Phương Trượng

chương 333: độc kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Nguyên nhân bởi vì trời mưa, quân binh kiểm tra chỗ của thành cũng không nhìn thấy, mặc cho con ngựa chạy vào thành.

Con ngựa đi tới trước của một khách điếm, lập tức kỵ sĩ nhảy xuống, sau khi vào khách điếm không dừng lại mà nhanh chóng lên lầu, đi tới một gian phòng của tầng hai.

Đi tới trước cửa gõ cửa một cái, bên trong truyền ra thanh âm của Đông Phương Thiếu Bạch:

- Vào đi.

Kỵ sĩ lắc mình vào phòng, sau khi nhìn thấy Đông Phương Thiếu Bạch thi lễ nói:

- Thiếu Minh chủ, Tứ Đại Danh Kiếm đã đến rồi, còn có không ít nhân sĩ giang hồ, đều là chuẩn bị tấn công tà giáo Thiếu Lâm hiện tại cũng đang trên đường tới đây.

- Nói rõ ý của ta cho bọn họ chưa?

Đông Phương Thiếu Bạch lười biếng từ trên giường ngồi dậy, trong chăn còn có một nữ tử trẻ tuổi, chăn gấm nhấc lên có thể thấy được một mảnh da thịt trắng như tuyết.

Tên kỵ sĩ kia cúi đầu, căn bản không ngẩng đầu nhìn trên giường, hồi đáp:

- Đã nói rõ rồi, Tứ Đại Danh Kiếm cũng đã trả lời chắc chắn, nói nhất định sẽ làm theo ý của Thiếu Minh chủ.

- Vậy thì tốt rồi, xem như bọn họ thức thời.

Sau khi nói xong, Đông Phương Thiếu Bạch nhìn tên kỵ sĩ này:

- Lúc ngươi tới đây, không có bị người phát hiện chứ?

- Thuộc hạ tới rất nhanh, hẳn là không ai theo dõi.

- Nhất định phải gia tăng cẩn thận gấp bội, Thiếu Lâm tự có một con chim ưng có thể mang người phi hành trên trời, tinh thông linh tính, chỉ sợ cũng có bản lĩnh tra xét. Ta lựa chọn ở trong thành này chính là vì phòng ngừa bị theo dõi, cho nên các ngươi hành động nhất định cũng phải cẩn thận gấp bội, ngàn vạn lần không thể để bị phát hiện, hành động lần này chúng ta chỉ có thể núp ở phía sau màn.

- Thuộc hạ hiểu.

- Còn nữa, nói cho Tứ Đại Danh Kiếm, có thể trước tiên khoan động tới Thiếu Lâm tự, nhưng nhất định phải bắt Ninh Uyển Quân về cho ta, đây mới là mục đích chủ yếu hành động lần này của bọn họ.

- Thuộc hạ đã nói rõ với bọn họ, tìm Thiếu Lâm gây phiền phức là giả, trên thực tế hấp dẫn sự chú ý của Thiếu Lâm, đi Lục Dã trấn dưới chân núi Thiếu Thất lùng bắt Ninh Uyển Quân là thật, một khi đắc thủ lập tức đưa người tới Đăng Phong.

Đông Phương Thiếu Bạch gật đầu một cái, liếc mắt nhìn nữ tử trên giường muốn đứng dậy, đưa tay vào trong chăn gấm, cũng không biết bóp một cái ở địa phương nào trên người của nữ tử, chọc cho nữ tử phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị tận xương.

- Chỉ cần bắt Ninh Uyển Quân tới, bản Thiếu Minh chủ còn cần gì dây dưa với hạng tục phấn này, đó mới gọi là tuyệt sắc.

Nữ tử trên giường nghe Đông Phương Thiếu Bạch khen nữ tử khác, có chút chua chát nói:

- Thiếu Minh chủ khẳng định Uyển Quân kia đẹp hơn ta sao?

- Hừ. Người biết cái gì, ngươi cũng xứng so sánh với Ninh Uyển Quân sao, quả thật là đốm lửa tranh sáng với mặt trăng, một trên trời một dưới đất không có bất cứ khả năng so sánh gì.

Đông Phương Thiếu Bạch căn bản không để ý vẻ ghen tuông của nữ tử này, đứng lên đi đi lại lại ở trong phòng.

- Nghĩa phụ bảo ta tận lực đả kích uy vọng của Thiếu Lâm, trước hết ta ra tay từ phương diện này. Không phải Nhất Giới kia đã đoạt Ninh Uyển Quân sao, ta sẽ đoạt lại từ tay hắn, đến lúc đó xem hắn mất hết thể diện như thế nào ở trước mặt người giang hồ, diệt uy phong của hắn cũng tăng danh vọng của ta, đến lúc đó tuyển chọn võ lâm Minh chủ cũng có thể thêm được một phần uy vọng.

Kỵ sĩ trên đất lúc này đã cúi thấp đầu nói với Đông Phương Thiếu Bạch:

- Thiếu Minh chủ, chẳng qua theo thuộc hạ biết, thực lực của Thiếu Lâm tự hôm nay không tầm thường, những người giang hồ bình thường kia chỉ sợ không thể mang đến cho bọn họ phiền phức mang tính thực chất.

Đông Phương Thiếu Bạch ngồi xuống, trầm ngâm một lát nói:

- Nói không sai, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đi đâu tìm nhiều cao thủ như vậy kiềm chế Thiếu Lâm tự đây?

Mặc dù tên kỵ sĩ kia đưa ra đề nghị, thế nhưng cũng không có biện pháp thực chất gì, ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng suông.

Nữ tử trên giường lặng lẽ mặc quần áo vào, lúc này cũng bước xuống giường, nói với Đông Phương Thiếu Bạch:

- Thiếu Minh chủ, những nam nhân các người chỉ biết đánh đánh giết giết, chẳng lẽ làm việc lại không biết thay đổi theo tình hình một chút?

Đông Phương Thiếu Bạch khẽ cau mày:

- Có lời thì nói, không cần phô trương ở trước mặt ta.

Nữ tử lúc này mới ý thức được nam nhân trước mắt thực ra là một nhân vật cường thế, cũng sẽ không quá mức thương hương tiếc ngọc đối với mình, vội vàng nói:

- Thiếu Minh chủ bớt giận, ý tứ của ta là, những nhân sĩ giang hồ kia bằng võ lực khó đối phó Thiếu Lâm, vậy thì đối phương pháp khác. Ta có thể đi tìm một ít tỷ muội đến Thiếu Lâm gây náo loạn một trận, cứ nói một hòa thượng nào đó bội tình bạc nghĩa, hoặc là tìm hoa vấn liễu còn không chịu trả tiền. Sau một trận như vậy, dù sao những hòa thượng kia cũng không đến nỗi cầm gậy đánh đuổi những nữ tử chúng ta ra ngoài.

Đông Phương Thiếu Bạch nhất thời ánh mắt sáng lên:

- Ý kiến hay, tiếp tục nói.

- Đến lúc đó những người giang hồ các ngươi sẽ có thể phát huy tác dụng, có thể ở bên cạnh đẩy thuyền trợ sóng, làm cho mọi người tin tưởng những hòa thượng này quả thật không tuân thủ giới luật. Đến lúc đó bọn họ không đánh được, cũng không mắng được, giải thích cũng không giải thích rõ được, tự nhiên là đạt tới mục đích bôi xấu Thiếu Lâm tự của ngươi.

Ánh mắt của Đông Phương Thiếu Bạch phát sáng lấp lánh, không nhịn được vỗ tay cảm thán:

- Ý kiến hay, ý kiến hay.

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh nữ tử, bóp kiều đồn đẫy đà của đối phương một cái:

- Quả nhiên là lưỡi trong miệng hắc mãng, châm trên đuôi ong vàng, hai thứ đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Kế này của ngươi chắc chắn sẽ làm cho hòa thượng của Thiếu Lâm tự kia sứt đầu mẻ trán, tự lo thân mình không xong, đầu còn hơi sức quản chuyện dưới chân núi. Đến lúc đó chẳng những ta đoạt lại Ninh Uyển Quân, danh tiếng của Thiếu Lâm tự bọn họ cũng hoàn toàn tan tác, thử xem sau này còn có ai đi dâng hương cho bọn họ, bái Phật của bọn họ.

Nữ tử nhận được sự khen ngợi của Đông Phương Thiếu Bạch, không nhịn được cho Đông Phương Thiếu Bạch một cái liếc mắt, sau đó dựa sát bên cạnh người hắn nói:

- Thiếu Minh chủ, người ta nghĩ ra chủ ý tốt như vậy, người phải làm sao cảm tạ người ta đây?

Đông Phương Thiếu Bạch cười hắc hắc nói:

- Nói hay, một lát sẽ đại chiến ba trăm hiệp với nàng, thỏa mãn kẻ phóng đãng như nàng.

- Ai da, người ta không phóng đãng, chỉ sợ Uyển Quân kia mới là phóng đãng, đã bị hòa thượng bắt đi chơi rồi, còn có thể câu dẫn Thiếu Minh chủ không buông tay.

Bốp.

Đông Phương Thiếu Bạch thình lình tát cho nữ tử một cái:

- Câm miệng của ngươi lại. Ngoan ngoãn đi tìm những tỷ muội kia của ngươi, an bài xong lập tức làm việc, còn dám nói Ninh Uyển Quân như thế, ta làm thịt ngươi.

Nữ tử oan ức bụm mặt, mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch không dùng nhiều sức, nhưng cũng làm cho nàng hiểu được một chuyện, bất kể mình làm thế nào cũng không thể so sánh với Ninh Uyển Quân kia.

Ngoan ngoãn cáo từ Đông Phương Thiếu Bạch, nữ tử rời khỏi khách điếm, cũng không biết những tỷ muội kia của nàng là ai.

Bên trong tòa nhà ở Lục Dã trấn, Uyển Quân nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

- Thái Y tỷ, vì sao mưa mãi mà không tạnh chứ?

Cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo vuốt mái tóc ra sau tai, trên khuôn mặt của Ninh Uyển Quân có vẻ lo lắng.

La Thái Y khẽ cười một tiếng:

- Uyển Quân, nghe nói hắn trở lại cho nên có chút sốt ruột phải không?

- Thái Y tỷ, ngươi nói nhăng gì đấy?

Ninh Uyển Quân mặt tươi cười ửng đỏ, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay kim cương trên cổ tay, đây là của Hoắc Nguyên Chân tặng cho nàng.

- Còn nói không có, không phải muội đã đạt đến bình cảnh Hậu Thiên viên mãn rồi sao, vốn còn đang một lòng muốn đột phá nhưng mấy ngày nay cũng không đột phá. Mỗi ngày đều nhìn ra ngoài ít nhất mười lần xem mưa đã tạnh chưa, nếu như mưa này tạnh đi một chút, chỉ sợ muội đã lập tức chạy lên núi Thiếu Thất rồi.

Ninh Uyển Quân bị La Thái Y nói trúng tâm sự có chút thẹn thùng khó nhịn, không nhịn được phản kích nói:

- Ta thấy Thái Y tỷ là suy bụng ta ra bụng người, không phải tự cũng đã đạt đến bình cảnh của Tiên Thiên trung kỳ rồi sao. Kết quả còn không phải mỗi ngày cầm khối thủy tinh kia than dài thở ngắn, thỉnh thoảng lại còn đỏ mặt, lại còn cười khúc khích, cũng chẳng khác nào muội...

Ninh Uyển Quân nói đến đây có chút không nói thành lời, tim của La Thái Y đập thình thịch nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

- Chẳng khác cái gì?

- Muội không nói.

- Không nói không được, con nhãi chết bầm kia, cố ý kích thích hứng thú của tỷ tỷ.

Ninh Uyển Quân lắc đầu kiên trì không nói, La Thái Y liền dứt khoát nhào tới, đè Ninh Uyển Quân ở dưới người, hai tay trực tiếp chọc vào dưới nách của nàng:

- Muội không nói tỷ tỷ phải trừng phạt muội.

Vừa thấy La Thái Y dùng chiêu này, Ninh Uyển Quân nhất thời hoa dung thất sắc, lắc đầu liên tục:

- Tỷ tỷ không cần làm vậy, người ta nói là được chứ gì.

- Hừ. Nói nhanh một chút, nếu không sẽ cho muội nếm mùi đau khổ.

Ninh Uyển Quân cắn răng lấy dũng khí nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng nói:

- Giống như hoài xuân vậy...

Sau khi nói xong, không đợi La Thái Y đỏ mặt, mặt của nàng đã đỏ trước.

- Hay thật. Nha đầu chết tiệt kia, không ngờ thật dám trêu đùa tỷ tỷ, xem ta thu thập người như thế nào.

Hai tay chọc xuống dưới nách của Ninh Uyển Quân, khẽ dùng sức, Ninh Uyển Quân lập tức không nhịn được bật cười, ra sức giãy dụa.

Tình cảm giữa hai người rất tốt, cũng không dùng nội lực, cứ bằng vào chút lực lượng yếu ớt của nữ nhi lăn lộn ở trên giường, thọc léc nhau. Vốn mùa hè mặc y phục đã ít, vật lộn lẫn nhau y phục không tự chủ được xốc xếch, trong nháy mắt bên trong phòng xuân quang kiều diễm.

Hơn nữa Ninh Uyển Quân bạch y lỏng lẻo, xương quai xanh và một phần bộ ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài, da thịt hồng hào mịn màng tựa như trẻ con, lồng ngực hoàn mỹ phập phồng kịch liệt.

Chẳng qua nàng cũng không chịu dễ dàng nhận thua, thỉnh thoảng vẫn sẽ phản kích La Thái Y. Chỉ là La Thái Y đã bắt đầu chiếm cứ chủ động, phản kích của nàng cũng không đủ sắc bén, vẫn rơi xuống hạ phong.

Chỉ sau một lát Ninh Uyển Quân đã không đỡ được, liên tiếp cầu xin tha thứ.

La Thái Y cũng bị Ninh Uyển Quân thỉnh thoảng phản kích làm cho cả người vô lực, hai người nằm ở trên giường, đều là tóc tai tán loạn, mặt cười đỏ lên, liếc mắt nhìn nhau đều cảm giác có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng vẫn là La Thái Y nói trước:

- Uyển Quân, muội nói đi, muội còn muốn trở về Thánh giáo hay không?

Ninh Uyển Quân ngẩn người một chút, không biết La Thái Y vì sao đột nhiên chuyển sang đề tài này, do dự một chút nói:

- Mặc dù nơi này an toàn, thế nhưng cuối cùng Thánh giáo là nhà của muội, muội muốn trở về, thế nhưng...

- Thế nhưng còn có chút không nỡ đi phải không?

Ninh Uyển Quân suy nghĩ một hồi, có chút rầu rĩ nói:

- Muội cũng không biết, hơn nữa hiện tại phụ thân cũng không thể trở về Thánh giáo, cho dù muội đi cũng phải đi tìm phụ thân. Hơn nữa trong khoảng thời gian này muội ở lại đây, đã mang đến cho hắn và môn phái của hắn quá nhiều phiền toái, Uyển Quân khổ sở trong lòng, không muốn mang đến phiền phức cho hắn nữa.

La Thái Y cũng thở dài một tiếng:

- Mặc dù tìm kiếm Mạc giáo chủ quan trọng, thế nhưng trước mắt thực lực của muội không đủ, nếu như muội có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên vậy còn tốt hơn một chút. Thế nhưng hiện tại quả thật muội quá mức yếu đuối, giang hồ tuy lớn, nhưng nếu muội muốn bước vào, chỉ sợ trong nháy mắt cũng sẽ bị xé nát, vẫn là ở nơi này an toàn hơn một chút.

Một lát sau, Ninh Uyển Quân đột nhiên ngồi dậy, nói với La Thái Y:

- Thái Y tỷ, cho dù chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, chúng ta cũng không thể ở lại nơi này mãi. Hiện tại bởi vì chuyện của muội đã mang đến cho Thiếu Lâm tự phiền phức quá lớn, nếu như muội đi rồi, không nói bọn Đông Phương Thiếu Bạch khẳng định sẽ không gây phiền phức cho hắn, tối thiểu những lời nói bóng gió bất lợi đối với hắn cũng sẽ ít đi một chút.

- Như vậy được không? Không cần nói cho hắn một tiếng sao?

La Thái Y có vẻ do dự.

Ninh Uyển Quân khẽ lắc đầu một cái:

- Nếu như nói cho hắn biết, muội sợ muội sẽ không bỏ đi được.

Mười Ba tháng Tám, sắc trời cuối cùng quang đãng, Thiếu Lâm tự gõ chuông mở cửa chùa, nghênh đón một ngày mới.

Cho dù đối mặt uy hiếp, các đệ tử Thiếu Lâm tự cũng chưa từng có vẻ sợ hãi, nên làm cái gì thì làm cái ấy, đại quân của Quan Thiên Chiếu còn không thể làm gì Thiếu Lâm tự, còn sợ người giang hồ sao.

Chẳng qua hương khách hôm nay có chút khác với ngày xưa, bảy tám nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi tới bên trong chùa.

Hương khách Thiếu Lâm đủ loại hình màu sắc, loại người gì cũng có, nhưng nhóm nữ tử này cử chỉ khinh bạc tới bái Phật như vậy vẫn là lần đầu tiên, nhìn thế nào bộ dạng của đám người này cũng không giống như người tín ngưỡng Phật tổ.

Thế nhưng nếu như người ta tới thì Thiếu Lâm không thể chặn người ta ở ngoài cửa, cứ đối đãi giống như đối đãi với hương khách bình thường là được.

Những nữ tử này tiến vào trong chùa, không thắp hương cũng không bái Phật, cứ ở trong chùa vừa đi vừa nói cười, hành vi phóng đãng, không ngờ cũng đưa đến một đám người trẻ tuổi đi theo ở phía sau lưng các nàng, dáng vẻ thèm thuồng nhỏ dãi.

Tình huống này đã dẫn tới sự chú ý của Tuệ Kiếm, những nữ tử này lại lịch không rõ, hơn nữa những người trẻ tuổi đi theo phía sau đều là người lạ, cũng không phải là hương khách thường xuyên đến.

Tin tức truyền tới chỗ Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân cũng trở nên cảnh giác.

Thông qua Kim Nhãn Ưng tra xét một phen, Hoắc Nguyên Chân xác định ý đến của những nữ tử này chắc chắn là bất thiện.

Nhưng một đám nữ tử, nhất thời Hoắc Nguyên Chân cũng không biết nên hạ thủ như thế nào, quyết định đi ra xem trước một chút, xem các nàng muốn làm cái gì.

Sau khi từ Phương Trượng viện đi ra, Hoắc Nguyên Chân đi về phía trước, ở Đại Hùng bảo điện trùng hợp đụng phải đám nữ tử này.

Hương khói của Thiếu Lâm hôm nay, ngoại trừ Vạn Phật tháp là Đại Hùng bảo điện, nơi này hương khói thịnh vượng nhất, hương khách tụ tập, thắp hương cũng phải xếp hàng lấy số.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio