Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Mới vừa nghĩ tới đây, quả nhiên Ninh Uyển Quân đã nói:
- Thái Y tỷ, vì sao tỷ lại nói chuyện này cho hắn biết, hỏng rồi, nhất định hắn sẽ tới. Con người của hắn nhìn qua rất có trí tuệ, nhưng e rằng sẽ làm ra một ít chuyện kích động, nếu hắn tới đây làm sao có thể đối kháng bọn Lý Dật Phong, phải làm sao bây giờ?
Dứt lời Ninh Uyển Quân nôn nóng đứng dậy, muốn ra ngoài xem một chút.
Thái Y vội vàng kéo nàng lại:
- Uyển Quân, không nên ra, bên ngoài có Tam Trưởng Lão trông chừng, muội không ra được.
- Làm sao bây giờ đây? Hắn nhất định trở về, hắn sẽ chịu chết!
Ninh Uyển Quân nôn nóng đi qua đi lại, cuối cùng ngừng lại nhìn chằm chằm La Thái Y:
- Thái Y tỷ, tỷ có thể xông ra hay không, tìm hòa thượng kia ngăn hắn lại, bảo hắn ngàn vạn lần không nên tới.
La Thái Y có vẻ lúng túng lắc đầu một cái:
- Uyển Quân, sợ rằng tỷ tỷ không làm được, hiện tại ta còn là Tiên Thiên trung kỳ, Tam Trưởng Lão phía ngoài đều là cảnh giới hậu kỳ, ta không phải là đối thủ của bọn họ.
- Vậy... Vậy Chu trưởng lão thì sao?
- Uyển Quân muội còn không biết, Chu Tần trưởng lão cũng bị nhốt lại rồi, bây giờ chúng ta là vì hôm nay muội sắp được gả nên mới được thả ra, Chu trưởng lão còn chưa có đi ra.
- Vậy Lam Tôn giả thì sao, có cách nào liên lạc được với y không?
- Ban đầu Lam Hi không sao, sau khi chúng ta bị nhốt y vẫn còn ở ngoài. Nhưng ít ngày trước thỉnh thoảng ta nghe thấy Tam Trưởng Lão tán gẫu, nói là Lam Tôn Giả bị Mã Chấn Tây đuổi giết, cũng không biết đã đi địa phương nào.
- Chẳng lẽ chúng ta không tìm được một người nào bên trong giáo có thể giúp được sao?
Thấy dáng vẻ bàng hoàng kinh hãi của Ninh Uyển Quân, La Thái Y cũng cảm thấy mình bất lực, trước mắt còn có thể làm được gì...
Lúc này ngoài xa truyền tới tiếng cổ nhạc rộn ràng.
La Thái Y vội vàng đẩy cửa sổ ra, từ tú lâu này có thể nhìn thấy nơi sơn môn tổng đàn ngoài xa, có một đội ngũ nhân mã màu sắc sặc sỡ tiến vào sơn môn.
Mà hiện tại có rất nhiều người trong giáo đang ra ngoài sơn môn nghênh đón.
- Đông Phương Thiếu Bạch tới rồi! Tiểu thư, người trang điểm nhanh lên, đừng làm chậm trễ giờ lành.
Đột nhiên Tiểu Thúy lộ vẻ vui mừng, nhảy lên một cái.
La Thái Y thình lình đánh ra một chưởng.
Bốp!
Một bạt tai đánh ra, La Thái Y công lực Tiên Thiên trung kỳ dễ dàng đánh ngã Tiểu Thúy trên mặt đất, mặt sưng đỏ, cả người hôn mê ngã lăn ra.
- Phường ăn cây táo rào cây sung!
La Thái Y không chú ý tới Tiểu Thúy đã hôn mê, mà là nhìn về phía Ninh Uyển Quân.
Đôi mắt đẹp của Ninh Uyển Quân mờ đi, chảy ra đôi dòng lệ nhìn về phía La Thái Y:
- Thái Y tỷ, hết thảy đều không thể vãn hồi sao?
La Thái Y nhìn thấu vẻ quyết tử trong mắt Ninh Uyển Quân, nàng không chỉ một lần thấy ánh mắt này của Ninh Uyển Quân.
La Thái Y thở ra một hơi thật dài:
- Uyển Quân, không nên gấp, tỷ tỷ còn có một biện pháp cuối cùng. Dứt lời, La Thái Y lấy từ trong ngực áo ra hai vật.
Ninh Uyển Quân vừa thấy, lập tức hiểu La Thái Y muốn làm gì, kinh hãi nói:
- Thái Y tỷ, chuyện này không được, Uyển Quân không thể làm như vậy.
- Uyển Quân, võ công của ta cao hơn muội, đây là biện pháp cuối cùng. La Thái Y buồn bã cười một tiếng, trong ánh mắt lộ vẻ bị thương nồng đậm.
Đội ngũ rước dâu của Đông Phương Thiếu Bạch đến tổng đàn Ma giáo, bọn Lý Dật Phong ra ngoài nghênh đón.
Tới đón dâu chỉ có Đông Phương Thiếu Bạch cùng một số cao thủ Hồ Điệp cốc, trong đó có một tên Tiên Thiên hậu kỳ, Đông Phương Minh cùng số cao thủ Hồ Điệp cốc còn lại cũng không có tới.
Cho nên bọn Lý Dật Phong đích thân nghênh đón, coi như hết sức nể mặt Đông Phương Thiếu Bạch.
Chuyện này chủ yếu là một tay Lý Dật Phong xúc tiến, tự nhiên lão phải làm như vậy.
Trong giang hồ cưới gả không có phiền phức như dân gian, nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết, có thể bớt được chuyện nào thì bớt.
Đông Phương Thiếu Bạch một thân hồng bào, nhất nhất làm lễ ra mắt bọn Lý Dật Phong. Dù sao đây là lão tiền bối chân chính, nghĩa phụ Đông Phương Minh mình gặp cũng phải tôn xưng tiền bối.
- Ha ha! Đông Phương Thiếu Minh chủ, ngươi không oán hận lão phu chứ?
- Vì sao tiền bối nói như vậy, chuyện xảy ra trên Hoa Sơn chính là Hoa Vô Kỵ cùng Khâu Chính Dương gây nên, tiền bối chỉ là nhất thời không biết mà thôi.
Lý Dật Phong nghe thấy Đông Phương Thiếu Bạch nói như thế, vui mừng gật đầu:
- Ngươi nói không sai, là hai tên phế vật Hoa Vô Kỵ kia đưa ra chủ ý, làm cho lão phu cùng Đông Phương Minh chủ suýt nữa xảy ra xích mích. Bất quá hôm nay rất tốt, được một vị cao nhân hòa giải, rốt cục chuyện cũng đã qua, lão phu cũng đã nói với Đông Phương Minh chủ muốn gả Ninh Uyển Quân cho ngươi, lần này ngươi yên tâm rồi chứ?
- Đa tạ tiền bối thành toàn!
Đông Phương Thiếu Bạch đã quên mất chuyện trước đây Lý Dật Phong muốn hại mình. Vốn trước đây ở Hoa Sơn, bọn Hoa Vô Kỵ tìm Lý Dật Phong muốn liên thủ gia hại Đông Phương Thiếu Bạch, lần đó suýt chút nữa y đã bỏ mạng, may nhờ phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự khám phá gian kế đối phương, mới cứu mạng y được.
Nhưng không ngờ rằng thế sự biến hóa nhanh như vậy, không biết tại sao Lý Dật Phong và nghĩa phụ y đạt thành nhất trí, hai bên hóa can qua thành ngọc bạch.
Chuyện Đông Phương Minh quyết định, Đông Phương Thiếu Bạch không có quyền phản đối, chỉ có thể tuân theo ý tưởng bối mà làm.
Huống chi là chuyện tốt như cưới Ninh Uyển Quân, cho dù là bảo y từ chối y cũng không làm được.
Sau khi nhất nhất hành lễ với các vị tiền bối có mặt, hàn huyên mấy câu, Đông Phương Thiếu Bạch liền nói:
- Không biết hiện tại Ninh cô nương đang ở nơi nào?
- Ha ha! Nóng lòng rồi sao, yên tâm đi, là của ngươi sẽ không chạy được, Trương Cảnh, dẫn người của Thiếu Minh chủ nghênh đón tiểu thư. Không cần đến chỗ chúng ta, chờ nàng lên kiệu rồi, trực tiếp mang đi là được.
Trương Cảnh ở núi Thiếu Thất bị Hoắc Nguyên Chân đuổi chạy hôm nay cũng trở lại Thiên Sơn, nghe thấy Lý Dật Phong dặn dò bèn dẫn người của Đông Phương Thiếu Bạch mang theo kiệu hoa đi về phía sau.
- Tới đây nào, hiền điệt, vào nhà một chút đi. Thật ra thì lão phu gọi người hiền điệt là tiện nghi cho ngươi, thậm chí phụ thân ngươi cũng phải gọi lão phu một tiếng tiền bối. Chỉ bất quá phụ thân người cùng bọn lão phu thật ra có chút uyên nguyên, miễn cưỡng có thể luận giao ngang hàng.
- Đa tạ Lý tiền bối, tiểu điệt không dám.
Đông Phương Thiếu Bạch tỏ ra khiêm tốn, mặc dù y là Thiếu Minh chủ, nhưng đã đến Thánh Hoả giáo này vẫn phải dòm ngó sắc mặt của người ta. Vạn nhất những lão ma đầu hỉ nộ vô thường này nổi nóng, sẽ không ai cứu được y.
Kiệu hoa Đông Phương Thiếu Bạch đi một mạch tới tú lâu của Ninh Uyển Quân, sau đó ngừng lại.
Trương Cảnh tiến lên ra mắt Tam Trưởng Lão trông chừng:
- Ba vị trưởng lão, Ninh Uyển Quân thế nào rồi?
Đại trưởng lão gật đầu một cái:
- Hẳn là đã xong, để ta gọi thử.
Bchngcsch. Cm |
Sau khi nói xong, Đại trưởng lão quay đầu lại, kêu to lên tú lâu:
- Tiểu thư, chuẩn bị xong chưa?
Phía trên vang lên tiếng La Thái Y trả lời:
- Sắp xong rồi, sẽ xuống ngay.
Nghe thấy sắp xong, đám người ở bên dưới chờ đợi.
Một lát sau, cửa tủ lâu mở ra, bên trong ba nữ tử đi ra.
Ninh Uyển Quân đi giữa che khăn trùm đầu, được La Thái Y cùng Tiểu Thúy nâng đỡ đi ra.
Mắt của La Thái Y có hơi sưng đỏ, tựa hồ mới vừa khóc, thỉnh thoảng nhìn về phía Ninh Uyển Quân ở giữa.
Còn Tiểu Thúy bên cạnh, nửa bên mặt cũng sưng lên, trên người hơi ướt, dường như vừa bị đánh.
Đối với những chuyện của nữ nhân, bọn Tam Trưởng Lão cũng không hỏi tới, chỉ cần có thể đưa người đi an toàn, nhiệm vụ của mình coi như là hoàn thành.
Dựa theo ước định trước đây của hai bên, Ninh Uyển Quân xuất giá sẽ mang theo một người, vốn theo kế hoạch là mang Tiểu Thúy.
Nhưng đến trước mặt cỗ kiệu, Ninh Uyển Quân đột nhiên nói:
- Ta muốn Lam tỷ tỷ đưa ta rời Thiên Sơn, không cần Tiểu Thúy đi theo.
Người cầm đầu đội ngũ phụ trách nghênh đón Ninh Uyển Quân là một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ theo Đông Phương Thiếu Bạch tới, nghe thấy Ninh Uyển Quân đề nghị như vậy, không khỏi có hơi khó xử:
- Ninh tiểu thư, chuyện này e rằng không tiện, làm sao La Pháp Vương theo nàng tới Hồ Điệp cốc được?
Y biết La Thái Y võ công không kém, mặc dù tự tin mình có thể đối phó La Thái Y, nhưng cũng không muốn sinh ra rắc rối ngoài ý muốn.
Không ngờ Ninh Uyển Quân kiên quyết nói:
- La tỷ tỷ nhất định phải đưa ta, nàng cùng ta tình như tỷ muội, hôm nay là ngày ta xuất giá, ta còn có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng. Huống chi La tỷ tỷ sẽ không cùng ta đi tới Hồ Điệp cốc, chỉ cần ra khỏi Thiên Sơn La tỷ tỷ sẽ tự trở lại, một mình ta đi Hồ Điệp cốc là được.
La Thái Y bên cạnh lại chảy nước mắt, cắn chặt môi anh đào, không nói nửa lời.
Bên cạnh Tam Trưởng Lão đều có vẻ kinh ngạc, Ninh tiểu thư từ trước tới nay vốn nhu nhược, hiện tại giọng điệu hết sức kiên quyết.
Ngược lại không biết vì sao La Thái Y hôm nay lại đa sầu đa cảm như vậy.
Nghe thấy Ninh Uyển Quân nói như thế, tên dẫn đội kia cảm thấy còn có thể chấp nhận, nhưng chuyện này chưa hỏi thăm qua Đông Phương Thiếu Bạch, y cũng không dám tự tiện làm chủ.
Ninh Uyển Quân tiếp tục nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, lúc gặp Đông Phương Thiếu Bạch ta sẽ nói với y, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không lên kiệu.
Tên cao thủ do dự này một hồi, mắt thấy giờ lành sắp đến, nếu không lên đường cũng khó lòng ăn nói, bèn dứt khoát nói:
- Được rồi được rồi, bất quá chúng ta nói trước, ra khỏi địa giới Thiên Sơn, nhất định La Pháp Vương phải trở về.
- Yên tâm đi, La tỷ tỷ theo ta ngồi kiệu hoa một hồi, các ngươi có khiêng nổi hay không?
Đến lúc này, tên cao thủ Tiên Thiên kia cũng không soi mói những chi tiết này nữa, phất phất tay bảo hai người cùng lên kiệu.
Ninh Uyển Quân theo La Thái Y chuẩn bị lên kiệu.
Tiểu Thúy bên cạnh lên tiếng nói:
- Tiểu thư, chẳng lẽ người không cần tiểu tỳ nữa sao?
Ninh Uyển Quân quay đầu lại nhìn Tiểu Thúy một cái:
- Tiểu Thúy, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, chúng ta duyên phận đã hết, không thể tiếp tục ở với nhau, ngươi hãy tự lo cho mình.
Nói xong, Ninh Uyển Quân kéo La Thái Y:
- La tỷ tỷ, chúng ta lên kiệu trò chuyện.
Hai nữ tử nắm tay nhau lên kiệu hoa, tên cao thủ kia vung tay lên:
- Khởi kiệu, chúng ta lập tức rời đi.
Người khiêng kiệu đều là cao thủ Hậu Thiên viên mãn, huống chi hai nữ nhân cộng lại cũng không tới một trăm tám mươi cân, nâng lên vô cùng dễ dàng, bước đi như bay rời đi.
Tiểu Thúy đứng chôn chân tại chỗ, ngẩn người ngây ra đó, không ngờ rằng mình bị Ninh Uyển Quân từ bỏ như vậy.
Kiệu hoa đi tới đại điện tổng đàn Ma giáo, Đông Phương Thiếu Bạch đi ra, các từ cùng bọn Lý Dật Phong.
Bọn Lý Dật Phong đưa tiễn, đi tới trước cửa lão và bọn Bất Tử Đạo Nhân ánh mắt phiếu hốt, quan sát bốn phía.
Nếu như Mạc Thiên Tà thật sự đã ra ngoài, hẳn lúc này cũng nên xuất hiện rồi mới phải.
Quả nhiên kiệu hoa mới vừa ra khỏi cửa, một tiếng cười to vang lên lãng đãng giữa vùng rừng núi.
- Đám chuột nhắt này muốn cướp đi hết thảy của Mạc Thiên Tà ta, có hỏi qua kiếm của ta chưa?
Bọn Lý Dật Phong vừa quay đầu lại, chỉ thấy trên đại điện Ma giáo, Mạc Thiên Tà không biết lúc nào đứng ở trên nóc đại điện, hơn nữa bên cạnh lão còn có ba người.
Bất Tử Đạo Nhân tiến tới bên cạnh Lý Dật Phong nhỏ giọng nói:
- Lý huynh, quả nhiên không sai, quả nhiên Tu La Sát cùng Ngọc La Sát cùng đi với Mạc Thiên Tà.
Bên cạnh Mạc Thiên Tà có Lam Hi, ngoài ra còn có một đôi nam nữ, một thân áo đỏ, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, chính là Tu La Sát cùng Ngọc La Sát.
- Bất Tử huynh tính toán không sai chút nào, nhờ có người nhắc nhở, nếu không chuyện hôm nay sẽ hỏng bét rồi.
Thấy Mạc Thiên Tà mất tích một năm đột nhiên xuất hiện, bên trong Ma giáo lòng người xao động. Dù sao Mạc Thiên Tà làm giáo chủ lâu như vậy, gây dựng ảnh hưởng không phải chuyện đùa, rất nhiều người đều rất sợ Mạc Thiên Tà. Hiện tại thấy lão trở lại ai nấy vô cùng lo lắng, nghe thấy thanh âm Mạc Thiên Tà, bên trong kiệu hoa cũng có tiếng kêu lên thất thanh.
Lý Dật Phong nhìn Bất Tử Đạo Nhân một cái:
- Trước hết phải làm xong chính sự, phải cho kiệu hoa này tới Hồ Điệp cốc trước.
Bất Tử Đạo Nhân gật đầu một cái, thân thể nhảy một cái liền đi tới trước mặt kiệu hoa khoát tay, một làn hương không biết là gì bay vào trong kiệu. Bên trong ở Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y ngửi thấy mùi thơm này, thân thể lập tức mềm nhũn ra, ngất đi rất nhanh.
- Đông Phương Thiếu Minh chủ, các ngươi cứ việc trở về Hồ Điệp cốc đi, kế tiếp chúng ta phải xử lý một ít chuyện nhà.
Đông Phương Thiếu Bạch cũng không muốn ở chỗ thị phi này lâu, mau mau đem Ninh Uyển Quân trở về thành hôn mới là phải đạo, vội vàng nói với Bất Tử Đạo Nhân:
- Đa tạ tiền bối, Đông Phương Thiếu Bạch cáo từ!
Nói xong y vung tay lên, đám người y dẫn theo lập tức chạy chầm chậm xuống chân núi.
- Muốn đi, có hỏi qua bản giáo chủ hay chưa?
Mạc Thiên Tà nhảy lên một cái, rời khỏi nóc đại điện giống như chim khổng lồ bay ngang trời, đuổi theo đội ngũ đón dâu kia.
- Muốn chặn đường sao? Mạc Thiên Tà, người hỏi qua Lý Dật Phong ta rồi sao?
Lý Dật Phong giận quát một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm hàn quang bắn ra bốn phía, trực tiếp nghênh đón Mạc Thiên Tà.
Mạc Thiên Tà vừa thấy Lý Dật Phong nghênh đón, lập tức giận không chỗ phát tiết:
- Lão thất phu, đều là người làm hỏng chuyện, cút ngay cho bản giáo chủ!
Nói xong, trong tay Mạc Thiên Tà cũng xuất hiện một thanh bảo kiếm, cổ tay run lên, giữa không trung lập tức như bị vô số kiếm quang bao trùm, giống như bão táp mưa sa rợp trời phủ đất đánh tới Lý Dật Phong.
Sắc mặt Lý Dật Phong biến đổi:
- Hay cho một Phúc Vũ kiếm pháp, bất quá Mạc Thiên Tà, lão quên là lão xuất kiếm trước mặt người nào rồi sao?