Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Y đang làm gì vậy?
Rõ ràng là y đang uy hiếp mình hết sức trắng trợn. Nhất Không tin tưởng nếu như mình còn kiên trì rời đi, sợ rằng hôm nay sẽ không cách nào đi ra Thiếu Lâm, chưa gặp phải quan binh, mình sẽ chết trong tay người sư đệ này.
Thở dài một tiếng thật sâu, Nhất Không quay người lại, nói với người ở phía sau:
- Bần tăng bằng lòng ở lại nấu nước nấu cơm cho võ tăng Thiếu Lâm ta, có người bị thương còn có thể chữa thương. Mặc dù bần tăng không thông võ nghệ, nhưng vẫn có thể làm những chuyện này.
Thấy Nhất Không nói ở lại, Tuệ Chân, Tuệ Minh cũng lần lượt tỏ thái độ muốn lại.
Thật ra thì trong lòng hai người này có khuynh hướng lưu lại, nhưng không biết sao Nhất Không thân là đứng đầu văn tăng lại không nói lời nào, dĩ nhiên là hai người muốn chờ xem thử ra sao.
Cả ba người đều tỏ vẻ ở lại, đa số văn tăng đều noi theo bọn họ, lập tức không ngừng có người đứng ra tỏ ý ở lại.
Mắt thấy số văn tăng còn lại càng ngày càng ít, rốt cục những võ tăng kia cũng có người cảm thấy mất mặt, lục tục đi ra.
Số người bằng lòng ở lại càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, chỉ còn lại ước chừng bốn mươi người vẫn không đưa ra lựa chọn.
Những người này đều cho là Thiếu Lâm hy vọng không lớn, lòng tin bị dao
Động.
Nhất Tịnh thấy những người này chậm chạp bất động, trong lòng căm tức, còn muốn lên tiếng, đột nhiên bên trong Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân đi ra.
- Phương trượng sư huynh, những người này...
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái, nói với Tuệ Chân:
- Ngươi đi lấy chút bạc vụn phân phát cho những đệ tử này đi, cuối cùng cũng là đệ tử Thiếu Lâm ta, không thể chậm trễ.
Tuệ Chân gật đầu đáp ứng, lập tức trở về lấy một ít ngân lượng, phân phát cho những tăng chúng quyết tâm phải đi.
Những người này cầm ngân lượng Hoắc Nguyên Chân tặng cho, cũng có vẻ nức nở nghẹn ngào.
- A Di Đà Phật! Chư vị, ra cửa Thiếu Lâm ta, không còn là người Thiếu Lâm, mặc dù ly biệt sắp tới, nhưng cũng không nên tỏ thái độ nhi nữ thường tình, hy vọng chư vị tự lo cho mình.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn tất cả mọi người nói:
- Thời gian đã đến, tất cả đệ tử Thiếu Lâm bằng lòng lưu lại đều phải trở về vị trí, kế tiếp bần tăng phân phối cho mọi người một nhiệm vụ
Người rời đi bắt đầu đi ra ngoài, những người còn lại bắt đầu nghiên cứu kế hoạch tác chiến.
Mà ở chân núi, đội thân vệ một ngàn người của Quan Thiên Chiếu đã sắp đến sơn môn Thiếu Lâm tự.
Đội thân vệ Quan Thiên Chiếu là quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất cả Hà Nam, mặc dù chỉ có một ngàn người, nhưng ở trên chiến trường đủ để thắng được ba ngàn thiết giáp.
Những người này cũng không nhất định có võ công quá cao, nhưng ai nấy hung hãn không sợ chết, hơn nữa trung thành dũng mãnh, quân kỷ nghiêm minh, lúc nào nên làm cái gì tuyệt đối sẽ không có chút sai lệch, chính là bách chiến hùng binh.
Bọn họ đi tới trước sơn môn Thiếu Lâm tự, đội ngũ dừng lại, bởi vì giờ khắc này Thượng Quan Hùng mang theo Nhất Trần đang chờ ở đó.
Mấy tên hắc giáp kỵ sĩ dẫn đầu đội thân vệ xuống ngựa, một ngàn người này chia làm năm tiểu đội, năm người này chính là tiểu đội trưởng.
- Ra mắt Đại nhân!
Thì ra Thượng Quan Hùng chính là đại đội trưởng đội thân vệ Quan Thiên Chiếu hiện tại.
Thượng Quan Hùng gật đầu một cái, giao Nhất Trần cho một người trong đó:
- Đây là lão gia tử, đã bị ta điểm huyệt đạo, người tìm hai người đưa trở về, giao cho Tiết Độ Sứ Đại nhân xử lý.
Hai tên hắc giáp kỵ binh tiến lên, đặt Nhất Trần lên lưng ngựa, giục ngựa rời đi. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
- Đại nhân, chúng ta có nên lập tức xông vào Thiếu Lâm hay không?
Thượng Quan Hùng khoát tay áo một cái:
- Không thể, mặc dù ta tin tưởng quân sĩ của chúng ta, nhưng bên trong Thiếu Lâm căn bản người người tập võ, cũng không phải là dễ đối phó, chúng ta đường đột xông lên chỉ sợ sẽ phải thua thiệt.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?
- Bộ binh phía sau có theo kịp hay không?
- Đại nhân, cũng sắp tới rồi, chúng ta là quân tiên phong, sáu ngàn bộ binh phía sau còn đang tiến hành chỉnh đốn cuối cùng, buổi chiều mới có thể từ Đăng Phong lên đường, trước khi hoàng hôn sẽ chạy tới nơi này.
- Dựa theo ý của Tiết Độ Sứ Đại nhân, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là tới trước phong bế con đường rời khỏi Thiếu Lâm tự, không để cho bọn họ chạy trốn, sau đó bộ binh đến sẽ tung một mẻ lưới bắt hết.
- Cứ dựa theo ý của Tiết Độ Sứ Đại nhân mà làm.
Thượng Quan Hùng dặn dò xong, đột nhiên trên núi truyền tới một loạt tiếng bước chân, ước chừng bốn năm mươi hòa thượng lưng đeo bao, vội vàng chạy xuống chân núi.
Thấy những hòa thượng này xuống núi, Thượng Quan Hùng vung tay lên, hai trăm quân sĩ tiểu đội thứ nhất lập tức xông tới, rút đao giương cung vây khốn những hòa thượng này lại.
Trong đám bốn năm mươi người này, văn võ tăng nhân mỗi thứ chiếm một nửa. Trong những võ tăng kia có không ít hảo thủ Hậu Thiên trung kỳ, vừa thấy bị bao vây lập tức muốn vận dụng võ nghệ của mình chạy trốn.
Có bốn năm người như vậy lao ra đội ngũ muốn chui vào núi rừng.
Nhưng bọn họ chưa kịp vào rừng, binh sĩ đội thân vệ ở gần bọn họ lập tức bắn ra một trận mưa tên, bắn cho bốn năm người này thành con nhím ngã lăn ra tại chỗ.
Cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ ở trước mặt quân đội xây dựng nghiêm chỉnh này, quả thật là không chịu nổi một đòn.
Vốn là tiểu đội trưởng kia còn định hạ lệnh giết sạch những hòa thượng này, Thượng Quan Hùng lại ngăn cản y.
- Bắt những hòa thượng này lại, trói chặt, có lẽ đến lúc nào đó, bọn họ sẽ có một ít tác dụng.
Thượng Quan Hùng tỉnh táo hạ lệnh, thật ra trong lòng y có hơi sợ hãi phương trượng kia.
Hòa thượng này tuổi không lớn lắm, lại làm cho Thượng Quan Hùng thân kinh bách chiến, vào sinh ra tử không thể nhìn ra sâu cạn. Đối với người mà mình không nhìn thấu, Thượng Quan Hùng không thể yên tâm, mặc dù trong Thiếu Lâm tự y đã nói sẽ đích thân an táng cho Hoắc Nguyên Chân, nhưng thật ra trong lòng y lại cảm thấy cuộc chiến này sẽ không dễ dàng như vậy.
Bắt lại những đệ tử Thiếu Lâm muốn chạy trốn này, có lẽ đến thời khắc mấu chốt có thể tạo được hiệu quả bất ngờ cũng không chừng.
Thượng Quan Hùng hạ lệnh, các binh lính xung quanh như lang như hổ lập tức xông lên, đạp ngã những đệ tử Thiếu Lâm này lại, sau đó trói chặt lại như đòn bánh tét.
Giờ khắc này, các đệ tử Thiếu Lâm hoàn toàn không có nắm giữ số mạng trong tay mình cảm thấy tuyệt vọng, hối hận. Nếu như ở lại Thiếu Lâm tự, tuy rằng chưa chắc có thể sống, nhưng tối thiểu cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng thiên hạ cũng không có thuốc hối hận, may là những quân binh kia cũng không làm hại bọn họ, chỉ trói chặt từng người vào gốc đại thụ to ở cạnh sơn môn.
Mà những binh sĩ đội thân vệ này an doanh lập trại ngay trước sơn môn, nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi đại quân phía sau tới.
Bọn họ đã trinh sát qua địa hình xung quanh, ở gần sơn môn này có tổng cộng hai con đường xuống núi, nhưng hai con đường này cũng cần phải đi qua cửa Thiếu Lâm tự.
Một đường là bậc thang bằng đá xanh dành cho khách dâng hương. Đường còn lại là một con đường núi xoay tròn trôn ốc, dành cho những hòa thượng Thiếu Lâm kia cỡi ngựa lên xuống núi ngày thường.
Hai con đường cách xa nhau không xa, giờ phút này một ngàn người chia ra ngăn chặn cửa ra của hai con đường.
Thật ra thì Thượng Quan Hùng cảm thấy thậm chí không cần ngăn chặn, người nên ra cũng đã ra rồi, những hòa thượng còn lại hẳn là muốn co cụm trong chùa ngoan cố kháng cự đến cùng.
Lấy trứng chọi đá!
Thượng Quan Hùng nhìn Thiếu Lâm tự trên đỉnh núi, trong lòng thở dài một tiếng, đại quân mình vừa đến, Phật tự huy hoàng nhất thời Thiếu Lâm tự này hắn sẽ biến mất khỏi thế gian này.
Lúc từng cánh cung, từng mũi tên được mang từ trong kho ra, đám tăng lữ Thiếu Lâm mới ý thức được phương trượng của mình nhìn xa trông rộng tới mức nào.
Võ tăng Thiếu Lâm không chỉ luyện tập võ công, đồng thời còn luyện tập thuật cưỡi ngựa bắn cung. Vốn là tăng chúng Thiếu Lâm còn có chút xem thường, tại sao phải học tập những thứ này, lại không đi đầu quân.
Nhưng đến hôm nay, những thứ này đã phát sinh tác dụng.
Phàm là võ tăng ở lại được phát cho mỗi người hai cánh cung và rất nhiều tên.
Ở gần tường rào chùa, mọi người xây dựng một bức tường thấp đơn giản, ai ai cũng có thể đứng trên bức tường thấp này bắn tên qua tường rào, đây chính là phòng tuyến thứ nhất của Thiếu Lâm tự.
Địa hình núi Ngự Trại rất tốt, cửa Thiếu Lâm tự cũng được xây dựng chắn ngang đường lên núi. Muốn tiến công Thiếu Lâm tự nhất định phải tấn công vào cửa chùa, những địa phương khác không phải là loạn thạch cũng đầy chông gai, cây cối che trời, căn bản không cách nào để cho đại quân khai triển hành động.
Nhất Tịnh đứng ở phía sau đám người, nhìn về phía tăng lữ khẩn trương bận rộn nói:
- Động tác mọi người phải nhanh một chút, hiện tại địch nhân đang ở dưới chân núi, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên, nhưng chúng ta không cần sợ bọn chúng. Lạc Dương binh bại, Quan Thiên Chiếu đã không kiên trì được mấy ngày, chỉ cần chúng ta thủ vững một thời gian, quân đội Quan Thiên Chiếu sẽ không chiến mà lui!
Tuệ Vô đi theo sau lưng Nhất Tịnh cũng lên tiếng nói:
- Nhất Tịnh sự thúc nói không sai, hơn nữa đám binh sĩ kia có gì đáng sợ? Bất quá chỉ là người đông thế mạnh mà thôi, chúng ta tập võ thời gian dài như vậy vì cái gì? Chính là vì hôm nay! Chúng ta có nội công, giương cung bắn tên không mất sức bao nhiêu, thậm chí chúng ta bắn ra một mũi tên là có thể giết chết hai người bọn chúng. Bất quá bảy ngàn quân đội mà thôi, ở đây chúng ta có hai vạn mũi tên, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Mặc dù lời Tuệ Vô không có logic, nhưng những hòa thượng Thiếu Lâm nghe thấy lại cảm thấy rất có đạo lý.
Đúng vậy, bọn mình đều có nội lực trong người, bắn tên cũng rất xa, địch nhân kéo đến bắn một mũi tên giết chết từ xa là được, có gì đáng sợ.
Hoắc Nguyên Chân đứng xa xa nhìn những đệ tử Thiếu Lâm bận rộn, trong lòng cảm thấy vui mừng.
Bất kể như thế nào, mình cũng phải giữ được Thiếu Lâm tự, Quan Thiên Chiếu muốn thu thập mình, không có dễ dàng như vậy.
Hôm nay đã là Hai Mươi Bảy tháng Năm, chỉ cần qua hôm nay mình còn có cơ hội quay thưởng, vạn nhất Hệ Thống cho mình một bất ngờ, như vậy có thể mang lại cho Thiếu Lâm một kỳ tích.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân đi về phía trước mấy bước, mình nên cho mọi người Thiếu Lâm thêm một ít lòng tin.
Đi tới cửa chùa, đệ tử Thiếu Lâm rối rít chào hỏi Hoắc Nguyên Chân.
- Lấy cung tên ra đây.
Bên cạnh có đệ tử Thiếu Lâm đưa tới một cây cung, một mũi tên.
Hoắc Nguyên Chân cầm cung trong tay kéo thử, những cánh cung sắt này là lúc trước mình đặt làm, chất lượng, tính đàn hồi rất tốt, lực sát thương cực mạnh.
Quân đội phổ thông không thể trang bị loại cung này, bởi vì có thể kéo cung này, không phải là người có nội lực trong người, hoặc là trời sanh thần lực không thể làm được.
Nếu xét về lực lượng đơn thuần, trong toàn Thiếu Lâm tự cũng chỉ có một mình Tuệ Ngưu có thể chống lại Hoắc Nguyên Chân, tầng bảy Long Tượng Bát Nhã công không phải là chuyện đùa.
- Mọi người hãy nhớ, tận dụng triệt để ưu thế cung tên của chúng ta. Bất kể địch nhân lên theo đường núi hoặc đường dành cho ngựa chạy, cuối cùng nhất định cũng phải tấn công vào cửa chùa. Mà mặt trước cửa chùa trống trải, vừa khéo là trường bắn thiên nhiên của chúng ta. Phải nhớ kỹ phân phối hợp lý thể lực nội lực, không nên để thoát lực, chỉ có như vậy cung tên của chúng ta mới có thể trở thành ác mộng của địch nhân.
Sau khi nói xong, vì tăng cường lực thuyết phục, Hoắc Nguyên Chân cầm cung tên trong tay lên.
- Mọi người có thấy gốc hòe già phía trước hay không?
Hoắc Nguyên Chân chỉ ra xa, mọi người nhìn theo chỉ thấy phía trước ngoài trăm trượng có một gốc hòe già khổng lồ, nơi đó là nơi mọi người hay nghỉ ngơi hóng mát.
Nhưng khoảng cách này cũng quá xa.
Khoan nói cung tên có thể bắn tới đó không, cho dù là bắn tới e rằng cũng đã đuối tầm, không còn chút lực sát thương nào.
Cho dù vận dụng nội lực, chỉ sợ cũng không được.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười một cái:
- Bần tăng cũng không tin, thân thể khôi giáp của địch nhân còn có thể cứng rắn hơn gốc hòe già này.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên, giương cung lắp tên, xa xa nhắm ngay gốc hòe già kia.
- Sau khi lắp tên, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân phát hiện dường như mình không bắn tên được.
Đây chính là kỹ thuật, chỉ có lực lượng không cũng không được.
Nhưng đã đến bước này, Hoắc Nguyên Chân hiểu cái gì gọi là tên đã lắp vào cung, không phát không được. Mặc dù trong lòng không có nắm chắc nhưng vẫn hít sâu một hơi, kéo cung thành hình trăng tròn, cổ tay thả lỏng.
Băng!
Một tiếng bật dây cung vang lên, mũi tên giống như lưu tinh cản nguyệt, cơ hồ trong nháy mắt xẹt qua không gian trăm trượng, dễ dàng xuyên qua tàng cây hòe rậm rạp, không biết tung tích.
Bắn tới cây hòe, bất quá không trúng thân cây, bay qua tàng cây, thậm chí biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không biết bắn đi bao xa.
Đám người yên lặng như tờ.
Mặc dù không có bắn trúng, nhưng thần lực bực này cũng quá kinh người, nếu như chính xác hơn một chút, e rằng đứng ở trên Vạn Phật tháp là có thể uy hiếp địch nhân bên ngoài sơn môn.
- Phương trượng, vừa rồi ngài bắn như vậy hẳn là xa hai ba trăm trượng phải không?
Tuệ Vô không kềm chế được kích động trong lòng, lực lượng của phương trượng quả thật là phi nhân.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu:
- Độ chính xác có hơi lệch, bất quá hẳn cũng xa năm trăm trượng.
Các đệ tử Thiếu Lâm phát ra một tiếng hoan hô, phương trượng thật là lợi hại, có thể bắn xa năm trăm trượng, quả nhiên là cường hãn không thể tả.
Nhìn các đệ tử Thiếu Lâm cao hứng vì mình, Hoắc Nguyên Chân có hơi xấu hổ. Cho dù là bắn xa nhưng không chính xác cũng không được, nhất định phải cường điệu vấn đề chính xác.
Bchngcsch. Cm |
Có người nói rằng, nếu như một người sống đến bảy mươi tuổi, như vậy chuyện chiếm thời gian nhiều nhất trong đời người đó chính là giấc ngủ, mất chừng ba mươi năm.
Chuyện chiếm nhiều thời gian kế tiếp chính là chờ đợi.
Có thể cần thời gian mười lăm năm đến hai mươi năm chờ đợi, chẳng qua là ít ai để ý biết được.
Tăng lữ Thiếu Lâm chờ đợi trong khẩn trương mãi cho đến gần hoàng hôn.