Phương Trượng

chương 196: đánh cuộc với vô danh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Thấy Hoắc Nguyên Chân đến, Vô Danh nhìn hắn nói:

- Phương trượng, ta gọi người tới chính là muốn nói cho người một việc, Không Động phái kia không đơn giản.

- Không đơn giản thế nào?

Vô Danh nói:

- Không Động là một giáo phái hiện nay có lực lượng cao tầng tiếp cận với Ma giáo.

Nghe thấy lời của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi, tiếp cận với Ma giáo, đây là thực lực ra sao?

Phải biết rằng Ma giáo hiện tại có Thập Đại Cao Thủ: Giáo chủ Mạc Thiên Tà, Nhị Thánh, Tam Trưởng Lão, Tứ Đại Pháp Vương. La Thái Y cùng Chu Tần mình cũng đã từng gặp, cũng là cường giả trong Tiên Thiên trung kỳ, lực lượng cao tầng tiếp cận với Ma giáo, thực lực có thể nói kinh khủng.

Vô Danh tiếp tục nói:

- Không Động có tám chưởng môn.

Tin tức này càng làm cho Hoắc Nguyên Chân giật mình, tám chưởng môn, vậy còn gọi chưởng môn sao?

Vô Danh chậm rãi đi tới ngồi xuống trên một khối đá xanh trước mặt Tàng Kinh Các, gọi Hoắc Nguyên Chân cũng đến ngồi.

Đá xanh của tháng Ba lạnh như băng, song Vô Danh đã là nóng lạnh bất xâm. Hoắc Nguyên Chân tu luyện Cửu Dương chân kinh, toàn thân nóng như lửa, hận không được ở trong tủ lạnh, càng không sợ hãi.

- Không Động bất đồng cùng những môn phái khác, người lãnh đạo tối cao của bọn họ không phải là chưởng môn, mà là chưởng phái, cũng gọi là chưởng phái nhân.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, thì ra là còn có cách gọi này.

- Dưới chưởng phái có tám đại chưởng môn, theo thứ tự là chưởng môn Phi Long Môn, chưởng môn Truy Hồn Môn, chưởng môn Đoạt Mệnh Môn, chưởng môn Túy Môn, chưởng môn Thần Quyền Môn, chưởng môn Hoa Giá Môn, chưởng môn Kỳ Binh Môn và chưởng môn Huyền Không Thái Cực Môn, nhưng bọn họ chỉ phụ trách quản lý môn hạ đệ tử của bản môn. Tám chưởng môn là quan hệ cùng cấp bậc, không lệ thuộc lẫn nhau, rất nhiều lúc Không Động cũng không có chưởng phái, xử lý chuyện thường ngày đều là tám đại chưởng môn này.

- Vì sao đa số thời gian không có chương phái?

- Chưởng phái của Không Động không phải là sinh ra dễ dàng như vậy. Môn phái này truyền thừa ngàn năm, tổng cộng cũng đã sinh ra ba bốn chưởng phái, bởi vì muốn làm chưởng phái Không Động, đầu tiên nhất định phải tu luyện nội công đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa phải học tất cả tuyệt kỹ của Không Động phái. Không Động có tám chưởng môn, tám lưu phái, cương nhu gồm đủ, tổng cộng có một trăm mười tám loại bí tịch võ thuật, đâu có học được dễ dàng như vậy. Tất cả chưởng phái này, không phải là kỳ tài ngút trời không cách nào đảm nhiệm.

Nghe Vô Danh nói những thứ này, Hoắc Nguyên Chân cũng hít một hơi khí lạnh. Học được một trăm mười tám loại bí tịch võ thuật, võ công của tám lưu phái khác nhau, đây đã không phải là kỳ tài ngút trời thông thường có thể hình dung, trừ phi quay trúng học tập giống như mình, nếu không Hoắc Nguyên Chân rất khó tin tưởng ai có thể học được nhiều võ công như vậy.

Thấy Hoắc Nguyên Chân giật mình, Vô Danh cười cười:

- Bọn họ có tiếng là như thế, thế nhưng trên thực tế, thật sự học được một trăm mười tám loại bí tịch chỉ có tổ sư khai phái của Không Động mà thôi. Mấy chưởng phái đời sau, đều là học sáu bảy mươi loại đã đảm nhiệm chưởng phái. Bây giờ yêu cầu của chương phái Không Động, tối thiểu cũng là phải học giỏi năm mươi chín loại bí tịch võ thuật, đạt tới một nửa mới coi là đủ tư cách.

Vô Danh lại tiếp tục nói:

- Tám chưởng môn Không Động nhất định là cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, chẳng qua là dường như môn phái này lánh đời bất xuất, nếu như bọn họ làm ác, sợ cũng không kém bao nhiêu so với uy danh của Ma giáo.

Một chưởng phái Tiên Thiên hậu kỳ, tám chưởng môn Tiến Thiên trung kỳ, Hoắc Nguyên Chân đã có hiểu biết nhất định đối với Không Động phái. Môn phái như vậy đúng là bá chủ một phương.

- Năm xưa...

Vô Danh dừng một chút, sau đó mới nói:

- Năm xưa trong trận vây đánh Bạch Phát Huyết Ma, chưởng phái Không Động xuất thủ. Trên đỉnh Thiên Sơn, Thập Đại Cao Thủ đánh Huyết Ma, chưởng phái Không Động cũng xuất đại lực. Khi đó, mười một người này đều là cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, thế nhưng Huyết Ma quá mức cường hãn. Mười người vây đánh, đại chiến một ngày một đêm mới đánh bại Đinh Bất Nhị, kết quả còn bị Đinh Bất Nhị chạy trốn.

Mỗi lần nghe thấy chuyện về Đinh Bất Nhị, Hoắc Nguyên Chân đều có hứng thú rất lớn, không nói một lời chờ Vô Danh nói tiếp.

- Nhưng mà không bao lâu sau, Huyết Ma đã đột phá đến Tiên Thiên viên mãn, trước sau giết chết Thập Đại Cao Thủ giang hồ. Đầu tiên là giết năm người, sau này năm người còn lại liên thủ lần nữa, kết quả vẫn không thể nào chạy thoát độc thủ Huyết Ma. Trong đó chưởng phái Không Động chính là một trong năm người bị giết chết trước.

- Giết trước và giết sau có gì khác nhau sao?

- Đương nhiên là có khác nhau. Người Huyết Ma giết chết trước đều là lão cho rằng uy hiếp lớn nhất đối với mình, bởi vậy có thể thấy được thực lực của chưởng phái Không Động cũng là nằm trong năm người đầu trong Thập Đại Cao Thủ lúc đó.

Hoắc Nguyên Chân rất muốn nghe mười người lúc đó vây đánh Định Bất Nhị là ai, thế nhưng Vô Danh lại tránh không nói tới đề tài này, tiếp tục nói:

- Kể từ khi chưởng phái Không Động đời trước chết đi, Không Động cũng không có chưởng phái. Thế nhưng ba mươi năm trước, Không Động lại sinh ra một chưởng phái, nhưng lão nạp vì tham dự vây đánh đám người Bất Tử Đạo Nhân, sau bị nhốt trong địa động, vẫn không có cơ hội gặp người này.

Nói xong những chuyện này, Bất Tử Đạo Nhân nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Người của Không Động đã dám đến tìm phiền phức, tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến, nếu như ngươi sơ suất khinh thường, rất có thể chịu nhiều thua thiệt, cho nên hết thảy phải cẩn thận...

Hoắc Nguyên Chân gật đầu, sau đó thử thăm dò nói:

- Không biết Vô Danh trưởng lão có thể...?

Vô Danh khoát tay áo một cái:

- Đưa ra chủ ý cho ngươi vẫn được, thế nhưng tốt nhất phương trượng không nên mong đợi ngày nào đó lão nạp xuất thủ. Nếu quả thật có ngày đó, sợ là đã đến giây phút sinh tử tồn vong của Thiếu Lâm.

Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:

- Ta không tin.

- Ngươi không tin cái gì?

Hoắc Nguyên Chân chi Tàng Kinh Các phía sau Vô Danh:

- Chẳng lẽ có người tới nơi này trộm kinh thư, lão cũng không ra tay sao?

Vốn cho rằng vấn đề này chắc chắn có thể gây khó khăn cho Vô Danh, không ngờ Vô Danh lại cười nói:

- Phương trượng, ngươi có thể thử vào đây trộm kinh thư, lão nạp không ra tay, xem ngươi có thể trộm thành hay không?

Vừa nghe lời của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được liền muốn xắn tay áo thử một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Vô Danh dám nói như vậy hẳn là có tương đối nắm chắc, có lẽ mình không nên bêu xấu là hơn.

Thế nhưng bị Vô Danh hù dọa như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không cam lòng, không nhịn được nói:

- Trưởng lão tự tin như vậy ư? Không cần xuất thủ là có thể hàng phục bần tăng?

- Đương nhiên!

Vô Danh cười tủm tỉm, dáng vẻ hết sức vô hại, Hoắc Nguyên Chân căn bản hận mà ngứa ngáy.

- Cũng không cho dùng chân!

Hoắc Nguyên Chân nói một câu, thiếu chút nữa trở tay cho mình một cái tát vào miệng, mình cũng thật là không có tiến bộ, Tiên Thiên viên mãn cũng có thể hù dọa mình thế này sao?

Không đợi Vô Danh trả lời, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:

- Trưởng lão không cần phải nói, trong một năm, bần tăng nhất định phải trộm đi một quyển kinh thư từ chỗ của lão.

- Ngươi không làm được.

Vô Danh vẫn lắc đầu, căn bản không coi Hoắc Nguyên Chân vào đâu.

- Được, chúng ta lập văn tự làm chứng, trong vòng một năm, chỉ cần ta trộm đi một quyển kinh thư thành công, coi như ta thắng, trộm không được coi như ta thua. Nếu như bần tăng thắng, như vậy sau này Vô Danh trưởng lão không được từ chối yêu cầu của bần tăng.

Vô Danh gãi gãi đầu trọc:

- Văn tự này không công bằng, người sẽ có thật nhiều yêu cầu, thế nhưng lão nạp lại không có yêu cầu gì.

Hoắc Nguyên Chân cười hì hì:

- Bần tăng không tin, ta cho lão một cây chổi lão cũng nhận, cho lão Sư Tử Hống và Lục Tự Đại Minh Chú lão cũng nhận.

Vô Danh gật đầu:

- Cũng đúng, có lẽ một ít vật thích hợp với lão nạp, thật đúng là có thể làm cảm động ta. Vậy thì theo phương trượng nói, lấy thời gian một năm làm quy ước, nếu như lão nạp thua cũng sẽ không từ chối yêu cầu của phương trượng. Thế nhưng lão nạp cũng muốn nói trước, chỉ là những chuyện nhỏ mà thôi, còn có chuyện rời khỏi Thiếu Lâm đi đối phó những môn phái khác lão nạp không làm.

- Cái này đương nhiên, giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu, bần tăng tự có chừng mực.

Nghe thấy lời nói chẳng ra gì của Hoắc Nguyên Chân, Vô Danh trợn mắt nhìn hắn một cái ít thấy:

- Nếu như lão nạp thắng thì có quyền cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của phương trượng đề xuất, hơn nữa phương trượng cứ mỗi nửa năm đưa cho lão nạp một món vật làm cho ta vừa ý.

- Đồng ý!

Hai người tìm ra hai tờ giấy vụn ở Tàng Kinh Các, Hoắc Nguyên Chân tự tay viết, viết xong điều kiện của hai người, sau đó đều ký tên đồng ý, hợp đồng này mỗi người giữ một bản, có hiệu lực tức thời.

Hoắc Nguyên Chân cười hì hì cất hợp đồng đi, đây chính là một món bảo bối, không thua gì phần thưởng Hệ Thống. Chỉ cần trong vòng một năm mình có thể trộm đi một quyển kinh thư từ chỗ Vô Danh, như vậy coi như mình thắng lợi, có Hệ Thống phụ trợ, mình cũng không tin thời gian một năm vẫn không thể thành công

Vô Danh cũng đắc ý cất hợp đồng đi, xem ra cũng là tràn đầy lòng tin, có tâm tư cũng giống như Hoắc Nguyên Chân.

- Trưởng lão, vậy lão cho là ta phải làm thế nào đối phó phía Không Động? Chúng cũng đã tìm đến cửa.

Vô Danh nói:

- Âm mưu quỷ kế này không phải là sở trường của lão nạp, có lẽ phương trượng đích thân nghĩ biện pháp đi thôi.

Hoắc Nguyên Chân nói:

- Trưởng lão nói như vậy sai rồi, bần tăng thân là phương trượng, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, làm sao có thể dính dấp gì với âm mưu quỷ kế chứ?

Vô Danh cầm chổi lên, đi tới bên trong Tàng Kinh Các, vừa đi vừa nói:

- Nhớ thời điểm lão nạp bị vây trong địa động, những gì người đã làm, sau đó hãy nói lại những lời này.

Một lời trúng vào chỗ hiểm, đả kích Hoắc Nguyên Chân á khẩu không trả lời được

Thì ra lão hòa thượng này còn nhớ thù xưa. Năm ngoái Vô Danh còn là Đỗ lão quái, còn bị khốn trong sơn động, thế nhưng bị mình uy hiếp lợi dụng không ít. Lúc ấy phỏng chừng lão này đã nghi ngờ mình cũng nên.

Thấy Vô Danh chắc chắn sẽ không quan tâm chuyện này, Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ đi trở về, trong lòng tính toán biện pháp đối phó Không Động.

Phỏng đoán người trong Không Động phái đến nơi này không phải là đệ tử bình thường, cũng sẽ không là chưởng phái, rất có thể là một chưởng môn Tiên Thiên trung kỳ.

Tiên Thiên trung kỳ cũng không phải dễ đối phó như vậy, hơn nữa đối phương cụ thể có mấy người vẫn không rõ ràng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân cứ quyết định để cho Kim Nhãn Ưng bay lên không xem một chút.

Không ngờ vừa mới phái Kim Nhãn Ưng lên trời không bao lâu, Hoắc Nguyên Chân liền kinh hãi phát hiện có hai đạo sĩ trẻ tuổi đang giục ngựa hướng Phong Lâm Thôn chạy như bay.

- Lâm Nhu!

Hoắc Nguyên Chân lập tức nghĩ tới điểm này, rất có thể là bọn họ đi đến chỗ Lâm Nhu!

Tuyệt đối không thể để bọn họ được như ý!

Thấy hai đạo sĩ đi về phía Phong Lâm thôn, Hoắc Nguyên Chân lập tức có hơi nóng nảy.

Đi cứu Lâm Nhu hơi trễ, khẳng định mình không thể chạy tới trước hai người kia.

Mặc dù mình có thể ngăn chận bọn họ ở nửa đường, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn Lâm Nhu bị kinh sợ một lần nữa.

Nếu mình đi không còn kịp nữa, vậy hãy để cho Kim Nhãn Ưng xuất động một lần đi.

Thường thì Hoắc Nguyên Chân không muốn để cho Kim Nhãn Ưng bại lộ, vệ tinh trinh sát trên cao này của mình càng ít người biết càng tốt, trước mắt cũng chỉ có Vô Danh khám phá, những người khác đều không biết rõ Kim Nhãn Ưng còn có chức năng trinh sát.

Lần này thật sự là không còn kịp rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp hạ lệnh cho Kim Nhãn Ưng công kích.

Vì không để cho tin tức Kim Nhãn Ưng tiết lộ ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân ra lệnh là trực tiếp giết chết.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hoắc Nguyên Chân, Kim Nhãn Ưng từ trên trời đáp xuống, bay thẳng tới hai tên đạo sĩ còn đang giục ngựa bôn ba trên đường.

Hai đạo sĩ này thật đúng là đi bắt Lâm Nhu, bọn họ chính là đệ tử Không Động, chỉ bất quá bởi vì Lâm Nhu là một người bình thường, cho nên người phải ra đi bắt cũng là đệ tử bình thường, hai người này cũng chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi.

Khi bọn họ cảm nhận được mây đen tử vong bao phủ định đầu mình, muốn tránh đi đã không còn kịp nữa.

Kim Nhãn Ưng từ trên trời giáng xuống chộp xuống một trảo, cho dù là cường giả Tiên Thiên phổ thông cũng không đỡ được, huống chi hai Hậu Thiên sơ kỳ.

Thiết trảo một trảo, một người trong đó lập tức đầu lìa khỏi cổ.

Vỗ cánh một cái, người còn lại hóa thành hồ lô lăn tròn dưới đất.

Kim Nhãn Ưng quanh quẩn một cái, lập tức từ trên không lao xuống, kết liễu tính mạng tên này.

Sau đó nó mang thi thể hai người này ném vào trong rừng sâu núi thẳm, không quá một ngày sẽ hóa thành bữa ăn trong bụng chó hoang.

Hoắc Nguyên Chân thường ngày không muốn trực tiếp thương hại tánh mạng người, nhưng những người này tới bắt Lâm Nhu, tuyệt đối không thể bỏ qua, bọn họ đã hại Lâm Nhu không ít, mình cũng oán hận trong lòng. Huống chi đây đã là lần thứ hai, nếu còn bỏ qua, Hoắc Nguyên Chân sẽ cảm thấy mình có lỗi với Lâm Nhu.

Thật ra nếu nói hận, Hoắc Nguyên Chân càng hận hơn kẻ chủ sử sau màn chuyện này, Quan Thiên Chiếu.

Chỉ bất quá đối phó Quan Thiên Chiếu không dễ, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn dây dưa cùng quan phủ, giữ được Thiếu Lâm mới là quan trọng nhất.

Lúc hai đạo sĩ này chết không ai thấy, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai có thể truy tra ra đầu mối. Như vậy mình đã có thời gian, hắn lập tức ra lệnh Tuệ Kiếm đi thông báo Lâm Nhu, bảo người nhà nàng mau mau lánh đi nơi khác.

Sau khi Tuệ Kiếm đáp ứng bèn rời đi.

Tuệ Kiếm hành sự, Hoắc Nguyên Chân rất yên tâm.

Tạm thời an toàn của Lâm Nhu không có vấn đề, Hoắc Nguyên Chân bèn chuyển trọng điểm giám thị tới những đạo sĩ Không Động phái kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio