Phương Trượng

chương 274: linh lung kỳ cục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

- Đại sư, An cung chủ, chuyện cho tới bây giờ Lam mỗ cũng không che giấu nữa, nói cho các ngươi biết, giáo chủ của chúng ta cũng đã mất tích một thời gian rất lâu rồi.

Quả nhiên Mạc Thiên Tà mất tích!

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, quả nhiên lúc trước mình đã suy nghĩ qua, nếu như có người bên trong Ma giáo dám động tới Ninh Uyển Quân, như vậy nhất định là Mạc Thiên Tà đã xảy ra chuyện, nếu không không ai dám làm như thế.

Lúc này An Như Huyễn lên tiếng nói:

- Mạc giáo chủ võ công trác tuyệt, hơn nữa một lòng muốn phát dương quang đại Thánh giáo các ngươi, vì sao lại mất tích?

Lam Hi thở dài một tiếng:

- Võ công Mạc giáo chủ quả thật rất cao, ngay từ nhiều năm trước, lúc mọi người đồn đãi Mạc giáo chủ còn là Tiên Thiên trung kỳ, thật ra thì lão cũng đã tiến vào hậu kỳ rất lâu. Hơn nữa lão lập chí muốn vượt qua Bạch Phát Huyết Ma Đinh giáo chủ năm xưa, cho nên bắt đầu bế quan nghiên cứu một môn thần công.

An Như Huyễn tiếp lời nói:

- Theo ta được biết, Mạc giáo chủ tu luyện võ công là một môn kiếm pháp, gọi Tuyết Sơn kiếm pháp

- Không sai, lúc mới bắt đầu, Mạc giáo chủ đúng là một mực sử dụng Tuyết Sơn kiếm pháp, nhưng sau đó lão phát hiện bằng vào kiếm pháp này, vĩnh viễn không thể nào đạt tới độ cao của Đinh giáo chủ. Cũng không biết lão làm như thế nào lại lấy được một quyển bí tịch võ công, từ đó trở đi bắt đầu tu luyện.

- Là bí tịch gì?

Hoắc Nguyên Chân hỏi.

- Lúc ấy Mạc giáo chủ nói qua một câu, dường như gọi độc tôn công gì đó...

- Duy Ngã Độc Tôn công pháp?

Hoắc Nguyên Chân thử dò xét hỏi một câu.

- Không sai, chính là Duy Ngã Độc Tôn công!

Lam Hi vỗ đùi một cái, rốt cục cũng nhớ ra.

Hoắc Nguyên Chân trong lòng không nói, quả nhiên Mạc Thiên Tà đang tu luyện tà công, chẳng qua là tu luyện Duy Ngã Độc Tôn công, công lực của lão nên tiến nhanh mới phải, tại sao lại mất tích như vậy?!

Đối với chuyện vì sao Mạc Thiên Tà mất tích, Lam Hi cũng không rõ ràng lắm, nhưng y nói Hoàng Kỳ biết rõ, bởi vì Mạc Thiên Tà chính là cùng Hoàng Kỳ rời đi tổng đàn Thánh giáo, sau đó chưa từng trở về.

Kể từ sau khi Mạc Thiên Tà mất tích, bắt đầu có nhân vật thế hệ trước xuất hiện.

Lý Dật Phong, Bất Tử Đạo Nhân, Mã Chấn Tây, hôm nay đều ở tổng đàn Thánh giáo.

Hoàng Kỳ, Trương Cảnh, Tôn Sơn phục tùng bọn Lý Dật Phong, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Bất quá bây giờ Hoàng Kỳ cùng Trương Cảnh thời gian trước rời đi tổng đàn, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Sau khi bọn Lý Dật Phong tới tổng đàn, nhốt bọn La Thái Y lại, lại quyết định hôn sự cho Ninh Uyển Quân, gả cho Đông Phương Thiếu Bạch.

Mạc Thiên Tà chậm chạp không về, lòng người bên trong Thánh giáo nơm nớp không yên, hôm nay đã dần dần đầu phục bọn Lý Dật Phong. Mà Lam Hi đứng về phía khác, sau khi bạn Lý Dật Phong ổn định cục diện Thánh giáo, chắc chắn sẽ hạ thủ đối với y.

Lam Hi thỉnh cầu Tam Trưởng Lão giúp một tay nhưng lại bị bọn họ cự tuyệt, trong lúc vô tình nghe thấy Mã Chấn Tây đối thoại cùng Tôn Sơn, hình như là liên quan tới chuyện tung tích của Mạc Thiên Tà.

Nhưng y chỉ nghe thấy được một đoạn, chưa kịp nghe hiểu đã bị Mã Chấn Tây truy sát.

Hai người đều là Tiên Thiên hậu kỳ, mặc dù Lam Hi không phải là đối thủ, nhưng chạy vẫn có thể làm được. Y chạy trốn một mạch, trốn ra khỏi phạm vi Thiên Sơn, tới đây gặp Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn.

Nghe thấy Lam Hi kể lại đơn giản một lượt, Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn đều cảm thấy trong lòng kinh hãi.

Thì ra hôm nay Ma giáo đã trở thành long đàm hổ huyệt.

Ba lão ma đầu Lý Dật Phong không cần phải nói, tuyệt đối là không cách nào chống nổi.

Hơn nữa hiện tại người trong Ma giáo đều trở thành tay sai của chúng. Chu Tần, La Thái Y còn có Ninh Uyển Quân đã bị giam, vốn Hoắc Nguyên Chân cho rằng mình tới Ma giáo sẽ được bọn họ nội ứng ngoại hợp, hiện tại xem ra phải hoàn toàn dựa vào mình cứu bọn họ mới được.

Hắn liếc mắt nhìn An Như Huyễn, cả hai đều thấy được chuyến này gian nan tới mức nào.

Lúc này Lam Hi thử dò xét hỏi một câu:

- Không biết Đại sư xuất hiện ở đây, có phải tính toán lên Thiên Sơn hay không?

Ít nhiều gì y cũng đã đoán được, trước kia La Thái Y cùng Ninh Uyển Quân nhắc tới Hoắc Nguyên Chân đều lộ ra vẻ sùng bái. Hôm nay hắn tới nơi này nói không chừng là vì chuyện của Ninh Uyển Quân

Bất quá hắn có quan hệ thế nào với Ninh Uyển Quân?

Có mỹ nhân An Như Huyễn bên cạnh, Lam Hi không khỏi mơ tưởng viễn vông.

Đối với câu hỏi của Lam Hi, Hoắc Nguyên Chân sớm có câu trả lời, lên tiếng nói:

- Bần tăng được người nhờ cậy, đúng là muốn đi tổng đàn Thánh giáo, bất quá hiện tại xem ra khó có thể hoàn thành ủy thác này, có lẽ bần tăng nên sớm trở về là hơn.

Vất vả lắm mới có cứu binh tới, Lam Hi làm sao có thể bỏ qua như vậy, vội vàng nói:

- Đại sư, ngàn vạn lần không thể!

Hoắc Nguyên Chân nói:

- Có gì không thể? Người ta quý ở chỗ tự biết mình, hiện tại Thánh giáo các ngươi cao thủ tụ tập, nếu như bần tăng mạo hiểm đi tới đó chỉ sợ là có đi không về, nếu là như vậy, không bằng thừa dịp còn sớm rời đi.

Lam Hi cắn răng một cái:

- Đại sư, nếu ngươi có thể đi Thánh giáo, Lam mỗ bằng lòng giúp người một tay.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười lắc đầu:

- A Di Đà Phật, không phải là bần tăng xem thường Lam thí chủ, cho dù bọn ta hợp lực cũng không thể chiếm được phần hơn ở Thánh giáo ngươi.

- Đại sư nói không sai, nhưng Đại sư có nghĩ tới nếu chúng ta có thể cứu Mạc giáo chủ ra, sự tình sẽ hoàn toàn thay đổi hay không?

- Cứu ra Mạc Thiên Tà?!

Hoắc Nguyên Chân cả kinh, chuyện này nào có đơn giản như vậy, hôm nay Mạc Thiên Tà chẳng biết đã đi đâu, đến nơi nào tìm?

Lam Hi nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc bèn nói:

- Đại sư, Lam mỗ cũng là vì nghe lỏm được một ít mới bị Mã Chấn Tây đuổi giết, mặc dù Lam mỗ không biết tung tích cụ thể của Mạc giáo chủ hiện tại, nhưng ta biết vẫn còn ở Thiên Sơn.

- Thiên Sơn rộng mấy ngàn dặm, chúng ta đi đâu mà tìm?

- Chúng ta không biết, nhưng có người biết.

- Người nào biết?

- Bọn Lý Dật Phong đều biết.

Hoắc Nguyên Chân lại lắc đầu:

- Như vậy càng không ổn, chẳng lẽ chúng ta đi bắt bọn Lý Dật Phong để hỏi thăm?

- Chúng ta không thể động tới những lão quái vật như Lý Dật Phong, nhưng tên Tôn Sơn cũng biết tình huống. Chỉ cần chúng ta có thể bắt được y, chuyện này sẽ rõ ràng.

Nghe thấy Lam Hi nói như thế, Hoắc Nguyên Chân có chút động lòng.

Nếu có thể cứu ra Mạc Thiên Tà, sau đó trở về tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn, như vậy cơ hội thành công không thể nghi ngờ sẽ lớn hơn nhiều, Mạc Thiên Tà thân là giáo chủ Ma giáo, chẳng những võ công trác tuyệt, hơn nữa lão cũng có lực hiệu triệu rất lớn đối với giáo chúng Ma giáo, chỉ cần lão trở lại Ma giáo, chỉ sợ rất nhiều người đi theo Lý Dật Phong đều sẽ trở mặt.

Chỉ cần Ma giáo xảy ra nội loạn, mình sẽ có cơ hội thừa dịp cứu ra bọn La Thái Y.

Nếu như La Thái Y cùng Chu Tần được cứu ra, như vậy phe mình cũng sẽ không còn kém phe Lý Dật Phong bao nhiêu, chuyện này hắn có thể được.

- Chẳng qua là phải đi đâu mới có thể bắt được Tôn Sơn đây? Trở về Ma giáo sao?

Lam Hi lại nói:

- Đại sư, ta biết Tôn Sơn vào ngày mồng Năm mỗi tháng đều đi tới một nơi. Chỉ cần chúng ta chạy tới đó trước ôm cây đợi thỏ, như vậy có lẽ sẽ bắt được y. Y vẫn chưa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, không thể uy hiếp chúng ta được.

- Tôn Sơn sẽ đi đâu?

Lam Hi nhìn An Như Huyễn bên người Hoắc Nguyên Chân giống như tiểu thê tử một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười:

- An cung chủ, nàng có biết Thiên Sơn chúng ta có một địa phương thần bí hay không?

An Như Huyễn ngẩn người một chút:

- Có địa phương thần bí gì? Thiên Sơn trừ Thánh giáo bọn ngươi, Lăng Tiêu cung chúng ta ra, chỉ có phái Thiên Sơn, đều không coi là thần bí.

- An cung chủ suy nghĩ cẩn thận một chút nữa xem?

An Như Huyễn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:

- Ngươi nói là Mật tông Tư Bột Thác thượng nhân!

- Không sai, chính là người này.

Lam Hi cười một cái, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Trên Thiên Sơn có một sơn cốc, trong đó có một vị trưởng lão Mật tông cư trú. Người này công lực cực cao, sợ là không kém gì Mạc giáo chủ, đam mê đánh cờ, năm đó Mạc giáo chủ đã từng đánh cờ với lão, rốt cục đại bại mà về. Sau đó giữa hai người còn giao thủ một lần, bất quá khi đó Mạc giáo chủ căn bản không phải đối thủ người này, suy đoán bây giờ mới có thể đấu với lão ta một chút.

- Còn có kỳ nhân bậc này sao?

- Không sai, hơn nữa người này có một bộ kỳ phổ cờ vây, trong đó có một thế cờ nghe nói đã lưu truyền mấy chục năm, nhưng từ trước tới nay lão vẫn không giải được, vẫn bày bên trong sơn cốc của mình. Lão từng nói rằng nếu ai có thể giải được tàn cuộc này, nhất định sẽ là chủ nhân Mật tông tương lai.

Hoắc Nguyên Chân không khỏi cười nói:

- Nếu là tùy tiện một cao thủ cờ vây tới, chẳng phải là có thể dễ dàng giải được tàn cuộc này, chẳng lẽ như vậy cũng có thể trở thành chủ nhân Mật tông sao?

- Đại sư có chỗ không biết, con cờ kia chính là chế tạo bằng thép, mỗi một con đều lớn như chậu nước, nghe nói sức nặng một con cờ đến gần ngàn cân. Hơn nữa Tư Bột Thác đã từng nói, ai có thể bằng vào lực lượng bản thân phá giải cuộc cờ mới coi như là thật, nếu không có được lực lượng này, lão sẽ không cho tới gần thế cờ này.

- Tôn Sơn được xưng Thiết Tý Thần Ngưu, lực mạnh vô cùng, cho nên mới có thể nhiều lần đi tới phá thế. Đáng tiếc kỳ nghệ Tôn Sơn quá kém, mỗi lần đến mồng Năm Tư Bột Thác thượng nhân đều mở sơn cốc ra cho y, tới nay đã mấy năm rồi nhưng chưa từng thành công qua lần nào, trời định không thể nào trở thành chủ nhân Mật tông.

- A, còn có chuyện lạ bậc này sao? Như vậy Lam Tôn giả có từng tới đó hay chưa?

- Lam mỗ cũng từng ảo tưởng phá cục, trở thành chủ nhân Mật tông được lão thừa nhận. Đáng tiếc mặc dù công lực của Lam mỗ trên Tôn Sơn, nhưng lại không có thể lực, không có được tư cách phá cục.

Lúc này An Như Huyễn cũng gật đầu nói:

- Quả thật có chuyện này, ta cũng đã nghe nói qua, bất quá ta cũng không có bản lãnh đi phá cục như vậy.

Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Cho dù là nàng phá cục thành công, sợ rằng Mật tông cũng sẽ không thừa nhận nàng làm chủ nhân bọn họ.

- Ai chịu làm chủ nhân của những hòa thượng đầu trọc chứ?!

An Như Huyễn nói một câu, sau đó nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, tay nhỏ bé lặng lẽ kéo vạt áo hắn một cái ở chỗ kín đáo, ánh mắt lộ vẻ áy náy.

Hoắc Nguyên Chân biết An Như Huyễn vô tình châm chọc mình, nhưng vẫn cảm thấy buồn cười trong lòng, chẳng qua là có Lam Hi ở bên, không tiện biểu hiện ra.

Hắn lại hỏi Lam Hi:

- Sơn cốc này ở đâu?

- Sâu trong Thiên Sơn, cách tổng đàn Thánh giáo chúng ta có vài trăm dặm. Nếu như chúng ta muốn bắt Tôn Sơn, như vậy e rằng phải lên đường ngay tức khắc. Hôm nay đã vào tháng Bảy, cũng không còn mấy ngày nữa là tới kỳ hạn mồng Năm mở cuộc cờ ra.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu, trong lòng yên lặng tính toán.

Phương pháp này của trưởng lão Mật tông quả thật là làm khó rất nhiều người. Cho dù là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ cũng chưa chắc đã là người có được thần lực trời sinh.

Hoặc có thể nói, phàm là người có thần lực trời sinh, tu luyện nội công tiến triển cũng sẽ không quá nhanh, giống như Tuệ Ngưu, mặc dù một thân thần lực nhưng từ chất tập võ cũng rất kém. Hiện tại bất quá chỉ là tu hành Long Tượng Bát Nhã công có thành tựu, những phương diện khác đều rất kém cỏi vụng về.

Người có thần lực trời sinh bậc này, cơ bản cũng sẽ không có tâm tư đi nghiên cứu kỳ nghệ. Cho nên Tôn Sơn kia kỳ nghệ rất dở, nhưng bởi vì sức lực cũng khá lớn, vọng tưởng một bước lên trời, nhiều lần đi thử lại nhiều lần va đầu vào vách sắt.

Nhưng mình lại là một yêu quái, vừa học đã thành Long Tượng Bát Nhã công, cũng coi như có thần lực trời sinh, cũng có thể di chuyển được con cờ ngàn cân.

Nếu mình đi phá cục thử một lần thì sao?

Có thể thật sự trở thành chủ nhân Mật tông hay không?

Hoắc Nguyên Chân cho rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Nhưng chuyện tới nước này rồi, mình đã không có lựa chọn nào khác.

Có lẽ Mật tông bố trí ra thế cờ này là vì tìm kiếm kẻ có trí tuệ, đồng thời lại tu luyện Long Tượng Bát Nhã công trở thành người Mật tông. Bởi vì bản thân Long Tượng Bát Nhã Công chính là hộ giáo thần công Mật tông, thường là người ngoài không thể nào học tập, cũng chỉ có Thiếu Lâm tự mình là một ngoại lệ.

Nhưng Thiếu Lâm mới lập được mấy năm, làm sao có được cao thủ Long Tượng Bát Nhã công chân chính.

Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của Hoắc Nguyên Chân, chưa chắc đã là thật.

Hôm nay đã là mồng Hai, có lẽ nên lên đường lập tức, đi tới sơn cốc kia bắt Tôn Sơn ra, hỏi thăm ra tung tích Mạc Thiên Tà. Sau khi cứu được Mạc Thiên Tà là có thể đi tổng đàn Ma giáo cứu Ninh Uyển Quân.

Thân là phụ thân, nhất định Mạc Thiên Tà sẽ toàn lực ứng phó cứu nữ nhi mình.

Hắn quyết định tới sơn cốc Mật tông kia trước đã.

Hắn thuận miệng hỏi Lam Hi một câu:

- Lam Tôn Giả, cuộc cờ này có tên hay không?

- Có, Linh Lung kỳ cục, mấy chục năm qua không người nào có thể phá.

- Linh Lung kỳ cục!

Hoắc Nguyên Chân yên lặng thì thầm đôi câu, người Mật tông đặt tên cũng rất khá. (Linh Lung kỳ cục: Cuộc cờ biến ảo)

Đi cùng Lam Hi vậy không thể ngồi Kim Nhãn Ưng nữa, Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn đi theo Lam Hi, bắt đầu đi bộ.

Thiên Sơn còn gọi Bạch Sơn, lại tên Tuyết Sơn, bởi vì cả Đông lẫn Hạ đều có tuyết mới có tên này.

Tích Nhĩ Hà, Sở Hà và Y Lê hà đều bắt nguồn từ núi này.

Tổng đàn Ma giáo ở vào chủ phong Thiên Sơn, trên đỉnh Thác Mộc Nhĩ phong.

Thác Mộc Nhĩ phong là ngọn núi cao nhất Thiên Sơn, sơn cốc mà Lam Hi nói ở cách Thác Mộc Nhĩ phong có mấy trăm dặm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio