Phương Trượng

chương 230: linh ấn tự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hoắc Nguyên Chân thấy trời không còn sớm, huống chi trong thời gian ngắn cũng sẽ không có biện pháp cụ thể gì, chỉ có đi tới Hàng Châu rồi hãy tính.

- Ừm!

Mộ Dung Thu Vũ đáp trả, cùngHoắc Nguyên Chân song song ra cửa.

Sau khi ra cửa, Mộ Dung Thu Vũ vẫn rất quy củ, chẳng những đeo khăn che mặt, hơn nữa lại khôi phục vẻ ngoài lạnh nhạt của mình, cũng giống như lúc trước nàng gặpHoắc Nguyên Chân lần đầu tiên.

Lần này, Hoắc Nguyên Chân không cưỡi bạch mã, mà cùng Mộ Dung Thu Vũ mỗi người cưỡi một con hắc mã.

Người dọc đường thấyHoắc Nguyên Chân rối rít thi lễ vấn an, hắn cũng nhất nhất đáp lễ.

Về phần mỹ nữ như Mộ Dung Thu Vũ đi cạnh phương trượng Nhất Giới, lại không khiến cho bao nhiêu người chú ý.

Thứ nhất Mộ Dung Thu Vũ mang khăn che mặt, thứ hai phương trượng Nhất Giới xuất hiện, bản thân chính là hiệu ứng minh tinh màn bạc, thu hút tất cả ánh mắt mọi người một cách tự nhiên.

Mãi cho đến khi rời khỏi Lục Dã trấn, Mộ Dung Thu Vũ còn có vẻ căm phẫn bất bình.

Dọc trên đường đi, ngoại trừ nghĩ tới chuyện Hàng Châu ra, Hoắc Nguyên Chân toàn là suy nghĩ rốt cục phải làm thế nào tâm ý tưởng thông. Không nói chuyện cùng Mộ Dung Thu Vũ, cũng không tìm ra được biện pháp nào hữu hiệu.

Xem ra chuyện này có muốn gấp cũng không được.

Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi bộ, đi tới trước cửa Linh Ẩn tự.

Hắn và Mộ Dung Thu Vũ đi cả ngày lẫn đêm, rốt cục vào chiều mồng Bốn tháng Năm đi tới Hàng Châu.

Mộ Dung Thu Vũ đi về nhà trước, còn hắn nói rằng mình muốn dạo chơi một vòng, liền đi tới Tây Hồ Linh Ẩn tự.

Linh Ẩn tự ở thế giới này là vào lúc Thịnh Đường khai quốc, có tăng nhân Thiên Trúc tới chỗ này, nhìn thấy ngọn núi linh tú cho là có Tiên Nhân ẩn cư, cho nên đặt tên Linh Ẩn tự.

Trong đó Tam Đại Điện Linh Ẩn tự, Phi Lai phong, Lãnh Tuyền đình, đều là quang cảnh rất nổi tiếng.

Hoắc Nguyên Chân tới nơi này, một là nơi này là Phật tự, mình tới thăm một chút vừa hay phù hợp thân phận. Hai cũng là bởi vì Mộ Dung Thu Vũ đã từng nhắc tới, Linh Ẩn tự có một hòa thượng tựa hồ biết chuyện Huyết Ma tàn đồ.

Chậm rãi đi tới trước cửa, lúc này mặt trời đã ngả về Tây, bên trong Linh Ẩn tự mùi thơm lượn lờ, trước cửa có tiểu sa di đang quét sân.

Không hợp với không khí thiền cảnh nơi này chính là cách cửa chùa không xa, bên bờ Tây Hồ có mấy Giang Nam tài tử đang làm thơ ngâm vịnh, ồn ào huyên náo.

- Văn huynh, hôm nay huynh tới sớm, mặt trời còn chưa xuống núi.

Hai tài tử là tới sau, cất tiếng chào hỏi cùng một tài tử tới trước.

- Từ huynh, huynh cùng Chúc huynh tới cũng không muộn, vốn Văn mỗ tưởng rằng, hôm nay hai vị không tới giờ lên đèn sẽ không thức dậy.

- Ha ha, Từ mỗ còn đỡ, Chúc huynh đêm qua mới là cực khổ. Trên Tê Phượng lâu, Chúc huynh đại xuất danh tiếng, trở thành khách trong màn của Tiểu Phượng Tiên kia, hôm nay còn có thể rời giường quả thật là khó được.

- Khó được! Quả thật khó được!

Từ tài tử cùng Văn tài tử nhất tề dùng quạt vỗ tay, khen ngợi luôn miệng.

Họ Chúc chính là người mập mạp, nhẹ nhàng khoát tay nói:

- Chút học vấn này của Chúc mỗ không đáng kể gì, mấu chốt là Đường huynh, Đường huynh mới gọi là văn thải phong lưu, là tấm gương cho người đọc sách chúng ta.

- Đúng vậy, sao hôm nay còn không thấy Đường huynh đến?

Chúc tài tử nói:

- Có thể là đã đi Hô Duyên gia, Hô Duyên Ngạo Bác có mời bốn người chúng ta ngày mai đi Mộ Dung gia, cùng Mộ Dung gia làm thơ so đối, cần phải làm cho thể diện thư hương thế gia của đối phương mất sạch. Đường huynh thân là chủ lực trong bốn người chúng ta, dĩ nhiên là phải đi trước bàn bạc cùng Hô Duyên gia chủ một chút.

- Hỗ Duyên gia chủ thật là chuyện bé xé ra to, một Mộ Dung gia có gì đáng để lo lắng chứ, cần hai người chúng ta cùng nhau xuất mã, quả thật là giết gà dùng dao mổ trâu.

- Văn huynh không thể khinh thường, Mộ Dung gia vẫn có mấy người đọc sách, mặc dù không tinh thông bằng bọn ta, nhưng muốn làm cho bọn họ á khẩu không trả lời được, chỉ sợ cũng phải phí chút công phu.

Văn tài tử nói:

- Người đọc sách Mộ Dung gia không đề cập tới cũng được, theo Văn mỗ thấy cũng chỉ có mình Mộ Dung Thu Vũ còn đáng để coi trọng một chút, những người còn lại, không phải là Văn mộ ngông cuồng, đều chưa đủ đạo hạnh.

- Văn huynh nói thế có vẻ như nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu là Mộ Dung Thu Vũ trở lại, sợ rằng nhìn người một cái, huynh sẽ lập tức hồn phi phách tán, làm sao biểu diễn tài học được nữa?

- Từ huynh nói thế không giả, nếu là Mộ Dung Thu Vũ đích thân tới, sợ là tài học của chúng ta sẽ sút giảm, bất quá nghe nói quả thật nàng sắp sửa trở về đây.

- Sút giảm là nhường cho nàng, nếu nàng thức thời, tự nhiên dễ nói, nếu không thức thời, sẽ làm cho mỹ nữ này kiến thức một chút chúng ta lợi hại thế nào.

- Ha ha ha ha!

Mấy tài tử này vừa nói vừa cười, không chút kiêng kỵ, hơn nữa cười lên vô cùng cuồng vọng, như chỗ không người.

Hoắc Nguyên Chân xa xa nghe thấy, trong lòng không thích, chậm rãi đi tới chỗ mấy tài tử này.

Những người kia cũng không có để ý tới Hoắc Nguyên Chân, cho là hòa thượng của Linh Ẩn tự, mạnh ai nấy hướng về phía Tây Hồ bắt đầu làm thơ.

Sau khi khiêm nhượng với nhau vài lần, Chúc tài tử đề nghị:

- Thơ Tây Hồ này chúng ta làm không có một ngàn cũng có tám trăm, hôm nay không bằng đổi một chút, làm thơ về Linh Ẩn tự này có được chăng?

- Quá hay, quá tuyệt!

- Vậy thì mời Chúc huynh mở đầu đi.

Chúc tài tử đối mặt Linh Ẩn tự, phe phẩy quạt, suy nghĩ một hồi chợt lên tiếng nói:

- Có rồi, hai vị huynh đài hãy nghe kỹ.

- Linh sơn vốn thanh tĩnh, có suối ở trong đó, linh sơn phong Phi Lai, ắt nước này khác hẳn.

- Hay hay...

Văn tài tử cùng Từ tài tử đồng thanh khen hay:

- Chúc huynh tài cao, vừa nói Linh Ẩn lại nói Lãnh Tuyền, trong đó còn bao hàm cả Phi Lai phong, quả thật là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, hết sức phi phàm.

- Không dám, không dám, bất quá chỉ là bêu xấu.

Chúc tài tử ngoài miệng khiêm tốn, nhưng gương mặt mập mạp lại vểnh lên, bóng bẩy vô cùng, xem ra tối nay không tệ.

- Xin mời Văn huynh.

Văn tài tử cũng đi về phía trước hai bước, cất giọng ngâm:

- Bóng núi không đếm hết, lả lướt giữa trời không, khó phân băng cùng nước, chẳng lẽ có côn trùng?

- Hay!

Hai người khác lập tức vuốt mông ngựa:

- Câu này của Văn huynh đã khắc họa Lãnh Tuyền vô cùng sắc sảo, khiến cho hai người chúng ta muốn tới xem thử trong Lãnh Tuyền này có côn trùng hay không.

Hai người biểu diễn xong, vị Từ tài tử kia cũng đi hai bước, nhẹ giọng ngâm:

- Kinh Lạc chiến không ngừng, nơi này không có ai, chỉ bên bờ Tây Hồ, có ba người lưu danh!

- Ha ha! Từ huynh lời ấy diệu tuyệt, nói rõ ra chiến tranh Trường An Lạc Dương, còn nói ra bên bờ Tây Hồ ba vị tài tử ngâm thơ, ngày sau nhất định là thiên cổ giai thoại! Chẳng qua là không biết sau khi Đường huynh nghe, cho là trong ba người này không có y, có thể vì vậy mà tức giận hay không đây?

Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh cũng có vẻ không nhịn được, da mặt ba tài tử này quả thật là hơi dày, văn chương như vậy cũng dám mang ra khoe khoang hơn nữa còn khoa trương khen ngợi lẫn nhau tận mây xanh, làm như trong thiên hạ không ai có thể vượt qua được bọn họ.

Hơn nữa trong khi mấy người này nói chuyện đã để lộ ra một tin tức, chính là bọn họ tính toán ngày mai đi tới nhà Mộ Dung Thu Vũ, dùng phương diện văn chương để đánh bại Mộ Dung gia.

Người chủ sử hết thảy chuyện này đương nhiên là kẻ đối đầu với Mộ Dung gia, Hô Duyên Ngạo Bác.

Đã như vậy, sớm muộn mình cũng phải chạm mặt cùng bọn họ, vậy thì không bằng gặp trước bọn họ một phen, để ngày mai đến Mộ Dung gia, bọn họ không còn lớn lối như vậy nữa.

Chậm rãi đi tới gần bọn họ, Hoắc Nguyên Chân thi lễ:

- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, bần tăng xin có lễ.

Chúc tài tử tựa hồ là kẻ cầm đầu trong ba người này, quan sát trên dưới Hoắc Nguyên Chân một lượt:

- Ngươi là Linh Ẩn tự hòa thượng phải không, có chuyện gì sao?

- Bần tăng ngẫu nhiên tới đây, cũng không phải là tăng nhân Linh Ẩn tự, chẳng qua là đi ngang qua nơi đây, nghe thấy các vị thí chủ ngâm thơ, vừa hay bần tăng cũng thích đạo này, cho nên thuận đường tới nghe một chút.

- Ha ha! Thì ra người xuất gia cũng thích thơ từ, vậy cũng tốt, ba người chúng ta chính là nhàn vân dã hạc, coi danh lợi như mây trôi, thường ngày người muốn gặp được chúng ta cũng khó lòng gặp được. Nếu đã gặp cũng sẽ cho người học tập đôi chút, hắn cũng có thể ngộ ra một ít thiền cơ Phật lý từ trong đó, cũng có trợ giúp cho tu hành của người ngày sau.

Hai người khác cũng làm ra vẻ cao thâm khó lường, lấy ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn Hoắc Nguyên Chân.

- Đã như vậy, xin đa tạ các vị thí chủ, bất quá vừa rồi bần tăng nghe thơ của các vị lại cảm thấy hoàn toàn không đủ để biểu đạt ra ý cảnh nơi đây, rơi xuống hạ thừa.

Sắc mặt mấy người lập tức biến đổi, Chúc tài tử hừ lạnh một tiếng:

- Hòa thượng, tụng nhiều kinh Phật không có nghĩa là thơ từ ngươi cũng hay giỏi, ngươi có biết thân phận mấy người chúng ta như thế nào, lại dám chê bai thơ từ chúng ta?

Văn tài tử cũng nói:

- Quả thật là hết sức hoang đường, hết sức nực cười.

Từ tài tử cũng nói:

- Lớn lối mà không biết thẹn, hòa thượng, ngươi có biết chữ không?

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:

- Bần tăng chẳng qua là đàm luận thơ từ cùng các vị thí chủ, là cao hay thấp, thử một chút sẽ biết.

Chúc tài tử mở quạt trắng ra đánh soạt một tiếng, phe phẩy vài cái:

- Đã như vậy, ngươi thử làm thơ về Linh Ẩn tự này xem sao.

Hai người khác cũng phối hợp đồng thời mở quạt ra phe phẩy, ai nấy nhìn chằm chăm Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân cười cười:

- Bần tăng cũng chỉ là tạm thời nảy sinh ý, ba vị chớ có chê cười.

Mấy người đều không lên tiếng, chỉ chờ Hoắc Nguyên Chân làm xong, chỉ cần có bất kỳ chỗ nào không ổn hoặc là không lọt tai, nhất định bọn họ sẽ lớn tiếng cười cợt.

Hoắc Nguyên Chân đi tới đi lui mấy bước, ngẩng đầu nhìn sơn môn Linh Ẩn tự, rốt cục lên tiếng đọc:

Nhất sơn môn tác lưỡng sơn môn

Lường tự nguyên tùng nhất tự phân

Đông giản thủy lưu Tây giản thủy

Nam sơn vân khởi Bắc sơn vân

Tiền đài hoa phát hậu đài kiến

Thượng giới chung thanh hạ giới văn

Diều tưởng ngô sư hành đạo xứ

Thiên hương quế tử lạc phân phân.

(Đây là bài Ký Thao Quang thiền sư của Bạch Cư Dị, làm ở Thiên Trúc Tự)

Giọng đọc vừa dứt, hắn quay đầu nhìn lại mấy tài tử kia.

Mấy tài tử ngẩn người một chút, trong lòng đều cảm thấy hòa thượng này thơ từ cực tốt, nhưng nhiệm vụ bọn họ là tìm khuyết điểm, làm sao có thể khen ngợi được. Ai nấy ra sức vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm xem sơ hở bài thơ này ở chỗ nào.

Suy nghĩ qua thời gian một nén nhang, mấy người cũng không nghĩ ra chỗ nào là khuyết điểm, còn đang lúng túng, đột nhiên gần đó có người lên tiếng nói:

- Ba vị huynh đài, vì sao các ngươi lại ở đây?

Lập tức ai nấy sáng mắt lên, thi nhau chào hỏi:

- Đường huynh, bên này, bên này, mau mau tới đây, bọn ta gặp nạn.

Tài tử vừa mới tới gọi Đường huynh mặc một thân y phục trắng, chậm rãi đi tới, nếu bàn về tướng mạo rõ ràng là hơn hẳn ba người này.

- Ba vị, chúng ta đều là người đọc sách, không tranh đấu đánh nhau cùng người, người khác tự nhiên cũng sẽ không đánh ta, tại sao lại có chuyện gặp nạn?

Từ tài tử vội vàng nói:

- Đường huynh, ngươi có chỗ không biết, hòa thượng này hết sức kiêu căng ngông cuồng, dưới mắt không người, hoành hành bá đạo, cử chỉ vênh váo, tự cao tự đại, tự làm thơ tự khen hay.

- Từ huynh, Từ huynh...

Đường tài tử vội vàng cắt đứt lời y:

- Ngày thường người ngâm thơ làm phú cũng không có từ ngữ phong phú như vậy, tại sao hôm nay chê bai người khác, ngược lại lời nói sắc bén, tuôn ra ào ạt không dứt như thế?

Từ tài tử thở hổn hển:

- Không phải là Từ mỗ lời nói sắc bén, thật sự là hòa thượng này quá mức đáng giận, chê bai thơ từ bọn ta không đáng một đồng, hơn nữa còn làm thơ đả kích chúng ta. Mấy người chúng ta tìm kiếm sơ hở trong thơ hắn đã rất lâu rồi mà không thấy, thật sự là xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

- Ủa, còn có thơ làm cho mấy vị huynh đài tìm kiếm hồi lâu vẫn không có khuyết điểm sao?

Chúc tài tử đọc lại bài thơ Hoắc Nguyên Chân mới vừa ngâm qua một lượt, Đường tài tử vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên.

Nhưng y không có trực tiếp hỏi Hoắc Nguyên Chân, mà là lên tiếng nói:

- Nữ tử khiên ngưu kiều thượng tẩu, trương khẩu tịch dương thoán thượng đầu. (Nữ tử dắt trâu đi trên cầu, há miệng tịch dương lướt qua đầu.)

Nghe thấy lời của Đường tài tử, mấy tài tử khác đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Đường tài tử này muốn làm gì, đây là thơ hay câu đối đây?

Bọn ba người Chúc tài tử nghe thấy Đường tài tử đọc lên hai cầu kỳ quái, còn đang nghi ngờ, đột nhiên nghe hòa thượng đối diện lên tiếng nói:

- Bần tăng là phương trượng Thiếu Lâm tự Nhất Giới, Hà Nam Tung Sơn.

Đường tài tử lộ vẻ kinh ngạc, chắp tay làm lễ nói:

- Thì ra là phương trượng Đại sư, thất kính thất kính.

- A Di Đà Phật!

Hoắc Nguyên Chân chắp tay chữ thập hoàn lễ, dường như Đường tài tử này khá hơn ba người còn lại một chút, tối thiểu cũng có vẻ chững chạc hơn.

- Phương trượng Đại sư quả nhiên tài cao, mới vừa nghe ba vị Chúc huynh đọc thơ phương trượng, Đường mỗ đã vô cùng bội phục, lên tiếng thở dò xét, quả nhiên không phải tầm thường

Chúc tài tử bên cạnh hỏi:

- Đường huynh, huynh thử dò xét thế nào vậy?

Đường tài tử cười nói:

- Nữ tử dắt trâu qua cầu, chữ Nữ thêm chữ Ngưu, bên dưới có một nét ngang đại biểu cho cầu, chính là chữ Tính. Trương khẩu tịch dương thoán thượng đầu, chính là phía trên chữ Khẩu thêm chữ Tịch, chính là chữ Mệnh (đồng âm với chữ Danh). Ta hỏi tính danh vị Đại sư này, mà Đại sư không chút do dự liền nói ra pháp danh, có thể thấy được tài học rất cao, suy nghĩ bén nhạy.

- A, thì ra là như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio