Phương Trượng

chương 347: âm dương điều hòa dung chân khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Bốn phần thưởng đã bày trước mặt của Hoắc Nguyên Chân.

Vòng tay mã não màu đỏ, lệnh bài xây dựng hẻm mộc nhân, Long Tuyền kiếm, còn có Dịch Cân Kinh.

Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân thu lấy vòng tay mã não, cái này về sau cũng là quà tặng quý giá.

Lệnh bài xây dựng hẻm mộc nhân, ngày mai sẽ có thể cho bọn mười tám người Tuệ Nhất một bất ngờ vui mừng cực lớn.

Cầm Long Tuyền kiếm lên nhìn một chút, vung lên hai cái, bảo kiếm này có thể nói là thiết kim đoạn ngọc, chém sắt như chém bùn. Nếu như Tuệ Kiếm có thể lên cấp Tiên Thiên trung kỳ thật sớm, mình sẽ đưa cho hắn. Nếu như tốc độ tiến bộ của hắn chậm, vậy sẽ cho nhân tuyển thích hợp khác.

Cuối cùng, hai tay Hoắc Nguyên Chân cầm Dịch Cân Kinh lên.

Một trong bảo vật trấn tự Thiếu Lâm, kỳ thư bảo bối thoát thai hoán cốt, làm cho kẻ ngu ngốc biến thành thiên tài.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cho rằng mình không phải là ngu ngốc, nhưng trên phương diện tu luyện, đúng là hắn kém hơn người khác. Nếu không nhờ có đạo cụ gia tăng tốc độ, chỉ sợ hôm nay vẫn còn lẹt đẹt ở Hậu Thiên trung kỳ.

Lần này gà bay lên biến thành phượng hoàng, vịt nhỏ xấu xí cũng có thể biến thành thiên nga trắng, cô bé lọ lem cũng có thể biến thành Công chúa.

Trong lòng vô cùng kích động, Hoắc Nguyên Chân ngồi lên trên đài sen, mở Dịch Cân Kinh ra.

Bình thường tu luyện Dịch Cân Kinh cần một loạt phương pháp như luyện gần, luyện mô, còn cần bên trong khỏe mạnh, còn cần nhu pháp, còn cần thu thập tinh hoa, vân vân, cần tu luyện vô số năm tháng, cả người dường như chết đi sống lại mấy lần. Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có lo lắng này, sau khi mở Dịch Cân Kinh ra học tập một mạch gần bốn canh giờ, rốt cục đã học được toàn bộ quyển Dịch Cân Kinh này.

Khép quyển sách lại, Dịch Cân Kinh biến thành bí tịch phổ thông.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân khép sách lại liền nhắm hai mắt lại, ước chừng mười phút cũng không mở ra.

Đợi đến sau mười phút, Hoắc Nguyên Chân chợt mở mắt, trong nháy mắt, thần quang sáng lóa trong mắt, chợt lóe rồi biến mất.

Thân thể chậm rãi đứng lên, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu răng rắc, thân thể Hoắc Nguyên Chân đã xuất ra một tầng mồ hôi ướt đẫm.

Thì ra đây là Dịch Cân Kinh, đây chính là hiệu quả thay đổi tư chất gân cốt.

Hoắc Nguyên Chân dùng sức hoạt động thân thể một chút, quả thật toàn thân có hiệu quả thoát thai hoán cốt.

Lực lượng, phản ứng, tốc độ vẫn vẫn đều đã có nâng lên một mức nhỏ, bởi vì Dịch Cân Kinh chủ yếu gia tăng không phải là bên ngoài, mà là bên trong.

Nếu như nói trước đây tốc độ tu luyện của Hoắc Nguyên Chân là mười, như vậy hiện tại đã là ba mươi, đã tăng lên gấp ba.

Nếu như trước đây hắn tu luyện không ngủ không nghĩ tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong cần ba năm, hiện tại cũng chỉ cần một năm mà thôi.

Đây mới là thay đổi mang tính căn bản, thậm chí Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, nếu như bây giờ mình đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, như vậy tu luyện ba ngày là có thể hoàn toàn củng cố cảnh giới!

- Quả là thần thư!

Hoắc Nguyên Chân không nhịn được cảm thán một câu, như thế không chỉ có hy vọng tu luyện tới Tiên Thiên, còn có một điểm, chính là mình cũng đã có hy vọng thử dụng hợp Tam Phân Quy Nguyên Khí.

Mặc dù hiện tại nội lực Cửu Dương chân kinh và Vô Tướng Thần Công rất ít ỏi, tạm thời không thể thử nghiệm, nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm giác hẳn là có hy vọng, hơn nữa hy vọng rất lớn.

Dung hợp Tam Phân Quy Nguyên Khí trước khi lên tới cảnh giới Tiên Thiên, đây là nguyện vọng lớn nhất trước mắt của Hoắc Nguyên Chân

Hiện tại chỉ cần khôi phục nội lực của Cửu Dương chân khí và Vô Tướng Thần công, hắn đã có thể thử nghiệm dung hợp.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân học tập xong Dịch Cân Kinh, đã đến rạng sáng.

Mặc dù hắn căn bản hoàn toàn không mệt mỏi, nóng lòng muốn lập tức bắt đầu thử dung hợp ba luồng chân khí, nhưng bây giờ cũng nhất định phải bổ sung trở lại Cửu Dương chân khí và chân khí Vô Tướng Thần Công trước đã.

Không bổ sung trở lại hai thứ này, căn bản cũng không có khả năng dung hợp.

Bắt đầu từ rạng sáng liên tục đến mặt trời lên cao ba sào, Hoắc Nguyên Chân vẫn đang hành công, vẫn đang tu luyện, rốt cục đã bổ sung đầy đủ hoàn toàn hai loại nội lực, khôi phục lại mức độ lúc đêm qua xung kích hai mạch Nhâm Đốc.

Nhưng hắn không có lập tức dung hợp, mà là đứng dậy đi ra ngoài đi một vòng. Hôm nay là tiết Trung Thu, khách dâng hương của Thiếu Lâm tự không nhiều như trước kia. Hoắc Nguyên Chân đi ra ngoài trò chuyện cùng khách dâng hương một hồi, lại nếm một chút bánh Trung Thu của các hòa thượng Thiếu Lâm chuẩn bị, ăn xong một cái bánh Trung Thu, lại chạy đến Tàng Kinh Các đi dạo một vòng.

Song hắn còn chưa tiến vào Tàng Kinh Các, thanh âm của Vô Danh đã truyền đến:

- Phương trượng, có phải muốn thực hiện đánh cuộc hay không?

Hoắc Nguyên Chân đã từng đánh cuộc cùng Vô Danh, chỉ cần hắn có thể trộm được một quyển kinh thư từ trong Tàng Kinh Các coi như Vô Danh thua, sau này Hoắc Nguyên Chân có quyền yêu cầu lão làm bất cứ chuyện gì.

Kỳ hạn đánh cuộc của hai người là một năm, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn lập tức đi thử nghiệm, bây giờ mình căn bản không có một chút cơ hội trộm đi kinh thư ở trước mặt Vô Danh, ít nhất cũng phải đạt tới Tiên Thiên trung kỳ mới có thể tới thử một chút.

Không để ý tới lời chế giễu của Vô Danh, sau khi Hoắc Nguyên Chân dạo qua một vòng, từ từ quay trở về Phương Trượng Viện.

Sau khi trở về, tâm trạng của hắn đã trở lại yên tĩnh rất nhiều, hẳn là có thể thử dung hợp được rồi.

Sau khi khóa cửa lại, Hoắc Nguyên Chân vận chuyển chân khí trong cơ thể, điều động tất cả ba luồng nội lực.

Trải qua Dịch Cân Kinh cải thiện tư chất, điều chuyển và vận hành nội lực đều thuận lợi rất nhiều, lúc hành công không hề lo lắng. Cảm giác này giống như một tài xế đột nhiên đổi xe phổ thông của mình thành Porsche, bất kể tính năng tốc độ đều tăng vọt không chỉ một cấp bậc, cảm giác đó là không có gì sánh kịp.

Đầu tiên Hoắc Nguyên Chấn thử dung hợp một chút Cửu Dương chân khí và Vô Tướng Thần Công, phát hiện không thể được, vẫn phải có môi giới của nội lực Đồng Tử Công tinh thuần.

Tụ tập lại nội lực của Đồng Tử Công cùng Vô Tướng Thần Công, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu cố gắng khiến hai luồng nội lực hợp làm một.

Từ trước cũng không phải là Hoắc Nguyên Chân không có hành động này nhưng đều thất bại không ngoại lệ. Ngoại trừ bản thân hai loại nội lực bài xích ra, tư chất kém của bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng có quan hệ nhất định, bây giờ phế vật hóa thiên tài, thử xem có tiến bộ hay không.

Hắn điều khiển nội lực đã thành thạo hơn nhiều, lúc vận hành không có chút trở ngại nào, hai loại chân khí đều là dương tính gặp nhau dưới sự khống chế của Hoắc Nguyên Chân, đang cố gắng dung hợp vào nhau.

Không biết đã qua bao lâu, hai luồng chân khí trong cơ thể bị Hoắc Nguyên Chân nhào hòa vào nhau thành một luồng.

Nhưng sau khi mất đi khống chế của Hoắc Nguyên Chân, chân khí nhanh chóng tản mạn khắp nơi, vẫn trở nên phân biệt rõ ràng như trước, ai đi đường nấy, không thể hòa lẫn vào nhau.

Hoắc Nguyên Chân không nhịn được vò đầu với vẻ không cam lòng, lại lần nữa thử điều hòa Đồng Tử Công cùng Cửu Dương chân khí. Đồng Tử Công chính là Tiên Thiên thuần dương, Cửu Dương chân khí cũng là chân khí chí dương, còn tinh thuần hơn cả Vô Tướng Thần Công. Ba loại nội lực của Hoắc Nguyên Chân đều là thuần dương.

Qua một hồi, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi dài, theo hơi thở xuất ra, luồng khí trong cơ thể hắn nhào nặn được lại tản ra lần nữa. Đồng Tử Công cùng Cửu Dương chân khí chẳng qua là dung hợp bên ngoài, một khi mình không khống chế lập tức phân tán, căn bản không cần nói đến việc hình thành sức chiến đấu.

Dung hợp Cửu Dương và Vô Tướng thất bại.

Dung hợp Đồng Tử Công và Vô Tướng, thất bại.

Dung hợp Đồng Tử Công và Cửu Dương, vẫn là thất bại.

Hoắc Nguyên Chân không có liều lĩnh thử dụng hợp ba loại công pháp lại với nhau, hai loại cũng không thể làm được, ba loại cũng không cần suy nghĩ.

Tư chất của Hoắc Nguyên Chân đã không kém nhưng vẫn dung hợp thất bại, hắn không phải là vấn đề của tư chất, mà là vấn đề của bản thân mấy loại công pháp này, có thể là không cách nào dung hợp.

Hắn ở trong phòng đang yên lặng tính toán, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Hoắc Nguyên Chân đã căn dặn hòa thượng trong chùa không có việc gì đừng tới quấy rầy mình, sao còn có người tới gõ cửa chứ?

Đứng dậy rời khỏi trong phòng, Hoắc Nguyên Chân mở cửa Phương Trượng Viện ra.

Đi ra ngoài nhìn qua, chỉ thấy Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y tay trong tay xuất hiện trước cửa. Trong tay La Thái Y còn xách một cái giỏ, bên trong mơ hồ có mùi thơm truyền tới.

Các nàng đều mặc y phục vải thô, trên đầu che khăn lụa, không trang điểm, không đeo trang sức đứng ở trước mặt mình.

Cho dù như vậy cũng không che giấu được thiên tự quốc sắc, nhìn nụ cười sáng rỡ của các nàng, tâm trạng của Hoắc Nguyên Chân cũng khá hơn một chút:

- Vì sao các nàng lại tới đây?

- Đã qua tiết Trung Thu, ta và Uyển Quân chuẩn bị bánh Trung Thu, tin tưởng nhất định ăn ngon hơn nhiều so với bánh của Thiếu Lâm các ngươi tự làm ra.

Hoắc Nguyên Chân mở cửa mời các nàng tiến vào, mấy người vào trong sương phòng của Phương Trượng Viện.

Vào trong nhà ngồi xuống, Ninh Uyển Quân nhét một cái bánh Trung Thu vào tay của Hoắc Nguyên Chấn:

- Đây là ta làm, ngươi nếm thử một chút.

Hoắc Nguyên Chân nhận lấy vừa muốn ăn, Ninh Uyển Quân lại đưa qua một cái nữa:

- Đây là Thái Y tỷ làm, ngươi cũng nếm thử một chút.

Hoắc Nguyên Chân không từ chối, mỗi tay một cái, cắn bên trái một miếng, bên phải một miếng, ăn liên miên bất tuyệt.

Ninh Uyển Quân cũng không có hỏi vấn đề ai làm ăn ngon hơn, mà là cùng La Thái Y tán gẫu trong phòng.

Hoắc Nguyên Chấn hỏi:

- Thế nào, cư trú ở hậu sơn có làm khuất tất hai vị tiểu thư hay không?

- Không có, hậu sơn này rất tốt, phòng của bọn ta ở là mới, hơn nữa hậu sơn rất lớn, có núi còn có hồ, có hoa cỏ cây cối nhiều như vậy, mỗi ngày ta cùng Thái Y tỷ đều có thể đi ra ngoài chơi đùa. Còn có con khỉ lớn kia, mỗi lần đều đứng xa xa nhìn bọn ta chơi đùa, có lúc còn làm mặt quỷ trêu chọc.

Ninh Uyển Quân vừa nói vừa cười, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, không giống giả vờ.

La Thái Y cũng nói:

- Đúng vậy, song Hoắc Nguyên Chân ngươi chắc không biết, hậu sơn các ngươi còn có một con hổ lớn đấy. Ta cùng Uyển Quân nhìn thấy nó hôm qua, song tựa hồ con hổ đó cũng không có ý công kích bọn ta.

- Đó là đệ tử Thiếu Lâm ta nuôi, không cần để ý tới nó là được.

Các nàng gật đầu, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục ăn bánh Trung Thu, một lát sau chỉ thấy Ninh Uyển Quân dùng tay nhỏ bé quạt vài cái:

- Hoắc Nguyên Chân, người ở đây nóng quá.

- Nóng ư? Không thể nào, từ trước tới nay ta chưa từng cảm thấy nóng.

La Thái Y cũng nói:

- Không sai, tiến vào Thiếu Lâm tự các ngươi sẽ cảm thấy nóng, ở hậu sơn lạnh hơn.

- Tại sao lại nóng như vậy?

Hoắc Nguyên Chân có chút kỳ quái, cây cối trong Thiếu Lâm tự cũng không ít.

- Chuyện này còn không đơn giản sao, trong Thiếu Lâm tự các ngươi toàn là nam nhân, nam nhân là dương, cũng không có một nữ nhân, cô âm không thể trưởng, độc dương không thể sinh, tất cả đều là nam nhân dương cương, dĩ nhiên sẽ phát ra nhiệt lực.

La Thái Y thuận miệng trêu chọc, tính cách nàng vẫn tương đối thoải mái.

Song lời nói vô tâm của nàng vừa nói ra, lọt vào trong lỗ tại Hoắc Nguyên Chân lại giống như thể hồ quán định, nghi vấn trong lòng nháy mắt thông suốt sáng sủa.

Khó trách mình không thể dung hợp, độc dương không sinh, ba loại dương khí trong cơ thể, thiếu hụt nhất chính là điều hòa, là điều hòa âm dương.

Dương chính là nam tử, âm chính là nữ tử, cần nội lực tinh thuần của nữ tử phối hợp, đồng thời người trợ giúp mình nhất định phải chân tâm thực ý trợ giúp, không thể có một chút dị tâm, nếu không sẽ đưa tới hai người hại mình.

Muốn tìm người thật lòng giúp đỡ mình cũng đơn giản, Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn La Thái Y cùng Ninh Uyển Quân, ánh mắt trở nên nhiệt tình như bốc lửa.

Hai người bọn họ vốn còn đang nói cười, thấy ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân nhìn tới, trong lòng không khỏi suy đoán lung tung. Ninh Uyển Quân càng có vẻ do dự nói:

- Thái Y tỷ, chúng ta cần phải trở về thôi.

- Không vội!

Hoắc Nguyên Chân đứng lên, nhìn về hai người bọn họ nói:

- Các nàng tới đây, có một chuyện quan trọng còn cần các nàng trợ giúp.

Mặc dù các nàng không biết Hoắc Nguyên Chân muốn làm gì, nhưng vẫn theo lời đi tới gần Hoắc Nguyên Chân. Ước chừng sau nửa canh giờ, La Thái Y và Ninh Uyển Quân đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Hoắc Nguyên Chân, cũng đáp ứng hoàn toàn phối hợp với hắn.

Ba luồng chân khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân đều là Hậu Thiên viên mãn, mà công lực của Ninh Uyển Quân cũng là Hậu Thiên viên mãn, tương đương với một luồng chân khí của hắn. La Thái Y là Tiên Thiên trung kỳ, có hơi cao hơn, bất quá cũng có thể tùy ý không chế.

Một tả một hữu, các nàng ngồi ở bên cạnh Hoắc Nguyên Chân. Song chưởng Hoắc Nguyên Chân đưa ra, áp vào một tay của các nàng.

Ba người tín nhiệm lẫn nhau, tâm vô ngoại vật, nội lực chậm rãi lưu động giữa bên này với bên kia.

Hoắc Nguyên Chân không biết cảm giác của các nàng như thế nào, hắn chỉ cảm giác giữa ba luồng nội lực của mình có thêm một phần điều hòa, tựa hồ đã có khả năng ngưng tụ.

Điều động Đồng Tử Công cùng Vô Tướng Thần Công bắt đầu dung hợp, dưới sự điều hòa nội lực thuần âm của các nàng, rốt cục hai loại nội lực đã có vẻ trở nên nhu hòa hơn, có chút dấu hiệu của dung hợp.

- Không được, số lượng nội lực quá lớn, cần dung hợp từng chút một.

Tốc độ dung hợp chậm chạp khác thường, Hoắc Nguyên Chân đã ý thức được chỗ trắc trở tồn tại, chính là không thể nóng vội, phải tiến tới từng bước.

Hắn điều động hai tia nội lực rất nhỏ, được các nàng điều hòa nội lực, quả nhiên Hoắc Nguyên Chân dễ dàng dụng hợp được hai loại nội lực chưa từng dung hợp từ trước tới nay.

Giờ khắc này Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vô cùng hưng phấn, cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có tràn đầy nội tâm của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio