Phương Trượng

chương 31: mưu đồ phương trượng (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Tây Độc

Mặc dù lấy được bí tịch Thiết Đầu công, nhưng đây cũng chỉ là một môn công phu căn bản, cũng không phải là võ học cao thâm. Hơn nữa không có ai truyền thụ và cũng là một chuyện rất khổ sở, bây giờ Thiếu Lâm đột nhiên có thêm một cao thủ siêu cấp đến gần Tiên Thiên, dĩ nhiên làm cho Nhất Tịnh mừng rỡ như điên.

Thiết Ngưu cùng Tô Xán cũng hết sức cao hứng, rối rít làm lễ ra mắt với Nhất Trần.

Tô Xán thuở nhỏ xin cơm, từ nhỏ bị người xem thường, đánh nhau cùng người khác cũng có chút công phu tạm được, bất quá ở Thiếu Lâm coi như võ công kém nhất.

Mà Thiết Ngưu lại khác, gần đây Hoắc Nguyên Chân cũng phát hiện, bảo Nhất Tịnh dạy Thiết Ngưu quả thật có chút làm khó Nhất Tịnh, bởi vì mặc dù Thiết Ngưu không phải là đặc biệt tinh thông võ học nhưng trời sinh thần lực. Nếu như xảy ra động thủ chân chính, Nhất Tịnh còn xa không phải là đối thủ của Thiết Ngưu.

Hiện tại rất tốt, sau này có cao thủ siêu cấp ở đây, tin rằng sẽ tạo ra tác dụng xúc tiến rất lớn cho việc gia tăng và lực của cả Thiếu Lâm tự.

Mọi người cơm nước xong, trừ Hoắc Nguyên Chấn ra, những người còn lại đều đi công phu khóa sớm.

Hiện tại địa điểm khóa sớm khóa tối đều được chọn ở tầng thứ nhất Phật tháp, chờ ngày sau Hoắc Nguyên Chân quay trúng Đại Hùng Bảo Điện, lúc ấy sẽ đổi địa phương khác.

Mắt thấy đã sắp tới giờ khóa sớm, đệ tử tục gia dưới chân núi đang lục tục kéo lên, tổng cộng tám người không thiếu người nào.

Thế nhưng tính đi tính lại, cuối cùng Nhất Không phát hiện Hoàng Phi Hồng vẫn chưa có tới đây.

Bình thường Hoàng Phi Hồng là kẻ chuyên cần nhất ở Thiếu Lâm tự, từ trước tới nay chưa từng tới trễ, hôm nay có chuyện gì vậy?

Đang lúc Nhất Không muốn đặt câu hỏi, đột nhiên bên ngoài Hoàng Phi Hồng thở hổn hển chạy vào.

Sau khi chạy vào, y vội vàng hỏi:

- Phương trượng đầu, phương trượng đầu? Hoắc Nguyên Chân đang muốn trở về tu luyện Đồng Tử Công, nghe thấy Hoàng Phi Hồng hỏi bèn quay trở lại:

- Phi Hồng, có chuyện gì vậy?

Hoàng Phi Hồng bình phục khí tức một chút, lập tức nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, không xong, Pháp Vương tự cũng xuất hiện thần tích rồi!

Mọi người nghe thấy lập tức ngẩn người Pháp Vương tự cũng có thần tích sao?

Trong khoảng thời gian này, kể từ sau khi Thiếu Lâm xuất hiện thần tích, tín đồ Phật giáo xung quanh núi Thiếu Thất chen chúc đổ xô tới. Rất nhiều người ngủ trên sườn núi chờ Thiếu Lâm tự mở cửa, để tranh nhau tiến vào chiêm ngưỡng thần tích Vạn Phật tháp.

Sau đó Thiếu Lâm chiêu thu đệ tử tục gia, càng đẩy tâm trạng cuồng nhiệt của mọi người lên tới cao trào.

Mà Thiếu Lâm hưng thịnh lại khiến cho một thiền viện nhà Phật khác trong núi Thiếu Thất, Pháp Vương tự trở nên suy bại.

Trong khoảng thời gian này, Pháp Vương tự chỉ dùng để bắt chim sẻ chơi, cả ngày lẫn đêm đều không thấy được một người dâng hương, ai nấy đều kéo sang Thiếu Lâm tự.

Hôm nay Hoàng Phi Hồng đi ra, chợt nghe bên trong nói Pháp Vương tự xuất hiện thần tích. Y bèn hỏi thăm cẩn thận, nghe nói Pháp Vương tự cùng được trời ban công đức, thình lình xuất hiện một tòa Đại Hùng Bảo Điện, chuẩn bị mở ra miếu hội vào mồng Tám tháng Bảy, ăn mừng thần tích Pháp Vương tự giáng ở xuống.

Bởi vì hỏi thăm tình huống, cho nên Hoàng Phi Hồng mới tới chậm.

Nghe thấy tin tức này, mọi người nhìn nhau với vẻ bàng hoàng ngơ ngác.

Hoắc Nguyên Chân không nói gì, không nghi ngờ chút nào, thần tích Pháp Vương tự là giả, trên thế giới này không thể nào còn có một người khác cũng có thể có được lệnh bài xây dựng giống như mình.

Nhất định là trong khoảng thời gian này, người của Pháp Vương tự lặng lẽ xây dựng trong tối, sau đó cố ý tạo thanh thế, chuẩn bị cạnh tranh cùng Thiếu Lâm mình.

Trong lòng nghĩ tới dáng vẻ phách lối của Lợi Huyền hòa thượng Pháp Vương tự kia, thậm chí trước đây còn tuyên bố sẽ tiêu diệt Thiếu Lâm, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lập tức nổi giận.

“Được, các ngươi muốn tranh cùng ta thì cứ việc. Vốn ta còn đang nghĩ xem làm cách nào đối phó các ngươi, các ngươi đã khiêu chiến trước, không ngờ lại có muốn thông qua thần tích giả để thu hút mọi người. Nếu để các ngươi thành công, ần tăng sẽ để tóc mọc lại!”

Hoắc Nguyên Chân ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng âm thầm định ra kế hoạch.

Nghe nói Pháp Vương tự xuất hiện thần tích, Thiếu Lâm tự không khỏi có vài người thắc thỏm không yên.

Nhất là những đệ tử tục gia mới tới, bọn họ lựa chọn tiến vào Thiếu Lâm chủ yếu nhất là vì nhìn trúng Thiếu Lâm xuất hiện thần tích, là bảo địa được Phật tổ che chở.

Trước khi Thiếu Lâm xuất hiện thần tích, bất quá chỉ là một môn phái nho nhỏ vô danh, căn bản không có bao nhiêu người biết.

Mà Pháp Vương tự thì lại khác, phương trượng Pháp Vương tự Lợi Không Pháp Vương là một cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, nghe nói có hy vọng trong vòng ba năm bước vào Hậu Thiên hậu kỳ, cho dù là trụ trì Lợi Huyền Đại sứ nơi đó cũng sắp sửa tiến vào Hậu Thiên trung kỳ.

Có hai cao thủ trấn giữ, thủ hạ còn có mấy chục hòa thượng, từ trước tới nay danh tiếng Pháp Vương tự không nhỏ. Trong núi Thiếu Thất, chỉ có Trung Nhạc phái có thể hơn được bọn họ một bậc, không tới phiên Thiếu Lâm tự.

Chỉ là bởi vì Thiếu Lâm có thần tích mới nổi danh, hơn nữa sáng sớm hôm nay tới đây, thậm chí bọn họ còn thấy được đất bằng mọc lên sơn môn cực lớn, càng thêm làm kiên định lòng tin bọn họ.

Nhưng bây giờ đột nhiên Pháp Vương tự cũng xuất hiện thần tích, có một ít người trong lòng có ý tưởng khác.

Biểu lộ của những người này, Hoắc Nguyên Chân nhất nhất thấy rõ, bất quá hắn vẫn bất động thanh sắc, bây giờ cách mồng Tám tháng Bảy có bảy tám ngày, đến lúc đó hết thảy sẽ rõ ràng.

Trừ mấy đệ tử tục gia ra, đa số người còn lại đều có thần sắc kiên định, ngay cả Quan Sơn Nguyệt mới vừa nhập môn cũng nói:

- Phương trượng, thần tích gì vậy, tưởng rằng thần tích là nấm mọc sau mưa hay sao, đụng đâu cũng có được sao? Ta đây tận mắt nhìn thấy thần tích của Thiếu Lâm ta, cũng là lần đầu tiên trong đời mới thấy. Ngoại trừ thần tích Thiếu Lâm ta ra, còn lại tất cả đều là giả.

- Bọn chó Pháp Vương tự này, trước đây lão phu... Trước đây bần tăng tới đó muốn tìm một món đồ có Phật tính, hòa thượng Lợi Không kia lấy ra một đống rác rưởi lừa gạt ta. Nếu không phải lão phu nể tình nơi đó là Phật tự, lúc trước đã phá hủy ngôi miếu đổ nát đó rồi.

Lão nói xong lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Nguyên Chấn:

- Phương trượng, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, đệ tử sẽ tới Pháp Vương tự, cho một mồi lửa đốt sạch tòa miếu đổ nát của bọn chúng, để xem ai dám tới Thiếu Lâm chúng ta trả thù!

Hoắc Nguyên Chấn lắc đầu một cái:

- Nhất Trần, chớ nên lỗ mãng, bần tăng cũng biết thần tích của bọn họ là giả, bất quá cũng tốt, đây cũng là một cơ hội.

- Cơ hội? Cơ hội gì? Phương trượng, bọn họ đã xuất hiện thần tích, đến lúc đó mọi người còn không chạy tới đó sao? Hãy để cho đệ tử tới đó...

- Không cần phải nói, ta đã biết tâm ý của lão, bất quá chuyện này ta tự có tính toán.

Hoắc Nguyên Chân khoát tay cắt đứt lời Nhất Trần, sau đó lại nói:

- Lão nói ta nghe thử, lão có võ công gì có thể truyền thụ cho đệ tử bản tự?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio