Phương Trượng

chương 251: cuộc chiến bắt đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Nàng có thể nào quên được thời gian đầu gối tay ấp mười mấy ngày đêm, có thể nào quên nỗi đau khi ly biệt, có thể nào quên lời cam kết mình đã nói với nàng: “Thép ròng tinh luyện cũng có thể trở nên mềm đến nỗi có thể quấn quanh ngón tay.”

Trong lòng của nàng nhất định có nhu tình vô hạn đang nổi lên.

Bất quá cũng may, hết thảy cũng chỉ là nếu, suy nghĩ một hồi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã dần dần có manh mối. Bảy ngàn quân đội, nghe qua không ít, nhưng cũng chưa chắc không có cách nào đối phó.

Đánh thắng trận chiến này, Thiếu Lâm tự sẽ nghênh đón một cao trào phát triển chưa từng có, ít nhất ở Hà Nam này, sẽ không còn hòn đá nào có thể cản đường mình nữa.

Hoắc Nguyên Chân viết ra một bài thơ nhanh chóng trên giấy.

“Cuộc sống như sương như ảo mộng, lưu luyến phàm trần lười làm tiên, chân thần hối hận lên thiên giới, vô duyên làm bạn mái đầu xanh.”

Bài thơ này là trước kia Hoắc Nguyên Chân làm tặng cho An Như Huyễn, lúc này chẳng biết tại sao đột nhiên nhớ tới, thuận tay viết ra.

Mới vừa viết xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng Ủa khe khẽ, dường như là nữ tử.

Hoắc Nguyên Chân chợt quay đầu lại, lên tiếng nói:

- Cao nhân phương nào đến Thiếu Lâm ta, vì sao không hiện thân gặp mặt.

Bên ngoài không có thanh âm gì nữa.

Hoắc Nguyên Chân chợt khoát tay, một cỗ nội lực bay ra, cửa sổ Phương Trượng viện bị mở ra, hắn lập tức nhảy ra ngoài, thanh âm vừa rồi chính là truyền tới từ hướng này.

Nhưng sau khi ra ngoài, bên ngoài trống không, không có một người nào cả.

Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen bây giờ đều bị hắn dùng để giám thị phương hướng sơn môn, quan sát động tĩnh quân đội Quan Thiên Chiếu, cho nên hậu sơn này cũng không có thứ gì giám thị.

Hắn tung mình lên nóc phòng, quan sát bốn phía một vòng, vẫn không có phát hiện bóng dáng người nào.

Hắn xuống dưới đất, trở vào trong phòng.

Vào trong phòng Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác được một chút biến hóa, ở bên trong phòng có người đã đến qua, không giống như lúc mình rời đi khi nãy.

Hắn nhìn bốn phía một lượt, ánh mắt quét qua ngăn bí mật, vẫn không có thay đổi, quét qua những địa phương khác, cũng không có thay đổi.

- Ủa, vì sao bài thơ vừa viết không thấy nữa?

Hoắc Nguyên Chân phát hiện bài thơ mình mới vừa viết để trên bàn, bây giờ đã không thấy tung tích.

Là ai, lấy bài thơ không có tác dụng gì để làm gì?

Hoắc Nguyên Chân không biết được, vội vàng liên lạc Kim Nhãn Ưng trong lòng, muốn cho Kim Nhãn Ưng trở về xem một chút, nhìn xung quanh xem thử có ai không.

Nhưng khi Hoắc Nguyên Chân liên lạc với Kim Nhãn Ưng, lại phát hiện quân đội của Quan Thiên Chiếu đã đi tới chân núi nghỉ ngơi và hồi phục, hơn nữa đã sắp nghỉ ngơi và hồi phục xong rồi.

Rất nhiều quân binh đứng lên, bắt đầu nhóm đội.

Ước chừng năm trăm kỵ binh cùng hai ngàn bộ binh từ từ nhóm đội xong, đang nghe quan quân huấn thoại, hẳn là sắp sửa bắt đầu phát động tiến công Thiếu Lâm tự.

Hoắc Nguyên Chân do dự một chút, sau đó đóng kỹ cửa sổ của Phương Trượng viện, mặc dù không biết là người nào, nhưng người này tựa hồ không có ác ý gì, lấy đi một bài thơ chủ yếu chắc cũng là vì tò mò.

Trước mắt quan trọng nhất là phải đi đối phó chiến tranh sắp sửa bắt đầu.

Hắn có chút không cam lòng nhìn chung quanh một lần, xung quanh vẫn trống trơn không có ai, nơi này là khu vực phía sau của Thiếu Lâm tự, đã không còn ai nữa, tất cả mọi người đã ra phía trước.

Khóa kỹ cửa, Hoắc Nguyên Chân rời đi Phương Trượng viện, chạy thẳng tới cửa chùa.

Trận chiến quyết định số mạng Thiếu Lâm tự sắp sửa bắt đầu.

Đại môn Thiếu Lâm tự đã đóng chặt, chẳng những đã gài thanh ngang, hơn nữa bên trong đã dùng ván đóng đinh, còn chất đá tảng chặn lại, khiến cho đại môn còn kiên cố hơn cả tường viện.

Hoắc Nguyên Chân đứng trên đống loạn thạch sau đại môn, nhìn quân đội đang chậm rãi tiến lên núi.

Tất cả tiến lên toàn là bộ binh, đao thuẫn binh đi trước, cung tiễn thủ ở phía sau yểm hộ, chỉ bất quá bởi vì đường núi, trận hình bọn họ cũng không chỉnh tề.

Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn quân đội Quan Thiên Chiếu từ từ tiếp cận, trong lòng âm thầm bật cười.

Những người này lại muốn xuất ra một chiêu kỵ binh xung kích, bộ binh trước mặt bất quá là ngụy trang, chờ một lát kỵ binh sẽ xuất hiện ở phía sau bọn họ, tiếp theo cung tiễn thủ yểm hộ, xung kích tường viện Thiếu Lâm tự trước.

Những chuyện này đều bị Kim Nhãn Ưng quan sát truyền vào trong mắt Hoắc Nguyên Chân, những kỵ binh kia mượn lực chiến mã chạy tới cùng độ cao có thể nhảy lên tường viện, tính toán chỉ cần đợt công kích đầu tiên sẽ đánh sập Thiếu Lâm tự.

Sau đó những trường thương thủ mang theo một ít thang đơn giản, chính là đợt quân tăng viện thứ hai.

Dưới vệ tinh trinh sát, hết thảy không có chỗ nào lẩn trốn.

Quan Thiên Chiếu dứt khoát không lên núi, ở lại dưới chân núi chờ tin thắng trận phía trên báo xuống. Theo như y thấy, hai ngàn năm trăm quân đội của mình đã đủ để san thành bình địa Thiếu Lâm tự.

Từ lúc Quan Thiên Chiếu cầm binh đến bây giờ, không cho Thiếu Lâm tự một cơ hội đàm phán hoặc là đầu hàng, y cho là không cần thiết làm như vậy, Thiếu Lâm không có tư cách này.

Đối với những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân hiểu rất rõ ràng, bất quá cho dù Quan Thiên Chiếu tìm đến mình đàm phán, chắc mình cũng sẽ không nói chuyện cùng y, bởi vì bất kể từ phương diện nào, kết cục của Quan Thiên Chiếu cũng đã định.

Không có gì để nói với một người phải chết.

Hoắc Nguyên Chân đứng trên lầu trống, mắt nhìn xuống cửa chùa, Tuệ Vô đứng ở bên cạnh hắn, tay cầm cung tên, sau lưng còn có một tiểu hòa thượng đứng đó chuẩn bị đánh trống.

Trên đống loạn thạch nối liền bức tường thấp sau cửa chùa, rất nhiều đệ tử Thiếu Lâm đứng trên tường thấp, chuẩn bị đả kích quân địch tới xâm phạm.

Trên lầu chuông đối diện lầu trống, hai người Tuệ Ngưu và Tuệ Kiếm cũng cầm cung tên. Tuệ Kiếm là cảnh giới Tiên Thiên, Tuệ Ngưu trời sanh thần lực, hai người bọn họ cũng giống như Tuệ Vô, đều là tay súng bắn tỉa chủ lực.

Bọn Thập Bát La Hán Tuệ Nhất vốn cũng là tay súng bắn tỉa chủ lực hiện tại không biết đã đi đâu, trước hết để cho những người này nếm thử loại tên đặc chế của Thiếu Lâm.

Tay Hoắc Nguyên Chân cũng cầm một cánh cung, sau lưng mang một ống tên, hắn cũng là tay súng bắn tỉa chủ lực.

Các đệ tử Thiếu Lâm khẩn trương nhìn chăm chú vào địch nhân càng ngày càng tới gần, rối rít giương cung lắp tên. Bất quá phương trượng chưa có hạ lệnh, cũng không ai có thể vọng động.

Những đao thuẫn binh đã lọt vào tầm bắn, giơ cao thuẫn, che xung quanh gió thổi không lọt.

- Đến đây đi! Đến đây đi! Đám nhãi con chết bằm kia, kể từ khi gia gia làm hòa thượng cho tới bây giờ, chưa từng cảm thấy khoái chí như vậy.

Tuệ Vô ở bên cạnh lẩm bẩm, miệng nói vài lời không sạch sẽ. Hoắc Nguyên Chân nhìn y một cái, Tuệ Vô rụt đầu một cái, ý thức được mình vừa nói chuyện hơi khó nghe.

Đang muốn lên tiếng nói tội lỗi, Hoắc Nguyên Chân cắt đứt y:

- Không cần phải nói tội lỗi, hôm nay nói một ít lời quá đáng cũng có thể thông cảm.

Tuệ Vô gật đầu một cái, phương trượng vẫn là rất thông tình đạt lý.

- Đánh trống.

Hoắc Nguyên Chân đột nhiên kêu lên một tiếng, một tiếng trống vang lên, dây thần kinh tất cả đệ tử Thiếu Lâm đều căng thẳng, thi nhau giường cung lên.

Nhưng vào lúc này, những đạo thuẫn thủ kia vẫn còn giơ cao thuẫn chậm rãi tiến lên, kỵ binh phía sau còn chưa có chuẩn bị xung kích xong, vì sao phương trượng lại ra lệnh chuẩn bị?

Lúc này bắn tên, căn bản không có hiệu quả gì.

Khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nói:

- Hai tiếng trống!

Hai tiếng trống tùng tùng vang lên, đây là hiệu lệnh giơ thuẫn.

Các đệ tử Thiếu Lâm rối rít cầm lên thuẫn gỗ chuẩn bị sẵn bên người, những thứ này đều là cây khô to lớn tạm thời cưa xuống, tròn trịa, có thể làm tấm thuẫn.

Nghe thấy hiệu lệnh trên lầu trống, tất cả mọi người giơ thuẫn lên, chân đạp tường thấp, thân thể dựa vào tường viện, giơ thuẫn cao quá đỉnh đầu, tạo thành thế phòng thủ nghiêm mật nhất.

Vừa mới giơ thuẫn gỗ lên, mưa tên địch nhân đã bay tới, đám cung tiễn thủ bí mật theo sau đám trường thương thủ đồng loạt bắn tên, giống như một đám mây đen rơi xuống tường viện Thiếu Lâm tự.

Một trận phập phập vang lên như tiếng mưa rơi, trên thuẫn của mỗi người trong số năm mươi tên võ tăng phòng ngự chính diện cơ hồ đều có tên ghim vào đó.

Cung tiễn thủ của địch nhân bắn khá chính xác, nếu không phải là Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, rất nhiều người đều phải bị thương

Một trận mưa tên đã nổi lên kèn hiệu tấn công của địch nhân. Kế hoạch của bạn họ rất đơn giản, cung tiễn thủ yểm hộ, kỵ binh xuất kích, bộ binh theo sau, căn bản hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu, còn lại chính là tàn sát.

Hoắc Nguyên Chân thấy đợt mưa tên thứ nhất của địch nhân đã bắn xong, lập tức vung tay lên:

- Nhắm ngay giữa phương trận của đao thuẫn binh, bắn cho ta!

Mặc dù mọi người không hiểu vì sao, nhưng nhất định phải nghe theo lời của phương trượng, lập tức đặt thuẫn gỗ xuống, cầm cung tên lên.

Đúng vào lúc này, những đao thuẫn binh kia đột nhiên tách ra hai bên, rốt cục kỵ binh phía sau phát động xung phong.

Mấy trăm con ngựa chợt gia tốc, xông lên một lượt.

Những kỵ binh kia ai nấy rống to, ánh mắt đỏ ngầu, rốt cuộc bọn họ đã xung phong, kế tiếp chính là lúc điên cuồng tàn sát.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, nghênh đón bọn họ chính là một trận mưa tên!

Lần này nắm giữ thời cơ thật là chuẩn xác, đao thuẫn binh mới vừa tránh ra, kỵ binh mới vừa xuất hiện, tên đối phương đã lập tức bắn ra. Cơ hồ giống như là bên Thiếu Lâm vừa bắn tên, bọn họ liền chủ động xông ra hứng lấy vậy.

Nhiều vòi máu đỏ tươi nở rộ như hoa máu trên không trung, các kỵ binh không có chút thời gian tránh né nào, một mảnh kỵ binh trước mặt cơ hồ mỗi một người đều bị bắn tên xuyên thân thể.

Người đã chết, thi thể rơi xuống ngựa, sau đó liền bị kỵ binh phía sau xông lên chà đạp trở thành thịt nát.

Có thi thể dễ dàng chà đạp, có thi thể trở thành chướng ngại vật cho đám kỵ binh phía sau.

Một con ngựa bị trật chân ngã xuống, lập tức tạo thành phản ứng dây chuyền.

Lúc kỵ binh xung phong dày đặc, nếu như người ngựa trước mặt ngã xuống sẽ mang lại hậu quả tai nạn cho đồng bọn phía sau.

Bây giờ chính là như vậy, những kỵ binh kia đang nối đuôi nhau xông lên, bất ngờ trước mặt xuất hiện thi thể đồng bạn cùng chiến mã vô chủ ngăn đường.

Kỵ binh bén nhạy có thể rẽ sang hai bên tránh né, những kẻ ở trung tâm và phản ứng chậm lại không may mắn, liên tiếp có những tiếng kêu thảm thiết vang lên, thi nhau ngã xuống lăn lông lốc.

Dường như Hoắc Nguyên Chân cũng không nhìn vào trung tâm hỗn loạn kia, mục tiêu của hắn là những kỵ binh vừa rẽ ra hai bên tiếp tục xông lên.

Tên kỵ binh đầu tiên xông lên trong tay quơ múa cương đao, gào lên vọt thẳng tới Thiếu Lâm tự.

Y giáp người này dường như có hơi khác với đám kỵ binh còn lại, hẳn là một tên tướng lãnh.

Chính là y!

Hoắc Nguyên Chân đã lắp tên xong, thấy tên nọ vừa xông lên hét lớn một tiếng:

- Ha...

Một mũi tên bay ra giống như lưu tinh cản nguyệt, bắn trúng giữa cổ họng tên này.

Phập.

Mũi tên bắn xuyên qua cổ tên tướng lãnh kia giống như không có gì, mang theo huyết quang tung tóe, lại trúng vào ngực một tên kỵ binh khác phía sau y.

Một mũi tên hai mạng.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân bắn ra một mũi tên, Tuệ Kiếm Tuệ Ngưu bên kia, Tuệ Vô bên cạnh cũng đều trước sau xuất thủ bắn tên, lại có mấy tên kỵ binh bị bắn chết tại chỗ.

Sau đó Hoắc Nguyên Chân cũng không chỉ huy nữa, động tác đệ tử Thiếu Lâm cũng không thể quá mức răm rắp chỉnh tề, cứ để cho bọn họ bắn tên tự do một lúc.

Từng mũi tên vào giờ phút này trở thành Diêm Vương đòi mạng, đám kỵ binh xông lên cơ hồ bị bắn chết gần hết, mà đám đao thuẫn thủ kia lại được đệ tử Thiếu Lâm bỏ qua không để ý tới.

Dù sao các ngươi cầm cương đao cũng không chém tới ta, ta không lý tới các ngươi là được.

Trong nháy mắt trước cửa Thiếu Lâm tự trở thành Tu La địa ngục, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Sau khi mỗi người Thiếu Lâm tự đều bắn ra ba mũi tên trở lên, cùng tiện thủ đối phương mới bắn trả một lượt.

Lại là một lượt bắn tên đều nhịp, Hoắc Nguyên Chân lại ra lệnh mọi người giơ thuẫn gỗ lên, che chắn đợt mưa tên này.

Cung tiễn thủ đối phương lại mất đi uy lực, đám kỵ binh không được yểm hộ lại trở thành bia sống.

Kể từ sau khi gia nhập Thiếu Lâm, các đệ tử Thiếu Lâm ngày thường ngay cả gà cũng không giết, lần này coi là giết quá đã tay, những kỵ binh kia ngồi ở trên ngựa nổi bật như vậy, có lý nào lại không bắn trúng?

Ai ai cũng là thần thủ, một mũi tên là có thể tiêu diệt một địch nhân!

Năm trăm kỵ binh này coi như là xui xẻo, vừa xung phong chưa phát huy ra được chút uy lực nào, đã bị những hòa thượng này bắn giết một trận, sát thương chừng hai trăm tên.

Còn có mấy chục người hỗn loạn dồn đống chung một chỗ, đó là hậu quả do xung phong bất lợi lúc đầu.

Cho tới bây giờ còn có ước chừng hai trăm kỵ binh vẫn chưa xung phong, bọn họ đã không dám xung phong nữa.

Kỵ binh mất đi uy lực, những trường thương binh mang thang từ phía sau vọt lên, chuẩn bị trực tiếp công kích tường viện Thiếu Lâm tự.

Rốt cục tiến vào giai đoạn trận địa chiến, Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía sau vung tay lên:

- Người phía sau lên đi!

Vốn là trên tường viện có năm mươi người đang bắn tên, Hoắc Nguyên Chân vung tay lên, năm mươi tên võ tăng khác tạo thành đội dự bị lập tức vọt lên, chuẩn bị tử thủ tường viện, không để cho địch nhân xông lên.

Hoắc Nguyên Chân cùng bọn Tuệ Vô ở trên lầu chuông lầu trống bắn tên xuống dưới, mỗi lần bắn ra là có địch nhân ngã xuống, từ lúc chiến đấu bắt đầu đến bây giờ, bắn giết đã đến gần trăm người.

Lầu chuông lầu trống ở cách của chùa không xa, nhưng từ bên ngoài bắn tên lên cao không thể nghi ngờ là không thực tế, cho nên những người này chỉ có thể liều mạng tránh né, lực chú ý bị tên từ trên bắn xuống không ngừng hấp dẫn.

Dưới sự yểm hộ của bọn Hoắc Nguyên Chân, đám võ tăng ở tường viện trong lúc nhất thời ngăn chặn quân binh công kích, tạo thành cục diện ổn định ngắn ngủi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio