Phương Trượng

chương 341: đội đột kích thiếu lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, bây giờ đã qua gần ba phút, thậm chí Kim Nhãn Ưng đã quanh quẩn ở trên không, chẳng qua là tốc độ ong vò vẽ kém xa không bằng Kim Nhãn Ưng, còn có Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương, thời gian chúng đến còn tới hai phút.

Mình chỉ cần kiên trì hai phút nữa, chính là thời khắc phản công đã đến.

Lặn dưới nước một thời gian dài như vậy, rốt cục Hoắc Nguyên Chân mò được một tảng đá tảng đá này chính là chiêu cuối cùng của hắn.

Thấy hai người đi lên trước mặt chặn đường, lưới cá phía sau cũng càng ngày càng gần, Hoắc Nguyên Chân ở dưới nước nhấc tảng đá kia lên, đập thật mạnh vào lưới cá đang đuổi theo mình.

Lưới cá bị đá đập trúng, lập tức trở nên nặng nề chìm xuống.

Hai người còn lại của Tứ Đại Danh Kiếm lập tức mừng rỡ:

- Rốt cục cũng phát hiện các ngươi, để xem các ngươi còn chạy trốn đi đâu!

Lão nhân áo bào trắng cùng lão nhân áo vàng cũng cầm kiếm nhảy xuống nước, nếu đã tìm được người rồi, ở lại trên bờ cũng không có ý nghĩa gì nữa. Vẫn nên mau chóng bắt người lại, tránh cho bọn họ xé rách lưới cá chạy ngược xuống hạ nguồn.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân ném đá ra mười mấy thước rơi vào lưới, lập tức kéo Ninh Uyển Quân chui vào trong vùng nước đục mà mình khuấy động.

Nơi này nước đục, cũng không ai phát hiện được mình, cứ ở chỗ này chờ một hồi, chính là ngày cuối cùng của Tứ Đại Danh Kiếm.

Cảm thụ trong cơ thể hai mạch Nhâm Đốc giãn ra, cảm thụ bầy ong vò vẽ từ từ đến gần, trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng hưng phấn.

Quả thật là trong họa có phúc, trong phúc có họa.

La Thái Y cùng Ninh Uyển Quân tự ý rời đi, chẳng những tránh được một kiếp, hơn nữa cuối cùng còn giúp cho tâm cảnh của mình tăng lên, cánh cửa dẫn tới cảnh giới Tiên Thiên đã mở rộng với mình. Chỉ cần có được một thời gian yên tĩnh, mình kiên nhẫn tu luyện mấy ngày, chắc chắn một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên sẽ được sinh ra.

Chờ bần tăng tiến vào Tiên Thiên, nhất định phải đi Võ Lâm Minh một chuyến.

Đông Phương Minh ngươi không muốn cho Thiếu Lâm ta nhập minh, ta vẫn sẽ làm như thế, nhất định phải tranh chức võ lâm Minh chi lần này.

Trong lúc đang suy tư, Ninh Uyển Quân nhẹ nhàng véo tay hắn một cái.

Trong nước đục, Hoắc Nguyên Chân không thể mở mắt, nhưng hắn biết Ninh Uyển Quân muốn làm gì.

Đã ở dưới nước mấy phút, nàng đã không chịu đựng được nữa.

Nếu không phải nha đầu này chạy loạn, Hoắc Nguyên Chân cũng không có thể đột phá xiềng xích Hậu Thiên viên mãn, trong lòng có chút trách cứ, đồng thời còn cảm thấy may mắn.

Tới đi, không phải là trợ giúp nàng chút hơi thở thôi sao, sợ gì chứ...

Núi đao biển lửa bần tăng cũng đã tới, còn có thể bị đầu lưỡi nàng đánh bại hay sao?

Tấm thân mềm mại của giai nhân áp sát người, Hoắc Nguyên Chân dễ dàng tìm được vị trí cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Uyển Quân, lập tức rót hơi thở cho nàng.

Tứ Đại Danh Kiếm cố gắng tìm kiếm dưới nước, tìm khắp một vòng xung quanh lưới cá, trên thượng nguồn, lại không thể phát hiện được gì.

Lão nhân áo bào trắng đã ý thức được, rất có thể hòa thượng kia đang nấp trong vùng nước đục kia.

Ẩn núp ở nơi đó cố nhiên có thể tránh thoát nhất thời, nhưng tuyệt đối không phải là kế hoạch lâu dài. Chỉ cần bọn mình canh giữ xung quanh, chờ bùn đất lắng xuống, bọn họ sẽ không thể trốn đi đâu được nữa.

Đang lúc tính toán xem có nên chui xuống vùng nước đục hay không, đột nhiên đám ngư phu trên bờ sợ hãi kêu lên chạy thục mạng, dường như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

Lão nhân áo bào trắng kinh hãi trong lòng, đột nhiên có cảm giác như mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, kế tiếp có lẽ phe gặp nguy hiểm đã không phải là hòa thượng kia.

Lão nhân áo bào trắng cảm giác không sai, lão thấy những ngư phu kia chạy trốn, cũng cảm giác được có chuyện chẳng lành.

Sau đó trong vùng nước vẩn đục kia thình lình có hai bóng người bay vọt lên không.

Là một người ôm người còn lại.

Hoắc Nguyên Chân bằng vào lực lượng nhục thể hùng mạnh trực tiếp mang theo Ninh Uyển Quân lao ra khỏi mặt nước. Lúc này hắn không cần ẩn núp tránh né nữa, bởi vì cuối cùng viện binh của mình đã tới, rốt cuộc một đám quái thú tạo thành đội đột kích kinh khủng đã tới.

Sau khi lao ra khỏi mặt nước, Kim Nhãn Ưng đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức vươn thiết trảo ra, Hoắc Nguyên Chân chộp lấy trảo Kim Nhãn Ưng, trực tiếp bay lên không mà đi.

Hắn mới vừa ra khỏi nước, Tứ Đại Danh Kiếm cũng rối rít ra khỏi nước, chuẩn bị xuất thủ đối với hòa thượng kia giữa không trung.

Nhưng bọn họ ra khỏi mặt nước chưa kịp xuất thủ, nghênh đón bọn họ chính là ong vò vẽ rợp trời phủ đất.

Bốn người này đều là Tiên Thiên hậu kỳ, cũng không dễ dàng bị ong vò vẽ đánh ngã như vậy, rối rít nhảy lên, phóng nội lực ra ngoài ngăn trở ong vò vẽ, tranh thủ chạy lên bờ.

Phương thức phóng xuất nội lực ra ngoài như vậy tiêu hao rất lớn, bọn họ cũng không thể nào kiên trì lâu dài, cho nên sau khi ra khỏi nước bọn họ cũng muốn mau chóng chạy vào bờ, tránh cho bị ong vò vẽ đốt tới chết.

Ong vò vẽ lớn như vậy, Tiên Thiên hậu kỳ cũng không chịu nổi.

Lão nhân áo đen là lão Tứ trong Tứ Đại Danh Kiếm, nếu luận kiếm pháp nội lực, lão đứng hàng cuối cùng, nhưng nếu bàn về khinh công lão lại đứng hàng đệ nhất, vị trí ra khỏi nước cách bờ cũng gần, cho nên là người thứ nhất vọt tới trên bờ. Theo lý mà nói lão là người có khả năng nhất chạy trốn khỏi ong vò vẽ vây công đầy trời kia.

Nhưng mới vừa lên bờ, chợt lảo đảo không đứng vững, cảm thấy cả vùng đất dưới chân như đưa võng.

Nhìn kỹ, lão nhân áo đen hồn phi phách tán.

Bầy ong vò vẽ dày đặc đen kịt thình lình rẽ ra một khoảng trống rất lớn, một con quái vật sắt thép giống như tới từ viễn cổ hồng hoang đang tung bay tứ chi xung phong tới như bay.

Quái vật sắt thép này mang một thân giáp sắt, hai sừng nhọn trên trán chớp lóe hàn quang, thậm chí sừng trước dài đến gần ba thước, nhìn qua cũng biết không thể địch nổi.

Hơn nữa trên người quái vật này còn chở theo một quái vật hình người thân mặc kim giáp.

Một thân kim giáp hết sức chói mắt dưới ánh mặt trời, trong tay cầm một cây đại côn màu vàng đầy phong cách. Bất quá diện mạo của nó xấu xí vô cùng, nhe răng toét miệng, phát ra tiếng kêu ngao ngao quái dị, đang xông về phía mình.

Lúc này lao ra khỏi mặt nước vô cùng hốt hoảng, cộng thêm trước mắt rậm rạp chằng chịt toàn là ong vò vẽ xung phong hết đợt này tới đợt khác, làm lão nhân áo đen không rảnh bận tâm những thứ khác. Cho nên đến lúc lão phát hiện ra hai quái vật khổng lồ này, đã không còn kịp thối lui.

Quái vật sắt thép kia quá mức kinh khủng, đừng nói lão nhân áo đen là Tiên Thiên hậu kỳ, cho dù là Tiên Thiên viên mãn, lão cũng không dám va chạm chính diện với nó, cho nên chỉ có thể tránh đi mũi nhọn, ra sức nhảy sang bên cạnh.

Loại quái vật dáng vóc to như vậy hắn là động tác không linh hoạt, lão nhảy tránh nhanh như vậy hắn là có thể tránh được nó. Lão tính toán không sai, quả thật lần này tránh thoát, nhưng thân thể lão còn chưa rơi xuống đất chợt thấy một đạo kiếm quang nện mạnh vào người mình.

Quái vật hình người trên lưng quái vật sắt thép kia vừa đánh ra một côn.

Lão cũng không có thân pháp Đại Na Di như Hoắc Nguyên Chân, thân thể đang giữa không trung không thể nào tránh né thêm lần nữa. Chỉ nghe lão quát to một tiếng “Mạng ta xong rồi”, sau đó dùng hết sức mình vụng bảo kiếm trong tay lên đón đỡ.

Đại côn màu vàng nện gãy bảo kiếm, một côn này của Đại Thánh có hiệu quả hệt như một gậy bóng chày.

Đây không phải là đánh, mà là quất, đúng vào thời điểm lực đạo mạnh nhất quất trúng vào người lão nhân áo đen, nhất thời máu tươi bắn ra đầy trời. Chỉ thấy thân thể lão nhân áo đen hóa thành một vệt đen thẳng tắp, giống như viên đạn bắn xuống nước trở lại.

Thậm chí không có bao nhiêu bọt nước văng lên, chỉ thấy mặt nước chớp động, lão nhân áo đen lập tức biến mất dưới sông, không thấy bóng dáng.

- Tứ đệ!

Ba người còn lại của Tứ Đại Danh Kiếm vừa mới lên bờ, đã nhìn thấy Tứ đệ bọn họ bị một côn đánh bay xuống sông, không thấy bóng dáng.

Nhưng bây giờ bọn họ vô lực cứu viện, xung quanh toàn là ong vò vẽ, cơ hồ muốn che lấp tầm mắt.

Loại ong vò vẽ này to như quả trứng gà, độc chấm to hơn cả kim may, xông tới hết đợt này đến đợt khác, đốt cho thân thể bọn họ muốn mềm nhũn.

Quái thú vừa tát bay Tứ đệ bọn họ, lập tức lại chạy vọt tới lão nhân áo vàng.

Bầy ong vò vẽ kia dường như có linh tính, vừa nhìn thấy quái vật kia vọt tới lập tức vô số ong vò vẽ xúm lại, căn bản không cho lão nhân áo vàng bất kỳ cơ hội thoát thân nào.

Ngược lại bên người lão nhân áo bào trắng cùng lão nhân áo xanh không có bao nhiều ong vò vẽ, chỉ có ước chừng mấy ngàn con đang dây dưa bọn họ.

Lão nhân áo vàng thấy quái vật đánh tới, kêu lên một tiếng muốn chạy trốn. Tứ đệ bị quái vật giết chết, lão không có lòng dạ nào báo thù thay lão Tứ, giờ phút này vẫn là tính mạng của mình quan trọng hơn.

Nhưng ong vò vẽ chung quanh quá nhiều, lão không thể trốn đi đâu được.

Đường duy nhất chính là dưới sông, cũng bắt chước thủy độn giống như hòa thượng kia. Những ong vò vẽ này không cách nào xuống nước, bớt bị ong vò vẽ quấn lấy, lão có lòng tin mình tuyệt đối sẽ chạy thoát.

Thân thể lão chợt nhảy một cái, chuẩn bị xông xuống nước.

Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng khiến cho người ta chấn động xảy ra.

Đám ong vò vẽ kia thành tinh rồi!

Mấy ngàn con ong vò vẽ hết sức chỉnh tề bay nhanh tới trước mặt lão nhân, ầm một tiếng bay thẳng vào thân thể lão.

Động tác đám ong vò vẽ này hết sức chỉnh tề, giống như hơn ngàn quả trứng gà đồng thời đánh vào thân thể lão nhân áo vàng.

Một quả trứng gà bay vào thân thể một người không có uy lực gì, nhưng nếu như mười quả trứng gà đồng thời bay vào, có thể làm cho người đó khẽ lảo đảo.

Nếu như một trăm quả trứng gà đồng thời đánh trúng, e rằng có thể làm cho người đó ngã lăn ra.

Một ngàn quả, hai ngàn quả thì sao?

Lão nhân áo vàng cảm nhận được lực lượng hai ngàn quả trứng gà bắn mạnh vào thân mình, không ngờ rằng có thể đánh bay mình.

Thân thể lão còn chưa rơi xuống nước, không ngờ rằng bị động tác bầy ong vò vẽ chỉnh tề hất ngược trở lại, thân thể lão bay lên bờ trở lại.

Mà lão còn chưa kịp đặt chân lên bờ, sau lưng liền bị một chiếc sừng nhọn đâm trúng.

Sừng nhọn đâm thủng từ sau lưng xuyên thủng ra trước ngực lão nhân áo vàng, nháy mắt mất mạng.

Ngưu Ma Vương hất đầu một cái, hất lão nhân này xuống sông.

Bên kia lão nhân áo bào trắng cùng lão nhân áo xanh vừa nhìn thấy tình huống này, không nói hai lời, đồng thời nhảy ùm xuống nước.

Nhưng vào lúc này một tình huống bất ngờ sinh ra, Hoắc Nguyên Chân vẫn đang quanh quẩn trên không vẫn chờ lúc này. Vừa thấy bọn họ nhào xuống sông định trốn, lập tức giơ tay bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ, bắn thẳng vào hậu tâm lão nhân áo bào trắng.

Hắn ghét nhất là lão già đứng đầu Tứ Đại Danh Kiếm này, nhiều lần nói ra những lời ngông cuồng vô lễ, cho nên cố ý nhắm vào lão.

Thân thể lão nhân áo bào trắng chưa kịp chạm mặt nước, đã cảm giác được chỉ lực của Hoắc Nguyên Chân bắn tới, không khỏi hồn bất phụ thể, nhanh trí sử dụng ra một chiều Tô Tần Bối Kiếm, dùng bảo kiếm đỡ lấy một chỉ Hoắc Nguyên Chân.

Lão mới vừa ngăn trở một chỉ, đột nhiên trên bờ có người nói:

- A Di Đà Phật, đón thêm lão nạp một chỉ!

Lại là một đạo chỉ lực phá không bắn tới, Nhất Đăng vẫn không có cơ hội xuất thủ rốt cục đã có cơ hội, đột nhiên phát ra một đạo Nhất Dương Chỉ.

Vốn công lực Nhất Đăng cao hơn lão nhân áo bào trắng, đối phương thân đang trong hiểm cảnh, làm sao có thể ngăn cản. Cộng thêm Nhất Đăng phát chỉ lực trước sau đó mới lên tiếng nói, lúc lão nghe thấy Nhất Đăng nói cũng đã không kịp tránh nữa.

Một chỉ bắn trúng bên hông, lão nhân áo bào trắng như bị sét đánh, thân thể rơi thẳng xuống sông.

Mà lúc này Đại Thánh thình lình lăng không nhảy lên, một côn Thái Sơn Áp Đỉnh đập xuống mặt nước.

Nước sông bắn ra tung tóe, thân thể lão nhân áo bào trắng bị một côn đánh rơi xuống nước, cũng không bay lên nữa.

Hoắc Nguyên Chân suy đoán có lẽ lão đã chìm xuống lớp bùn dưới đáy sông, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không nổi lên.

Bất quá nổi lên hay không cũng không có tác dụng gì, nổi lên cũng đã dẹp lép.

Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm, bốn siêu cấp cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, cứ như vậy chết đi ba người, chỉ còn lại lão nhân đứng hàng thứ hai chui xuống nước thành công, tạm thời thoát được tính mệnh.

Hoắc Nguyên Chân cũng không có ý định tiếp tục truy kích nữa, mình trở về còn có chuyện trọng yếu phải làm, La Thái Y còn bị thương, cũng không thể tiếp tục trì hoãn ở chỗ này.

Hắn quay sang nói một câu với Nhất Đăng:

- Sư đệ, đệ cùng Đại Thánh cưỡi Ngưu Ma Vương trở về đi thôi, bần tăng phải đi trước.

Nhất Đăng gật đầu đáp ứng, lão còn muốn tiếp tục canh chừng mặt nước, xem thử cá lọt lưới của Tứ Đại Danh Kiếm kia có nổi lên nữa không.

Tứ Đại Danh Kiếm dám đến núi Thiếu Thất giương oai, trong lòng của Nhất Đăng rất căm tức, lão đi tới Thiếu Lâm tự thời gian dài như vậy vẫn chưa gặp được trận chiến nào ra hình ra dáng. Tứ Đại Danh Kiếm, bốn Tiên Thiên hậu kỳ quả thật hết sức hùng mạnh, nhưng lại giở âm mưu quỷ kế như vậy quả thật khiến cho lão hết sức khinh thường, trong lòng vô cùng oán hận loại ngụy quân tử đạo mạo này, cho nên cố tình muốn thủ ở chỗ này bắt cho bằng được người cuối cùng.

Hoắc Nguyên Chân không cho là Nhất Đăng có thể bắt được người, Tiên Thiên hậu kỳ lặn xuống nước, nếu như lão không muốn ra, ở dưới nước năm ba ngày cũng không thành vấn đề, hy vọng bắt được quá mờ ảo.

Nhưng bây giờ cũng không có công phu khuyên giải Nhất Đăng, Hoắc Nguyên Chân cần phải trở về cứu trợ La Thái Y nhanh một chút.

Còn có hai mạch Nhâm Đốc của hắn đã giãn ra, nhất định phải tìm thời gian nghiên cứu một chút, xem thử làm thế nào mới có thể xung kích cảnh giới Tiên Thiên.

Nhìn Ninh Uyển Quân toàn thân trên dưới ướt đẫm, rốt cục Hoắc Nguyên Chân không nhịn được nói:

- Uyển Quân, vì sao nàng lại rời khỏi Thiếu Lâm tự như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio