, thậm chí rất nhiều người đều cho rằng, Thiếu Lâm đã là đệ nhất đại phái của Hà Nam bây giờ, đệ nhất đại phái không thể tranh cãi, bất kể thực lực của Ma giáo hay Cái Bang ở Hà Nam cũng không thể so sánh với Thiếu Lâm.
Sau khi mười tám người bọn Tuệ Nhất xuất quan, Hoắc Nguyên Chân nghiêm lệnh bọn họ lập tức tiếp tục tu luyện Thập Bát La Hán đại trận.
- Toàn bộ do mười tám người Tiên Thiên và Hậu Thiên viên mãn tạo thành, đủ để khiến uy lực của La Hán đại trận nâng cao mấy bậc. Nếu như những người này đột phá sớm một chút, nếu như hoàn toàn lĩnh ngộ La Hán trận, thậm chí đã hỗ trợ có thể trong trận đánh giữa Vô Danh và Bất Tử Đạo Nhân lúc trước.
Trong cao trào đột phá liên miên bất tuyệt, không có ai chú ý tới ngày Hai Mươi Bảy tháng Giêng, Phương Trượng Nhất Giới của bọn họ đã suốt một ngày không có xuất hiện.
Cửa lớn của Phương Trượng Viện đóng chặt, Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đang tiến hành nỗ lực cuối cùng.
Đồng Tử Công của hắn trải qua thúc giục của Phương Trượng Viện tăng nhanh tốc độ gấp năm lần, rốt cục đã đi tới cực hạn đột phá. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Đồng Tử Công của hắn sẽ tiến vào Hậu Thiên hậu kỳ.
Đồng Tử Công chính là chân khí nội gia thuần khiết nhất, một hơi Tiên Thiên thuần dương không tiết ra ngoài, hết sức tinh thuần. Chỉ cần đột phá công pháp này, trợ giúp cho Hoắc Nguyên Chân sẽ là thực chất.
Cửu Dương Chân Hỏa và Vô Tướng Thần Công trong cơ thể đang phụ trợ nội lực Đồng Tử Công xung kích quan ải cuối cùng.
Những kinh mạch làm trở ngại hắn tiến bộ đang bị mấy loại nội lực phá hủy dễ như bỡn, nội lực Đồng Tử Công đang tăng trưởng như điên.
Đây mới là tăng trưởng thật sự, tăng trưởng về chất. Dần dần, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được tổng nội lực của Đồng Tử Công đã đến gần Võ Tướng Thần Công, đã sắp tới đột phá.
- Chính là bây giờ!
Ba luồng nội lực đều hợp lại, với trạng thái trước nay chưa từng có xung kích quan ải cuối cùng.
- Ầm!
Một trận nổ vang trong đầu, nội lực Đồng Tử Công lại lần nữa tăng vọt một khoảng, rốt cục đã vững vàng vượt qua Vô Tướng Thần Công một chút.
Hoắc Nguyên Chân hơi mở mắt, thở ra một hơi thật dài.
Đã thành!
Rốt cục Đồng Tử Công lên cấp, Hoắc Nguyên Chân cảm giác toàn thân sảng khoái vô cùng, cảm giác nâng cao thực lực như vậy thật là quá tốt.
Đồng Tử Công của Hậu Thiên hậu kỳ vừa hình thành, tổng nội lực ước chừng ở dưới Cửu Dương, trên Vô Tướng.
Như vậy, ba luồng nội lực đã đạt tới mức độ cân bằng lớn nhất, dần dần đã hình thành thế chân vạc ở trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân.
Ba luồng chân khí không can thiệp chuyện của nhau, mạnh ai đi đường nấy.
Sau khi đã đạt tới loại thăng bằng vi diệu này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân sinh ra một ý niệm.
Mặc dù trước mắt mình có thể đọ sức cùng loại cao thủ như Hoa Tiểu Hoàn, chủ yếu là bởi vì tổng nội lực đủ nhiều.
Thế nhưng như vậy quả thật cũng có mối họa ngầm, hỗn tạp mà không tinh khiết. Nếu như có thể làm sao lấy một loại nội công làm chủ, bình thường thì sử dụng một loại nội lực, hai loại nội lực còn lại để bổ sung, cứ như vậy hắn là còn có thể nâng cao kéo dài sức chiến đấu của mình.
Mặc dù trước kia mình cũng làm như thế, thế nhưng bởi vì ba loại nội lực trong cơ thể không cân bằng, bổ sung cũng không theo kịp tốc độ tiêu hao, rất nhiều nội lực trong đó đều dùng vào chỗ trống.
Bây giờ nội lực đã cân bằng, trong đó Cửu Dương chân kinh mạnh nhất, Đồng Tử Công của mình tinh thuần nhất, nếu như lợi dụng đặc tính tinh thuần của Đồng Tử Công, cùng kéo theo Vô Tướng Thần Công lên, hai loại nội lực bổ sung cho Cửu Dương, như vậy vấn đề kéo dài sức chiến đấu của mình sẽ đạt được một phương pháp giải quyết tương đối.
Hình dung theo cách khác, bản thân Hoắc Nguyên Chân là một chiếc máy bay chiến đấu, Cửu Dương chính là bình xăng chính và hỏa lực chính.
Mà Đồng Tử Công và Vô Tướng Thần Công lại là bình xăng dự bị, bảo đảm hỏa lực chính không bao giờ cạn.
Nếu như kế hoạch này thành công, chỉ cần cảnh giới không vượt qua Hoắc Nguyên Chân quá nhiều, không cách nào đánh bại Hoắc Nguyên Chân trong thời gian ngắn, vậy không thể nào làm cho ba bình xăng của hắn đánh tới nỗi cạn xăng.
Vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân hưng phấn, lập tức bắt đầu dốc lòng nghiên cứu.
Người khác chỉ tu luyện một loại nội công, chỉ có Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn sách là có thể tu luyện nội lực đến trình độ tối cao ghi lại trong sách, cho nên chuyện này của hắn là không có tiền lệ, chỉ có thể tự mình từ từ tìm tòi nghiên cứu.
Sáng sớm Hai Mươi Tám tháng Giêng, cửa căn phòng của Vô Danh bị mở ra nhẹ nhàng.
Vô Danh sách theo chổi, từ bên trong phòng đi ra, chuẩn bị đi ra ngoài quét sân.
Vừa đúng lúc này Tuệ Vô từ bên kia đi qua, sau khi thấy Vô Danh lập tức tiến lên thi lễ:
- Tuệ Vô ra mắt Vô Danh trưởng lão.
Vô Danh khẽ gật đầu:
- Tuệ Vô giỏi lắm.
Vốn hắn không trông chờ Vô Danh sẽ trả lời mình, thế nhưng không ngờ hôm nay Vô Danh trưởng lão lại còn nói chuyện, Tuệ Vô cũng lấy làm kinh hãi, thoạt nhìn trưởng lão có vẻ hơi khác ngày thường.
Trước đây Vô Danh trưởng lão quét sân, đó là một lão nhân nhìn qua có vẻ tiều tụy, tựa hồ có chút gầy yếu, mỗi ngày chỉ lo quét dọn, cũng không nói câu nào cùng bất cứ ai.
Nhất là thời điểm năm mới lúc lão trở lại Thiếu Lâm tự, càng có vẻ già nua, thậm chí sau khi nhốt mình vào trong phòng cũng không thấy đi ra nữa.
Rất nhiều người đều lo lắng, không biết có phải Vô Danh trưởng lão chết đói ở trong phòng hay không, cũng muốn tới xem.
Thế nhưng những người này đều bị Phương Trượng ngăn cản nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ kẻ nào đi quấy rầy Vô Danh trưởng lão, nếu không nhất định sẽ bị trục xuất.
Mọi người không dám đến, Hoắc Nguyên Chân cũng rất yên tâm. Sau khi Tuệ Vô xuất quan, hắn lệnh cho Tuệ Vô rảnh rỗi đi tới nơi này xem xét xung quanh, nếu như Vô Danh trưởng lão đi ra, bảo lão đi gặp hắn.
Sáng sớm hôm nay, quả nhiên thấy Vô Danh đi ra.
Mặc dù bây giờ nhìn qua Vô Danh vẫn là một lão nhân bình thường, thế nhưng cảm giác tiều tụy trước đó dường như đã bị quét sạch, cả người tinh thần quắc thước, cảm giác vô cùng khỏe mạnh, xem ra sống thêm mười năm, hai mươi năm là không thành vấn đề.
- Vô Danh trưởng lão, Phương Trượng từng nói sau khi ngài xuất quan, mời ngài đi tới cho Phương Trượng một chuyến.
Vô Danh lắc đầu một cái:
- Tin tức của người đã chậm, lúc ta đi ra đã thông báo cho Phương Trượng.
Tuệ Vô ngẩn người một chút, không phải là lão vừa mới đi ra sao, thông báo Phương Trượng lúc nào vậy?
Thấy Tuệ Vô không hiểu, Vô Danh mỉm cười nói:
- Lão nạp phải đi quét dọn rồi, hôm nay đã thấy thoải mái, ngươi có thấy Tàng Kinh Các không?
Vô Danh chỉ nơi xa một cái, Tuệ Vô nhìn theo hướng Vô Danh chị, chính là thần tích Tàng Kinh Các xuất hiện trước đó vài ngày.
Xuất hiện thần tích Quan Âm điện cùng Tàng Kinh Các, mọi người Thiếu Lâm đã không có ngạc nhiên bao nhiêu, bọn họ đã tán đồng quan niệm Thiếu Lâm là thánh địa được Phật tổ che chở, hắn nên xuất hiện loại thần tích này trong thánh địa.
Ngay cả dân chúng dưới chân núi cũng nhận thức như vậy, bọn họ không có lý do gì không nhận thức như vậy. Đây cũng là địa phương làm cho bọn họ tự hào.
Nhưng mà Phương Trượng nói rõ không cho đến gần, không cho theo dõi Tàng Kinh Các này, đến thời điểm nên mở ra, tự nhiên sẽ mở ra đối với mọi người.
- Trưởng lão một mực đóng cửa không ra, cũng biết Tàng Kinh Các này xuất hiện sao?
- Lão nạp còn biết nhiều chuyện nữa, được rồi, ngươi cũng đi tu luyện đi. Từ hôm nay, những địa phương khác của Thiếu Lâm lão nạp sẽ không quản, sau này sẽ thường trú ở Tàng Kinh Các.
Hôm nay tựa hồ Vô Danh nói không ít, nói mấy câu cùng Tuệ Vô sau đó cầm chổi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Tàng Kinh Các.
Tuệ Vô có chút lo lắng, sau này Vô Danh trưởng lão đi Tàng Kinh Các, thế nhưng Tàng Kinh Các này không cần suy nghĩ cũng biết là trọng địa, để một mình Vô Danh trưởng lão không có võ công đi trông coi, phải chăng là Phương Trượng cân nhắc không được chu toàn hay không?
Làm thủ tọa La Hán đường, thành viên trung tầng duy nhất của Thiếu Lâm, Tuệ Vô cảm thấy mình nên giúp đỡ cho Phương Trượng, nên lo cho an toàn của Vô Danh trưởng lão.
Bước nhanh đi hai bước, đi tới bên người của Vô Danh trưởng lão, Tuệ Vô nói:
- Trưởng lão, ta cảm thấy ngài cần phải đi gặp Phương Trượng, trong Tàng Kinh Các này không thể nghi ngờ là nơi cất giấu điển tịch kinh thư của Thiếu Lâm ta. Những vật này đều là căn bản tồn tại của Thiếu Lâm, hiện tại Tàng Kinh Các đã bị rất nhiều người biết được. Tuệ Vô lo lắng, ngộ nhỡ có hạng người xấu đi tới Tàng Kinh Các trộm kinh thư, vậy chẳng những là tổn thất của Thiếu Lâm ta, hơn nữa cũng không thể bảo đảm an toàn của trưởng lão. Chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn.
Vô Danh mỉm cười nói:
- Ngươi nói cũng có lý, vậy không biết nên bàn bạc như thế nào đây?
- Trưởng lão, ta cảm thấy Tàng Kinh Các chính là trọng địa của Thiếu Lâm ta. Trưởng lão thường ngày quét dọn ở chỗ này hoặc là chính lý lại kinh văn là được, nhưng cần phái người khác trông coi, đúng lúc sư đệ Tuệ Kiếm bây giờ tu luyện một mình, cũng không kén chọn chỗ. Cảnh vật xung quanh Tàng Kinh Các nơi này đẹp tĩnh lặng, vừa hay có thể cho Tuệ Kiếm sư đệ tới đây. Thứ nhất có thể làm bạn cùng trưởng lão, thứ hai có thể bảo vệ Tàng Kinh Các. Tuệ Kiếm sư đệ đã là cao thủ Tiên Thiên, hẳn là có thể đảm đương chức vụ này.
- Đề nghị này cũng có thể, thế nhưng nhất định phải được Phương Trượng đồng ý mới được.
Nghe thấy Vô Danh không có ý kiến, Tuệ Vô nói:
- Việc này Tuệ Vô có thể đi nói với Phương Trượng.
- Vậy cũng tốt, đúng lúc lão nạp có vật này muốn tặng cho Phương Trượng, người cầm giúp lão nạp tới đó đi.
Sau khi nói xong, Vô Danh sờ sờ vào trong ngực, móc ra một tờ giấy nhăn nheo dúm đó đưa cho Tuệ Vô.
Tuệ Vô cầm lấy nhìn qua một cái, thiếu chút nữa phun cơm sáng ra ngoài.
Đây là một tờ chân dung tự vẽ của Vô Danh, hơn nữa vẽ tương đối kém, dùng giấy cũng kém, nền tảng kỹ thuật cũng kém, điểm sáng duy nhất chính là đầu trọc rất sáng, có thể nhìn ra là hòa thượng.
Nội dung của bức tranh là một lão hòa thượng đang ngủ, thân thể cuộn tròn, trong tay cầm chổi.
Nếu không phải là cây chổi này, Tuệ Vô vẫn không dám xác định người trong bức tranh này là Vô Danh.
Cái này vẽ gì? Lão Tăng Xuân Thụy đồ (Bức vẽ lão tăng ngủ Xuân) sao? Hình như vật này không có bất kỳ vẻ đẹp nào...
Cầm bức vẽ như giấy nháp này, Tuệ Vô có hơi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả, đưa mình một bức tranh tầm thường như vậy làm gì? Hơn nữa còn muốn đưa cho Phương Trượng. Vật như vậy, Phương Trượng còn có thể treo lên trang hoàng hay sao...
Thế nhưng nếu trưởng lão đã nói như vậy, hẳn là có thâm ý của lão. Tuệ Vô không thể làm gì khác là cầm bức vẽ đi Phương Trượng Viện.
Đi tới nơi này, vừa mới chuẩn bị gõ cửa, thanh âm của Phương Trượng bên trong phòng đã vang lên:
- Vào đi.
Tuệ Vô đẩy cửa vào, Hoắc Nguyên Chân đang thưởng thức trà trong đại sảnh, kêu Tuệ Vô tới ngồi.
Tuệ Vô thi lễ ngồi xuống, sau đó nhìn về Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương Trượng, đệ tử cảm thấy một mình Vô Danh trưởng lão trông coi Tàng Kinh Các không an toàn lắm, nên để cho Tuệ Kiếm sư đệ qua đó hỗ trợ.
- Đây là yêu cầu của Vô Danh trưởng lão sao?
- Không, đây là suy tính của đệ tử, dù sao Tuệ Kiếm sư đệ cũng là tu hành một mình, Tàng Kinh Các hoàn cảnh thanh u, không người quấy rầy. Vô Danh trưởng lão không thông võ học, càng sẽ không quấy rầy hắn.
Vốn cho là Phương Trượng sẽ đồng ý rất nhanh, nhưng không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại yên lặng suy tư, rất lâu không nói gì.
Lúc này Tuệ Vô mới nhớ tới bức vẽ cầm trong tay mình, vội vàng giao cho Hoắc Nguyên Chân:
- Phương Trượng, đây là Vô Danh trưởng lão vừa mới bảo đệ tử đưa cho người.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy, quan sát trên dưới một chút, đột nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ!
- Xem ra thật sự là trưởng lão đã thành công.
- Phương Trượng, đã thành công cái gì?
- Không có gì, trước đây Vô Danh trưởng lão cố ý nói cho bần tăng biết lão đã đi ra, nhưng không nói thêm gì khác, bần tăng còn đang lo lắng, bây giờ nhìn thấy bức vẽ này, bần tăng đã an tâm.
Tuệ Vô càng nghe càng hồ đồ, nhìn Hoắc Nguyên Chân không hiểu.
Thấy dáng vẻ của Tuệ Vô, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Thôi được, nói cho người nghe một chút vậy. Người có thấy nội dung của bức vẽ này chứ?
Tuệ Vô gật đầu:
- Là lão đang ngủ, còn cầm cây chổi.
- Không phải là đơn giản như vậy, ngươi nhìn kỹ một chút xem có huyền cơ gì không?
Tuệ Vô lại nhìn một hồi lâu, vẫn là lão hòa thượng đầu to đang ngủ, không có bất kỳ chỗ nào khác thường.
Thấy Tuệ Vô không cách nào lĩnh ngộ, Hoắc Nguyên Chân bèn gợi ý:
- Người cầm bức vẽ xa ra một chút, sau đó hơi nheo ánh mắt lại một chút, xem xem giống như cái gì?
Dựa theo gợi ý của Phương Trượng, Tuệ Vô duỗi thẳng cánh tay, cố sức để bức về cách xa mình một ít, híp mắt lại, nhìn kỹ hồi lâu vẫn không nhìn ra cái gì, đang muốn mở miệng, Phương Trượng lại nói:
- Lại nheo mắt lại, khiến bức vẽ thoạt nhìn trở nên mờ đi, xem xem hình dáng lão giống như cái gì?
Tuệ Vô lại lần nữa nheo mắt lại, cảm giác mơ mơ hồ hồ, lão hòa thượng cuộn tròn thân thể giống như một cây cung.
- Phương Trượng, giống như một cây cung.
- Lần này đúng rồi, ngươi xem xem chổi cầm ở trong tay kia, giống như dây cung hay không?
- Quả thật có hơi giống.
- Cái này chắc chắn không sai, lão vẽ chính là bản thân lão, về thành hình dáng một cây cung, rõ ràng chính là muốn nói “lão nạp đã thành cung”, nói cách khác, chính là lão đã thành công.
(Cung và Công đồng âm)
Tuệ Vô ngây cả người, Phương Trượng giải thích rất có lý, thế nhưng đã thành công chuyện gì?
- Mà thôi, không cần nói việc này nữa, sau này Vô Danh trưởng lão vẫn bảo vệ Tàng Kinh Các, ngươi không nên xen vào chuyện này nữa.
Lòng Hoắc Nguyên Chân tràn đầy vui mừng, cuối cùng Vô Danh đã thành công, hơn nữa tính tình tựa hồ cũng có chút biến chuyển, lại làm ra trò đùa nho nhỏ như vậy, xem ra cởi ra khúc mắc, con người cũng trở nên cởi mở.
Kể từ nay, Thiếu Lâm không cần lo rồi!