Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nói tới chỗ này, lão đạo sĩ tỏ ra đã quyết tâm:
- Người chết vì tiền chim chết vì mồi, nếu hòa thượng kia vì tiền tài rời đi hang ổ, chính là tự tìm đường chết. Vốn bần đạo còn đang suy nghĩ làm thế nào đối phó hắn, hiện tại đã trở nên rất dễ dàng.
Nói xong lại hỏi tiểu đạo sĩ:
- Hai tên Thanh Phong Minh Nguyệt vẫn chưa về sao?
- Vẫn chưa, kể từ khi đi ra ngoài cũng chưa trở về. Đệ tử đã tra xét, trên con đường đi Phong Lâm thôn có chút vết máu, hơn nữa ngựa của hai người cũng tìm được, nhưng lại không có tìm được hai người bọn họ.
- Vậy hắn là không về được, nữ tử kia thì sao?
- Nhà nữ tử kia hiện tại vườn không lầu trống, không biết đã rời đi từ lúc nào.
Lão đạo hừ một tiếng:
- Thanh Phong Minh Nguyệt hắn là đã chết, mặc dù hai người bọn họ võ nghệ không tinh, nhưng cũng không phải là người bình thường có thể đối phó. Hiện tại quanh đây chỉ có một môn phái Thiếu Lâm, cái chết của bọn chúng chắc chắn có liên quan tới Thiếu Lâm.
Trong mắt lão chợt lộ ra hung quang:
- Tên ngu xuẩn Quan Thiên Chiếu kia rất tín nhiệm bần đạo, mặc dù y rất ngu, nhưng bây giờ bần đạo còn phải lấy được lòng tin của y. Y muốn diệt trừ phương trượng Thiếu Lâm, chuyện này cùng ích lợi của bần đạo là nhất trí!
Ánh mắt lão nhìn về phương hướng Trường An:
- Nhất Giới, phương trượng Thiếu Lâm, ngươi hại chết hai đệ tử ta, còn làm cho ta không cách nào lấy được mỹ nhân, thù này bần đạo phải trả, cố đô Trường An sẽ là nơi chôn xác của ngươi!
Từ núi Thiếu Thất đến Lạc Dương, nếu như tốc độ Hoắc Nguyên Chân nhanh một chút, cũng chính là một ngày đường, đến Trường An là cần hai ngày.
Lần này Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị trực tiếp đi Trường An, là quốc đô, mức độ phồn hoa của Trường An còn hơn ở Lạc Dương.
Hơn nữa cũng có thể dẫn những đạo sĩ Không Động phái kia đi xa hơn một chút.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không có đi quá nhanh, bạch mã mình quá nhanh, nếu như chạy hết tốc độ, đám đạo sĩ kia sẽ không đuổi kịp mình. Một khi mất đi tung tích của mình, nói không chừng bọn họ cũng không thể đuổi theo.
Cho nên dọc đường Hoắc Nguyên Chân chỉ đi theo quan đạo, đến chỗ đông người còn còn nghỉ ngơi một chút, cố gắng lưu lại đầu mối.
Nhưng dù là như thế, mãi cho đến khi ra khỏi địa giới Lạc Dương, những người đó vẫn không có đuổi theo.
Nếu không phải là Kim Nhãn Ưng trên trời cao thấy có mấy đạo sĩ đang đuổi theo cách mình ngoài trăm dặm, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ phải quay trở về.
Các đạo sĩ Không Động nhận được tin tức từ Đăng Phong lên đường, đuổi theo một mạch, giữa đường không ngừng hỏi thăm, xác định hòa thượng kia vừa mới đi qua không lâu, trong lòng hưng phấn.
Nếu như có thể giải quyết phương trượng này ở nửa đường là tốt nhất, tránh cho tới Trường An khắp nơi toàn là người ngược lại khó tìm được.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cố ý khống chế khoảng cách, bọn họ cũng căn bản không thể nào đuổi kịp.
Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ ba, lúc cửa thành Trường An mở rộng ra, bọn họ đuổi tới trước cửa thành Trường An, xa xa nhìn thấy một hòa thượng đang cưỡi ngựa trắng vào thành, mới coi là lần đầu tiên thấy được cái bóng.
Những lúc bọn họ theo sau vào thành, lại không tìm được tung tích Hoắc Nguyên Chân nữa.
- Chưởng môn, chúng ta làm sao bây giờ?
Lão đạo kia suy nghĩ một chút:
- Người này tới Trường An nghe nói là mang theo bảo vật để đổi lấy ngân lượng, rất có thể là đi tới các tiền trang lớn.
- Chưởng môn, Trường An lớn như vậy, tiền trang nhiều như vậy, chúng ta đi nơi nào tìm? Chúng ta chỉ có lưa thưa mấy người như vậy...
- Không cần gấp gáp, ta còn có một số bằng hữu ở Trường An, chờ ta đi tìm bọn họ, chúng ta sẽ có thêm một ít nhân thủ, đến tất cả địa phương hòa thượng kia có khả năng đi xem một chút, nhất định có thể phát hiện ra hắn.
Nhìn đám người qua lại đông đúc nhộn nhịp, vị đạo sĩ này cũng không lãng phí thời gian ở nơi này, trực tiếp đi tìm kiếm bằng hữu của mình ở Trường An.
Sau khi tiến vào Trường An, Hoắc Nguyên Chân không cho Kim Nhãn Ưng tiếp tục trợ giúp mình giám thị nữa, Trường An quá nhiều người, Kim Nhãn Ưng cũng sẽ nhìn hoa mắt.
Dù sao một tòa thành lớn như vậy, mình cũng không tin sẽ xui xẻo bị những ở đạo sĩ Không Động kia tìm được.
Dắt bạch mã đi một lúc, Hoắc Nguyên Chân tìm được một khách sạn, khách sạn này tương đối lớn, tương đối phồn hoa, hẳn coi như là thượng hạng.
Dựa theo bình thường mà nói, hắn nên lựa chọn một nhà tương đối tĩnh lặng ít người, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại làm ngược lại với lẽ thường, đi tới một khách sạn phồn hoa nhất.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không phải người ngu, trước khi đi tới khách sạn đã dùng một chiếc khăn bịt đầu màu đen bao cái đầu trọc của mình lại. Loại khăn bịt đầu này gọi là anh hùng cân, cũng là cách ăn mặc thông tục của một số người giang hồ, hơn nữa rất nhiều thiếu niên hiệp sĩ cũng đội như vậy.
Làm hòa thượng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân bịt đầu. Trên thân hắn vẫn khoác trang phục vốn mặc, vừa bịt đầu lập tức hóa thành một thiếu niên anh tuấn.
Đây cũng là vì lý do an toàn, nếu không sau khi những đạo sĩ Không Động kia nghe ngóng khắp nơi, phát hiện nơi nào có hòa thượng vào ở trọ là có thể dễ dàng phát hiện ra mình.
Vốn Hoắc Nguyên Chân không phải là loại lão tăng khăng khăng cố chấp, cho nên tạm thời ngụy trang một lần cũng không đáng là gì. Dắt ngựa đến trước cửa khách sạn, điếm tiểu nhị lập tức tiến lên đón.
Làm điếm tiểu nhị, ánh mắt luôn luôn là tương đối sắc bén, phát hiện vị thiếu niên công từ trước mắt này chính là một người luyện võ, tiểu nhị lập tức gật đầu cúi người nói:
- Vị công tử này, ngài muốn ăn cơm hay ở trọ?
Người giang hồ cũng dễ chiêu đãi, nhưng cũng khó lòng chiêu đãi, bởi vì người giang hồ tự thị võ công, luôn luôn không xem quan phủ ra gì, một lời không hợp rất dễ dàng ra tay ẩu đả.
Nhưng người giang hồ thông thường, chỉ cần không phải những phi tặc cường đạo kia, đều không thèm giở uy phong ra với đám tiểu nhị bao giờ. Chỉ cần phục vụ cho tốt, thỉnh thoảng còn có được tiền thưởng.
Hơn nữa thiếu niên công từ trước mắt này, uy phong tuần lãng, kỵ mã cũng không tồi, nhìn qua đã biết là khách nhân có tiền, nói cách khác là dê béo. Loại người như vậy thường là hết sức hào phóng, cho nên ánh mắt tiểu nhị híp lại thành một đường dài, nói không chừng hôm nay có thể kiếm chác được chút đỉnh.
- Vừa ở trọ, vừa ăn cơm, trước hết hãy cho con ngựa này của bần... Của bản công tử ăn no.
- Dạ, mời công tử vào trong.
Tiểu nhị dắt ngựa đi, bên cạnh có người chuyên chăm ngựa nhận lấy, dẫn vào hậu viện.
Hoắc Nguyên Chân vác bao đựng gốc san hô lên vai, đi theo điểm tiểu nhị tiến vào khách sạn.
Thời này khách sạn cùng tửu lâu đều là một thể, cũng gần như nhà hàng khách sạn kiếp trước, duy nhất chính là không có tắm rửa và gác tay.
Bên trong lầu một đại sảnh có tám cái bàn, lầu hai lại là phòng khách, góc tường để chậu thực vật lá xanh bốn mùa, sau khi đi vào hoàn toàn không cảm giác được tiết đầu Xuân giá rét.
Điếm tiểu nhị dẫn theo Hoắc Nguyên Chân lên lầu hai, tìm một gian phòng, Hoắc Nguyên Chân nhìn qua, thanh nhã sạch sẽ, coi như hài lòng.
- Công tử gia, ngài muốn ăn cơm trước hay là nghỉ ngơi trước một chút? Nhìn ngài bụi đất phong trần như vậy, hẳn là đường xa tới đây, hay là để tiểu nhân cho người nấu nước cho ngài, tắm rửa tẩy trần trước đã?
- Ừm, lấy ít nước đi, ta cũng hơi mệt.
- Được rồi, bất quá còn phải phiền công tử gia đến quầy trả trước tiền trọ, tốt nhất trả nhiều một chút, đỡ phải trả nhiều lần phiền phức.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chuẩn bị đi xuống trả tiền.
Nhưng thấy điếm tiểu nhị kia vẫn còn đi theo mình, trơ mắt nhìn mình, Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc hỏi:
- Ngươi còn không đi chuẩn bị nước, đi theo ta làm gì?
Điếm tiểu nhị trong lòng âm thầm chửi mắng, nghĩ thầm người là thật không hiểu quy củ hay là giả bộ ngu, ta nhiệt tình chiêu đãi như vậy, dầu gì cũng phải cho chút tiền lẻ mới phải...
Không phải là Hoắc Nguyên Chân không hiểu, là thật sự không muốn cho.
Thiếu Lâm tự trở nên nghèo như vậy, mình cũng phải tới đây bán bảo bối, tiền đâu mà cho...
Nhưng xoay chuyển tâm niệm nghĩ lại, quả thật cũng phải cho một chút, mình mới tới Trường An, thật sự là có nhiều chuyện còn phải hỏi thăm tên tiểu nhị này.
Hắn nhịn đau móc ra một khối ngân lượng, ném cho điếm tiểu nhị:
- Cầm đi.
- Ôi chao, tạ ơn công tử gia, tạ ơn công tử gia.
Khối bạc này có hơn hai lượng, một tháng tiền công điếm tiểu nhị cũng chỉ được một lượng. Hiện tại được thưởng hậu hĩnh như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, nghĩ thầm quả nhiên là mình có nhãn lực, loại thiếu hiệp trẻ tuổi mới vào giang hồ này thật ra chính là dê béo cực kỳ.
Nhìn tiểu nhị cất bạc vào ngực áo, Hoắc Nguyên Chân cố nén kích động muốn giật lại, quay đầu xuống lầu, trả mười lượng bạc tiền phòng.
Sau khi trở về không bao lâu, điếm tiểu nhị chợt mang vào một chiếc thùng gỗ lớn, sau đó trong một chuyến ngoài một chuyến, chạy tới chạy lui múc nước, chuẩn bị để cho Hoắc Nguyên Chân tắm rửa.
“Cũng được, bạc của mình cũng không uổng phí.”
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Tiểu nhị rót đầy nước, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Công tử gia, có muốn tiểu nhân chà lưng cho ngài hay không?
- Không cần, người đi ra ngoài đi, ta không gọi không cho phép người đi vào.
Hoắc Nguyên Chân sẽ không cho tiểu nhị chà lưng giúp mình, lúc mình tắm rửa sẽ phải tháo khăn bịt đầu xuống, đến lúc đó sẽ bại lộ ra.
- Dạ, tiểu nhân ở ngoài cửa, công tử gia có gì cần cứ gọi một tiếng là được.
Điểm tiểu nhị đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Hoắc Nguyên Chân cởi y phục ra, sau đó nhìn vào trong gương một chút. Mình bịt đầu lại quả thật có mấy phần khí chất thiếu hiệp giang hồ, mày thanh mắt sáng, rất có anh khí, coi như là đẹp trai đúng chuẩn.
Từ trong gương này còn có thể nhìn ra bóng dáng của mình ở tiền kiếp.
Nhìn một hồi, hắn mới tháo khăn bịt đầu xuống, lại hóa thành hòa thượng quen thuộc như mọi ngày.
Đã có nước, hiện tại tắm một cái cũng tốt, Hoắc Nguyên Chân xuống nước, tắm nước nóng một trận thống khoái.
Tắm gần nửa canh giờ, Hoắc Nguyên Chân mới ra ngoài, mặc y phục xong sau đó đội khăn lên đầu, mới gọi tiểu nhị.
Điểm tiểu nhị lập tức chạy vào, xem ra quả nhiên là chờ đợi ở chỗ này.
Qua lại mấy chuyến, dời thùng nước đi, điếm tiểu nhị nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Công tử gia đói bụng không, muốn ăn chút gì không? Tiểu nhân sẽ bảo trù phòng làm cho ngài.
Hoắc Nguyên Chân thuận miệng gọi ít thức ăn, những suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, diễn trò phải diễn cho đến nơi đến chốn, bèn gọi thêm ít tương thịt bò, cùng lắm thì chỉ gọi mà không ăn là được.
Tiểu nhị đang chuẩn bị đi làm, Hoắc Nguyên Chân chợt gọi y lại:
- Tiểu nhị ca, bản công tử muốn hỏi thăm người chuyện này.
- Công tử gia, ngài hỏi ta coi như hỏi đúng người, trong thành Trường An này, từ vương công quý tộc cho tới đầy tớ hay buôn bán nhỏ, quả thật không có ai mà tiểu nhân không biết.
Điếm tiểu nhị xoa xoa tay, không đợi Hoắc Nguyên Chân hỏi đã tiếp tục nói:
- Tiểu nhận thấy công tử gia có thể là cảm thấy tịch mịch, một hồi cơm nước xong, tiểu nhân sẽ đề cử chỗ tốt cho ngài đi.
- Đi chỗ nào vậy?
- Phượng Lai lâu! Thanh lâu phồn hoa tấp nập nhất hiện tại của Trường An chúng ta, cô nương trong đó vô cùng xinh đẹp, tiểu nhân xin mách nhỏ với ngài, có một cô nương mới tới thuộc về cực phẩm.
Hoắc Nguyên Chân thầm niệm A Di Đà Phật trong lòng, ngoài miệng còn khó mà nói cái gì. Dù sao bây giờ mình cũng là một người thế tục, hơn nữa còn là thiếu hiệp giang hồ, đi tới địa phương này cũng là bình thường.
Hắn chỉ có thể ngắt lời tiểu nhị:
- Bản công tử muốn biết, nếu như có bảo bối muốn đổi ngân lượng, vậy đi nơi nào là thích hợp nhất?
- Chuyện này... Có rất nhiều chỗ, nếu như là vật phẩm thông thường, ra cửa hàng là tiện lợi nhất.
- Cửa hàng không được, còn có những địa phương khác hay không?
Thiếu Lâm tự Hoắc Nguyên Chân chỉ trông cậy vào gốc san hô này cứu mạng, làm sao có thể bán ra ở các cửa hàng luôn tính giá thu mua rất thấp như vậy?
- Nếu như không đi cửa hàng, có thể đi tới các đại tiền trang, xem thử có thể thế chấp bảo bối này không. Bất quá bọn họ cũng sẽ đưa ra giá không quá cao.
- Còn có chỗ khác không?
Điếm tiểu nhị suy nghĩ một chút mới nói:
- Nếu như bảo bối công tử gia đủ tốt, tiểu nhân đề nghị ngài đưa bảo bối này đến Tĩnh vương phủ, hoặc là Nhị hoàng tử điện hạ cũng được, hai vị này đều là thích thu thập kỳ trân dị bảo. Bất quá Nhị hoàng tử ở trong cung, sợ là không tiện gặp, Tinh vương phủ sẽ thuận tiện hơn nhiều, Tĩnh Vương gia cũng cực kỳ hào phóng, từ trước tới nay móc tiền ra chưa từng chớp mắt bao giờ.
- Tĩnh Vương gia, Nhị hoàng tử...
Nghe thấy lời của điếm tiểu nhị, Hoắc Nguyên Chân khẽ động trong lòng.
Nghe thấy điếm tiểu nhị nói Tĩnh Vương Gia cùng Nhị hoàng tử, Hoắc Nguyên Chân mới sực nhớ ra, mình không biết Tĩnh Vương Gia này là người nào, thế nhưng Nhị hoàng tử kia không phải là Triệu Nguyên Khuê sao.
Thương bệnh của y được mình trị hết, lúc trước mình còn khổ cực chỉ điểm cho y, cũng không biết đã qua một thời gian dài như vậy, người này đã thế nào.
Còn có Triệu Nguyên Cơ, cũng là được mình dùng Kim Nhãn Ưng đưa về, bây giờ cũng không biết đã thể nào.
Coi như ở Trường An này cũng có người biết mình, đáng tiếc hai người này đều trong hoàng cung nội viện, liên lạc không được, nếu không mang gốc san hô tìm bọn họ bán ra hẳn là chuyện rất dễ dàng.
- Vậy không biết Tĩnh Vương phủ mà người nói ở nơi nào?
- Không xa, đi ra cửa này, rẽ trái, tới đường cái, sau đó...
Điếm tiểu nhị nói cho Hoắc Nguyên Chân đường đi tới Tĩnh Vương phủ.
Xem thời gian, hiện tại còn chưa tới giữa trưa, đúng lúc có thể ra ngoài xem.
Một lúc sau, điếm tiểu nhị đưa thức ăn trưa của Hoắc Nguyên Chân đến phòng của hắn, sau đó lui ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân ăn hai món ăn chay kia và bánh bao, không động đến thịt bò. Làm phương trượng đã lâu, định lực của hắn cũng đã trở nên rất lợi hại.