Phương Trượng

chương 246: ảo tưởng thiên trúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Từng đạo khói trắng hoặc là đánh trúng người Chư Viễn, hoặc là bắn trúng mặt đất. Chư Viễn cũng hết sức kiên cường, dù bị trúng mấy chỉ vẫn miễn cưỡng chạy thật nhanh, thỉnh thoảng nhún nhảy né tránh, tránh chiến đấu cơ của con lừa trọc trên không.

Đối với kẻ chạy còn nhanh hơn thỏ này, Hoắc Nguyên Chân cũng tức tối vô cùng, cứ tiếp tục dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ công kích, không đánh ngã đối phương quyết không bỏ qua.

Bất quá trong lòng hắn cũng âm thầm bội phục Chư Viễn, tình cảnh không thể phản kháng, không thể thoát khỏi, chạy trốn có ý nghĩa gì? Sớm muộn gì cũng không tránh khỏi bị mình đánh ngã.

Sau khi bắn trúng đối phương mấy chỉ, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nghe thấy tiếng nước chảy rào rào phía trước.

Ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đã đến Lưu Hoa hà.

Lưu Hoa hà là một con sông ở phía Nam núi Thiếu Thất, cách Thiếu Lâm tự chừng bốn năm mươi dặm. Mặt sông rộng có hai ba mươi trượng, hai bờ sông có không ít vườn cây ăn trái, mỗi khi đến mùa hoa rụng, mặt nước phủ đầy cánh hoa, cái tên Lưu Hoa hà vì vậy mà có.

Không ngờ rằng đã chạy xa như vậy.

Mà lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng ý thức được hỏng bét rồi, chẳng trách nào tên khốn này không ngừng chạy như điên, thì ra là nhắm vào con sông này.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, mắt thấy sắp sửa đi tới bờ sông, khoảng cách mép nước còn có mấy trượng, Chư Viễn liền tung người nhảy một cái, rơi xuống nước.

Hoắc Nguyên Chân há có thể để cho y dễ dàng như nguyện, lập tức điều khiển Kim Nhãn Ưng nhanh chóng hạ xuống. Trảo to lớn như móc câu sắt thép của nó thình lình chộp vào hậu tâm Chư Viễn.

Chư Viễn cảm giác được Kim Nhãn Ưng lại tới, thân thể giữa không trung liều mạng giãy dụa, giãy ra khỏi trảo của Kim Nhãn Ưng, không bị thương da thịt, nhưng y phục bị Kim Nhãn Ưng bắt lại.

Hoắc Nguyên Chân cho là đắc thủ, vội vàng thúc giục Kim Nhãn Ưng bay lên không, muốn cứ như vậy bắt Chư Viễn đem đi.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, thân thể người này lắc lư hai cái, khớp xương uốn éo hết sức kỳ quái, nhanh chóng thoát khỏi áo ngoài của mình, toàn thân chỉ còn mặc một chiếc quần ngắn. Rõ ràng là kim thiền thoát xác, từ giữa không trung rơi xuống, ùm một tiếng chìm xuống lòng sông, sau đó không thấy bóng dáng. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.

Ngàn vạn lần không nghĩ đến người này sẽ dùng thủ đoạn quái dị này thoát hiểm, Kim Nhãn Ưng không thể xuống nước đuổi bắt đối phương.

Hoắc Nguyên Chân vội vàng điều khiển Kim Nhãn Ưng bay vòng vòng trên mặt sông tìm kiếm. Lúc mới bắt đầu, hắn còn mơ hồ nhìn thấy thân thể người nọ đang lặn dưới sông, nhưng rất nhanh đã biến mất, hẳn là đã tiến vào khu vực nước sâu.

Chớp mắt đã không còn nhìn thấy, khí tức cũng đã biến mất, Hoắc Nguyên Chân lạnh toát trong lòng, chỉ có thể để cho Kim Nhãn Ưng bay lên không quan sát, mình nhảy xuống, chậm rãi tìm kiếm men theo bờ sông.

Hôm nay đã là tháng Năm, băng tuyết tan rã cộng thêm mưa Xuân, Lưu Hoa hà này đang cơn nước lớn, nước chảy rất gấp. Hoắc Nguyên Chân tìm trên bờ sông một hồi, ý thức được rằng chỉ dựa vào mình là không thể tìm được Chư Viễn.

Có lẽ Kim Nhãn Ưng trên trời có thể phát hiện, nhưng cũng chỉ là có lẽ.

Chư Viễn đã dám xuống nước, chứng tỏ thủy tính của y rất tốt, có lẽ thật sự có bản lãnh tránh thoát Kim Nhãn Ưng truy xét cũng không chừng.

Mắt thấy không thể tìm được, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có thể khóc mà không làm gì được, ôm một tia may mắn trong lòng chậm rãi đi dọc bên bờ sông.

Đi một hồi không có phát hiện Chư Viễn, ngược lại thấy được nơi xa có một ít người đi tới.

Trên Lưu Hoa hà này có một bến đò, chỉ bất quá đò ngang cũng không phải thường có, thường phải chờ đợi, Hoắc Nguyên Chân thấy có những người khác tới đây cũng không tìm nữa, ngồi ở bến đò này nghỉ ngơi một chút.

Đám người kia đi tới, sau khi Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy có hơi ngạc nhiên, bởi vì trong đó có một người rõ ràng không phải là nhân sĩ Trung Thổ, hình như là từ Thiên Trúc tới.

Thiên Trúc chính là nơi bắt nguồn của Phật giáo, vốn tưởng rằng người này thấy mình sẽ có biểu hiện đặc biệt gì, nhưng hai người kia cũng chỉ nhìn mình vài lần, thở dài một tiếng, dùng tiếng Trung Thổ không được chuẩn nói chuyện với những người khác.

- Phùng tiên sinh, Thiên Trúc chúng ta không đánh giặc, vì sao Thịnh Đường các ngươi vẫn còn đang đánh nhau khắp nơi? Nhìn xem đoạn đường chúng ta tới đây từ Tây Bắc đến Hà Nam, khắp nơi đều đang đánh, ta thật là may mắn, đến bây giờ vẫn còn sống.

Vị Phùng tiên sinh kia là một thương nhân mặt mũi phong sương, tựa hồ có chút kiến thức, nói với người Thiên Trúc kia:

- Cáp Tang, Bà La Môn Thiên Trúc các ngươi phục hưng, thiêu đốt kinh sách, hủy hư chùa miếu, xây dựng lại nhiều thần giáo thắng cảnh Bà La Môn như trước, sợ là cũng không yên ổn.

- Không, đó là chuyện đã qua!

Dường như Cáp Tang có hơi kích động đứng lên, chắp tay chữ thập nhìn trời:

- Phật giáo nhất định sẽ còn hưng thịnh, Bà La Môn thần quyền thống trị tàn bạo chỉ có thể là đàm hoa vừa hiện, ở Thiên Trúc vẫn có rất nhiều người tín ngưỡng Phật tổ.

Phùng tiên sinh cười nói:

- Ta thấy chưa chắc, theo ta được biết, Thiên Trúc hiện tại không có một tự viện chân chính nào, hơn nữa cũng không thể lấy ra một bản kinh Phật nào. Trong hai mươi năm qua, Bà La Môn cơ hồ đã quét sạch đệ tử Phật giáo.

Cáp Tang nhìn Phùng tiên sinh một cái:

- Không! Phùng tiên sinh người đã rất lâu không tới Thiên Trúc phải không? Trước khi ta tới Thịnh Đường, chính quyền Thiên Trúc đã bị lật đổ, nền thống trị của Bà La Môn đã kết thúc. Vua mới của Thiên Trúc chính là một giáo đồ Phật giáo, nhất định sẽ trùng chấn uy danh Phật giáo.

- Sợ rằng không có dễ dàng như vậy, Bà La Môn thống trị những năm qua cũng không phải không làm được chuyện gì. Ngươi hãy nghĩ xem dân chúng quốc gia các ngươi tín ngưỡng Phật giáo, nhưng hôm nay ngay cả Phật giáo cũng không có, tín ngưỡng đã đứt đoạn, người lấy cái gì khôi phục lại tín ngưỡng của dân chúng?

- Chùa miếu có thể xây dựng lại, kinh Phật có thể sao chép lần nữa.

Nói tới chỗ này, giọng của Cáp Tang tựa hồ không mấy kiên quyết.

- Ha ha, nếu như sao chép kinh Phật lần nữa, đợi đến lúc thông dụng trở lại sợ đã là trăm năm sau, Cáp Tang người chưa chắc có thể nhìn thấy ngày đó.

- Thịnh Đường các ngươi có câu đồng lòng có thể dời cả Thái Sơn, bất kể thời gian bao lâu, nhất định sẽ có ngày kinh Phật được chỉnh đốn đầy đủ trở lại.

Nói xong Cáp Tang nhìn Hoắc Nguyên Chân một chút, nói với Phùng tiên sinh:

- Xem đi, vị Đại sư này chính là một người xuất gia, chứng minh ảnh hưởng ngã Phật vẫn còn rất sâu xa. Ở Thịnh Đường thời gian qua, ta đã đi qua rất nhiều tự viện, thấy được vô số tăng lữ, càng thêm biểu hiện Phật giáo thông dụng thế nào.

Phùng tiên sinh cười nói:

- Cáp Tang, người đi tự viện ta cũng biết, hơn nữa ta còn biết mục đích của ngươi, chỉ bất quá dường như người chưa thu hoạch được gì nhiều.

Sau khi nói xong, Phùng tiên sinh nhìn về phía bao của Cáp Tang, dường như bên trong có vài cuốn sách.

Cáp Tang có vẻ lúng túng nói:

- Đúng vậy, ta chỉ lấy được mấy quyển kinh Phật, nhưng Thiên Trúc chúng ta bây giờ quá thiếu hụt thứ này.

Bchngcsch. Cm |

- Dù sao thời gian đã trôi qua quá lâu, thỉnh thoảng có một quyển kinh Phật xuất hiện cũng là kinh rách thiếu trải qua lưu lạc dân gian, căn bản không có tác dụng gì nhiều.

- Xây dựng chính lý lại kinh Phật, đó là phải nỗ lực trải qua mấy đời người mới có thể làm được. Cáp Tang, nói thật ta không cho là trong mấy đời người, Phật giáo các ngươi còn có thể trở lại huy hoàng giống như trước kia.

Mặc dù Cáp Tang còn muốn giải thích, nhưng không thể không bất đắc dĩ gật đầu:

- Có lẽ ngươi nói đúng, chỉnh lý lại độ khó quá lớn, nghe nói quân chủ chúng ta cũng có hơi nổi giận, đây là một tin tức xấu.

Thấy Cáp Tang tỏ ra buồn áo não, Phùng tiên sinh mở miệng an ủi:

- Cáp Tang, ngươi không tìm được kinh Phật ở Thịnh Đường chúng ta là bình thường, ở chỗ chúng ta Phật giáo vốn cũng không hưng thịnh, cũng chỉ là thời gian gần đây Hà Nam Thiếu Lâm tự chấn hưng, lôi kéo được không ít tín đồ, mới làm cho Phật giáo có vẻ hưng vượng một chút, những địa phương còn lại đều là kinh thư thiếu thốn.

- Nếu quả thật người muốn tìm kiếm kinh Phật, ta khuyên người đi tới Thiếu Lâm tự thử vận khí một chút, nếu như ở Thiếu Lâm tự ngươi cũng không tìm được, như vậy ta khuyên người trở về Thiên Trúc đi thôi.

- Thiếu Lâm tự ư?

- Đúng vậy, Thiếu Lâm tự ở trên núi Thiếu Thất cách nơi này không tới trăm dặm, nghe nói phương trượng nơi đó có bản lãnh thần kỳ, có thể câu thông cùng Phật tổ. Toàn bộ Thiếu Lâm tự đều là từ trên trời giáng xuống, không có một kiến trúc nào là nhân công xây dựng.

- Phải không? Quả thật ta cũng không dám tin tưởng trên thế giới này lại có chỗ thần kỳ như thế. Phải biết cho dù ở Thiên Trúc, cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện như vậy, kiến trúc là từ trên trời giáng xuống, Phùng tiên sinh, ngươi xác định không có gạt ta chứ?

- Mặc dù ta chưa từng tin Phật, nhưng tin tức này hôm nay ở Hà Nam cơ hồ là mọi người đều biết. Mặc dù ta cũng cảm thấy rất ly kỳ, nhưng vô số người hết lời thề thốt bảo đảm đã thấy tận mắt, cho nên có thể tin được vài phần.

- Quả thật không dám tin tưởng, không dám tin tưởng! Chẳng lẽ Phật tổ thật sự không hề chiếu cố Thiên Trúc nữa, mà là chiếu cố Thịnh Đường rồi sao? Có địa phương như vậy, nhất định ta phải đi xem một chút.

Sau khi nói xong, rốt cục Cáp Tang nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:

- Vị tiểu sư phụ này, ngươi có biết Thiếu Lâm tự hay không?

- A Di Đà Phật, đương nhiên bần tăng biết, bởi vì bần tăng chính là đệ tử Thiếu Lâm.

- Ngươi là đệ tử Thiếu Lâm?

Cáp Tang ngẩn người một chút, sau đó lập tức có hứng thú, ngồi xuống bên người Hoắc Nguyên Chân:

- Tiểu sư phụ, vậy ngươi có thể nói cho cho ta biết, những lời Phùng tiên sinh mới vừa nói đều là thật ư?

- Vị thí chủ này nói không sai, kiến trúc Thiếu Lâm đúng là không phải do nhân công xây dựng.

- Ủa, quả nhiên là bảo địa Phật tổ chiếu cố, tiểu sư phụ, kinh thư Thiếu Lâm các người nhiều không, phương trượng các ngươi hắn là một vị cao tăng... Nếu như ta đi Thiếu Lâm có thể được kinh thư hay không?

- Thí chủ, phương trượng chúng ta tuổi cũng không lớn, kinh thư chúng ta vốn là còn một ít, nhưng ta khuyên thí chủ không nên đi, đi cũng không thể có được.

- Tại sao vậy?

- Bởi vì kinh thư Thiếu Lâm mất trộm rồi, hiện tại đang toàn lực tìm kiếm, hy vọng tìm được chỉ sợ cũng là không lớn, cho nên dù thí chủ đi khẳng định cũng không thu hoạch được gì.

- Kinh thư bị trộm ư? Tin tức này thật là làm cho người ta thất vọng.

Cáp Tang lập tức tỏ vẻ buồn rầu, hứng thú đi Thiếu Lâm lập tức hoàn toàn tan biến.

Sau mọi người lại nói chuyện thêm mấy câu, Hoắc Nguyên Chân nghe thêm được nhiều tin tức liên quan tới Thiên Trúc.

Đại khái là như vầy, ước chừng hai mươi năm trước, tổ chức thần quyền Bà La Môn Thiên Trúc cầm giữ chính quyền, hơn nữa muốn hoàn toàn hủy diệt Phật giáo, thành lập tín ngưỡng thống trị của bọn họ lần nữa.

Nhưng nền thống trị này không thể duy trì lâu dài, dưới áp lực đồng thời của nội bộ tranh đấu cùng ngoại lực rốt cục đã sụp đổ.

Giai cấp cầm quyền hiện tại muốn chấn hưng Phật giáo, nhưng Bà La Môn cầm quyền trong hai mươi năm qua, chuyện duy nhất làm được chính là cơ hồ nhổ tận gốc Phật giáo, hôm nay người thật lòng tin phụng Phật giáo đã không nhiều lắm.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là vấn đề kinh Phật. Lúc Bà La Môn cầm quyền, kinh Phật là Thiên Trúc cấm thư, phát hiện sẽ thiêu hủy, trải qua hai mươi năm thanh lý hủy diệt, bây giờ Thiên Trúc tìm ra mấy quyển kinh Phật ra hình ra dáng cũng khó.

Cho nên muốn khôi phục Phật giáo hưng thịnh như trước, đã là không dễ.

Trò chuyện một hồi, đò ngang tới, Cáp Tang theo bọn Phùng tiên sinh rời đi, cũng không có đi tới Thiếu Lâm tự.

Chư Viễn mà Hoắc Nguyên Chân một mực chờ đợi cũng không thấy xuất hiện, không thể làm gì khác hơn là theo đường cũ trở về, xem thử chiến đấu giữa bọn Tuệ Nhất và Hoàng Kỳ thế nào. Nếu như có thể bắt được Hoàng Kỳ, có lẽ có thể biết Chư Viễn chạy đi đâu.

Kim Nhãn Ưng chở theo Hoắc Nguyên Chân phi hành ở trên không, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn đang suy tư lời của Cáp Tang.

Thiên Trúc quả thật như thế sao?

Quả thật có khả năng.

Đầu tiên nơi này cũng không phải là thế giới bất kỳ nào mình biết trước kia, mà là một thế giới song song khác.

Mặc dù nơi này có rất nhiều địa phương tương tự thế giới mình biết, nhưng cũng có rất nhiều địa phương bất đồng, cũng tỷ như quốc độ Thịnh Đường này, trước kia mình cũng chưa có nghe nói qua.

Hơn nữa lực ảnh hưởng của Phật giáo cũng không lớn như thế giới trước đây của mình.

Cho nên những người Bà La Môn thần quyền Thiên Trúc có thể phục hưng thành công, cũng không có cái gì kỳ quái.

Một nền thần quyền thống trị xuất hiện, dĩ nhiên là sẽ làm cho một nền thần quyền tín ngưỡng thống trị khác sụp đổ.

Hôm nay Bà La Môn đàm hoa vừa hiện, lần nữa hỏng mất, nhưng Phật giáo muốn phục hưng cũng rất khó, từ chuyện Cáp Tang phải tới Thịnh Đường tìm kiếm kinh Phật cũng có thể thấy được.

Hiện tại mình có Tàng Kinh các, kinh thư sinh ra cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa toàn là trận phẩm, in ấn tinh xảo, kèm theo hình ảnh minh họa rõ ràng, không hề có một lỗi nào.

Từ khi nghe thấy tin tức này, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân liền nảy sinh một ý tưởng mông lung, nhưng còn chưa nắm bắt được.

Không phải là mình có thể làm được chút gì sao?

Đúng rồi!

Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nghĩ đến, mình quay thưởng được áo cà sa.

Chiếc áo cà sa vô cùng đẹp đẽ kia, còn có rất nhiều pháp khí tạp vật bên trong Hệ Thống mà mình chưa quay trúng, còn có không gian hoạt động rất lớn.

Suy nghĩ một chút tới chuyện ngày sau kinh thư cuồn cuộn không dứt, suy nghĩ một chút tới Thiên Trúc cùng Thịnh Đường cách xa nhau thiên sơn vạn thủy.

Suy nghĩ một chút tới tốc độ phi hành Kim Nhãn Ưng mình, suy nghĩ một chút tới hiện trạng Thiên Trúc, nếu như chờ chuyện bên này mình trở lại yên ổn, có cơ hội có nên đi Thiên Trúc một chuyến không?

Xem thử rốt cục cục diện Thiên Trúc thế nào...

Dần dần, một ý tưởng lớn mật mà điên cuồng sinh ra trong lòng Hoắc Nguyên Chân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio