Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nhưng cứ như vậy đáp ứng cùng Mộ Dung Thu Vũ đi tới nhà nàng, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút không yên lòng, nha đầu này ngàn vạn lần chớ nên đưa ra chủ ý xấu xa, để cho người nhà nàng cho rằng mình có quan hệ gì đó với a nàng...
An Như Huyễn đã đủ để cho mình nhức đầu, Hoắc Nguyên Chân không muốn gây thêm rắc rối nữa, tối thiểu một khi Đồng Tử Công của mình còn chưa thành cũng không thể nghĩ tới.
- Vì sao nhất định phải lựa chọn bần tăng?
Thật ra thì bị Huyết Ma tàn đồ cám dỗ, Hoắc Nguyên Chân đã có chút động lòng.
Mộ Dung Thu Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng kéo lấy Hoắc Nguyên Chân ống tay áo, cúi đầu tựa như lẩm bẩm, tựa như nói cho Hoắc Nguyên Chân nghe:
- Võ công của người giỏi thật, lần trước ngươi đã bảo vệ ta ở Trường An, đi cùng người sẽ hết sức an toàn. Tài văn chương của người thật giỏi, mọi người không ai nói hơn được ngươi, nhà ta là thư hương thế gia, văn chương ngươi như vậy chắc chắn là bọn họ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn, còn có uy thế hơn những nhân sĩ võ lâm thuần túy.
Nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Thu Vũ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm ở bất đắc dĩ, nàng muốn nói chuyện thì cứ nói, kéo tay áo ta làm gì?
- Còn có một điểm quan trọng nhất, chính là Thu Vũ không ghét ngươi.
- Được rồi! Được rồi! Mộ Dung cô nương, nàng để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ đã...
Hoắc Nguyên Chân có hơi không chịu nổi Mộ Dung Thu Vũ như làm nũng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình, mình từng nói cho nàng biết, hãy cố gắng sống thật với bản thân. Lần này quả nhiên nàng đã khôi phục tâm tính tiểu nữ nhi, chẳng những ngây thơ, hơn nữa Mị thuật của nàng lại được phát huy đến cực độ trong vẻ ngây thơ này, thật là làm cho người ta không chịu nổi.
Trong lòng tính toán hơn thiệt chuyến này, nếu như đi, chắc chắn Mộ Dung Thu Vũ sẽ trở thành cái đuôi của mình, không đi, vậy mảnh Huyết Ma tàn đồ kia vô duyên với mình.
Vì Huyết Ma tàn đồ, thế nào cũng phải đi một lần.
- Không biết Mộ Dung cô nương tính toán ngày nào động thân?
- Chuyện này phải xem ngươi sắp xếp thế nào. Nếu như Nguyên Chân đáp ứng, như vậy chúng ta cần trở lại Hàng Châu trước Đoan Ngọ, đã không còn mấy ngày nữa.
- Vậy lần này cần phải đi trong thời gian bao lâu, thời gian quá dài chắc chắn là không được, chiến tranh bên này bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh biến hóa.
Mộ Dung Thu Vũ suy nghĩ một chút:
- Đại khái vào trung tuần tháng Năm, chúng ta có thể trở lại, phải là chừng nửa tháng.
- Nửa tháng... Không dài cũng không ngắn, được rồi, chờ bần tăng an bài chuyện của Thiếu Lâm tự một chút đã.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có tính toán của mình, mặc dù mình đi tới Hàng Châu khoảng cách không gần, nhưng mình có thể để Kim Nhãn Ưng ở lại Thiếu Lâm tự. Chỉ cần bên Thiếu Lâm tự xảy ra tình huống gì, Kim Nhãn Ưng lập tức bay đi Hàng Châu đón mình, không cần nửa ngày cũng sẽ có thể trở lại, thật ra căn bản cũng không làm trễ nải chuyện gì.
- Vậy cũng tốt, ta ở Thiền Lâm khách sạn dưới chân núi chờ ngươi. Đến lúc ngươi đi, ta sẽ có lễ vật cho ngươi.
Rốt cục Mộ Dung Thu Vũ cũng cáo từ rời đi, đi tới cửa phòng Hoắc Nguyên Chân còn quay trở lại nói một câu:
- Nguyên Chân, không nên để cho Thu Vũ chờ quá lâu được không?
Hoắc Nguyên Chân há miệng, không đợi hắn trả lời, Mộ Dung Thu Vũ cũng đã nhanh nhẹn rời đi.
Nhìn Mộ Dung Thu Vũ rời đi, Hoắc Nguyên Chân mới nhớ lại, tại sao có người đến, lão quạ đen trên trời lại không lên tiếng cảnh báo?
Mình đã nói với lão quạ đen người nào cần phải đề phòng, người nào có thể yên tâm.
Nhưng mình có từng nói qua, Mộ Dung Thu Vũ là người có thể yên tâm sao?
Có lẽ là vật do Hệ Thống sinh ra tâm ý tương thông cùng mình, có lẽ lão quạ đen này có thể cảm nhận được trong lòng mình căn bản không lo lắng thậm chí không đề phòng Mộ Dung Thu Vũ, cho nên mới bắt chước theo, mặc cho Mộ Dung Thu Vũ tiến vào Phương Trượng viện mình.
Hoặc giả vật do Hệ Thống sinh ra có thể cảm nhận được sát cơ của người. Nếu như Mộ Dung Thu Vũ thật sự tới hại mình, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng nàng khẳng định không vào được Phương Trượng viện mình.
Hàng Châu, Mộ Dung gia, lần nữa hóa trang thành người thế tục... Hoắc Nguyên Chân cười khổ một cái, thân phận người xuất gia có lúc thuận tiện, cũng có rất nhiều lúc không thuận tiện.
Sau khi Mộ Dung Thu Vũ rời đi, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức đi giao phó bố trí chuyện của Thiếu Lâm tự. Hôm nay là Hai Mươi Chín tháng Tư, cách tiết Đoan Ngọ còn tới bảy ngày, từ Hà Nam đến Hàng Châu cũng không phải là đặc biệt xa, không cần phải đi quá gấp.
Hơn nữa hôm nay còn có một vị khách nhân quan trọng.
Hoặc là có thể nói là hai vị.
Sau khi thức dậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không có nghỉ ngơi nữa, dứt khoát đi tới Tàng Kinh các nói chuyện phiếm cùng Vô Danh, chờ đợi khách nhân đến.
Lúc Mộ Dung Thu Vũ rời đi là nửa đêm, mà hai người này tới vào sáng sớm.
Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân có vẻ nôn nóng, lướt nhanh qua giữa đám nạn dân.
- Sư đệ, theo đệ Thiếu Lâm tự này tính toán làm gì? Làm cho dân chúng tụ tập chỗ này nhiều như vậy, phát ra miễn phí lương thực quý báu nhất hiện tại, bọn họ thật đúng là muốn làm kẻ cứu thế.
- Sư huynh, có thể chuyên tâm lo chuyện này hay không, đến chiều nay chính là tròn một tháng, huynh còn muốn bị ngứa nữa sao?
Vừa nghe thấy chữ “ngứa”, Thiên Cực Đạo Nhân lập tức rùng mình một cái, cước bộ tăng nhanh, nhanh chóng tiến tới Tàng Kinh các.
Bây giờ Thiếu Lâm coi như thanh u ảo cảnh, cũng chỉ có ở xung quanh Tàng Kinh các Hoắc Nguyên Chân không xây dựng lều, cho nên nơi này vẫn tương đối yên tĩnh.
Hai người vào Tàng Kinh các, nhìn thấy Vô Danh cùng phương trượng ngồi ở bên trong, vội vàng thi lễ.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay hoàn lễ, sau đó bảo bọn họ ngồi xuống.
- A Di Đà Phật, không biết hai vị tiên trưởng khoảng thời gian này thu hoạch như thế nào?
Thiên Cực Đạo Nhân cười khổ một cái:
- Phương trượng, người đừng trêu chúng ta nữa, chúng ta là tiên trưởng gì chứ, tối đa cũng chỉ là tiên nhân chưởng, mụn nhọt mọc đầy tay, gãi khắp toàn thân.
Suýt chút nữa Hoắc Nguyên Chân phá lên cười, tuy rằng Thiên Cực Đạo Nhân này đáng ghét, nhưng thời điểm này còn đùa được, quả thật cũng khá.
Thiên Huyền Đạo Nhân cũng nói:
- Phương trượng, lần này chúng ta tới đây có một thỉnh cầu...
- Ůa...
Hoắc Nguyên Chân có hơi kinh ngạc, không phải là tới lấy giải dược sao, vì sao còn có những thỉnh cầu khác?
- Nghe nói thời gian trước đây phương trượng tính toán bắt đầu cải tạo hậu sơn, làm ruộng xây nhà, phải chăng là có chuyện này?
- Không sai, quả thật bần tăng có tính toán như vậy, những chiến tranh bộc phát làm rối loạn hết thảy bố trí, chuyện này cũng tạm thời trễ nải.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Thiên Huyền Đạo Nhân lại nói:
- Bây giờ chiến tranh đã tạm thời lâm vào bế tắc, mà trong số nạn dân ở đây của phương trượng có rất nhiều người đều là tráng niên khỏe mạnh. Sao phương trượng không cho những người này một cơ hội, để cho bọn họ tham dự lao động xây dựng hậu sơn?
Thiên Cực Đạo Nhân cũng nói:
- Nếu như phương diện tiền bạc có vấn đề, sư huynh đệ chúng ta có thể tương trợ đôi chút.
Nghe lời của hai người, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút động tâm, quả thật mình từng có ý định này, bất quá lúc mới bắt đầu bận rộn với chuyện an bài nạn dân, cũng không có thời gian xây dựng. Tình huống bây giờ đã ổn định, những người này sống ở chỗ này mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, thậm chí các nạn dân cũng giúp quét dọn Thiếu Lâm tự, chủ động tìm việc để làm.
Nhưng chỉ có ít ỏi vài việc quả thật cũng không đủ cho những người này làm. Nếu như có thể tận dụng được sức lao động nhàn rỗi này vào việc khai phá hậu sơn, vừa có thể trả thù lao cho bọn họ, vừa hoàn thành xây dựng Thiếu Lâm, lại để cho mọi người có chuyện làm, chẳng phải là một chuyện vẹn toàn sao?
Đề nghị của Thiên Huyền Đạo Nhân quả thật là không tệ, hơn nữa còn câu nói cuối cùng của y, có thể tương trợ thêm về phương diện tiền bạc, như vậy thì quá tốt. Số ngân lượng đêm qua Mộ Dung Thu Vũ đưa hắn có thể dùng trả nợ cho tiền trang.
- Hai vị nhiệt tình như vậy, hãy nói ra mục đích của mình đi thôi.
Hoắc Nguyên Chân không phải người ngu, vô sự lấy lòng, nhất định là có mục đích.
- Phương trượng, hai huynh đệ chúng ta bởi vì chuyện lần trước thất lợi, lại thêm Quan Thiên Chiếu khoảng thời gian này phiền lòng vì chiến tranh, cũng không tín nhiệm chúng ta giống như lúc đầu nữa. Hơn nữa phương trượng lại đưa ra điều kiện đối với chúng ta, nếu còn tiếp tục như vậy sợ là khó có thể hoàn thành.
- Cho nên chúng ta cần trở về Không Động phái một chuyến, xin chưởng phái luyện chế cho chúng ta một lò đan dược. Loại đan dược này có thể giúp cho người tinh thần phấn chấn, thân nhẹ thể kiện, chính là thuốc bổ. Chúng ta cần loại thuốc này để cho Quan Thiên Chiếu cảm thấy có hy vọng trường sanh, mới có thể gia tăng tin tưởng chúng ta gấp bội
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, như vậy rất tốt.
- Nhưng trở về Không Động đường xá xa xôi, luyện đan cũng cần thời gian, một tháng sợ là chúng ta không thể đủ thời gian vừa đi vừa về, cho nên lần này hy vọng phương trượng có thể cho chúng ta giải được hai tháng.
Rốt cục Thiên Huyền cũng nói ra mục đích của mình.
Hoắc Nguyên Chân trầm tư một hồi, cũng không có gật đầu lập tức. Nếu như một lần phát cho bọn họ giải được hai tháng, nếu hai người bọn họ mạo hiểm nhịn một chút vào thời điểm sắp sửa phát ngứa, cho dù là ngứa cũng có thể kịp thời uống thuốc, như vậy chắc chắn sẽ khám phá ra Thất Độc đan này là giả.
Làm như thế có hơi mạo hiểm.
Thấy tiểu phương trượng này không đồng ý lập tức, Thiên Huyền lại nói:
- Phương trượng, chúng ta còn bằng lòng nói cho ngài một chuyện cơ mật trong đại, hy vọng ngài có thể phát tâm từ bi, một lần cho hai tháng thuốc.
- Nói ta nghe thử.
Thiên Huyền Đạo Nhân cùng Thiên Cực Đạo Nhân liếc mắt nhìn nhau, thấy Hoắc Nguyên Chân vân không có vẻ gì là đồng ý, bắt đầu cảm thấy gấp gáp, đang muốn tiếp tục đòi giải dược, Vô Danh đột nhiên lên tiếng nói:
- Hai vị tiên trưởng cũng nên cẩn thận, một lát nữa sẽ tới thời gian độc phát, sau khi độc phát mới uống thuốc sẽ không còn kịp nữa.
Lời của Vô Danh khiến cho Hoắc Nguyên Chân hết sức vui mừng, có lời này của Vô Danh, nhất định hai người sẽ có điều cố kỵ, không dám đường đột thử trì hoãn uống giải dược.
- Phương trượng, chuyện là như vậy, bởi vì chiến cuộc bất lợi, bên triều đình đã ở hạ lệnh Sơn Đông Tuần phủ xuất binh, hai mặt giáp công Quan Thiên Chiếu.
Nghe thấy lời này, Hoắc Nguyên Chân cả kinh, nếu như Sơn Đông xuất binh, hai mặt giáp công, không phải là rất nhanh Quan Thiên Chiếu sẽ xong đời sao?
Thiên Huyền lại nói:
- Quan Thiên Chiếu cũng biết tình huống này, bên Sơn Đông vẫn còn đang chỉnh đốn binh mã, y liền phái người đi tới Phù Tang, thỉnh cầu người Phù Tang theo bờ biển tiến vào, tấn công Sơn Đông để hóa giải áp lực của mình.
- Đây là chuyện xảy ra từ khi nào?
Hoắc Nguyên Chân không khỏi nổi giận trong lòng, quả nhiên Quan Thiên Chiếu đi tới bước này, đây cũng không phải là nội chiến, mà là hoàn toàn phản quốc, trả giá cho người Phù Tang xuất binh chắc chắn không nhỏ.
- Chính là ngày hôm qua, ngày hôm qua sứ giả Quan Thiên Chiếu lên đường, suy đoán lúc này còn chưa qua khỏi Sơn Đông. Nhưng những sứ giả này đều là cao thủ không kém, nhất định là sẽ tới được Phù Tang. Suy đoán bên Phù Tang cũng đã có chuẩn bị, sau khi đồng ý điều kiện sẽ lập tức phát binh Sơn Đông.
- Ngày hôm qua đi rồi ư...
Hoắc Nguyên Chân lại hỏi:
- Các ngươi có biết sứ giả kia đi theo đường nào không?
- Cái này không biết, bất quá cuối cùng nhất định là phải thông qua hải thuyền đi Phù Tang, địa điểm liên lạc với người Phù Tang hẳn là ngoài biển, dường như chúng ta nghe nói một lần, là một địa phương tên là Chủy Đảo.
Chủy Đảo? Hoắc Nguyên Chân nghe qua đầu đầy mê hoặc, hắn chưa từng nghe qua chỗ này.
Thiên Cực Đạo Nhân nói bổ sung:
- Dường như không phải là gọi Chủy Đảo, chính là Khẩu Đảo, nói không chừng là Nha Đảo.
Nha Đào!
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy Nha Đảo còn giống như một tên đảo, Chủy Đảo quả thật không giống.
Thiên Huyền cũng gật đầu một cái:
- Hẳn là Nha Đào, chỉ cần sứ giả kia đến Nha Đảo là có thể gặp người Phù Tang, bất quá có cần tới lãnh thổ Phù Tang hay không lại không biết rõ.
Thiên Cực Đạo Nhận thấy Hoắc Nguyên Chân vẫn không có tỏ vẻ gì, vội vàng nói:
- Huynh đệ chúng ta bằng lòng tương trợ quý tự năm vạn lượng, dùng cho xây dựng hậu sơn, hy vọng phương trượng khai ân, một lần cho chúng ta hai tháng thuốc.
Lần này Hoắc Nguyên Chân đồng ý, dù sao căn bản không cần giải được gì, cho bọn họ vài tháng cũng không sao, chủ yếu bọn họ không phản là được.
Hơn nữa năm vạn lượng bạc này cùng tin tức đối phương mang tới cũng làm cho Hoắc Nguyên Chân rất hài lòng.
Hắn lấy trong ngực áo ra hai viên đan dược đã chuẩn bị sẵn, cho hai người uống trước.
Hai người nhận lấy đan dược, không kịp chờ đợi lập tức nuốt vào.
Hoắc Nguyên Chân lại lấy ra hai viên nữa giao cho bọn họ, bọn họ cũng giao ngân phiếu cho Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi làm xong những chuyện này, hai đạo sĩ thiên ân vạn tạ cáo từ rời đi.
Sau khi bọn họ đi rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn rời khỏi Tàng Kinh các, Vô Danh đột nhiên nói:
- Ngươi muốn đi ư?
- Nhất định phải đi.
- Đi, nhất định phải thành công!
Hỏi đơn giản, trả lời cũng đơn giản, hai người đều biết đối phương nói cái gì.
Lúc Thiếu Lâm tự lên tiếng nói muốn chiêu mộ thợ trong nạn dân để khai phá hậu sơn, những nạn dân này cũng rất nhiệt tình, thậm chí rối rít bày tỏ bằng lòng làm việc giúp Thiếu Lâm tự, không cần lấy tiền.
Nhưng người của Thiếu Lâm tự kiên trì nhất định phải đưa tiền, nếu như không lấy tiền, vậy không cho phép tham dự xây dựng hậu sơn.
Những nạn dân này đều dẫn theo thân nhân gia đình, sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự sớm muộn gì cũng phải hồi hương, cho nên chuyện kiếm tiền cũng hết sức cần thiết, chỉ là bọn họ hơi áy náy không muốn lấy tiền của Thiếu Lâm tự.