Phương Trượng

chương 237: câu đối tuyệt diệu sau cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Mấy người bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía phụ thân mình Mộ Dung Kỳ.

Mặc dù Mộ Dung Kỳ cũng là người đọc sách, nhưng cũng không có khí cốt của người đọc sách, nghe thấy con số một trăm vạn lượng này cũng hết sức động lòng.

Thấy thái độ mấy người bọn họ, Mộ Dung Thu Vũ lập tức hiểu ra, nàng lập tức nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, ngươi cứ việc đánh cuộc cùng y một lần đi, ta tin tưởng người sẽ thắng.

- Như vậy sao được! Mộ Dung cô nương...

- Nguyên Chân.

Mộ Dung Thu Vũ há miệng, tuy rằng không có phát ra âm thanh, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại có thể đọc môi nàng, rõ ràng là đang gọi tên mình.

- Hãy cho ta được tự do.

Những lời này Mộ Dung Thu Vũ nói ra thành tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy mong đợi, làm cho Hoắc Nguyên Chân không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.

Mộ Dung Thu Vũ ở trong nhà này đúng là hết sức đau khổ, nếu mình có thể thông qua chuyện này giúp cho nàng được tự do, như vậy cũng coi là công đức viên mãn.

Thấy ánh mắt kiên định của Mộ Dung Thu Vũ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hô Duyên Ngạo Bác:

- Thí chủ, nếu ta đối được, ngươi sẽ bỏ ra một trăm vạn lượng phải không?

- Không sai, nhưng nếu người thua, Mộ Dung cô nương sẽ phải gả cho ta, ta hỏi nàng có đồng ý hay không?

- Ta đồng ý, ta tin tưởng Đại sư sẽ không thua.

Mộ Dung Thu Vũ ngữ khí kiên định, dõng dạc đáp lời, giọng điệu tràn đầy tin tưởng.

Nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ nói như thế, Hồ Duyên Ngạo Bác mừng rỡ đồng thời cũng có chút lo âu, quay đầu lại nhìn Đường tài tử một cái.

Đường tài tử hơi gật đầu một cái:

- Quy định thời gian đi.

Y không cho là hòa thượng trước mắt này có thể đối được câu đối tuyệt diệu của mình, nhưng vẫn nên định thời gian là hơn.

Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn nén hương cuối cùng, suy đoán còn khoảng năm phút sẽ cháy hết, dứt khoát nói thẳng:

- Trước khi nén hương này cháy hết.

- Được, đánh cuộc!

Thấy Đường tài tử gật đầu, Hô Duyên Ngạo Bác lập tức dậy lên lòng tin, trong lòng của y, tài học Đường tài tử chính là đệ nhất thiên hạ, lời của y nói chắc chắn sẽ không sai.

Song phương đều đồng ý đánh cuộc, lập tức lấy giấy bút ra, nhanh chóng ký tên lăn tay, chính thức có hiệu lực, quá trình này không quá hai phút.

Ký tên hoàn thành, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới trước mặt vế liễn cuối cùng.

Vế đối này trong vòng mấy phút quyết định số mạng Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân đã hứa, nhất định phải cho Mộ Dung Thu Vũ tự do.

Thượng liễn viết: Thưởng nguyệt Trung Thu vọng nguyệt cung ức tiên dung nhan như ngọc.

Liễn không giống liễn, câu bất thành câu, cũng không có chấm phẩy, tổng cộng mười ba chữ người ở chỗ này không ai có thể hiểu được ý đôi liễn này.

Vế liễn nhìn không hiểu này, nên hạ thủ thế nào đây? Cơ hồ tất cả mọi người đều nhận định, lần này rốt cục Hô Duyên Ngạo Bác sẽ thắng.

Thấy vế liễn cuối cùng của Đường tài tử, tất cả mọi người cũng chờ hòa thượng kia cho ra vế đối.

Nói thật ra, mọi người cũng không hiểu.

Thưởng nguyệt trung thu vọng nguyệt cung ức tiên dung nhan như ngọc. (Ngắm trăng Trung Thu ngắm nguyệt cung ức tiên dung nhan như ngọc.)

Mười ba chữ này khiến cho người ta phải hao tâm tổn trí, nói nó là một câu nói thì không thông thuận, nói là hai câu lại có tới mười ba chữ, mọi người thấy thế nào cũng không hiểu được, nghĩ mãi không ra.

Mộ Dung Thu Vũ cũng siết thật chặt quả đấm nhỏ, thời khắc quyết định vận mạng mình đã đến.

Nếu là Hoắc Nguyên Chân thắng, vậy hết thảy mọi sự đại cát, tất cả đều vui mừng

Nếu là Hoắc Nguyên Chân thua thì sao?

Không, nhất định hắn sẽ không thua.

Mộ Dung Thu Vũ lặng lẽ cổ vũ cho Hoắc Nguyên Chân trong lòng, nghĩ thầm nếu người thua thật, ta thà chạy vào trong thâm sơn sống cả đời với ngươi, cũng sẽ không gả cho Hồ Duyên Ngạo Bác.

Lúc này, trong lòng tiểu nha đầu đã quyết định xong cho trường hợp xấu nhất. Xấu thì xấu, vẫn còn tốt hơn phải hy sinh hạnh phúc cả đời mình.

Thu hết biểu lộ của mọi người vào trong đáy mắt, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã nắm chắc, đi tới bên án cầm bút lên định viết vế đối.

Đột nhiên Đường tài tử thốt lên một câu:

- Đại sư chậm đã.

Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn y một cái:

- Không biết đường thí chủ còn có chuyện gì?

Đường tài tử đứng lên, đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, qua lại vòng vo hai vòng:

- Đại sư, ta thấy người sắp vận bút như bay, chỉ sợ là trong lòng đã suy nghĩ ra hạ liễn rồi.

- Chuyện này là tự nhiên.

Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn giấu giếm gì nữa, lập tức thẳng thắn thừa nhận đã có hạ liễn.

Sắc mặt Đường tài tử hơi có vẻ mất tự nhiên, xem ra mình vẫn còn quá coi thường hòa thượng này.

Suy nghĩ một chút, y tiếp tục nói:

- Vậy Đường mỗ phải nhắc nhở Đại sư một câu, ngươi là một hòa thượng, lúc ra vế đối cũng phải có liên quan tới hòa thượng. Hy vọng câu đối lần này, người sẽ không làm cho Đường mỗ thất vọng.

Sau khi nói xong, Đường tài tử trở lại chỗ ngồi, đắc ý nhìn Hoắc Nguyên Chân.

Y vừa nói như vậy, lập tức khiến cho rất nhiều người bất mãn. Chẳng lẽ đối liễn còn phải ra thêm hạn chế nữa sao, nhất định phải đối có liên quan tới hòa thượng mới coi như quá quan sao?

Hòa thượng giỏi văn chương đã ít, vị Đại sư này năm lần bảy lượt dùng kiến thức nhà Phật đối được, đã là vô cùng khó được, bây giờ Đường tài tử còn ra thêm điều kiện hạn chế, hành động như vậy quả thật khiến cho người ta khinh bỉ.

Mộ Dung Thu Vũ không nhịn được lên tiếng:

- Đại sư, chớ để ý tới y, chỉ cần ngươi đối được, vậy coi như người thắng, ai nói gì cũng mặc, không nhất định phải dùng tới câu đối nhà Phật.

- Mộ Dung cô nương bất tất phải nhọc lòng, nếu Đường thí chủ đã đưa ra đề nghị này, bần tăng có thể nào không thỏa mãn y.

Hoắc Nguyên Chân nói xong, cầm bút như bay, nhanh chóng viết ra hạ liễn, sau đó giao cho Mộ Dung Thu Vũ.

Mộ Dung Thu Vũ nhìn một chút, cũng không nhìn ra manh mối gì, nhưng số chữ đã chuẩn, bèn mang ra treo lên trên.

Mọi người rối rít kiễng chân nghển cổ quan sát.

Có người đọc to lên:

- Cổ sát không sơn trung vi tăng bất vong tình hoài cựu nhật. (Cổ tháp thâm sơn làm tăng không quên tình cảm ngày xưa.)

Người này đọc đứt quãng, căn bản không hiểu Hoắc Nguyên Chân viết như vậy là có ý gì, nhưng vẫn nói:

- Hòa thượng này đối như vậy hẳn là đã chuẩn.

- Vì sao lại chuẩn?

Mọi người cùng kêu lên hỏi.

- Số chữ đúng rồi còn gì.

Người kia nhìn lại với ánh mắt coi thường.

Đường tài tử thấy liễn của Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt lập tức thay đổi mấy lần, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói:

- Dường như Đại sư đối cũng hay, nhưng rốt cục là Đại sư có hiểu được ý nghĩa thượng liễn của Đường mỗ hay không?

Hoắc Nguyên Chân chỉ cười cười:

- Bản thân Đường thí chủ không biết hay sao?

- Đương nhiên ta biết, nhưng nếu ngươi không biết, Đường mỗ nói ra, chẳng phải là tiết lộ thiên cơ sao?

- Nếu Đường thí chủ có lòng thử thách, như vậy bần tăng cũng phải miễn cưỡng giải đáp một phen.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân, cầm bút lông trên bàn lên, cầm trong tay giống như thước dạy học của lão sư, nhìn về mọi người phía dưới nói:

- Xin các vị thí chủ hãy xem, vế liễn này của Đường thí chủ thật ra là một bài thơ lặp từ, ba bốn nối nhau. Tuy rằng nhìn chỉ có mười ba chữ, nhưng lại có thể diễn giải ra thành một bài thất ngôn tứ tuyệt, để bần tăng đọc cho mọi người nghe.

Hoắc Nguyên Chân hắng giọng một cái mới nói:

- Câu thứ nhất, xin các vị thí chủ xem bảy chữ đầu trước, thưởng nguyệt Trung Thu vọng nguyệt cung, sau đó lấy bốn chữ cuối của câu này ghép với ba chữ kế tiếp của sáu chữ còn lại, các vị thí chủ đã hiểu ý chưa?

- Đã hiểu!

Mọi người trả lời chính tề răm rắp, giống như một đám học trò nhỏ đang đi học.

- Hiểu là tốt rồi, bây giờ ta ngâm hoàn chỉnh một lượt cho mọi người.

- Thưởng nguyệt Trung Thu vọng nguyệt cung, Thu vọng nguyệt cung ức tiên dung, cung ức tiên dung nhan như ngọc, dung nhan như ngọc thưởng nguyệt trung.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân giải thích, mọi người nhất tề vỗ tay, hòa thượng này nói thật hay quá, cũng giúp cho mọi người thông suốt sáng sủa. Thì ra thượng liễn này là một bài thơ, đầu đuôi nối với nhau, chẳng trách nào ở giữa không có chấm phẩy. Nếu không phải hòa thượng này nói ra, mọi người tuyệt đối không hiểu được ẩn ý trong đó.

Đáng tiếc thơ Đường tài tử bị Hoắc Nguyên Chân giảng giải ra, mọi người hoàn toàn quên mất người làm ra bài thơ này chính là kẻ đứng đầu Giang Nam Tứ Tiểu Tài Tử.

Hoắc Nguyên Chân cười cười:

- Đường thí chủ nhắc nhở bần tăng, nói ta là một hòa thượng, đương nhiên là vế đối của bần tăng phải có liên quan tới hòa thượng, mời mọi người xem hạ liễn.

- Cổ sát không sơn trung vi tăng bất vong tình hoài cựu nhật, cũng là mười ba chữ, không biết vị thí chủ nào phía dưới có thể phân giải giúp bần tăng một phen được chăng?

Phía dưới lập tức có một bé gái giơ tay lên, Hoắc Nguyên Chân thấy tiểu cô nương này chỉ mới mười một mười hai tuổi, thông minh lanh lợi, bèn cười nói:

- Tiểu thí chủ, ngươi thử một chút đi.

Bé gái chạy tới trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, đầu tiên thi lễ với hắn, dáng vẻ rất lễ phép, sau đó cầm lấy bút lông trong tay Hoắc Nguyên Chân, huơ huơ trên đôi liễn, giọng điệu vẫn còn non nớt:

- Hạ liễn này phải đọc là: Cổ sát không sơn trung vi tăng, Sơn trung vi tăng bất vong tình, Tăng bất vong tình hoài cựu nhật, Tình hoài cựu nhật cổ sát không.

Sau khi nói xong, bé gái đưa bút lông lại cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó mặt đỏ hồng chạy xuống.

Phía dưới rất nhiều người không nhịn được lại nhao nhao khen ngợi Hoắc Nguyên Chân.

- Hay, Đại sư đối thật là hay quá.

- Quá tuyệt vời, hay cho một hòa thượng, hay cho một hòa thượng bất vọng tình, chúng ta đều thích ngươi!

- Đại sư, người thật là anh tuấn!

Cũng không biết là vị nữ tử nào bên trong đám người phát ra một tiếng thét chói tai, làm cho tất cả mọi người nhất thời cười ầm.

Hoắc Nguyên Chân cũng mỉm cười quay đầu, sau đó nhìn về phía Đường tài tử:

- Đường thí chủ, không biết bần tăng đối như vậy có hợp ý ngươi chăng?

Sắc mặt Đường tài tử tái nhợt, hồi lâu không nói.

Vốn là tính toán gây khó khăn cho hòa thượng này một phen, không nghĩ tới hòa thượng này còn có thể đối được như vậy, còn làm ra mấy chữ “tăng bất vọng tình”, lấy được hảo cảm của mọi người.

Mà những gì mình làm trước đây không thể nghi ngờ chẳng khác nào trò hề.

Cho dù là da mặt y dày nhất trong Tứ Tiểu Tài Tử, giờ phút này cũng không thể nào ở lại chỗ này nữa, bèn nhìn Hoắc Nguyên Chân ôm quyền:

- Đại sư tài cao, Đường mỗ cam bái hạ phong, hôm nay không còn mặt mũi nào lại chỗ này nữa, xin cáo từ!

Sau khi nói xong, Đường tài tử lập tức đứng dậy rời đi, không dừng lại chút nào.

Y vừa đi, bọn Chúc tài tử, Văn tài tử, Từ tài tử cũng rối rít theo sau rời đi.

- Vị Chúc thí chủ này, ngươi không mang bức họa gà con mổ thóc của mình về làm kỷ niệm sao?

Thấy dáng vóc phục phịch của Chúc tài tử, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được lại trêu chọc một câu.

- Hừ, cái gì mà gà con mổ thóc, bản tài tử chưa từng vẽ qua gà con mổ thóc bao giờ.

Nói xong, Chúc tài tử quay trở lại cầm bút lông lên, vẽ một vòng sáng trên đầu con gà con, sau đó mới nói:

- Thấy chưa, đây không phải là con gà con, đây là phượng hoàng, thần điểu phượng hoàng!

Sau khi nói xong, Chúc tài tử giận dữ quăng bút rời đi.

Phía dưới có người liền mất hứng:

- Tên mập chết bầm này, thêm vòng sáng trên đầu con gà con mà là phượng hoàng sao, vậy ta nói nếu như phía sau đầu Đại sư này có cái vòng, ta sẽ gọi hắn là Phật tổ.

Hoắc Nguyên Chân vốn đang kinh ngạc, tình tiết này thật là quen thuộc, quả nhiên bức vẽ gà con mổ thóc biến thành thần điểu phượng hoàng, nhưng nghe thấy người phía dưới nói chuyện cũng suýt chút nữa phải bật cười.

“Không phải là ta không có vòng, ta có vòng, nhưng không thể khinh suất cho các ngươi thấy được, vạn nhất để cho các ngươi thấy được, các ngươi còn nói ta trên đầu không có bao.”

Tứ Tiểu Tài Tử đã bại lui, Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía Hô Duyên Ngạo Bác:

- Hô Duyên thí chủ, không biết mới vừa rồi chúng ta ký tên lăn tay đặt cuộc, bây giờ có tính hay không đây?

Hô Duyên Ngạo Bác cũng ngàn vạn lần không ngờ sẽ xuất hiện kết quả như vậy, nhưng dưới mắt mọi người không dám cãi, nhăn nhó hồi lâu mới nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Năm mươi vạn lượng có được không?

Hoắc Nguyên Chân ngày thường vô cùng rộng rãi, lần này không có chút do dự:

- Thiếu một đồng cũng không được.

Số tiền này là đổi lấy tương lai Mộ Dung Thu Vũ, một chút cũng không thể thiếu.

Hô Duyên Ngạo Bác lần này coi như là bắt gà không được còn lỗ nắm thóc, vô cùng đau xót thò tay vào ngực áo, không ngờ thật sự móc ra một trăm vạn lượng ngân phiếu.

Vốn là y tính toán sau khi chiến thắng, ném số tiền này cho Mộ Dung gia coi như là sính lễ, sơ kỳ ném xong sẽ lập tức mang Mộ Dung Thu Vũ đi. Nhưng không ngờ rằng chưa kịp mang ra làm sính lễ, đã phải dùng làm tiền thua cuộc.

Hết sức đau lòng giao một trăm vạn lượng ngân phiếu cho Hoắc Nguyên Chân, Hô Duyên Ngạo Bác hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân mấy lần.

- Hòa thượng, tốt nhất người hãy cẩn thận một chút, sau lưng ta còn có người...

Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Chỉ sợ hiện tại bản thân người sau lưng Hô Duyên thí chủ, cũng khó mà bảo toàn.

Nghe thấy đối thoại ở Linh Ẩn tự, Hoắc Nguyên Chân biết Vô Tướng hòa thượng cũng là một trong những kẻ chủ sử sau màn chuyện này. Bất quá Vô Tướng hòa thượng bị lão hòa thượng đó đuổi giết, bây giờ sống hay chết cũng không biết, cũng không còn tinh lực để ý tới chuyện này.

Thấy Hồ Duyên Ngạo Bác chật vật rời đi trong lúc mọi người ồn ào, Hoắc Nguyên Chân lại cười.

Cầm một trăm vạn lượng Hô Duyên Ngạo Bác lưu lại, hắn đi tới trước mặt của Dung Thu Vũ.

Lúc này, Mộ Dung Thu Vũ đã khóc không thành tiếng.

- Mộ Dung cô nương, chúc mừng nàng, nàng đã tự do.

Mộ Dung Thu Vũ đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, hòa thượng trước mắt nàng tựa hồ có vẻ mông lung mờ mịt, vì sao lại không thấy rõ?

Hạnh phúc tới lặng lẽ như vậy, Thu Vũ của chúng ta còn chưa chuẩn bị xong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio