Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Kim Nhãn Ưng ra sức vỗ cánh, phát ra tiếng kêu to không cam lòng, đang gắng sức bay trên trời cao.
Trên lưng rộng rãi của nó, An Như Huyễn rúc vào lòng Hoắc Nguyên Chân, hai mắt khép hờ, hai tay ôm lấy hắn, say mê trong cảm giác lâng lâng được bay trên cao.
Hoắc Nguyên Chân một tay ôm giai nhân, một tay nhẹ nhàng vuốt ve Kim Nhãn Ưng, an ủi con chim đang mệt mỏi này.
- Trải qua thời gian dài như vậy, Kim Nhãn Ưng cũng từ từ trưởng thành hơn một ít, cánh dang rộng đã có hơn sáu thước, sức lực cũng mạnh hơn không ít. Chính nhờ như vậy, nó mới có thể miễn cưỡng chở hai người bay đi.
Chuyện này cũng nhờ An Như Huyễn thân thể nhẹ nhàng, cộng thêm trời chiều lòng người, không nói gió ngược
Hoắc Nguyên Chân dưỡng thương mất hai ngày, vào mồng Một tháng Bảy rốt cục đã có thể xuống giường đi lại, đến ban đêm đã khôi phục gần như khỏe hẳn. Hai người không ở lại lâu, lập tức ngồi Kim Nhãn Ưng bay thẳng tới Thiên Sơn.
Chỉ bất quá lần này phi hành là đứt quãng, Kim Nhãn Ưng chở hai người có vẻ rất cật lực, vừa bay vừa ngừng, hiện tại là hoàng hôn ngày Hai tháng Bảy mới tiến vào biên giới Tây Vực.
Phía Bắc Tây Vực là A Nhĩ Thái Sơn, ở giữa là Thiên Sơn, phía Nam là Côn Luân sơn, ba ngọn núi giáp hai thung lũng.
- Tỷ tỷ.
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng kêu gọi người ngọc trong lòng.
An Như Huyễn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đầu đầy tóc đen tung bay, phất phơ trên mặt Hoắc Nguyên Chân khiến cho hắn có cảm giác nhột nhạt.
- Tỷ hãy nhìn bên dưới xem, chúng ta đã đến đâu rồi?
An Như Huyễn nhìn xuống dưới, mặc dù nơi này là trời cao, nhưng vẫn có thể loáng thoáng phân biệt cảnh vật lớn phía dưới, nhìn một hồi, đột nhiên mừng rỡ kêu lên:
- Phía dưới là Gia Dục quan!
- Đã bay ra xa như vậy sao!
Một ngày phi hành đứt quãng đã đi tới mấy ngàn dặm, tựa hồ Kim Nhãn Ưng đã có vẻ mệt mỏi.
- Xem ra chúng ta cần nghỉ ngơi một lần nữa, qua địa giới Gia Dục quan là chân chính tiến vào Tây Vực, nghỉ ngơi xong, chúng ta trực tiếp tới Thiên Sơn.
Hoắc Nguyên Chân điều khiển Kim Nhãn Ưng hạ xuống.
Kim Nhãn Ưng vỗ cánh bắt đầu hạ xuống, xoay một vòng, rốt cục đáp xuống một vùng núi có nguồn nước.
Vì giảm bớt sức nặng, hai người không mang theo bất kỳ vật phẩm nào, ngoại trừ kiếm của An Như Huyễn ra, không hề mang theo thức ăn hay nước uống. Hiện tại ở trên trời cả một ngày, bất kể là người hay chim đều phải tắm rửa nghỉ ngơi một chút.
Phía dưới là một hồ nhỏ, còn cách mặt đất chừng một trượng, hai người từ trên lưng Kim Nhãn Ưng nhảy xuống.
Kim Nhãn Ưng lại lượn thêm một vòng trên mặt hồ, sau đó đáp xuống bờ hồ uống mấy ngụm nước, cuối cùng bay sâu vào trong rừng.
An Như Huyễn đứng ở bên hồ, rất là mừng rỡ nhìn mặt nước.
Lúc này nàng đã thay y phục vải bố lúc trước, đổi lại áo trắng mà mình thích. Là một nữ tử thích sạch sẽ, nàng thấy hồ nước này hận không thể lập tức tắm rửa một lượt.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân còn ở bên người, dĩ nhiên An Như Huyễn không thể xuống nước.
Mặc dù thân thể hai người đều đã bị đối phương nhìn qua một lần, nhưng dù sao cũng ở tình huống đối phương hôn mê bất tỉnh.
Ở căn nhà nhỏ trên bờ biển hai ngày, mặc dù hai người như keo sơn, ôm nhau suốt ngày, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
An Như Huyễn không quan tâm Hoắc Nguyên Chân như thế nào, có thể ở trong lòng ý trung nhân, nàng cũng đã thỏa mãn.
Mà mặc dù Hoắc Nguyên Chân ôm giai nhân trong ngực, nhưng cũng không dám có cử động tiến thêm một bước.
An Như Huyễn quá đẹp, nếu tiến thêm một bước, Hoắc Nguyên Chân thật sự sợ mình không kềm chế được.
Tối đa cũng chỉ là tựa má kề vai, áp sát gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Đối với đôi môi đỏ mọng của nàng, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám động. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Mặc dù hắn biết, cho dù mình làm ra chuyện quá đáng hơn nữa, An Như Huyễn cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn vẫn không thể.
Đồng Tử Công đã trở thành thứ ràng buộc hắn, làm cho lúc nào hắn cũng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, không thể đi quá giới hạn nửa bước.
An Như Huyễn ngồi xuống một tảng đá cạnh mép nước, Hoắc Nguyên Chân chủ động đi qua một bên, nhẹ nhàng vốc nước rửa mặt.
An Như Huyễn lại nhẹ nhàng cởi giày ra, ngâm đôi chân xinh đẹp tuyệt trần xuống nước.
Cảm giác lạnh lẽo truyền tới, An Như Huyễn hơi nhắm mắt lại, chân ngọc đá nước, hưởng thụ cảm giác thoải mái.
An Như Huyễn đá nước một hồi, lại xõa mái tóc dài ra, lấy trong ngực ra một chiếc lược, soi bóng xuống nước bắt đầu chải chuốt.
Chải được hai cái, nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân nơi xa, đột nhiên vẫy vẫy tay:
- Đệ tới đây.
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy An Như Huyễn gọi, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.
An Như Huyễn đưa lược vào tay hắn:
- Giúp tỷ một chút.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy lược, nhìn về phía An Như Huyễn cười khổ một tiếng:
- Tỷ tỷ, đây chính là làm khó đệ, làm sao đệ biết chải tóc?
- Chải tóc có gì mà không biết, chỉ bất quá tóc của ta hơi dài một chút mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân sờ sờ đầu mình:
- Nhưng từ trước tới nay đệ chưa từng chải đầu.
Lúc này An Như Huyễn mới nhớ lại, Hoắc Nguyên Chân là một hòa thượng, không có tóc.
Nàng không nhịn được khẽ cười một tiếng:
- Vậy cũng không được, lúc ở lãnh cung, đệ còn chải tóc giúp ta kia mà.
Xem ra không từ chối nàng được, Hoắc Nguyên Chân cũng không thoái thác nữa. Chuyện tốt như vậy, đổi là những người khác sẽ tranh nhau mà làm, có thể giúp nữ tử trong lòng chải tóc cũng là một chuyện vui vẻ.
Hắn cầm lược gỗ ngồi xuống sau lưng An Như Huyễn, bắt đầu nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc dài của nàng.
Tóc của nàng rất tốt, lược gỗ chải từ trên xuống dưới hai lượt, sau đó buông tay ra sẽ tự động trượt dài xuống.
Cầm trên tay có cảm giác mềm mượt như tơ lụa, khiến cho Hoắc Nguyên Chân không nỡ rời tay.
Mới vừa chải chuốt vài cái, đột nhiên An Như Huyễn biến sắc mặt:
- Có người tới.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, công lực An Như Huyễn cao hơn mình rất nhiều, nàng nói có người tới vậy chắc chắn là có người tới.
Nhanh chóng rút chân dưới nước lên, An Như Huyễn có vẻ hốt hoảng mang giày vào.
Thân mật cùng Hoắc Nguyên Chân một chút cũng không sao, nhưng nếu để cho người khác nhìn thấy, An Như Huyễn sẽ cảm thấy hết sức xấu hổ.
Cho dù là công lực nàng cao, mang giày cũng chưa chắc đã nhanh. Lúc nàng miễn cưỡng mang giày xong, chuẩn bị sửa sang mái tóc, một tràng tiếng tay áo phất gió phành phạch truyền tới.
Hai người một đuổi một chạy, đang chạy về phía này.
- Khặc khặc, Lam Hi, ngươi nhận mệnh đi, lão phu đã đích thân xuất thủ, ngươi sẽ không có cơ hội.
Vừa nghe thanh âm này, sắc mặt Hoắc Nguyên Chân nhất thời biến đổi, đây không phải là Mã Chấn Tây lúc trước mình nhìn thấy ở Hoàng cung sao?
Lão già này là cừu nhân đánh An Như Huyễn bị thương, bất quá nếu không có người này, mình và An Như Huyễn cũng sẽ không đi tới hôm nay.
Nghe thấy thanh âm của Mã Chấn Tây, sắc mặt An Như Huyễn lập tức tái nhợt, ngón tay run rẩy. Ngày đó nếu không phải Hoắc Nguyên Chân cứu mình, chắc chắn mình đã rơi vào tay Mã Chấn Tây, chắc chắn kết quả là sống không bằng chết.
Mặc dù thống hận Mã Chấn Tây, nhưng An Như Huyễn cũng vội vàng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hai người kia đang tiến về phía này, người Mã Chấn Tây đuổi giết là Lam Hi.