Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
A...
Bên tai vang lên một trận ầm ầm, thân thể Hoắc Nguyên Chân run rẩy mấy cái.
Hai tay dang rộng, mí mắt nhắm chặt, Hoắc Nguyên Chân ngửa mặt lên trời thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
Thành rồi!
Kinh mạch đã thông! Hậu Thiên viên mãn!
Tới thế giới này gần một năm, Hoắc Nguyên Chân chưa từng lơi lỏng tu luyện. Trải qua một thời gian cố gắng gần một năm qua, rốt cục đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, chỉ còn cách Tiên Thiên một bước mà thôi.
Đồng Tử Công này chỉ có thể đi tới từng bước, mỗi lần tiến về phía trước một bước đối với hắn đều là thu hoạch khổng lồ.
Sau khi chân khí trải qua mênh mông kích động trào dâng, lại khôi phục thăng bằng trở lại.
Ba cỗ nội lực đều là cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, Đồng Tử Công cùng Cửu Dương mạnh hơn một chút, Vô Tướng Thần Công hơi kém chút, cũng gần tương đương nhau.
Ba loại nội lực này, Hoắc Nguyên Chân quyết định lấy Cửu Dương làm chủ, Đồng Tử Công cùng Vô Tướng dự bị, hiện tại lấy nội lực cảnh giới Hậu Thiên viên mãn điều động chân khí bổ sung càng thêm đắc tâm ứng thủ, ba bình xăng mình đã là hỏa lực mười phần.
Hơi mở mắt, Hoắc Nguyên Chân từ đài sen đứng dậy, bây giờ không nên tiếp tục tu luyện mà là phải buông lỏng thân tâm một chút, để cho tâm trạng có chút kích động của mình bình tĩnh lại.
Đi ra cửa Phương Trượng viện, bên tai liền truyền tới thanh âm của Vô Danh:
- Chúc mừng Phương Trượng.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, nghĩ thầm lão hòa thượng cứ việc biểu diễn cho thỏa thích đi, đợi đến khi ta biết được thủ đoạn giống như gọi điện thoại này, ngày ngày qua nửa đêm sẽ thình lình hét một tiếng trong đầu lão.
Vô Danh lại nói:
- Bon Tuệ Nhất đã bắt được hai đạo sĩ Không Động kia, Phương Trượng có thể mang chúng tới cho ta, lão nạp có chuyện quan trọng.
Hoắc Nguyên Chân xoay người đi tới chỗ bọn Tuệ Nhất, hắn cũng muốn gặp hai chưởng môn nhân Không Động này một lần, xem bọn họ vì sao nhất định phải tới tìm mình và Thiếu Lâm gây phiền phức.
Đến chỗ bọn Tuệ Nhất, lệnh cho bọn họ đem hai người này đi tới Tàng Kinh các.
Sau khi bỏ hai đạo sĩ này trong phòng, vốn bọn Tuệ Nhất định ở lại bên cạnh xem sao, Hoắc Nguyên Chân lại bảo bọn họ biết có thể đi về.
Bọn Tuệ Nhất có lòng bảo vệ, nhưng lại nghĩ tới Phương Trượng thần kỳ cũng đều yên lòng, lục tục rời đi.
Bên trong Tàng Kinh các chỉ có Vô Danh cùng Hoắc Nguyên Chân, trên mặt đất còn có hai đạo sĩ Không Động này.
- Phương Trượng, lúc lão nạp luyện đan trong địa động đã từng gặp một con Kim Hoàn Xà kịch độc bò vào, lão nạp bắt lại, lại tìm một ít độc trùng thảo dược khác, luyện chế được một ít độc đan.
Nói xong Vô Danh lấy trong lòng ngực ra mấy viên đan dược, đen kịt không chút ánh sáng.
- Trưởng lão luyện chế loại đan dược này để làm gì?
- Lúc ấy chẳng qua là rỗi rãnh giải buồn thôi, độc tính loại đan dược này là độc chậm, sau khi uống vào sẽ phát tác một hồi, sau đó cứ cách mỗi tháng sẽ bị độc phát một lần. Lúc phát tác toàn thân chảy nước, ngứa ngáy vô cùng, nhưng cũng không chết đi ngay tức khắc. Lúc ấy người trúng độc sẽ liều mạng gãi da của mình, thậm chí sẽ gãi rách da, kéo dài một ngày một đêm sau dừng lại, sau đó đợi lần sau độc phát.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy tóc gáy mình có hơi dựng đứng:
- Lần sau độc phát cũng là như vậy sao?
- Lần đầu tiên độc phát, bộ vị ngứa ngáy sẽ là không phải là bộ vị quá quan trọng như tay chân, lần thứ hai chính là sau lưng, lần thứ ba là bụng, lần thứ tư là trước ngực, lần thứ năm là thân dưới, lần cuối cùng là mặt. Sau khi phát sáu lần như vậy, đến lần thứ bảy, toàn thân người trúng độc sẽ nhanh chóng rữa nát, trở thành thịt thối, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương khô, cho nên viên thuốc này cũng xưng là Thất Độc đan.
- Trên mặt cũng phát tác sao?
- Dĩ nhiên, lúc trên mặt phát tác người trúng độc sẽ cào mặt của mình, lột hết da xuống, xé đứt vành tai, thậm chí móc cả hai mắt của mình. Cảm giác ngứa ngáy đó không phải là con người có thể chịu đựng được, chỉ có thể ra sức gãi như vậy mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- A Di Đà Phật!
Hoắc Nguyên Chân tuyên một tiếng Phật hiệu, lau mồ hôi:
- Trưởng lão, loại độc này thường thiên bại lý, chúng ta nên hủy diệt nó đi.
Vô Danh lắc đầu một cái:
- Phương Trượng, chuyện này tùy thuộc vào người.
- Vì sao lại tùy thuộc ta?
Vô Danh chỉ hai đạo sĩ Không Động nằm trên đất:
- Hai người này đã là Tiên Thiên trung kỳ, rất khó có thể khống chế, nếu ngươi muốn giết bọn họ, vậy lão nạp không có gì để nói. Nếu như ngươi không muốn giết bọn họ, những đan dược này coi như có chỗ hữu dụng, bởi vì chỉ có lão nạp có giải dược, nếu bọn họ không muốn gãi cho đến chết, vậy nhất định phải nghe lệnh của ngươi.
Hai đạo sĩ Không Động phái dưới đất ra sức giãy dụa thân thể, dường như muốn nói gì đó.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Bần tăng chính là Phương Trượng, làm sao có thể làm ra hành động hèn hạ như y, chuyện này không khác gì tàn sát sinh linh.
- Vậy người phụ trách ép uống thuốc hay ta phụ trách?
- Lão phụ trách bóp miệng đi, ta sẽ nhét đan dược vào.
Mới vừa nói một câu nghĩa chính từ nghiêm, Hoắc Nguyên Chân lập tức đánh một vòng ba trăm sáu mươi độ.
Vô Danh cười một cái, giơ tay lên cởi dây trói quấn quanh người Thiên Huyền Đạo Nhân.
Thiên Huyền Đạo Nhân há miệng muốn hét to, Vô Danh chộp lấy cằm y, sau đó gọi Hoắc Nguyên Chân tới.
Hoắc Nguyên Chân cầm lên một viên độc đan nhét thẳng vào trong miệng Thiên Huyền, sau đó Vô Danh vận dụng công lực tổng vào, Thiên Huyền Đạo Nhân lập tức nuốt chửng độc đan.
Nuốt vào độc đan, sắc mặt Thiên Huyền Đạo Nhân xám như tro tàn, y cảm giác mình đã xong rồi, uống vào đan dược kinh khủng bực này, chỉ sợ cả đời mình phải bị hai hòa thượng trước mắt khống chế.
Hai người y theo cách cũ, lại cho Thiên Cực Đạo Nhân uống thuốc.
Sau khi cho bọn họ uống đan dược xong, Vô Danh vung tay lên, bằng vào chưởng phong cắt đứt tất cả dây thừng trên thân thể hai người tất, sau đó nói:
- Hai người các người nghe đây, các ngươi đã uống loại Thất Độc đan này vào, một hồi các ngươi sẽ cảm nhận được mùi vị toàn thân ngứa ngáy một lần, sau khi cảm nhận xong, nên làm thế nào sẽ do các ngươi lựa chọn.
Sau khi nói xong, Vô Danh cùng Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh chờ xem.
Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân được tự do, liếc mắt nhìn nhau, Thiên Cực nói:
- Lão hòa thượng, không biết lão là ngu xuẩn thật hay là giả vờ ngu xuẩn, không cần biết đan dược này là thật hay giả, bắt lão lại còn sợ không có giải được sao?
Thậm chí giờ phút này hai người cũng không quản đến Hoắc Nguyên Chân chết đi sống lại. Dù sao hiện tại hắn đã xuất hiện, chứng minh hắn không có chết ở Trường An, hỏi cũng vô dụng, lấy giải được trước rồi hãy nói.
Hai người bốn chưởng cùng nhau đánh tới Vô Danh.
Vô Danh không thèm động cả mí mắt, giơ tay lên bắn ra hai đạo chỉ lực cách không, bắn trúng hai người. Hai đạo sĩ chỉ cảm thấy thân thể tê chồn, lập tức ngã lăn ra.
- Không nên vọng tưởng động võ ở trước mặt lão nạp, hãy lo ứng phó cơn ngứa ngáy sắp tới của các ngươi đi.
Thực lực cường hãn của Vô Danh đã chấn nhiếp cho hai người sợ hãi, sắc mặt xám như tro tàn. Hai người mình có thực lực Tiên Thiên trung kỳ, bị người ta búng ngón tay lập tức đánh ngã, lão hòa thượng này là cảnh giới gì vậy?
Bọn họ còn chưa hết kinh hãi, một cảm giác ngứa ngáy tận tâm can xuất hiện trên cánh tay, đùi hai người.
Cảnh tượng kế tiếp có hơi thể thảm, cả hai người gãi cánh tay và đùi của mình tới nỗi rách toạc da, máu chảy đầm đìa, hét thảm gần nửa canh giờ, cảm giác ngứa ngáy khó chịu như vậy khiến cho hai người gần như muốn hóa điên.
Sau nửa canh giờ, cảm giác ngứa ngáy này mới biến mất.
Vô Danh nói với bọn họ:
- Đây là biểu hiện sau khi dùng đan dược lần đầu tiên, ngày này tháng sau chính là lúc dược tính phát tác, hy vọng các ngươi có thể kiên trì được tới tháng thứ bảy mới chết.
Đối mặt Vô Danh thực lực sâu không lường được, thủ đoạn còn cay độc như vậy, hai Tiên Thiên trung kỳ không còn chút cao ngạo cuồng vọng nào, không còn danh dự cao thủ Tiên Thiên, lập tức lăn một vòng tới trước mặt Vô Danh cùng Hoắc Nguyên Chân.
- Đại sư! Van cầu người cho chúng ta giải dược, chúng ta bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì ngươi.
- Lần này công kích cùng lần trước công kích, người sau lưng chỉ điểm các ngươi là ai? Phải chăng là các ngươi làm việc cho Quan Thiên Chiếu?
Hoắc Nguyên Chân đưa ra hai câu hỏi, bọn Thiên Cực Đạo Nhân đều gật đầu vâng dạ.
- Vậy các ngươi đang làm cái gì cho Quan Thiên Chiểu?
Thiên Cực Đạo Nhân tựa hồ có vẻ ngượng ngùng:
- Phương Trượng, chúng ta đang luyện chế đan dược trường sanh bất lão cho y, chuyện này đã truyền ra rất rộng.
Cuối cùng Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân sống sót rời đi Thiếu Lâm tự.
Bọn họ đi về Tiết Độ Sứ phủ, trên người còn gánh vác một sứ mạng quan trọng.
Hoàn thành chuyện này, thậm chí Hoắc Nguyên Chân còn cao hứng hơn so với chuyện mình đột phá đến Hậu Thiên viên mãn.
- Trưởng lão, lần này toàn là nhờ vào lão.
Vô Danh khoát tay áo một cái:
- Điều này cũng không chỉ giúp ngươi, ta đây cũng hy vọng thiên hạ lê dân bách tính bớt khổ một chút, cũng coi là lão nạp tích lũy phúc báo vì mình.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu lia lịa khen ngợi, sau đó lại nói:
- Thuật luyện đan của trưởng lão thật là thần kỳ, không ngờ rằng có thể luyện chế ra loại đan dược khó lòng tưởng tượng như vậy.
Vô Danh liếc Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Phương Trượng, ta nói cách mỗi một tháng độc tính phát tác một lần đúng không?
- Đúng lúc nãy lão đã nói như vậy.
- Ta nói là luyện chế trong địa động đúng không?
- Không sai, đây cũng là lão nói.
- Phương Trượng hãy suy nghĩ một chút, hai câu này có chỗ nào không đúng?
Hoắc Nguyên Chân chỉ hơi trầm ngâm, lập tức ý thức được không đúng, không khỏi hơi đổ mồ hôi trán:
- Trưởng lão, ngài sống trong địa động từ trước tới nay, những đan dược này không tìm ra người nào để thử nghiệm, vậy làm sao lão biết mỗi tháng phát tác một lần?
- Cho nên nói, thuốc này căn bản là giả, Phương Trượng chớ quá mê tín thuật luyện đan của lão nạp.
Hoắc Nguyên Chân hồi lâu không nói, thì ra lừa dối cũng không phải là sở trường của riêng mình, Vô Danh lão hòa thượng này cũng là một cao thủ, không ngờ rằng dùng hai viên đan dược giả gạt được cả mình.
Âm mưu này hay ở chỗ dược lực của hai viên đan dược kia có thể làm cho thân thể người ta ngứa ngáy một hồi, nhưng dược tính cũng sẽ kéo dài không lâu. Sau khi Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân trở về, cứ cách một tháng sẽ phải tới Thiếu Lâm một lần để nhận giải dược, bảo đảm cho bọn họ không bị cơn ngứa ngáy hành hạ. Chỉ cần uống giải dược liên tục sáu tháng, như vậy dựa theo lời Vô Danh, độc của bọn họ sẽ hoàn toàn giải hết, sẽ không còn ngứa nữa.
Dĩ nhiên giải dược này không phải là cho không lúc trước Hoắc Nguyên Chân hỏi thăm bọn họ, sau khi biết được Thiên Cực Đạo Nhân đang luyện chế đan dược trường sanh bất lão cho Quan Thiên Chiếu, bèn đưa ra rất nhiều điều kiện, bọn họ nhất định phải hoàn thành mới được.
Đây là một lần giao dịch mang tính cưỡng bách, hai người Thiên Cực không có tư cách đàm phán.
Bây giờ sắp đến tháng Tư, còn cách thời gian “độc phát bỏ mình” của bọn họ chừng sáu tháng, cũng đã đủ rồi.
Đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, bên triều đình đã chuẩn bị xong cho chiến tranh, Hà Nam cũng bố trí chu đáo, chiến tranh bộc phát là chuyện không thể nào ngăn nổi.
Một mực lo lắng chiến tranh bùng nổ, cho tới hôm nay, lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân mới có nắm chắc nhất định đối với chiến tranh trong tương lai, hoặc có thể nói rằng hắn đã biết kết cục.
Vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán, nếu như chiến tranh không có bộc phát quá nhanh, mình sẽ tổ chức một cuộc miếu hội vào ngày Mười Tám tháng Tư tới, tuyên truyền thanh thế làm lớn một chút, để cho các hòa thượng đi ra Thiếu Lâm, đi xuống đến các hương thôn.
Thứ nhất có thể mượn cơ hội này hoằng dương Phật pháp, để cho người người biết tới Thiếu Lâm nhiều hơn, thứ hai cũng có thể hóa giải vấn đề kinh tế Thiếu Lâm, trả cho xong số nợ còn thiếu.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân nghĩ ra rất nhiều chủ ý sẽ sử dụng vào ngày miếu hội, nhưng hết thảy đều bị chiến sự xảy ra bất thình lình phá hư.
Trong triều đình, bởi vì Hoàng đế bệ hạ lo lắng bọn Thái sư Ngụy Hiền cùng Quan Thiên Chiếu cùng với Tây Bắc Mã tướng quân liên hiệp, một mực không cho phép Thái sư đi Tây Bắc giỗ tổ.
Mà lần này, Hoàng đế bệ hạ đồng ý đề nghị của Triệu Hề Mặc cùng Triệu Nguyễn Khuê, đột nhiên cho phép Thái sư hồi hương giỗ tổ.
Thái sư Ngụy Hiền nhận được hoàng mệnh này, trong lúc nhất thời còn có hơi không biết làm sao, bất quá quả thật y cũng muốn gặp mặt Tây Bắc Mã tướng quân, cùng nhau thương nghị đại sự.
Hơn nữa y tự cho rằng mình bố trí ở thành vệ quân đoàn vậy là đủ rồi, không lo Hoàng đế có thể giở trò gì được, cho nên cũng tương kế tựu kế rời đi Trường An.
Chân trước y mới vừa đi, người còn giữa đường, bên này Hoàng đế bệ hạ thình lình bắt đầu thanh lý như sét đánh ngang mày. Triệu Hề Mặc tự thân xuất mã, lấy thực lực cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, trong một đêm ám sát mười mấy tên tâm phúc cao cấp Thái sư ở lại trong thành vệ quân, nhất cử nắm lại quyền khống chế thành vệ quân trong tay.
Chỉnh lý thành vệ quân chỉ mất hai ngày đã hoàn thành, cả ban nhân mã của Thái sư bị đánh cho tan tác, trở nên như rắn không đầu, còn lại đám binh lính phổ thông không gây nên được sóng gió gì.
Sau khi nhanh chóng nắm thành vệ quân vào tay, Hoàng đế bệ hạ đã giải quyết được hai vấn đề.
Một là bên người không còn quả bom hẹn giờ này, hai là trong tay thêm được một quân bài tẩy có thể sử dụng. Bên mạnh lên bên yếu đi, Hoàng đế đã hoàn toàn chiếm cứ ưu thế.
Sau đó Hoàng đế nhanh chóng phong bế biên quan Trường An, hoàn toàn ngăn cách Thái sư ở Tây Bắc, chỉ chờ bên này thu thập xong Quan Thiên Chiếu, sau đó sẽ quay đầu lại đối phó Thái sư và họ Mã.
Lúc Thái sư biết Hoàng đế xuất ra một loạt thủ đoạn thì đã chậm, biên quan phong bế, y không dám đi về.