Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, cũng có thể mặt không đổi sắc, đây chính là bản lĩnh lớn nhất mà Hoắc Nguyên Chân luyện được trong thời gian làm Phương Trượng lâu như vậy.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đi tới, những nhân sĩ võ lâm này đều tự động ngưng bàn tán ồn ào, nhất tề nhìn về phía vị Phương Trượng này.
Rất nhiều người thậm chí chưa từng thấy qua Hoắc Nguyên Chân, nhưng người có tên, cây có bóng, vị Phương Trượng này thật sự là làm cho người ta nghe như sấm động bên tai.
Thiếu Lâm mới quật khởi trong bao lâu?
Hơn một năm mà thôi, trong thời gian hơn một năm này, Phương Trượng trẻ tuổi này đã sáng lập bao nhiêu kỳ tích.
Trước đây trên núi Thiếu Thất còn có Trung Nhạc phái, Pháp Vương tự, phái nào cũng mạnh hơn Thiếu Lâm tự nhiều.
Nhìn người ta mà xem, cơ hồ bằng vào lực một mình mình, đưa Thiếu Lâm tự nghèo khố rách áo ôm từ lúc ban đầu trở thành đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất hiện tại. Trung Nhạc phái cùng Pháp Vương tự ngày xưa huy hoàng hôm nay đã tan thành mây khói, không tồn tại nữa.
Sau người ta lại làm bao nhiêu đại sự, đánh bại bao nhiêu kẻ có mắt không tròng tới Thiếu Lâm tự gây phiền phức.
Không riêng ở Hà Nam, lại tạo ra biết bao danh tiếng ở bên ngoài, trợ chiến phân đà Ma giáo, đấu pháp chùa Bạch Mã, uy chấn Hoa Sơn phái, cứu Đông Phương Thiếu Minh chủ, cứu vãn Mộ Dung gia ở Hàng Châu, lưu danh khắp nơi.
Gần đây đánh bại đại quân Quan Thiên Chiếu, càng làm cho người trong võ lâm há hốc miệng, cằm gần chạm đất.
Uy vọng ở dân gian càng không cần phải nói, người ta là thần nhân có thể câu thông cùng Phật tổ, vốn là uy lực cực cao. Trong chiến tranh còn cứu trợ mấy ngàn dân chúng, bây giờ đã giống như Phật sống của muôn nhà.
Thiếu Lâm tự hiện tại cũng không phải là địa phương bất cứ ai cũng có thể tới giương oai khiêu khích.
Hãy nhìn những đệ tử Thiếu Lâm trước mắt này, tuy rằng phía mình có bốn năm trăm nhân sĩ võ lâm, nhưng nếu thật sự động thủ chắc chắn phải nằm lại Thiếu Lâm tự này.
Hơn nữa truyền thuyết Thiếu Lâm tự còn có quái vật, có mấy trăm vạn ong vò vẽ lớn như đầu heo, một độc châm là có thể đâm xuyên người như xiên cá. Còn có con khỉ cao như cột cờ, còn có ngưu đầu mã diện như ngọn núi nhỏ đao thương bất nhập. Vạn nhất hòa thượng của Thiếu Lâm tự nổi giận thả những quái vật này ra, e rằng bọn mình sẽ bị ăn thịt.
Bảy ngàn quân đội Quan Thiên Chiếu phải đại bại ở chỗ này, mấy trăm người mình nhằm nhò gì.
Sau đủ loại truyền thuyết khoa trương khuếch đại, vô hình trung hình ảnh của Hoắc Nguyên Chân thần bí hơn, cao lớn hơn một chút.
Cho nên nhìn thấy đây là một hòa thượng tuấn tú mày thanh mắt sáng, cũng không có ai dám khinh thị.
Hoắc Nguyên Chân đi tới những trước mặt người giang hồ này, tuyên một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật! Chư vị võ lâm đồng đạo đường xa tới đây, Thiếu Lâm tự ta thêm phần long trọng.
- Đại sư, Thiếu Lâm tự các ngươi thật là sạch sẽ, không có chút bụi...
Một kẻ kém văn hóa vừa đứng ra nói một câu, liền bị những người khác kéo trở lại.
Cuối cùng một Tiên Thiên sơ kỳ coi như đức cao vọng trọng đứng ra:
- Nhất Giới Đại sư, hẳn ngươi cũng rõ ràng ý chúng ta tới đây, bọn Quan Thiên Chiếu cùng người Phù Tang xâm phạm quốc thổ ta, hôm nay đã có võ lâm đồng đạo những tỉnh khác đi kháng địch, võ lâm Hà Nam chúng ta tự nhiên không thể chịu tụt lại sau người khác.
- Chỉ là bọn chúng ta không thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, cho nên mới khẩn cầu ngài dẫn dắt chúng ta cùng đi Sơn Đông, đánh đuổi hết thảy cướp biển Phù Tang dám xâm phạm Thịnh Đường ta, kính xin Đại sư lấy thiên hạ thương sinh làm trọng!
- Đúng vậy Phương Trượng, ngươi là người có uy vọng nhất võ lâm Hà Nam chúng ta, mọi người còn phải dựa vào người dẫn dắt!
Bên cạnh rất nhiều người đều phụ họa theo, ánh mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân giống như nhìn Đại ca dẫn đầu.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nhận sĩ võ lâm tại chỗ một chút, ước chừng bốn năm trăm.
Đương nhiên võ lâm Hà Nam không thể nào chỉ có chút người ít ỏi như vậy. Những người này đến từ các môn phái lớn nhỏ, còn có rất nhiều người là độc hành hiệp, cũng không biết thế nào tụ tập lại như vậy, muốn cùng nhau liên thủ chống địch. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương.
Đối với chuyện cùng đi với những người này chống lại cướp biển, thật ra thì nhiệt tình Hoắc Nguyên Chân cũng không cao lắm.
Bởi vì đây là chiến tranh giữa quốc gia với quốc gia, quân đội đối kháng với nhau, đám nhân sĩ giang hồ mình tham gia vào thật sự cũng chưa chắc giúp được gì nhiều.
Bởi vì bản thân nhân sĩ giang hồ kỷ luật rất kém, mặc dù năng lực tác chiến đơn độc đều rất mạnh, nhưng chân chính lên trên chiến trường còn chưa thể vượt qua số lượng quân đội ngang ngửa.
Hơn nữa những người trước mắt này, cảnh giới Tiên Thiên không có mấy người, Hậu Thiên viên mãn cũng rất ít, đa số đều là Hậu Thiên trung kỳ hậu kỳ, thực lực tổng thể cũng không nổi trội.
Mình lôi kéo các đệ tử Thiếu Lâm xuất chiến, thật ra còn nắm chắc hơn là đi chung với những người này.
Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện chống giặc lần này nhất định phải tiến hành. Bất kể nói từ đại nghĩa dân tộc hay từ đạo nghĩa giang hồ, mình cũng không thể khoanh tay bàng quan cho được.
Hơn nữa hôm nay đã không riêng gì môn phái võ lâm Hà Nam, các tỉnh khác cũng đã lục tục tham gia, đương nhiên Hà Nam cũng không thể tụt lại phía sau.
Chuyện duy nhất làm mình có hơi bận tâm, chính là sợ rằng sẽ làm trễ nãi chuyến đi Thiên Sơn của mình.
Dĩ nhiên bây giờ không thể nói chuyện này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã quyết định chủ ý.
- Chư vị đồng đạo, bần tăng cũng là mới vừa biết được chuyện này, đã có cướp biển xâm phạm quốc thổ ta, mặc dù bần tăng xuất gia làm tăng nhưng cũng không thể ngồi yên không lý đến, tự nhiên sẽ đi Sơn Đông nghênh địch!
Nghe thấy Phương Trượng Nhất Giới muốn đi, những nhân sĩ giang hồ kia đang cao hứng, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân đổi giọng:
- Bất quá nếu chư vị muốn cùng đi với bần tăng, vậy nhất định phải nghe theo hiệu lệnh của bần tăng, không được mạnh ai nấy đánh. Nếu như có người dám vị phạm, bần tăng có quyền rời đi bất cứ lúc nào. Nếu như không thể đồng ý điểm này, bần tăng sẽ đi một mình.
Những người giang hồ này đến tìm Hoắc Nguyên Chân, chính là muốn cho hắn dẫn đầu, lúc này dĩ nhiên là luôn miệng đáp ứng, bày tỏ nhất định phục tòng Phương Trượng Nhất Giới anh minh lãnh đạo,
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân muốn đi Sơn Đông đánh cướp biển, các đệ tử Thiếu Lâm rối rít bày tỏ muốn theo Phương Trượng cùng đi.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Các ngươi không thể đi.
Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân có tính toán của mình.
Lần này không giống như trận chiến bảo vệ Thiếu Lâm, lần này là rời bỏ quê hương đi Sơn Đông, thậm chí đi tới vùng duyên hải tác chiến.
Hơn nữa đối mặt địch nhân cũng không phải người trong giang hồ, là quân đội Phù Tang.
Bốn năm trăm nhân sĩ võ lâm trước mắt này, nói thật, Hoắc Nguyên Chân không cho là có một nửa có thể an toàn trở lại.
Cho dù đệ tử Thiếu Lâm đi theo, chắc chắn cũng sẽ tổn thất thảm trọng, Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.