Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân lại dứt khoát lấy ra hết tất cả võ công Thiết Bố Sam. Thiết Đầu Công, Thiết Tý Công, Thiết Đường Công, thậm chí Kim Chung Tráo của mình truyền thụ toàn bộ cho bọn Tuệ Nhất. Bản thân bọn họ đã học tập Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, bây giờ càng giống như trùm lên bên ngoài mai rùa một tầng phòng hộ, làm cho bọn họ hoàn toàn biến thành con gián bất tử, đánh thế nào cũng không động.
Được gia tốc tu luyện gấp năm lần của hẻm mộc nhân, tiến bộ của bọn họ chắc chắn cực nhanh, cũng không sợ bọn họ tham nhiều nhai khó.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng nghĩ, nếu như mình có Kim Cương Bất Hoại Thể, cũng sẽ truyền lại cho bọn họ.
Thiếu Lâm chỉ riêng mình mạnh không được, đệ tử cũng phải mạnh. Dù sao mình cũng là phương trượng, Thiếu Lâm cũng có dáng dấp của đại phái, không thể việc gì cũng là mình ra mặt, đệ tử nên ra thì phải ra, phương trượng phải đề cao thân phận mới được.
Sau khi tiến vào Tiên Thiên đồng thời đã tu luyện tuyệt chiêu Tam Phân Chân Dương Khí này, Hoắc Nguyên Chân đã có cảm giác của tông chủ một phái, có tâm tính cao thủ, không còn kiểu dáng như đám nhãi nhép liều mạng trước kia.
Bố trí xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân quay trở về Phương Trượng Viện tiếp tục tu luyện. Hắn phải mau chóng củng cố cảnh giới Tiên Thiên, ứng đối mồng Chín tháng Chín sắp đến, là kỳ hạn cuối cùng thông điệp của Đông Phương Minh.
Sáng sớm thành lập hẻm mộc nhân, chưa tới giữa trưa đã có người tới cửa khiêu chiến.
Khoảng thời gian này, người khiêu chiến ít đi rất nhiều. Chuyện Thiếu Lâm đánh bại Tứ Đại Danh Kiếm Giang Nam truyền ra ngoài, rất nhiều người đã biết khó mà lui, thế nhưng vẫn luôn luôn có một ít kẻ có mắt không tròng hoặc là không tin tà đạo, mạo hiểm xông tới.
Chữ lớn như vậy viết trên tường viện của Thiếu Lâm Tự, tương đương với khiêu khích trần trụi với một số người giang hồ tự cho là mình bất phàm. Những người giang hồ này cũng trọng thể diện, thấy Thiếu Lâm đã thể hiện rõ ràng, hết thảy đều chủ động xông vào hẻm mộc nhân, muốn đường đường chính chính đánh bại người bảo vệ bên trong.
Hoắc Nguyên Chân có căn dặn bọn Tuệ Nhất, nếu như người dùng võ kết bạn thông thường hoặc là người không biết rõ Thiếu Lâm, đều áp dụng thủ đoạn điểm đến thì ngưng tay, đánh bại lập tức, hết sức không muốn đả thương người.
Nhưng nếu là kẻ không biết điều, hoặc là những người tội ác tày trời cũng không nên khách sáo hoặc là nương tay, phải giáo huấn thì giáo huấn. Một người đánh không lại thì lên một lượt cho ta, bày ra La Hán trận, không đánh cho đối phương chịu phục là không được.
Người lui tới Thiếu Lâm rất nhiều, tin tức của hẻm mộc nhân truyền ra ngoài rất nhanh, buổi chiều đã có ba bốn người khiêu chiến tiến vào hẻm mộc nhân.
Nhưng những người này không một ai ngoại lệ đều không thể xông đến chỗ La Hán đại trận, đã bị bọn Tuệ Nhất quen thuộc địa hình dùng thuật xa luân chiến đánh bại hoàn toàn, chán nản rời đi.
Cứ như vậy cũng đã giải quyết vấn đề có người tới quấy nhiễu Thiếu Lâm tự, hơn nữa bọn Tuệ Nhất còn có thể được rèn luyện thường xuyên, nhất cử lưỡng tiện.
Hoắc Nguyên Chân vẫn ở trong Phương Trượng Viện tu luyện. Hiện tại cơ hội khó có được, tranh thủ hết thảy thời gian. Nếu như tất cả thuận lợi, qua buổi tối của Mười Sáu tháng Tám này, hắn đã có thể hoàn toàn củng cố vững chắc cạnh giới Tiên Thiên.
Vào đêm trăng sáng lại lên cao. Mấy ngày trước trời mưa, khoảng thời gian này toàn là ngày nắng.
Hoắc Nguyên Chân đang tu luyện, ước đoán có năm sáu canh giờ nữa là có thể hoàn toàn củng cố cảnh giới vững chắc, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng kêu to của lão quạ đen. Chỉ chốc lát sau ngay cả thanh âm chiến đấu không dứt cũng truyền tới.
Có người đã xâm lấn Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, tỉnh lại từ trong tu luyện.
Người nào lại có thể nửa đêm xâm lấn Thiếu Lâm, hơn nữa lại không đi hẻm mộc nhân? Hoắc Nguyên Chân không tin đối phương không nhìn thấy chữ lớn như vậy trước cửa.
Xem ra là một người cố ý gây phiền phức.
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập, Tuệ Kiếm chạy tới báo cáo:
- Phương trượng, có một người cầm một thanh quái kiếm đến, thanh kiểm đó vô cùng lợi hại, có thể phản xạ ánh sáng của mặt trăng, đã đả thương mấy đệ tử ưu tú của chúng ta! Nhất Đằng sư thúc đang chiến đấu với hắn.
Nghe thấy lời của Tuệ Kiếm, Hoắc Nguyên Chân lập tức ý thức được đây là người mà Giác Viễn nói đã tới. Không ngờ người này Mười Lăm tháng Tám không tới, mà là Mười Sáu tháng Tám, xem ra câu Mười Lăm trăng sáng Mười Sáu trăng tròn vẫn rất có lý.
Đối với những kẻ đường đường chính chính khiêu chiến, Hoắc Nguyên Chân cũng hoan nghênh, võ lâm mà, chính là dùng võ kết bạn, động thủ so chiều là khó tránh khỏi.
Nhưng đối với người nửa đêm vào chùa, đánh lén đả thương như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không khách sáo. Nếu người muốn đến mạo phạm Thiếu Lâm ta, bần tăng không trừng trị người sẽ khiến người trong thiên hạ xem thường.
Bây giờ Đông Phương Minh tuyên bố khắp thiên hạ Thiếu Lâm là tà giáo, quả thật mang đến cho Thiếu Lâm không ít phiền phức. Trên giang hồ vô số con mắt cũng nhìn chằm chằm vào, xem thử Thiếu Lâm có thể đứng vững trước chiêu này của Đông Phương Minh hay không.
Nếu như đứng vững, ắt uy danh tăng mạnh. Nếu như không chịu nổi, như vậy sẽ hoàn toàn trở thành một vì sao rơi, vừa mới mọc lên đã tắt mất.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Hoắc Nguyên Chân không cho phép Thiếu Lâm thất bại, để mất thể diện cũng không được.
Nghe thấy lời của Tuệ Kiếm, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cũng không tu luyện nữa, đối phương dám đến ắt không phải là hạng người bình thường, mình nên đi xem một chút.
Hắn theo Tuệ Kiếm ra cửa, đi tới giữa sân Thiếu Lâm.
Các đệ tử Thiếu Lâm đều núp xa xa, quan sát Nhất Đăng đang giao chiến cùng một người.
Không phải là các đệ tử Thiếu Lâm sợ chết, mà là bảo kiếm của người kia quả thật quá mức lợi hại, hướng về ánh trăng thấp thoáng một chút, lập tức có một đạo ánh sáng giống như kiếm khí bắn ra, uy lực cũng không nhỏ.
Hơn nữa người này thi triển chiều này, tiêu hao đối với bản thân hắn tựa hồ rất nhỏ.
Rõ ràng người này chỉ là cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, lại có thể dựa vào kiểm khí vô cùng vô tận, liều mạng đánh ngang tay cùng Nhất Đăng.
Phải biết rằng Nhất Đăng là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, người có thể so chiêu cùng cao thủ cấp bậc Mã Chấn Tây, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không đánh hạ được người trước mắt, từ đó có thể nhìn ra thanh kiếm này nghịch thiên đến dường nào.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi tới, quan sát tỉ mỉ.
Đây là một người trẻ tuổi ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cầm trong tay một thanh kiếm trắng lóa, thân kiếm hướng về phía trắng sáng thấp thoáng một cái, lập tức có một đạo ánh sáng bay ra, khiến Nhất Đăng thủy chung không thể toàn lực ứng phó.
Thấy phương trượng tới, Nhất Đăng cảm giác trên mặt nóng lên, mình đường đường Tiên Thiên hậu kỳ lại không bắt được một tên trung kỳ, hơn nữa còn trước mặt toàn bộ tăng nhân của chùa, quả thật có hơi tổn thương thể diện. Lúc này lão cũng không quản được nhiều, quát to một tiếng, không để ý nội lực tiêu hao, hai tay liên tục phát ra Nhất Dương Chỉ.
Nhất Dương Chỉ chính là võ học cao cấp, mặc dù kiếm quang người trẻ tuổi kia lợi hại, nhưng cũng không chịu được đấu pháp như liều mạng của Nhất Đăng, trong nháy mắt liền rơi xuống hạ phong, luống cuống tay chân. Hắn cũng đã nhìn ra, hình như là thủ lĩnh thật sự của Thiếu Lâm Tự đã đi ra, mới kích thích lão hòa thượng này hạ sát thủ đối phó mình.
Mà đại nhân vật này hắn là hòa thượng toàn thân tăng bào màu trắng, còn trẻ tuổi hơn cả mình kia.
Nhưng mà bây giờ hắn cũng không kịp quan sát Hoắc Nguyên Chân, mà là khua múa bảo kiếm, sau khi phản xạ liên tục mấy đạo ánh trăng, tay run lên, có mấy đạo bạch quang về đường vòng cung bắn về phía Nhất Đăng.
Ám khí!
Ám khí kia tựa hồ như thông linh, còn biết chuyển hướng giữa không trung, giống như túm cái đuôi thật dài của phi điểu phát quang đánh thẳng vào mấy chỗ đại huyệt trên người Nhất Đăng.
Nhất Đăng liên tiếp run tay, từng đạo Nhất Dương Chỉ đánh ra, đánh trúng từng ám khí này.
Sau khi ám khí bị đánh trúng không có rơi xuống đất, mà là ánh sáng lờ mờ bay trở về, trở lại trong tay của người trẻ tuổi kia.
Nhất Đăng xuất ra liên tục bảy chi, cũng không khỏi rịn mồ hôi trán, tiêu hao có vẻ quá nặng.
Người trẻ tuổi kia bị đánh trở lại cũng là thân hình lảo đảo, so ra còn không bằng Nhất Đăng, hắn là đã bị một ít nội thương.
Lão hòa thượng này quả nhiên cường hãn, thậm chí liên tục phá vỡ bảy ám khí của mình.
Lúc này vốn Nhất Đăng định liều mạng khí lực bắt lại người trẻ tuổi này, sau đó giao cho phương trượng, nhưng không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại đột nhiên mở miệng ngăn cản Nhất Đăng:
- Sư đệ, tạm thời nghỉ ngơi một chút, bần tăng có lời muốn hỏi vị thí chủ này.
Nhất Đăng gật đầu đáp ứng, lui sang một bên, điều tức nghỉ ngơi. Lão đã nắm chắc trong lòng, chỉ cần thanh niên này không giở ra trò gian trá khác, mình sẽ có nắm chắc bắt hắn lại.
Thanh niên kia cũng được cơ hội nghỉ ngơi hiếm có, trong lòng có chút hối hận mình mạo hiểm tới Thiếu Lâm, không ngờ một nơi thâm sơn cổ tháp chưa từng ai biết đến này lại có cao thủ như thế.
Hơn nữa đại nhân vật của đối phương đã đi ra, trong lòng thanh niên này càng cảm thấy không ổn, con ngươi loạn chuyển tính toán phương pháp chạy trốn.
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra ý tứ của đối phương, mỉm cười nói:
- Vị thí chủ này, không nên vọng tưởng có thể chạy ra khỏi Thiếu Lâm ta, ngươi đã dám đến, sẽ phải chuẩn bị tâm lý thất bại.
- Ngươi là người phương nào?
Thanh niên toát ra một luồng ngạo khí, lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Chân.
- Bần tăng chính là phương trượng của Thiếu Lâm Tự, Nhất Giới.
- A, thì ra ngươi chính là tên dâm tăng đó, bại hoại giang hồ, không ngờ cũng xem như chó đội lốt người sao?
Hoắc Nguyên Chân căn bản không tức giận, sắc mặt bình tĩnh hỏi:
- Không biết thì chủ nói như vậy có chứng cớ gì không?
- Cái này còn phải có chứng cớ sao, Đông Phương Minh là võ lâm Minh chủ của các ngươi, võ lâm Minh chủ nói còn có thể giả được sao?!
Hoắc Nguyên Chân quan sát trên dưới thanh niên này một lượt. Mặc dù người này đã chừng hai mươi, nhưng ánh mắt đơn thuần, trong lúc nói chuyện không cần nhắc chút nào, hắn là kinh nghiệm trải đời chưa sâu sắc.
Xem ra Giác Viễn nói không giả, người này đúng là từ hải đảo Đông Hải tới, hắn là chưa từng tiếp xúc chuyện đời, tư tưởng còn tương đối ngây thơ.
Song cũng chính vì như vậy, Hoắc Nguyên Chân mới bảo Nhất Đăng tạm thời dừng tay, không có lập tức bắt hắn lại. Mình phải hiểu rõ cặn kẽ người này là loại người như thế nào.
Bây giờ xem ra cũng đã đoán được, chỉ bằng một câu nói của hắn vừa rồi, Hoắc Nguyên Chân liền kết luận, người này dùng lời nói dễ nghe chính là tâm tư đơn thuần, dùng lời nói hiện đại chính là đầu óc hơi có vấn đề.
Song người như vậy thường thường đều là kỳ tài tập võ, người tính toán quá mức tinh ranh, tập võ cũng khó có được thành tựu.
- A Di Đà Phật, lời của võ lâm Minh chủ nói chưa hẳn là chân thật.
- Khà khà, hòa thượng, người đừng lừa gạt ta, ta không tin lời của võ lâm Minh chủ, chẳng lẽ lại tin tưởng ngươi hay sao?
- Thí chủ, có lúc tin tưởng cường giả cũng là sáng suốt.
- Cường giả cũng không phải là dựa vào khoác lác mà thành.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Đã như vậy, thí chủ có dám đánh cuộc một phen với bần tăng không?
- Đánh cuộc gì?
Thanh niên này mặt lộ vẻ cảnh giác, hòa thượng trước mắt từ trước đến giờ vẻ mặt vui vẻ, thế nhưng lại cho mình một cảm giác quỷ dị. Hòa thượng này rõ ràng không lớn tuổi bằng mình, nhưng lại có cảm giác sâu không lường được.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đưa tay ra, nhìn thanh niên này nói:
- Nếu như ngươi có thể đấu một trận cứ việc nhảy ra.
- Bần tăng sẽ chỉ dùng một tay, nếu như ngươi có thể tiếp được một chiêu của bần tăng, hôm nay bần tăng sẽ thả ngươi rời đi. Nếu không tiếp được một chiều của bần tăng, như vậy người nhất định phải đánh ra từ hẻm mộc nhân của ta mới được.
Thanh niên này nghe xong, nhất thời ha hả cười to:
- Hòa thượng kia, ngươi cũng quá cuồng vọng rồi! Dù sao ta cũng là Tiên Thiên trung kỳ, làm sao có thể không tiếp nổi một chiều của ngươi?! Chẳng lẽ ngươi là Tiên Thiên viên mãn hay sao?
- Thí chủ có tự tin như vậy, dĩ nhiên là chuyện tốt, song chúng ta phải nói trước, nếu như thí chủ không thể tiếp được một chiêu của bần tăng, cũng không thể rời đi từ hẻm mộc nhân của Thiếu Lâm ta, như vậy sẽ phải gia nhập môn đệ Thiếu Lâm ta!
- Cái gì?
Lúc này sắc mặt Hoắc Nguyên Chân rốt cục đã nghiêm túc:
- Thí chủ dựa vào võ lực, ỷ mạnh xông vào Thiếu Lâm ta, sát thương đệ tử Thiếu Lâm ta, chẳng lẽ cho là Thiếu Lâm ta yếu ớt có thể dễ dàng ức hiếp hay sao? Nếu như hôm nay không thể khuất phục ngươi, Thiếu Lâm còn có mặt mũi nào đứng trong giang hồ!
- Hay!
Đám tăng chúng Thiếu Lâm vẫy xem xung quanh cùng kêu hay. Không ngờ phương trượng nói rất khí phách, lại đưa ra ước hẹn một chiêu đối với một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, sợ rằng trên giang hồ dám nói lời này cũng sẽ không vượt quá ba người!
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt thanh niên này âm trầm bất định, trong lòng cũng đang suy tính thiệt hơn.
Nếu thật sự mình ngay cả một chiêu của hòa thượng này cũng không tiếp nổi, như vậy cũng đừng nói chuyện chạy trốn gì nữa, vo tròn bóp méo cũng mặc tình người ta.
Huống chi thế nào hắn cũng sẽ không tin tưởng mình cũng không tiếp nối ngay cả một chiêu.
- Được, đánh cuộc thì đánh cuộc!
Thanh niên nghĩ tới đây, một luồng hào khí từ trong đầu dâng lên.
Hoắc Nguyên Chân mim cười gật đầu:
- Thiện tai! Thiện tai! Không biết thí chủ tên gọi là gì?
- Ta tên là Vương Nguyên, còn có một tước hiệu, gọi là...
- A Di Đà Phật, không cần phải nói tước hiệu của ngươi, kể từ hôm nay người đã không có tước hiệu, pháp danh ngươi sẽ gọi là Tuệ Nguyên, Tuệ Nguyên Thiếu Lâm!
- Tuệ Nguyên cái gì, nói hươu nói vượn! Để ta xem người làm sao khiến ta một chiêu cũng không tiếp nổi!
Vương Nguyên giận dữ quát một tiếng, tay run lên, bảy đạo ám khí kia lại xuất hiện một lần nữa, đánh tới Hoắc Nguyên Chân.