Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân không trả lời chính diện câu hỏi của Vô Danh. Lão già này sống hơn một trăm tuổi, quá thông minh, cũng quá lão luyện. Nếu như nói nhiều cùng lão, nói không chừng sẽ bị lão nhìn ra sơ hở gì đó.
Hắn lấy Huyết Ma tàn đồ trong ngực ra đưa cho Vô Danh:
- Xin trưởng lão xem thử, đây chính là Huyết Ma tàn đồ.
Vô Danh cũng có vẻ kinh ngạc, nhận lấy Huyết Ma tàn đồ, chưa mở ra đột nhiên nở một nụ cười:
- Phương Trượng, lão nạp chế thuốc ba mươi năm, nhạy cảm nhất với mùi vị. Trên mảnh tàn đồ này có mùi hương nhàn nhạt, chẳng lẽ là Phương Trượng đoạt được từ trong tay nữ nhân sao?
Hoắc Nguyên Chân trợn mắt xem thường, lão hòa thượng, bảo lão nhìn đồ, không phải là bảo lão sắm vai cảnh khuyển.
Hắn không để ý đến những lời này của Vô Danh, Vô Danh cũng cười cười không có hỏi tới, mà là mở Huyết Ma tàn đồ ra xem một hồi.
Sau khi xem xong, sắc mặt Vô Danh cũng có hơi ngưng trọng.
- Phương Trượng, công phu này quá mức tà ác, không nên luyện...
- Trưởng lão yên tâm, bần tăng còn không đến nỗi tu luyện tà công như thế, chủ yếu ta tới hỏi trưởng lão hai chuyện, một là trưởng lão có thể căn cứ bản đồ trên tàn đồ này suy đoán ra đây đại khái là vị trí nào không, hai là có cần thiết giữ lại mảnh tàn đồ này hay không?
Vô Danh lại nhìn kỹ một chút, lắc đầu một cái:
- Tạm thời là không cách nào phân biệt bản đồ, nếu như có sáu bảy mảnh cũng có thể nhìn ra đại khái, nhưng hiện tại chỉ có một mảnh, không có cách nào nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Vậy trưởng lão cho rằng có nên giữ lại thứ này không?
- Còn phải hỏi sao, nhất định phải giữ lại.
- Vì sao?
Vô Danh nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu lão nạp đoán là thật, Đinh Bất Nhị còn chưa có chết, như vậy tàn đồ này có thể là mấu chốt xuất thế của lão. Nhưng nếu lão thật sự muốn xuất thế, như vậy không có tàn đồ này cũng có khả năng đi ra, cho nên rất có thể tàn đồ này chính là vật quan trọng để tìm kiếm tung tích Đinh Bất Nhị.
- Nếu như ngày sau thần công Phương Trượng đại thành, tập hợp đầy đủ tất cả Huyết Ma tàn đồ, lúc ấy có thể liên lạc võ lâm đồng đạo cùng nhau đi tới địa điểm trong bản đồ, tranh thủ hoàn toàn tiêu diệt Đinh Bất Nhị, chấm dứt đại họa võ lâm.
- Trưởng lão nói thứ này dùng để ngày sau tiêu diệt Đinh Bất Nhị ư?
- Đúng vậy, nhưng nhớ lấy thứ này không thể bị người phát hiện, một khi có người tâm thuật bất chánh tu luyện tà công này, nhất định sẽ làm dấy lên gió tanh mưa máu.
Vô Danh suy nghĩ một chút lại nói:
- Sau này Phương Trượng có thể tranh thủ tìm kiếm những mảnh Huyết Ma tàn đồ khác, bớt một mảnh tàn đồ lưu lạc bên ngoài, giang hồ sẽ bớt đi một phần nguy hiểm.
Nghe thấy Vô Danh nói có lý, Hoắc Nguyên Chân gật đầu khen phải.
Bảo tồn không thành vấn đề, bên trong Phương Thượng viện mình có một cái hộc ngầm, sau khi khóa lại gần như không thể nào bị ngoại lực phá hỏng, thích hợp bảo quản những vật phẩm trân quý.
Sau khi nói xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân thu tàn đồ vào, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Vô Danh đột nhiên lại nói:
- Phương Trượng, lão nạp muốn nói với người một câu, lúc lão nạp còn trẻ cũng rất phong lưu. Chỉ bất quá lão nạp đã sống lâu năm, tính khí ngày xưa không còn nữa, bằng không ngày nay cũng đã không có Thiếu Lâm Vô Danh.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân rung lên một cái, đứng ở cửa không quay đầu lại đáp:
- Vô Danh trưởng lão, tình huống ta và lão không giống nhau
- Quả thật không giống như ta, nhưng tâm ngươi đã loạn, lão nạp cho rằng làm theo bản tâm không bằng thuận theo tự nhiên.
Hoắc Nguyên Chân đứng một hồi, rốt cục thở ra một hơi thật dài:
- Tạ ơn trưởng lão, minh tâm kiến tánh, bần tăng biết nên làm như thế nào.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân rời đi Tàng Kinh các, bước chân nhẹ mau.
- Sư đệ, người đã đến đông đủ rồi sao?
Tối ngày Hai Mươi Tám tháng Ba, Thiên Cực Đạo Nhân đứng ở trước cửa Đăng Phong khách sạn, hỏi Thiên Huyền Đạo Nhân bên cạnh mới vừa trở về.
- Sư huynh yên tâm, đã đến đông đủ, tổng cộng mười tên cao thủ Tiên Thiên, ba mươi tên Hậu Thiên viên mãn, hiện tại bao nhiêu đó đã là toàn bộ lực lượng của chúng ta cộng thêm người mà Tiết Độ Sứ có thể tìm được, tất cả đã tới đây.
- Hay lắm, lần này chẳng những đông người, hơn nữa toàn là lực lượng tinh nhuệ, trèo lên hậu sơn Thiếu Lâm tự cũng không thành vấn đề. Chỉ cần chúng ta lặng lẽ vào được Thiếu Lâm tự, xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị, nhất định đợt công kích đầu tiên có thể đánh chết không ít người của đối phương.
- Mười tám người kia chính là chiến lực chủ yếu của Thiếu Lâm, chỉ cần giết chết vài tên trong số chúng, kế tiếp sẽ tiến vào hỗn chiến. Bằng vào võ công hai người chúng ta, tàn sát khắp nơi tuyệt đối không thành vấn đề.
- Đây là nhờ kế hoạch tuyệt hảo mà sư huynh nghĩ ra, chỉ cần tiêu diệt được Thiếu Lâm tự, trở lại phủ Tiết Độ Sứ, chúng ta có thể đưa ra nhiều điều kiện hơn với Quan Thiên Chiếu, y cũng không dám không thỏa mãn chúng ta. Sau khi chuyện thành, trở lại trong môn, sư đệ nhất định bẩm báo với sư tôn đại công của sư huynh trong sự kiện lần này.
Thiên Cực Đạo Nhân có vẻ dương dương đắc ý, nhưng ngoài miệng còn khiêm tốn:
- Công lao không phải chỉ một người, sau khi về núi cứ nói thật là được.
Thiên Huyền Đạo Nhân lại nói:
- Bất quá sư huynh, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút mới được, dù sao lần này tất cả lực lượng tinh nhuệ đều nằm trong tay chúng ta. Vì thu gom đủ những người này, Quan Thiên Chiếu gần như đã phát điên, ở đây có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, đều là y dùng ngàn vàng lôi kéo tới, cho nên chúng ta cũng không thể thất bại.
- Dĩ nhiên sẽ không thất bại, hòa thượng của Thiếu Lâm tự nằm mơ cũng không nghĩ ra chúng ta sẽ lên núi từ hậu sơn vào nửa đêm, sư đệ yên tâm là được, huống chi người mà Quan Thiên Chiếu bỏ tiền mời tới, sống chết cũng không liên quan gì mấy với chúng ta.
- Sư huynh, nhưng trong đó còn có thủ hạ đệ tử của hai ta, nếu như tổn thất thảm trọng, sau khi về núi chúng ta cũng sẽ không dễ chịu gì. Sợ là Truy Hồn môn của huynh và Kỳ Binh môn của đệ sẽ xếp hạng chót trong Không Động Bát Môn của chúng ta.
- Sư đệ, đệ quá lo lắng, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, đến bây giờ những người này còn không biết sẽ đi đâu làm gì, người của Thiếu Lâm tự sẽ không biết.
Thiên Huyền Đạo Nhân gật đầu một cái, chuyện này hẳn là kín như bưng, hòa thượng Thiếu Lâm không thể nào biết được kế hoạch của phe mình, cho nên xác suất thành công là cực lớn.
Chỉ bằng vào bốn mươi cao thủ này của mình, nói không chừng trong đợt công kích thứ nhất đã hoàn toàn diệt sạch Thiếu Lâm tự.
Thiếu Lâm tự như rắn không đầu, bị công kích bất thình lình vào nửa đêm như vậy, cũng không thể nào tổ chức chống cự cho ra hình ra dáng.
Thiên Cực Đạo Nhân tụ tập toàn bộ bốn mươi tên cao thủ tới đây, trong những người này có môn hạ đệ tử Truy Hồn môn Không Động của mình, có môn hạ đệ tử Kỳ Binh môn Thiên Huyền Đạo Nhân bên cạnh.
Còn có cao thủ của phủ Tiết Độ Sứ, số còn lại chính là người do Quan Thiên Chiếu bỏ ra ngàn vàng mời từ võ lâm Hà Nam tới.
Yêu cầu của bọn Thiên Huyền Đạo Nhân tối thiểu cũng phải là cao thủ Hậu Thiên viên mãn, nhưng Hậu Thiên viên mãn đâu phải dễ tìm, cho nên lần này Quan Thiên Chiếu coi như là bỏ ra rất nhiều vốn liếng.
Vì trường sinh, Quan Thiên Chiếu cũng không thể lo nghĩ nhiều, một khi một người si mê một chuyện nào đó, như vậy sẽ quên đi lý tưởng mà mình theo đuổi trước kia. Hiện tại Quan Thiên Chiếu không hề để ý tới chiến sự nữa, ngày ngày ảo tưởng mình có thể bạch nhật phi thăng tiêu dao thiên hạ.
Thiên Cực Đạo Nhân nhìn một đám người áo đen phía dưới lên tiếng nói:
- Chư vị, hắn là các ngươi còn chưa biết mục đích chuyện này, bây giờ bẩn đạo sẽ nói cho các ngươi biết. Lần này chúng ta phải lên núi Thiếu Thất, hoàn toàn san bằng chùa miếu của đám hòa thượng kia, không bỏ sót một vật đáng tiền nào, không lưu lại bất cứ một người nào. Sau khi thành công ai ai cũng sẽ nhận được ích lợi, nếu như người nào lùi bước trong chiến đấu, vậy bân đạo sẽ làm cho kẻ đó lập tức thấy Diêm Vương!
Thanh âm không lớn, nhưng ý uy hiếp rõ ràng.
Tất cả mọi người biết hai lão đạo này lợi hại, cũng không dám nói lời gì trái nghịch. Huống chi đã tới nơi này cũng biết là đi bán mạng, về phần là công kích Thiếu Lâm tự hay công kích địa phương khác cũng như nhau.
Thấy mọi người không có dị nghị gì, Thiên Cực Đạo Nhân vung tay lên:
- Lên đường!
Bốn mươi hai con ngựa chạy như điên dọc theo quan đạo, vì phối hợp hành động của bọn họ, Đăng Phong nha môn cũng đã nhận được thông báo, nhất định phải mở ra cửa thành sẵn sàng trước đó.
Những người này chạy một mạch thông suốt không trở ngại, chạy thẳng tới phương hướng núi Thiếu Thất.
Từ Đăng Phong đến núi Thiếu Thất không xa, hơn một canh giờ sau, bọn họ đi tới dưới chân hậu sơn Thiếu Lâm tự.
Nói thì rất dễ, nhưng nhìn từ bên dưới, núi Ngự Trại cao vút trong mây quả thật khiến cho người ta phải hơi băn khoăn.
Cũng quá cao...
Hơn nữa cao chót vót...
Hơn bốn mươi người cột chặt binh khí, quấn chặt y phục, sửa sang toàn thân trên dưới gọn gàng. Sau khi xác định y phục sẽ không ảnh hưởng hành động, xác định quần sẽ không rách đáy giữa chừng, từng người một bắt đầu leo lên núi.
Mọi người cũng không dám dùng sức quá mức, chậm rãi leo lên.
Tối hôm nay cũng đen như mực, mọi người vừa leo trong lòng vừa thầm mắng Thiên Cực Đạo Nhân này.
Y đưa ra chủ ý thật là quỷ quái, leo núi vào ngày Hai Mươi Chín, không thấy được gì cả. Sao không chọn ngày rằm hay Mười Sáu, tối thiểu cũng có trăng tròn, bây giờ ngay cả mảnh trăng lưỡi liềm cũng không có.
May nhờ công phu của những người này không kém, mặc dù tốc độ chậm một chút nhưng vẫn chậm rãi tiến lên đỉnh núi Ngự Trại.
Chuyến này bọn chúng leo đến hơn nửa đêm, dọc đường còn nghỉ ngơi một chút trên sườn núi. Đến khi phía Đông bắt đầu le lói những tia nắng sáng, những người này mới lên tới đỉnh núi.
Từng người ngồi phệt xuống đất thở hổn hển một hồi, mới coi như khôi phục lại một ít. Thiên Cực Đạo Nhân đứng lên:
- Chư vị, kế hoạch của chúng ta đã hoàn thành thuận lợi một nửa, kế tiếp chính là lúc thu hoạch thắng lợi rồi.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn y, y tiếp tục nói:
- Đến Thiếu Lâm tự, thấy thứ tốt đều là của chúng ta, thấy hòa thượng liền giết, thấy nữ nhân cứ bắt... Hãy nhớ, thấy hòa thượng giết sạch!
Thiếu Lâm tự không có nữ nhân, lời này vô ích.
- Giết một tên đệ tử phổ thông Thiếu Lâm, một trăm lượng, giết một Hậu Thiên viên mãn, một ngàn lượng, giết một tên cảnh giới Tiên Thiên, một vạn lượng!
Được kim tiền Thiên Cực Đạo Nhân kích thích, rốt cục nhiệt tình của những người này đều trỗi dậy. Ánh mắt ai nấy toát ra lam quang sâu kín, giống như là một bầy sói đói chuẩn bị săn mồi.
- Đi, chúng ta hành động, mọi người cùng lên.
Hơn bốn mươi người đứng lên, nối đuôi mà đi.
Mới vừa đi chưa được hai bước, đột nhiên bầu trời truyền tới tiếng kêu quang quác rất lớn, khiến cho những kẻ lén lút này phải giật nảy mình.
- Con bà nó, con quạ này không kêu lớn tiếng như vậy thì chết hay sao?
Thiên Huyền Đạo Nhân bất mãn vô cùng, có lẽ quạ đen này tối qua ăn quá nhiều xác thú chết, hôm nay tiếng kêu của nó thật đáng sợ.
Trên trời cao, một con quạ đen vỗ cánh bay về phía Thiếu Lâm tự, vừa bay vừa kêu.
- Sư huynh, có vẻ không may mắn lắm, vừa lên đã đụng phải một con quạ đen.
Mặc dù trong lòng Thiên Cực Đạo Nhân cũng không thoải mái, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn Thiên Huyền Đạo Nhân nói:
- Sư đệ, chúng ta cũng không phải là trẻ con, còn tin tưởng những chuyện này sao? Chỉ là nghe thấy một con quạ đen kêu, chẳng lẽ chúng ta phải thu binh trở về?
- Vậy cũng phải...
Vừa nghĩ tới trở về còn phải leo vách đá này xuống, Thiên Huyền Đạo Nhân liền bỏ đi ý niệm này.
Chỉ bất quá con quạ đen này kêu như vậy, ít nhiều gì cũng khiến cho tất cả mọi người nơi này cảm thấy ám ảnh trong lòng.
Tiếp tục đi về phía trước không được mấy bước, đột nhiên Thiên Huyền Đạo Nhân phát hiện trên mặt đất có một dấu chân rất lớn, giống như là một người chân trần đi qua, hằn in rõ cả ngón chân.
- Giỏi thật, tên khốn này chắc thuộc họ cóc, chân lớn như vậy...
Thiên Huyền Đạo Nhân có vẻ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hậu sơn Thiếu Lâm tự, trong giây lát cảm thấy khắp nơi này hết sức âm trầm.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì xảy ra sao...
Dần dần Thiên Huyền Đạo Nhân nghe tim mình như chìm xuống.
Thình lình Thiên Cực Đạo Nhân bị Thiên Huyền Đạo Nhân gọi giật lại, tỏ ra bực bội nói:
- Sư đệ, lại có chuyện gì nữa, lại sợ bóng sợ gió rồi sao?
Thiên Huyền Đạo Nhân chi chi mặt đất:
- Sư huynh, thấy dấu chân này không?
Thiên Cực Đạo Nhân cúi đầu nhìn thấy, lập tức cũng hít sâu một hơi khí lạnh:
- Đây là vật gì?
Sau khi nói xong, cả hai đạo sĩ cúi xuống nghiên cứu cẩn thận, còn đặt chân của mình ướm thử vào dấu bàn chân kia.
- Đây là dấu chân người sao?
- Không phải là người còn có thể là cái gì, chẳng lẽ là khỉ?
Ở khu vực Hà Nam này không thấy được tinh tinh, thậm chí cả Thịnh Đường cũng rất hiếm thấy tinh tinh. Cho nên Thiên Huyền Đạo Nhân cùng Thiên Cực Đạo Nhân hoàn toàn không có khái niệm gì về tinh tinh, cho nên không hề liên tưởng tới loài vật này.
Hai người nghiên cứu một hồi, căn bản không tìm được manh mối gì, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua. Chuyện đã tới nước này, bọn chúng cũng không thể nào quay đầu lại.
Sắc trời đã dần dần sáng lên, đoàn người chậm rãi đi về phía trước, từ từ đi tới địa giới của khu rừng rậm.
Ra khỏi cánh rừng rậm này, trước mặt không xa chính là Âm Mã hồ, qua Âm Mã hồ chính là Thiếu Lâm tự.
- Mọi người đi nhanh lên một chút, chúng ta leo núi đã làm trễ nải quá nhiều thời gian. Chỉ sau một lúc nữa, đám hòa thượng Thiếu Lâm tự sẽ thức dậy, hiện tại chúng ta xông vào, bọn chúng sẽ không hề để phòng.
Những người này gia tăng cước bộ, cũng muốn tới Thiếu Lâm tự nhanh một chút, đao của bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng uống máu.