Phương Trượng

chương 285: lão ma tề tụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Kim Cương Bất Hoại Thể là bí tịch vô thượng có thể phòng ngự nội gia chân khí, chưởng lực nội gia xâm lấn cũng không sợ hãi.

Nếu như lấy được môn công phu này, quả thật hắn sẽ trở thành một khối sắt, nội gia ngoại gia cứ việc đánh vào, cũng không thể làm tổn thương hắn một sợi lông.

Chỉ bất quá hai quyển trên dưới khiến cho hắn hơi buồn bực.

Bây giờ còn không thể nhận lấy Thiết Tý Công cùng Thiết Bố Sam, còn phải tra xét phần thưởng cuối cùng.

Thanh âm nhắc nhở Hệ Thống lần nữa vang lên:

- Đạt được Thiết Tý Công, Thiết Bố Sam công, mời tra xét phần thưởng thứ ba.

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân tràn đầy kích động, tay hắn có hơi run run.

Phần thưởng cao cấp chân chính sắp sửa xuất hiện, thật ra mình đặt hy vọng lớn nhất ở chỗ này. Sau khi trời sáng mình sẽ tới tổng đàn Thánh Hòa giáo, nhất định sẽ có một trường ác chiến. Võ học cao cấp lần này là thứ gì, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hành trình lần này.

Sẽ được môn võ công nào đây?

Sẽ là Kim Chung Tráo quyển thứ ba sao? Sẽ là Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba sao? Sẽ là Vô Tướng Thần Công nửa bộ dưới sao?

Dịch Cân Kinh? Tẩy Tủy Kinh? Kim Cương Phục Ma Quyển? Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận?

Hay là Kim Cương Bất Hoại Thể lần sau mới xuất hiện đột nhiên nhảy ra trước mặt mình đây?

Đầy đầu suy nghĩ lung tung, lo được lo mất, rốt cục Hoắc Nguyên Chân mở ra phần thưởng thứ ba.

Vừa nhìn thấy mấy hàng chữ trên bí tịch, nháy mắt Hoắc Nguyên Chân trở nên như hóa đá.

Ngón tay hắn run lên bần bật, miệng hắn lắp ba lắp bắp:

- Long... Long... Long...

Sau khi thấy mấy chữ to Long Tượng Bát Nhã Công nửa bộ dưới, đầu Hoắc Nguyên Chân dường như phình to thêm một chút.

Nằm mơ không nghĩ tới, mình lại có thể quay trúng được nửa bộ dưới bí tịch này.

Tầng bảy Long Tượng Bát Nhã Công đã không tệ, là vốn liếng để mình vượt cấp đối kháng.

Quyển bí tịch này chia làm hai bộ trên dưới, bộ thứ nhất là bảy tầng trước, bộ thứ hai là sáu tầng sau.

Tầng bảy Long Tượng Bát Nhã công của mình đủ để giúp mình đối kháng Tiên Thiên sơ kỳ còn chiếm thượng phong, đối phó Tiên Thiên trung kỳ sẽ hết sức cật lực.

Bất quá sau khi có Kim Chung Tráo quyển thứ hai, Hoắc Nguyên Chân đã không hề sợ hãi Tiên Thiên trung kỳ nữa.

Trong thời gian ngắn nội lực của mình không cách nào tăng lên, nhưng quyển thứ hai Long Tượng này đã đủ để đền bù nội lực chưa đủ thiếu sót của mình.

- Căn cứ kinh nghiệm xem phim kiếp trước của mình, Kim Luân Pháp Vương bằng vào tầng mười Long Tượng Bát Nhã công tiến vào Trung Nguyên, đã có thể đấu một phen cùng cao thủ tầm cỡ Trung Nguyên Ngũ Tuyệt. Mặc dù vẫn chưa phải là đối thủ của một vài cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Hôm nay mình lấy được Long Tượng Bát Nhã Công nửa bộ dưới, như vậy công lực của mình sẽ vượt qua Kim Luân Pháp Vương.

Hoặc có thể nói sức lực của mình vượt qua Kim Luân Pháp Vương, dù sao những phương diện khác mình không lợi hại bằng Kim Luân Pháp Vương, tỷ như nội công căn bản mình còn rất yếu.

Bất quá cho dù không có nội công phụ trợ, có một thân công phu hoành luyện này, còn có sức mạnh vô cùng này, lực chiến đấu của mình lập tức tăng vọt gấp vô số lần.

Ngoại trừ không có chiều số công kích cao cấp ra, không có nội lực cuồn cuộn liên miên bất tuyệt ra, lực lượng, phòng ngự, thậm chí khinh công của Hoắc Nguyên Chân cũng đã có thể ganh đua với cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.

Đây mới gọi là điển hình không phải là Tiên Thiên, lại thắng cả Tiên Thiên.

Lúc này, thanh âm nhắc nhở Hệ Thống lại vang lên:

- Quay trúng Long Tượng Bát Nhã Công nửa bộ dưới, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?

Nói thật Hoắc Nguyên Chân có chút động lòng, chỉ có phần thưởng cao cấp mới có thể đạt được phần thưởng cao cấp, vạn nhất mình đánh bạc thành công, đạt được một quyển Dịch Cân Kinh hoặc là Cửu Dương quyển thứ ba cũng có khả năng

Nhưng Hoắc Nguyên Chân không dám, hắn thật không dám, đây chính là Long Tượng Bát Nhã Công nửa bộ dưới, làm sao có thể dễ dàng lấy ra đánh bạc, vạn nhất thua, có khóc cũng không tìm lại được.

- Bỏ qua.

Bỏ qua đề nghị tràn đầy dụ hoặc của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân lựa chọn nhận lấy phần thưởng.

Pháp Tướng tầng thứ nhất cùng Phạm âm tầng thứ ba mình đã trực tiếp học được, ba bản bí tịch khác rơi vào tay.

Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân lấy bí tịch Thiết Tý Công ra, sau khi mở lực lượng thần kỳ xuất hiện bao phủ toàn thân hắn. Rất nhanh, chỉ sau mười phút, hắn đã học xong môn Thiết Tý Công này.

Hoắc Nguyên Chân múa may hai cánh tay, cảm nhận da thịt xương cốt cứng rắn như sắt thép, hết sức hài lòng.

Hắn đã tu luyện Thiết Tý Công đến cực điểm, sau này đôi tay sẽ là vũ khí hùng mạnh của hắn.

Bởi vì chưa học tập kiếm pháp hay côn pháp, cho nên bản lãnh Hoắc Nguyên Chân vẫn tập trung ở cánh tay này.

Học xong Thiết Tý Công, Hoắc Nguyên Chân cầm bí tịch Thiết Bố Sam lên.

Trong các loại võ công trung cấp, Thiết Bố Sam coi như là thực dụng nhất, thậm chí trong mắt Hoắc Nguyên Chân, môn võ học này so ra không kém gì võ công cao cấp phổ thông.

Trên dưới toàn thân cứng như sắt thép, đao thương bất nhập, nếu như năng lực này ra chiến trường, chỉ cần không phải chống lại kỵ binh xung kích quy mô lớn, sẽ có thể quét ngang ngàn quân như quét lá. Không ai đánh mình được, làm sao có thể làm khó dễ mình?

Học tập công pháp Thiết Bố Sam hao phí chừng bốn mươi phút.

Sau khi học thành, lực lượng thần kỳ của quyển sách này biến mất.

Lấy được hai thứ võ công này, Hoắc Nguyên Chân cảm nhận một chút, dùng tay gõ vài cái có thể cảm nhận được cảm giác cứng rắn, nhưng không có thanh âm giống như kim loại chạm nhau.

Như vậy rất tốt, vẫn là nhục thể, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn mình biến thành một cục sắt, mình vẫn là một người.

Cuối cùng, Hoắc Nguyên Chân lấy ra Long Tượng Bát Nhã Công nửa bộ dưới.

Long Tượng Bát Nhã Công nửa bộ trên là võ học cao cấp mà hắn quay thưởng ra sớm nhất, mà hôm nay nửa bộ dưới này cũng là võ công cao cấp đầu tiên mà hắn học được đến cảnh giới tối cao.

Lịch sử lại trùng lặp một cách kinh người như vậy.

Quyển bí tịch này ký thác hy vọng cực lớn của Hoắc Nguyên Chân, đây là vốn liếng để hắn lên Thiên Sơn, ngàn vạn lần không nên làm hắn thất vọng mới phải.

Dù sao cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua người nào luyện thành tầng thứ mười ba Long Tượng, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết sau khi luyện thành sẽ như thế nào, hết thảy còn là suy đoán.

Mở bí tịch ra, lực lượng thần kỳ đó xuất hiện lần nữa, trực tiếp tiến vào đầu, lĩnh hội quán thông.

Thân thể Hoắc Nguyên Chân trong quá trình này cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Thân thể cường hóa, lực lượng đang nhanh chóng gia tăng, theo tiến trình bí tịch lật trang, Long Tượng Bát Nhã công của hắn cũng đang đột phá từng tầng một.

Tầng thứ tám, tầng thứ chín... Khi Hoắc Nguyên Chân học được Long Tượng Bát Nhã Công tầng thứ mười ba, sắc trời đã sáng, không ngờ rằng đã học trong hơn ba canh giờ.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân hao phí nhiều thời gian như vậy học tập một quyển bí tịch, Kim Chung Tráo quyển thứ hai cũng bất quá chỉ học hai canh giờ.

Sau khi học thành, Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm hai mắt lại, bình phục tâm trạng.

Trải qua ba canh giờ học tập, tim của hắn đã bình tĩnh rất nhiều, không có kích động quá nhiều, chẳng qua là chậm rãi đứng dậy, cất bí tịch đi.

Cũng không biết lúc nào mới có thể truyền thụ quyển bí tịch này cho người khác.

Mặc dù các đệ tử dù Thiếu Lâm đều đang học tập Long Tượng Bát Nhã Công, nhưng tiến trình tu luyện môn võ học cao cấp này không thể nhanh được.

Bọn họ không có bản lãnh học một lần liền biết giống như mình, muốn học thành tầng mười ba Long Tượng căn bản là không thể nào.

Mà sau khi mình học được tầng mười ba Long Tượng, rốt cục cũng biết được loại võ công này có thể giúp cho lực lượng nhục thể con người đạt tới trình độ nào.

Kim Luân Pháp Vương tầng thứ mười Long Tượng được xưng có thể được lực Thập Long Thập Tượng, đương nhiên đây chỉ là cách nói khoa trương. Khoan nói tới một con rồng có bao nhiêu sức lực, cho dù là sức lực của một con voi cũng không phải là loài người có thể tưởng tượng.

Nếu như theo cách nói ấy, tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã công của mình đánh ra một chưởng, lực của Thập Tam Long Thập Tam Tượng tập trung vào một chưởng này, e rằng có thể đánh sập cả núi.

Mặc dù loại võ học này không tới nỗi khoa trương như vậy, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết sức lực của mình chắc chắn đã vượt qua cực hạn của con người, mức độ cường tráng của mình cũng đã vượt xa những người khác.

Nhìn Thiên Sơn xa xa, Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi.

Nếu Mạc Thiên Tà thành công cố nhiên rất tốt, nhưng nếu Mạc Thiên Tà thất bại, vậy xem thử tầng mười ba Long Tượng của mình có thể làm được chuyện gì trong chốn đầm rồng hang hổ. Rốt cục mình đã tiến bộ tới mức nào, còn phải thử một chút mới có thể biết.

Thiên Sơn Lục Dương chưởng rất lợi hại phải không? Bần tăng muốn lãnh giáo một phen.

Bất Tử Đạo Nhân rất cuồng vọng sao? Hai ta vật lộn chơi một trận.

Lý Dật Phong rất mạnh ư? Dám vật tay cùng bần tăng không?

Ánh rạng đông lờ mờ đã hóa thành ánh mặt trời chói chang. Hoắc Nguyên Chân thoáng động ý niệm, Kim Nhãn Ưng xuất hiện trên bầu trời bay về phía hắn.

Tung mình nhảy lên lưng Kim Nhãn Ưng, chim ưng vỗ cánh, mang theo hắn bay thẳng lên cao.

Mới vừa bay một hồi, Hoắc Nguyên Chân được Kim Nhãn Ưng truyền tới tin tức, phía trước có một đội nhân mã đang tiến tới phương hướng tổng đàn Ma giáo.

Thông qua ánh mắt của Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân quan sát cẩn thận.

Đội nhân mã này chính là đội ngũ của Đông Phương Thiếu Bạch tới đón dâu.

Thậm chí Hoắc Nguyên Chân thấy được Đông Phương Thiếu Bạch, tên này cũng rất thành tâm, từ Hồ Điệp cốc đến Thiên Sơn ngàn dặm xa xôi vẫn đi tới, hơn nữa còn tỏ ra hết sức vui vẻ, không hề có biểu lộ vừa lặn lội đường xá xa xôi.

Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, có thể hiểu được.

Chỉ bất quá chuyện vui của người này là thành lập trên sự thống khổ của người khác, nhất định Hoắc Nguyên Chân sẽ không để cho y thành công.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức lao xuống ngăn chặn đội ngũ này. Trọng điểm chuyện hôm nay không nằm ở đội ngũ rước dâu này, mà nhất định phải giải quyết xong chuyện của Ma giáo.

Cho dù giết sạch những người này, vẫn không thể cứu ra bọn Ninh Uyển Quân.

Cho nên cuối cùng vẫn phải đi Ma giáo, Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới bọn họ nữa, ngồi Kim Nhãn Ưng nhằm phương hướng tổng đàn Ma giáo bay đi

Bên trong Ma giáo hôm nay giăng đèn kết hoa, Thánh Nữ xuất giá tuyệt đối là đại sự, chuyện này đã chuẩn bị thời gian rất lâu, tuyệt đối không cho sơ suất.

Bên trong đại điện tổng đàn, hiện tại đang tụ tập một đám võ lâm cao thủ hàng đầu.

Lý Dật Phong ngồi trên chủ vị, trò chuyện cùng Bất Tử Đạo Nhân bên cạnh.

- Lý huynh, không thể khinh thường được, sợ rằng Mạc Thiên Tà đã ra rồi, chắc chắn lão sẽ không ngồi yên không lý đến chuyện ngày hôm nay. Theo bần đạo suy đoán, nhất định lão sẽ tới quấy rối vào hôm nay.

Lý Dật Phong khoát tay áo một cái:

- Cho dù Mạc Thiên Tà đi ra, một mình lão cũng không thể gây nên sóng gió gì, không cần phải lo lắng.

- Nếu như chỉ có một mình lão đương nhiên là quá dễ, nhưng chỉ sợ Tu La Sát cùng Ngọc La Sát cũng gia nhập vào phe lão. Hai người này công lực rất cao, ba người bọn chúng liên thủ, phiền phức không nhỏ.

Lý Dật Phong trầm ngâm một chút:

- Lão nói cũng có lý, bất quá cũng không quan hệ đến đại cục, chắc lão còn không biết Chu Cẩn đã tới đây.

- Chu Cẩn? Đông Hiền Chu Cẩn! Lão ta đến đây lúc nào?

Lúc này bên ngoài truyền tới một trận tiếng cười:

- Bất Tử đạo huynh quên Chu mỗ rồi, bần tăng phải hỏi Bất Tử đạo huynh như vậy có đúng không.

Bên ngoài Mã Chấn Tây cùng một hòa thượng sải bước đi vào trong đại điện.

Nếu có Hoắc Nguyên Chân tại chỗ là có thể nhận ra, hòa thượng này chính là lão hòa thượng lúc trước hắn nhìn thấy ở Hàng Châu Linh Ẩn tự, vừa xuất hiện lập tức làm cho Hoa Vô Kỵ giật mình kinh hãi.

Thì ra người này chính là thủ hạ Đinh Bất Nhị năm xưa, Đông Hiền Chu Cẩn một trong Tứ Đại Pháp Vương, cũng là lão ma trăm năm trước.

Tả Hữu Kiếm Thị, Tăng Đạo Ni, Tứ Đại Pháp Vương, chín người giữ chín mảnh Huyết Ma tàn đồ.

Nam Hiệp cùng Bắc Ma đã sớm chết đi trong trận chiến núi Thiếu Thất năm xưa, hôm nay nơi này cũng đã tụ tập bốn người.

Trừ Hữu Kiếm Thị Lý Lưu Vân cùng Tăng, Ni ra, toàn bộ số cao thủ còn lại đã tụ tập đến chỗ này, không biết nếu Mạc Thiên Tà thấy những lão ma trăm năm trước đều có mặt ở đây, còn có thể tin tưởng mười phần như trước hay không.

Bất Tử Đạo Nhận thấy Chu Cẩn, lập tức bật cười ha hả:

- Chu huynh, trăm năm không gặp, phong thái vẫn như cũ, thật là hay quá, thật là hay quá. Hôm nay bốn huynh đệ chúng ta tề tụ, bất kể Mạc Thiên Tà hay là ai dám tới đây, nhất định phải làm cho bọn chúng có đi không về.

Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.

Ma giáo là đệ nhất đại phái giang hồ, diện tích tổng đàn rất lớn, bên trong có mấy ngàn giáo chúng, bên dưới có mười mấy đường khẩu.

Mỗi Đường chủ, thậm chí Phó Đường chủ, đều là cao thủ Tiên Thiên.

Trong đó chỗ ở của giáo chủ Mạc Thiên Tà nằm ở nửa phần sau của tổng đàn, nơi này đã có mấy trăm năm lịch sử, các đời giáo chủ Ma giáo đều từng ở qua nơi này, thậm chí Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị trăm năm trước cũng từng ở chỗ này.

Bây giờ chỗ ở của giáo chủ không ai ở, sau khi bọn Lý Dật Phong tới đây cũng không vào nơi này.

Phía sau giáo chủ điện có một độc viện, bên trong có một tú lâu, chính là chỗ ở của Ninh Uyển Quân.

Một thời gian trước, Ninh Uyển Quân không ở nơi này mà là bị nhốt ở địa phương kín đáo khác. Chỉ có hôm nay nàng mới trở lại tú lâu, bởi vì hôm nay là ngày Ninh Uyển Quân xuất giá, phải về đây trang điểm chuẩn bị..

Cùng nàng trở về còn có La Thái Y, quan hệ giữa nàng cùng Ninh Uyển Quân rất tốt, cũng vừa là thầy vừa là bạn, hôm nay bị cố ý phê chuẩn trở lại, là để trợ giúp Ninh Uyển Quân trang điểm.

Ngoài ra còn có thị nữ Tiểu Thúy của Ninh Uyển Quân cũng đi theo chung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio