Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Thấy phương trượng trẻ tuổi có thể câu thông cùng Phật tử trong truyền thuyết xuất hiện, những người này vẫn còn có chút bản năng kính sợ, trong đó có người nói:
- Phương trượng, người đã suy nghĩ cẩn thận chưa, một mình người lại có thể đánh thắng những người chúng ta sao? Nếu như người thua, vậy thật là hổ thẹn.
Lúc này gần như tất cả đệ tử Thiếu Lâm đều xúm lại, bốn mươi tên đệ tử đời thứ ba trước kia, còn có bốn mươi tên đệ tử đời thứ ba mới nhập môn, đều tới quan sát cuộc chiến này.
Bọn đệ tử trước kia đều vô cùng tràn đầy lòng tin đối với phương trượng, ở trong mắt bọn chúng, phương trượng chính là hóa thân của thần Phật, là bất khả chiến thắng.
Mà những người mới gia nhập lại lý trí hơn nhiều, cho là phương trượng có chút coi thường, chiến đấu với hơn một trăm cao thủ Hậu Thiên, cho dù là cường giả Tiên Thiên phổ thông cũng không được.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười cất bước, đi thẳng đến trước mặt những người này.
Theo bước chân của Hoắc Nguyên Chân tới gần, hơn một trăm người này không nhịn được lui về phía sau, không rõ ràng nội tình của phương trượng này, cũng không ai muốn xuất thủ đầu tiên.
Liên tục lui lại mấy bước, Hoắc Nguyên Chân đã đi tới giữa sân, hơn một trăm sáu mươi người kia đều vây quanh bên ngoài, tạo thành vòng vây nửa hình cung.
- A Di Đà Phật!
Hoắc Nguyên Chân tuyên một tiếng Phật hiệu, sau đó một mình ngồi xếp bằng giữa sân, nhìn người xung quanh nói:
- Bần tăng ngồi bất động ở đây, cũng không đánh trả, các ngươi cứ nhắm vào bần tăng xuất thủ, nếu không thể hàng phục các ngươi, bần tăng cũng sẽ không làm phương trượng nữa.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, tất cả mọi người sợ ngây người, kể cả vốn là các đệ tử Thiếu Lâm đều cảm giác chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Ngồi ở chỗ đó không đánh trả, dựa vào cái gì hàng phục một trăm sáu mươi tên cao thủ Hậu Thiên?
Chẳng lẽ phương trượng có thần thông như Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị hay sao?
Những hòa thượng của Pháp Vương tự kia, hành giả đầu đà khổ hạnh, sơn tặc bướng bỉnh bất tuân đều đầy bụng hồ nghi nhìn phương trượng cuồng vọng đến cực độ này, muốn xác định lời của hắn nói là thật hay giả?
Rốt cục có một tên đầu lĩnh sơn tặc hỏi:
- Phương trượng, không phải là người dùng lời nói dối lừa gạt bọn ta, ngầm giở âm mưu gì sao?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới mắt nhiều người nhìn chăm chú, làm sao bần tăng có thể giở trò gian trá được chứ? Chỉ là nếu các người bị bần tăng hàng phục, sau này nếu như còn dám tùy ý phạm giới, chắc chắn không dễ dàng tha thứ.
Tên đầu lĩnh sơn tặc kia cười lạnh một tiếng:
- Phương trượng, cơm có thể ăn tùy tiện, lời không thể nói tùy tiện, bây giờ bọn ta sẽ quật ngã người trên đất, xem thử một hồi người còn có lời gì để nói.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Sai, ở Thiếu Lâm ta, cơm cũng không thể ăn lung tung, phải dè chừng giới cấm gì đó, người mới vừa nói những lời này, chứng minh người còn ham mê rượu thịt. Một hồi sau khi bị bần tăng hàng phục, người phải đứng tấn ba ngày, quét dọn đình viện ba ngày, mỗi ngày chỉ có một bữa ăn, nếu như dám chậm trễ, sẽ bị nghiêm trị.
- Thật là khoác lác, khẩu khí ngươi thật là không nhỏ, các huynh đệ, cho hòa thượng này biết tay một chút.
Những sơn tặc kia cùng nhau phát ra tiếng hô, ào ào vọt lên.
Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm hai mắt lại:
- Các ngươi là những con khỉ con, đi tới Thiếu Lâm dám không phục phương trượng quản giáo, nếm thử một chút Khẩn Cô Chú của bần tăng đi!
Mọi người của Thiếu Lâm Tự thấy phương trượng ngồi giữa sân, trong nháy mắt bị đám đông xung quanh sôi trào bao phủ, gấp tới nỗi suýt chút nữa thổ huyết.
- Tuệ Vô sự thúc, chúng ta đi cứu phương trượng đi!
- Nhất Tịnh sự tổ, như vậy không được, hơn một trăm người này mỗi người một cước, dù là cứu được phương trượng ra cũng đã thành bánh tráng.
- Tuệ Kiếm sư huynh, huynh đoạn hậu cho ta, xem Tuệ Ngưu ta cứu phương trượng ra!
Cuối cùng vẫn là Nhất Tịnh mới đảm nhiệm thủ tọa Bồ Đề đường nói:
- A Di Đà Phật, an tâm một chút chớ nóng, thần thông phương trượng không phải là bọn ta có thể tưởng tượng, bần tăng tin tưởng, phương trượng sư huynh nhất định bình yên vô sự, mã đáo thành công!
Nói xong, Nhất Tịnh xếp bằng ngồi dưới đất, lặng lẽ tụng kinh niệm Phật, phù hộ Hoắc Nguyên Chân bình an.
Thấy Nhất Tịnh như vậy, những người khác cũng bất đắc dĩ ngồi xuống. Thế nhưng bọn họ cũng không có nhẫn nại niệm kinh như vậy, gắt gao nhìn chằm chằm giữa sân, nếu như thấy phương trượng bị thương, nhất định phải liều mạng cứu phương trượng ra.
Vào lúc này, những hòa thượng, đầu đà, sơn tặc kia lại bất ngờ đồng tâm hiệp lực, chỉ cần là đến gần người của Hoắc Nguyên Chân đều ào ào xuất thủ.
Bọn hộ vốn không phải là đèn cạn khô dầu, bình thường đều là bọn họ khiêu khích người khác, đã quen ngang ngược, đâu thể dung cho phương trượng này kiêu ngạo trước mặt bọn mình như vậy.
Lúc này trên dưới một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, thề phải đạp con lừa trọc đáng ghét này thành bánh thịt.
Bên cạnh Hoắc Nguyên Chân đã xúm lại hơn mười người, người phía sau cũng không chen tay vào được, chỉ thấy chi chít xung quanh toàn là chân, bởi vì Hoắc Nguyên Chân ngồi, cho nên mọi người đều lựa chọn đạp.
Hoắc Nguyên Chân không nhúc nhích chút nào, yên lặng vận chuyển Kim Chung Tráo.
Một hư ảnh chuông vàng úp ngược xuất hiện ở bên ngoài thân, trùm lên cả người Hoắc Nguyên Chân, không có một chút khe hở.
Chân của mọi người đạp đến, tất cả đều đạp trên chuông vàng.
Liên tiếp vang lên tiếng ong ong, chân của những người này đều bị văng ra, không có mang đến chút tổn thương nào cho Hoắc Nguyên Chân.
- Không được! Hòa thượng này có Kim Chung Tráo!
- Khó trách dám nói không đánh trả, có Kim Chung Tráo hộ thể, ai có thể đánh vỡ?
- Không nên vội, bây giờ tất cả chúng ta đều vận dụng nội lực công kích, Kim Chung Tráo cũng là cần nội lực duy trì, chúng ta xuất thủ càng nhiều, hắn tiêu hao càng lớn, chỉ cần nội lực của hắn theo không kịp, Kim Chung Tráo sẽ bị phá vỡ.
Những người này hô to gọi nhỏ, rất nhanh cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, bắt đầu ai nấy xuất ra bản lĩnh đặc biệt của mình, quyền pháp, cước pháp, chưởng phong, kiếm chỉ, vân vân, cùng nhau giáng xuống người Hoắc Nguyên Chân.
Phía sau những người không thể tấn công tới bèn dứt khoát nhảy vút lên trời cao, từ trên không nhằm hướng Hoắc Nguyên Chân đánh tới.
Trong lúc nhất thời, tiếng va chạm nổi lên bốn phía, chưởng phong gào thét, vây quanh Hoắc Nguyên Chân, tạo thành một biển người to lớn. Người phía trước liều mình công kích, người phía sau liều mạng chen vào trong, vô số người nhảy lên nhảy xuống, từ trên trời giáng xuống.
Sau khi tăng chúng Thiếu Lâm phía sau nghe nói Kim Chung Tráo đều nhẹ lòng một chút, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh kinh khủng như vậy vẫn không khỏi hết hồn hết vía.
Chỉ có Kim Chung Tráo cũng không được, phòng ngự bị động sớm muộn gì cũng sẽ có lúc bị đánh vỡ, thế nhưng chủ động tiến công hiển nhiên cũng không thực tế. Biển người dày đặc như vậy, cho dù là bất cứ chiêu số gì cũng không thể thi triển, sợ rằng ngay cả tư thế này cũng không kéo dài được lâu.
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở giữa sân, lặng lẽ cảm thụ năng lực phòng ngự của Kim Chung Tráo.
Hệ Thống nói nhất định là chuẩn xác, Hậu Thiên không phá được chính là không phá được, chỉ cần mình còn có nội lực, Kim Chung Tráo sẽ không thể bị đánh vỡ.
Những người này căn bản đều là Hậu Thiên trung kỳ và hậu kỳ, Hậu Thiên viên mãn cũng có hai ba tên, bọn họ muốn phá Kim Chung Tráo của mình, rõ ràng là hy vọng hão huyền.
Thế nhưng kéo dài quá mức chắc chắn cũng là không được, một mực phòng ngự, nội lực sớm muộn sẽ bởi vì tiêu hao mà khô kiệt.
- Đúng lúc rồi!
Hoắc Nguyên Chân rốt cục mở mắt, xung quanh đã là gió thổi không lọt, bốn phương tám hướng, đỉnh đầu, ít nhất xúm lại ba bốn mươi người. Người phía sau vẫn đang nhào lên không ngừng, ngay cả ánh sáng hắn cũng không thấy được.
Song như vậy rất tốt, càng dày đặc càng tốt.
Hoắc Nguyên Chân há miệng ra, mở miệng đọc một câu:
- A Di Đà Phật!
Đây cũng không phải là niệm kinh bình thường, mà là Hoắc Nguyên Chân sử dụng thần thông Phật âm.
Một tiếng Nam mô A Di Đà Phật tiến thẳng vào đầu của mọi người.
Tất cả mọi người dừng lại một chút, tình cảnh hỗn loạn huyên náo như vậy, sấm nổ sợ rằng cũng không nghe thấy, là ai đang niệm Phật?
- Nam mô A Di Đà Phật!
Thấy xuất hiện hiệu quả, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát nhắm hai mắt lại, niệm lên tiếng này nối tiếp tiếng khác.
Bây giờ tất cả mọi người tụ tập bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, thậm chí dứt khoát nằm sấp trên mặt Kim Chung Tráo. Hơn một trăm người đứng trong phạm vi mười thước, thanh âm niệm Phật này hoàn toàn tiến vào đầu của những người này.
Loại Phật âm này không phải là truyền qua lỗ tai, cho dù là một người điếc cũng không thể nào tránh thoát.
- Hừ! Hòa thượng này niệm Phật ầm ĩ quá!
Những người này đều cau mày, hạng người không tĩnh tâm đương nhiên sẽ cảm thấy Hoắc Nguyên Chân niệm Phật hiệu ầm ĩ.
Phật âm chính là như vậy, người càng bình tĩnh, uy lực của nó lại càng nhỏ, thậm chí có thể không nghe thấy nó, thế nhưng người càng cảm thấy phiền não, nó lại càng ồn ào.
- Đánh đi, mọi người cứ tiếp tục đánh, để cho hòa thượng này im lặng!
Những người này vẫn không biết Phật âm này là trực tiếp tác dụng vào trong óc, vẫn đang người trước ngã xuống, người sau tiếp bước xông lên trên. Người phía trước liều mạng nện Kim Chung Tráo, người phía sau còn muốn đạp lên một cước.
Phật âm kia càng ầm ĩ, bọn họ càng khó chịu đựng, càng liều mạng công kích.
Hoắc Nguyên Chân căn bản bất động, đột nhiên bắt đầu niệm thêm kỹ xảo của Sư Tử Hống.
Sau khi học được Phật âm, Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ đến điểm này, đã từng len lén luyện tập, thế nhưng không có đối tượng thí nghiệm, vẫn không có xác định ý nghĩ của mình, giờ khắc này vừa khéo có thể được nghiệm chứng.
Quả nhiên là Phật âm có thể sử dụng Sư Tử Hống để niệm.
Lần này thực là khó lường, Phật âm vốn có kia đã rất ầm ĩ, trực tiếp nổ vang ở trong đầu người.
- Ầm!
Tất cả mọi người cảm giác được trời đất quay cuồng, không đứng thẳng được.
- Tất cả ổn định.
- Mọi người cẩn thận, hòa thượng này biết Sư Tử Hống, mọi người mau mau bịt lỗ tai lại.
Có người lập tức nhắc nhở, những người này cũng không kịp lo tới chuyện công kích Hoắc Nguyên Chân, đều bưng kín lỗ tai của mình.
Thế nhưng bưng bít lỗ tai căn bản là vô dụng, tiếng “Nam mô A Di Đà Phật” cực lớn kia vẫn giống như sấm nổ chấn động ở trong đầu, rất nhiều người đã ngã nhào trên đất.
- A! Không được, thanh âm này chấn động chết lão tử!
- Bần tăng cũng đã không chịu nổi!
- Mọi người mau dùng nội lực để chống đỡ, nội lực có thể ngăn chặn hữu hiệu Sư Tử Hống!
Những người này lại vận chuyển nội lực lần nữa, ngăn cản công kích càng lúc càng lớn, công kích này thật là muốn chết, khiến cho đầu bọn họ muốn nổ tung.
Thế nhưng bọn họ thật không ngờ, nội lực cũng vô ích, cho dù là vận chuyển nội lực ở trong đầu thế nào, từng tiếng Phật âm kia giống như từng tiếng sấm mùa Xuân nổ vang liên tiếp.
Rất nhiều người cũng bắt đầu ôm đầu lăn lộn.
- Chớ đọc! Chớ đọc nữa! Lão tử đã phục!
- Dừng lại đi, hòa thượng người đã thắng, ta gia nhập Thiếu Lâm!
Hoắc Nguyên Chân căn bản không có lý tới những người này, ngược lại là một lần nữa gia tăng lực độ, hơn nữa lại lần nữa thử sử dụng lời nói khác.
Ngâm tụng Phật âm này chỉ có thể là ngôn ngữ Phật giáo, nội dung kinh Phật mới hữu hiệu, những thứ khác đều là vô hiệu. Lúc này Hoắc Nguyên Chân lại đọc lên:
- Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật!
Sư Tử Hống đọc ra cũng không dễ chịu gì, chính là một tiếng chấn động, chính là một tiếng ầm ầm rất lớn.
Thậm chí có một ít sơn tặc, hòa thượng trong miệng mũi đều xuất hiện vết máu, hơn một trăm sáu mươi người này lăn lộn tại chỗ, ai nấy hai tay ôm đầu, đau đớn không chịu nổi.
Các đệ tử Thiếu Lâm bên ngoài trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.
Bọn họ chỉ có thể nghe thấy phương trượng đang niệm Phật rất lớn tiếng, thế nhưng lại không có cảm giác gì khác. Bởi vì tầng Phật âm thứ nhất này của Hoắc Nguyên Chân hữu hiệu trong cự ly mười thước, vượt qua cự ly này hoàn toàn biến thành thanh âm bình thường tại người thường có thể nghe được.
Chính là bởi vì những sơn tặc này dày đặc vô cùng mới bị Hoắc Nguyên Chân một đòn có hiệu quả, toàn bộ đều bị chấn động hôn mê.
Nếu như lúc này một sơn tặc nào ngồi xuống bình ổn, bình tâm tình khí, Phật âm của Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ biến thành tiếng thét lớn, cũng không có tác dụng gì.
Thế nhưng những sơn tặc đầu đà này đâu hiểu được đạo lý này, chỉ biết liều mạng chống cự, nhưng không biết càng chống cự thì càng đau đớn.
- Nhất Tịnh sự thúc, những người này làm sao vậy?
Tất cả đệ tử Thiếu Lâm đều không rõ, phương trượng lớn tiếng thét thế nào làm cho những người này tỏ vẻ đau đớn như vậy, có vẻ như không có đạo lý gì.
Nhất Tịnh im lặng một hồi, mới khó khăn mở miệng:
- Có thể... Có thể là phương trượng sư huynh sử dụng một môn pháp thuật.
Là một người tập võ, có thể dùng pháp thuật để hình dung biểu hiện của Hoắc Nguyên Chân lúc này, có thể thấy Nhất Tịnh cũng không dám xác định, rốt cục là Hoắc Nguyên Chân đã dùng biện pháp gì.
Thật ra thì hiểu được quy luật môn Phật âm này, phá vỡ rất đơn giản. Hơn nữa chỉ cần công lực đạt đến Tiên Thiên, toàn lực đánh Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân mấy cái là có thể phá vỡ, căn bản không sợ hãi Phật âm này.
Thế nhưng những người này không có một cao thủ Tiên Thiên nào ở đây, mới để Phật âm của Hoắc Nguyên Chân trở thành vũ khí sát thương trên quy mô lớn như vậy.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân lại thay đổi một câu:
- Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ.
Câu này không có sử dụng Sư Tử Hống âm để phát ra. Trong đầu những người kia đều trở nên thanh tĩnh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phương trượng này.
- Quay đầu lại là bờ!
Âm Sư Tử Hống lại vang lên lần nữa.
Những người này ai nấy run lên cầm cập, từng người lăn một vòng tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, hơn một trăm người nhất tề dập đầu:
- Phương trượng, ta quay đầu lại, ta quay đầu lại, ta xuất gia làm hòa thượng.