Phương Trượng

chương 369: bên trong hồ điệp cốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Phía trước có bốn địa phương ghi danh, chia ra từ môn phái nhất đẳng đến môn phái mạt đẳng có đủ, Hoắc Nguyên Chân tìm được địa phương ghi danh môn phái tam đẳng, muốn đi qua đó.

Lúc này, đột nhiên sau lưng có người kêu lên:

- Phải chăng người trước mặt là phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm?

Hoắc Nguyên Chân nghe thấy lại có người gọi mình, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau một đạo sĩ trung niên đang đứng, từ trước tới nay chưa từng gặp qua.

- Bần tăng chính là Nhất Giới, không biết đạo trưởng là...?

- Quả nhiên là phương trượng Nhất Giới, tại hạ Thanh Thành Tử Dương đạo nhân, phụng mệnh Triệu Minh chủ ở chỗ này chờ phương trượng Nhất Giới đã lâu.

Thủ hạ của Triệu Vô Cực thông thường cũng sẽ không gọi Triệu Vô Cực là Phó Minh chủ, đều trực tiếp gọi là Minh chủ.

- Làm phiền Tử Dương đạo trưởng.

Nếu đối phương trực tiếp tìm tới mình, Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức vui mừng, mình đỡ mất công đi tìm người ta.

- Quách trưởng lão không cùng phương trượng Nhất Giới trở về sao?

Tử Dương đạo nhân quan sát bốn phía, cũng không nhìn thấy Quách Nhan đầu.

Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc nói:

- Sao hả, Quách trưởng lão còn chưa có trở về sao?

Một câu nói đã biểu lộ rất nhiều ý tứ, đầu tiên nói rõ Quách Nhan không có cùng mình trở lại, hơn nữa còn nói rõ Quách Nhan là rời đi trước mình một bước.

Hoắc Nguyên Chân tin tưởng bọn Trần Tiêu trở về chắc chắn sẽ không nói ra tao ngộ ở chân núi Thiếu Thất, bởi vì nói ra cũng sẽ không ai tin tưởng. Huống chi bọn chúng hôn mê bất tỉnh bên trong Quỷ Môn Quan, bỏ lại Quách Nhan sinh tử không biết, nói ra cũng không phải là chuyện đẹp mày đẹp mặt gì.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Tử Dương đạo nhân cũng không có hỏi nữa, mà chỉ nói:

- Vậy cũng có thể Quách trưởng lão là có chuyện gì trì hoãn, chúng ta cũng không cần chờ lão nữa. Chẳng hay phương trượng Nhất Giới có mang theo chứng minh trong môn cấp cho ngươi hay không?

- Đã mang đến.

- Vậy thì tốt, chúng ta mau đi ghi danh, sau khi ghi danh kết thúc, người theo bần đạo vào cốc, Triệu Minh chủ chờ các lộ anh hùng đã lâu, phương trượng tới coi như là muộn.

Dưới sự hướng dẫn của Tử Dương đạo nhân, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới chỗ ghi danh môn phái tam đẳng.

Người ghi danh ở môn phái mạt đằng là nhiều nhất, dù sao một môn phái xuất hiện một Tiên Thiên hậu kỳ cũng không phải là đặc biệt khó khăn. Hơn nữa gần đây Võ Lâm Minh mở ra quy tắc vào minh, thông thường chỉ cần có một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ sẽ mắt nhắm mắt mở để cho gia nhập, cho nên người bên kia rất nhiều.

Mà người ghi danh ở môn phái tam đẳng đặc biệt ít, dù sao môn phái có thể tìm ra ba cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ vô cùng ít ỏi, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà chỗ của môn phái nhị đẳng cùng môn phái nhất đẳng càng thêm vắng vẻ, không có một người nào cả.

Đến nơi này lấy chứng minh ra, sau khi người của Hồ Điệp cốc kiểm nghiệm hợp cách, bèn cho Hoắc Nguyên Chân tiến vào.

Dựa theo quy củ, mỗi một chưởng môn nhân môn phái tam đẳng đều có một tiểu viện độc lập trong cốc dùng để ở, hiển lộ thân phận, Hoắc Nguyên Chân cũng không ngoại lệ. Thậm chí Tử Dương nói cho hắn biết, tiểu viện Thiếu Lâm ở bên trong Hồ Điệp cốc đã sớm sắp xếp xong xuôi.

Dọc trên đường đi, Tử Dương nói cho Hoắc Nguyên Chân biết viện nào là thuộc về hắn, nhưng cũng không có dẫn hắn đi vào, mà là đi thẳng ra mắt Triệu Vô Cực.

Hoắc Nguyên Chân ngắm nhìn chung quanh, Hồ Điệp cốc vô cùng rộng lớn, nếu so diện tích còn lớn hơn núi Ngự Trại chỗ Thiếu Lâm tự của mình một chút. Trong cốc đình đài lầu các, điêu khắc chạm trổ, tiểu kiều nước chảy, phong cảnh xinh đẹp, trong bụi cỏ có thể thấy được thỏ hoang, bên người thỉnh thoảng có bướm bảy màu bay lượn, ấm áp như tiết Xuân. Quả nhiên là bảo địa võ lâm Minh chủ ở, không giống bình thường.

Tử Dương dẫn Hoắc Nguyên Chân đi theo phía Đông, mà không phải đi con đường lát đá ngay phía trước.

Suy đoán con đường lát đá này chính là dẫn thẳng tới chỗ ở của võ lâm Minh chủ, mà khu vực phía Đông này là địa phương của Triệu Vô Cực.

Tử Dương vừa đi vừa nói:

- Phương trượng Nhất Giới, vào bên trong Hồ Điệp cốc này rồi, không có việc gì tốt nhất không nên đi loạn, chỉ có khu vực phía Đông là nằm trong phạm vi quản hạt của Triệu Minh chủ, địa phương còn lại đều là phạm vi quản hạt của ở Đông Phương Minh. Ngày thường những thủ hạ Đông Phương Minh sẽ không đến phía Đông, người phía Đông chúng ta cũng sẽ không tới những địa phương khác.

- Người mới tới đây, hơn nữa theo bần đạo biết tựa hồ còn có chút chuyện không vui cùng Đông Phương Minh. Nếu như đường đột đi ra ngoài bị người ta phát hiện, khó bảo đảm bọn họ sẽ không âm thầm hạ thủ đối với người, không thể không phòng.

- Đa tạ Tử Dương đạo trưởng nhắc nhở, bần tăng ghi nhớ.

- Ghi nhớ là tốt rồi, hãy nhớ, ở khu vực phía Đông, người của Đông Phương Minh tuyệt đối sẽ không tới nơi này động tới người, nhưng ra khỏi phạm vi này cũng không bảo đảm.

Tử Dương vừa nói vừa chỉ chủ, Hoắc Nguyên Chân cũng thấy cái gọi là khu vực phía Đông là một vòng rào tre phạm vi rộng lớn, bên trong cũng có các loại phòng xá, đều là phạm vi thể lực của Triệu Vô Cực.

Mà khu vực phía Đông này cũng chỉ chiếm cứ ước chừng một phần từ bên trong toàn bộ Hồ Điệp cốc, hơn nữa còn không phải là địa phương phong cảnh tốt nhất. Hoắc Nguyên Chân từ xa nhìn thấy bên trong những khu vực khác, ở bên cạnh núi xa xa có một mảnh trắng xóa. Nơi đó hắn nơi đó phải là có đầm nước, thậm chí trên ngọn núi còn có một dải lụa trắng đổ xuống, chính là một thác nước.

Những địa phương có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần như vậy cũng không nằm ở trong phạm vi của Triệu Vô Cực, chứng tỏ trong Hồ Điệp cốc này, mặc dù nghe đồn Triệu Vô Cực rất lợi hại, nhưng vẫn không cách nào dao động địa vị chính thống của Đông Phương Minh.

Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân chưa từng gặp qua Đông Phương Minh, cũng cảm thấy hơi hiếu kỳ đối với nam nhân xưng bá võ lâm hai mươi năm này, bèn hỏi Tử Dương:

- Tử Dương đạo trưởng, không biết rốt cục Đông Phương Minh là loại người thế nào?

Tử Dương nhìn bốn phía một chút, thấy xung quanh không người, mới nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, người mới tới Hồ Điệp cốc, rất nhiều chuyện có chỗ không biết, những lời thông thường như câu hỏi vừa rồi không thể tùy tiện nói với người khác. Bần đạo thấy Đại sư cũng tương đối hợp duyên, cho nên mới nói với người những lời này.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, Tử Dương này chuyện gì cũng muốn cho mình mắc y một món nợ nhân tình, mình lại không thể đáp ứng hồ đồ.

Thấy Hoắc Nguyên Chân không có mở miệng tiếp lời, biết đối phương đoán được tâm tư của mình, Tử Dương cũng không đỏ mặt mà là tiếp tục nói:

- Đông Phương Minh là một ma đầu giết người không nháy mắt, những năm gần đây, người chết trong tay y suy đoán đã hơn vạn!

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, giết người hơn vạn, đây là khái niệm gì?

- Chuyện này bần đạo thật sự không hề khoa trương mười chín năm trước lúc tranh đoạt Minh chủ, đã từng bộc phát một trường huyết chiến.

- Trong trận chiến ấy, Đông Phương Minh ngăn chặn cửa ra của một hạp cốc chật hẹp, sau đó chọn thuốc nổ bên trong sơn cốc, bằng vào thần công Quỳ Hoa Bảo Điển lùa mấy ngàn người sống phản đối y vào trong sơn cốc, sau đó cho nổ, mấy ngàn người ấy ngay cả hài cốt cũng không còn.

Hoắc Nguyên Chân nghe vậy cũng phải khẽ biến sắc, không nghĩ tới Đông Phương Minh này ác độc như thế.

Bất quá giang hồ tranh đoạt như vậy không có tình cảm gì cả, giết người như cỏ rác đâu đâu cũng thấy, chỉ bất quá Đông Phương Minh hạ thủ tàn ác hơn một chút mà thôi.

Tử Dương tiếp tục nói:

- Đông Phương Minh bình thời cũng sẽ không hiện thân, sau khi ngồi vững trên vị trí Minh chủ càng ở trong cung điện quanh năm không ra, cũng chỉ vào lúc xếp hạng võ lâm hàng năm có đôi khi xuất hiện. Nhưng hai năm qua ngay cả võ lâm xếp hạng có lúc cũng không xuất hiện, rất nhiều chuyện đều là nghĩa tử của y Đông Phương Thiếu Bạch thay mặt y giải quyết, bần đạo nhớ lần trước gặp y đã là ba năm trước đây.

- À, thân là Minh chủ, không ngờ rằng không hỏi tới chuyện đời, cũng không sợ vị trí của mình bị lung lay sao...

- Đông Phương Minh thần công cái thế, rất ít người có thể làm lay chuyển địa vị của y, những năm qua Triệu Minh chủ chúng ta khổ tâm tổ chức, thật ra thì...

Nói tới chỗ này, Tử Dương ý thức được mình nói hơi nhiều, có vẻ thổi phồng chí khí người khác, diệt uy phong của mình.

Y vội vàng đổi giọng:

- Ưu điểm duy nhất của Đông Phương Minh là bề ngoài xinh đẹp, còn lại toàn là tác phong ma đầu.

Nói tới chỗ này, Tử Dương không nói nữa, mà là dẫn theo Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng đi về phía trước, đi tới chỗ của Phó Minh chủ Triệu Vô Cực.

Hoắc Nguyên Chân cũng không hỏi gì nữa, đi theo sau lưng Tử Dương một mạch về phía trước.

Đi được một đoạn đường, hai người tới trước một tòa lầu các hai tầng.

Bên trong Hồ Điệp cốc khí hậu ấm áp, lầu các này cũng xây dựng tương đối thanh nhã, không chú trọng việc giữ ấm mà chú trọng mỹ quan hơn.

Mấy tên thủ vệ ở cửa thấy Tử Dương tới đây mắt nhìn thẳng, cũng coi như không thấy Hoắc Nguyên Chân sau lưng Tử Dương.

Hai người đi thẳng vào trong lầu các, bên trong cũng không có người.

- Phương trượng, người ở nơi này chờ một chút, lúc này Triệu Minh chủ đang ở hậu sảnh tiếp đãi khách nhân, bần đạo lập tức đi thông báo.

- Xin đạo trưởng cứ tự nhiên.

Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống một chiếc ghế trúc, quan sát bốn phía lầu các này.

Bố trí trong phòng cũng không có gì nhiều, ghế tre bàn bát tiên, trên tường treo danh nhân sơn thủy, còn có kiếm, chính giữa có một cái ghế tương đối lớn, hẳn là chỗ ngồi của Triệu Vô Cực.

Từng trận gió ấm lùa vào phòng, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có hơi nóng.

Trong cơ thể có Tam Phân Chân Dương Khí, bản thân cũng đã đủ nóng, Hoắc Nguyên Chân cũng không thích khí trời nóng, cảm giác có hơi đổ mồ hôi, hơi há miệng ra một chút, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong lòng suy tư một hồi gặp Triệu Vô Cực nên làm như thế nào.

Kế hoạch Hoắc Nguyên Chấn là tạm thời dựa vào Triệu Vô Cực đối kháng Đông Phương Minh gây khó cho mình, chờ sau khi mình thuận lợi gia nhập Võ Lâm Minh, sẽ tự lập môn hộ, không phát sinh dây dưa quá nhiều với những người khác. Tối thiểu không thể nương theo phụ Triệu Vô Cực vĩnh viễn, bởi vì mục tiêu Hoắc Nguyên Chân vào Võ Lâm Minh chính là vì hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống, có ý một ngày tranh đoạt địa vị võ lâm Minh chủ.

Cuộc sống nương nhờ người khác, vị trí võ lâm Minh chủ vĩnh viễn sẽ không tới tay mình.

Nhưng cũng phải làm cho Triệu Vô Cực cảm thấy mình cũng không phải là ôm lòng lợi dụng lão, trong này cần phải điều chỉnh thế nào, vậy phải cân nhắc kỹ càng một chút.

Đợi ước chừng gần nửa canh giờ, đột nhiên ngoài đại môn truyền tới một tràng cười sang sảng.

- Ha ha ha ha! Phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tới rồi sao, ở nơi nào? Để cho lão phu xem thử!

Hoắc Nguyên Chân vội vàng đứng dậy.

Chi thấy một đại hán thân hình cao lớn khôi ngô, râu quai nón, tiếng như hồng chung, long hành hổ bộ từ đại môn đi ra, Thanh Thành Tử Dương đạo trưởng đang một mực cung kính ở phía sau lão, lấy mắt ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân, ý nói chính chủ đã tới.

- A Di Đà Phật! Hẳn vị này chính là Triệu Vô Cực thí chủ rồi, bần tăng Thiếu Lâm Nhất Giới, xin có lễ.

Hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, thi lễ đối phương.

Đối với cách xưng hô Triệu Vô Cực thế nào, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có quyết định, gọi lão thí chủ mà không phải gọi Minh chủ cũng là có đạo lý.

Nếu như vừa gặp đã trực tiếp gọi Triệu Vô Cực là Minh chủ, như vậy Hoắc Nguyên Chân cũng không có gì khác biệt với những hạng người vuốt mông ngựa, hắn không muốn làm như vậy.

Nhưng nếu gọi lão là Phó Minh chủ, khó tránh khỏi làm cho Triệu Vô Cực cảm thấy mình là đang cố ý châm chọc lão, e rằng sẽ đưa tới hiệu quả ngược. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên lợi dụng thân phận người xuất gia của mình, trực tiếp gọi thí chủ là hay nhất.

Triệu Vô Cực nghe thấy Hoắc Nguyên Chân xưng hô như vậy hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, lập tức ha ha cười nói:

- Nghe tiếng đã lâu phương trượng Nhất Giới chính là thần nhân có thể câu thông cùng Phật tổ, hôm nay gặp mặt quả nhiên là không phải chỉ có hư danh.

Người đâu, chuẩn bị tiệc rượu, lão phu muốn cùng phương trượng Nhất Giới không say không nghỉ!

Nghe thấy lời của Triệu Vô Cực, Hoắc Nguyên Chấn khẽ nheo mắt một cái, lại muốn mình uống rượu, không nghĩ tới đi tới Hồ Điệp cốc kẻ thứ nhất gây khó khăn cho mình không phải là Đông Phương Minh, mà là Triệu Vô Cực.

- A Di Đà Phật, đa tạ ý tốt của Triệu thí chủ, bất quá từ trước tới nay bần tăng không uống rượu, chỉ sợ sẽ làm cho Triệu thí chủ thất vọng.

- Ôi, rượu thịt đi qua ruột, Phật ở lại trong lòng, chẳng lẽ phương trượng không nể mặt Triệu mỗ hay sao?

Triệu Vô Cực nói chuyện nhìn như thô kệch, nhưng giọng nói lại mơ hồ giấu giám sát cơ, ép sát từng bước.

- Triệu thí chủ, chuyện này ngàn vạn lần không thể, bần tăng thanh tu nhiều năm chưa từng phá giới, nếu hôm nay phá giới ở nơi này chỉ sợ Phật tổ kính xin Triệu thí chủ bao dung.

- Phương trượng thật sự không nể mặt Triệu mỗ ư?

Triệu Vô Cực trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, giọng nói có vẻ bất thiện.

Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được khí thế của Triệu Vô Cực, công lực của người này không kém, suy đoán cũng không xê xích gì nhiều so với Bất Tử Đạo Nhân mình đã từng gặp, nếu như động thủ, nhất định là thực lực ở trên mình.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân có chuẩn mực quy tắc của hắn, cũng không bị khí thế của Triệu Vô Cực chấn nhiếp.

- Nể mặt Triệu thí chủ chính là làm mất mặt ngã Phật, Nhất Giới là hòa thượng, vẫn phân rõ ràng tầm quan trọng của hai chuyện này, xin Triệu thí chủ mở lượng bao dung.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân kiên quyết cự tuyệt đề nghị của mình, Triệu Vô Cực hồi lâu không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm, nếu lão có thể dựa vào ánh mắt mà giết chết ta, vậy võ công bần tăng cũng coi là uổng công luyện tập, cứ việc nhìn đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio