Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Quả thật dung mạo hòa thượng này rất dễ nhìn, trong giấc mộng phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, đôi mày dài của hắn thỉnh thoảng nhúc nhích. Tăng bào trên người hắn đã hoàn toàn dơ bẩn, cũng không biết hắn còn y phục thay đổi hay không, ngày mai còn có thể đi ra gặp người khác hay không.
Tao ngộ đêm nay làm cho nàng cũng cảm thấy vui vẻ chưa từng có cho tới bây giờ.
Thì ra người ta vui vẻ, có thể nhờ những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Thiếu nữ có chút do dự, suy nghĩ thật lâu, rốt cục chậm rãi đứng lên.
Đưa ra quyết định như vậy cũng không dễ dàng gì, chiếc cằm kiêu ngạo của thiếu nữ khẽ hất lên một chút. Nàng là người kiêu ngạo nhất, nàng không sợ hãi bất cứ kẻ nào, nàng muốn tiếp tục chơi trò chơi này nữa, xem thử cuối cùng ai là người thắng.
Nhẹ nhàng đặt quả vải lớn nhất còn lại vào trong tay hắn, thiếu nữ khẽ nhấc chéo quần, chậm rãi rời khỏi đầm nước.
Chân trần trắng nõn rời đi, không hề để lại vết chân trên bờ cát.
Đối với chuyện thiếu nữ rời đi, Hoắc Nguyên Chân không biết gì cả, chẳng qua là cảm giác như trong tay mình có thêm vật gì đó, không tự chủ nắm chặt một chút.
- --------------------------------------------
- Đông Phương Minh lại muốn ta qua đó nghị sự, các ngươi thấy thế nào?
Triệu Vô Cực nhận được thông báo từ bên đại điện Minh chủ, lập tức triệu tập thuộc hạ nghiên cứu đối sách.
Thân là Phó Minh chủ Võ Lâm Minh, nghị sự cùng Minh chủ là chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề là đã hai năm qua Đông Phương Minh không lộ diện trước công chúng. Mặc dù mọi người đều biết cho tới bây giờ vẫn không thấy y đi ra.
Thỉnh thoảng triệu tập người nào đó thương lượng sự tình, cũng chỉ trong thời gian rất ngắn, dặn dò vài câu đã kết thúc.
Duy nhất cũng chỉ có Đông Phương Thiếu Bạch đi gặp y hơi nhiều hơn chút, nhưng bình quân cũng phải hai ba tháng mới có thể đi một lần.
Thật ra không đi thì tốt hơn, bên trong toàn bộ Hồ Điệp cốc, Triệu Vô Cực dám nói, cho dù là Đông Phương Thiếu Bạch cũng không muốn đi gặp Đông Phương Minh.
Đông Phương Minh nổi danh lòng da độc ác cùng hỉ nộ vô thường, giết người chẳng khác nào giết trùng kiến. Hơn nữa thực lực Đông Phương Minh cũng thật sự là cường hãn, mặc dù Triệu Vô Cực đã đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nhưng đối mặt Đông Phương Minh vẫn có cảm giác sâu không lường được.
Hơn nữa đại điện Minh chủ của Đông Phương Minh cũng âm trầm lạnh lẽo vô cùng, chẳng khác nào nhà ma, không ai muốn đi vào.
Đông Phương Minh tìm mình nghị sự, điều này làm cho Triệu Vô Cực có hơi giật mình. Mình và y sớm đã là nước giếng không phạm nước sông, đều đang chờ tuyển chọn võ lâm Minh chủ lần tới, chẳng lẽ hiện tại giữa hai bên còn gì để nói nữa sao?
Nhưng dù sao Đông Phương Minh mới là Minh chủ, y nhất định phải đi, cho nên trước hết triệu tập thủ hạ tới đây thương lượng một chút, xem thử Đông Phương Minh có âm mưu quỷ kế gì.
Nghe thấy Triệu Vô Cực đặt câu hỏi, Tử Dương đạo nhân ở đó trầm tư một hồi, có chút do dự nói:
- Thời gian gần đây chúng ta cũng không có xung đột gì với đại điện Minh chủ, cũng không có qua lại gì, chỉ là sự vụ bình thường. Đông Phương Minh tìm ngài có thể nào là vì chuyện những môn phái võ lâm gần đây mới nhập minh hay không?
Bên cạnh có một người tiếp lời nói:
- Không thể nào, môn phái mới gia nhập đều theo tiến trình bình thường, cho dù Đông Phương Minh có ý kiến bất động gì cũng không thể nào chỉ bằng vào một cầu của y là được, chẳng lẽ y muốn can thiệp thô bạo hay sao?
Triệu Vô Cực cũng khoát tay áo một cái:
- Hắn sẽ không can thiệp thô bạo, nếu như y dám can thiệp thô bạo, như vậy tự nhiên ta sẽ nói ra trước Trưởng Lão hội, đạo lý rành rành ra đó, y sẽ không có cách nào lên tiếng nói.
Tử Dương vốn là túi khôn của Triệu Vô Cực, lúc này lại suy nghĩ một chút:
- Những môn phái khác có lẽ không sao, nhưng Thiếu Lâm tự Nhất Giới đã về phe chúng ta, chuyện này chắc chắn Đông Phương Minh đã biết. Trước kia y tuyên bố Thiếu Lâm là tà giáo, nhưng cuối cùng không thành công, Thiếu Lâm Nhất Giới cướp đoạt Ninh Uyển Quân ở Thiên Sơn, làm cho Đông Phương Thiếu Bạch trở thành trò cười trong võ lâm. Chuyện này đã khiến cho y vô cùng mất mặt, rất rõ ràng đã coi Thiếu Lâm là cái gai trong mắt, chẳng lẽ lần này gọi ngài qua đó chính là vì Thiếu Lâm?
Nghe y nói xong, những người bên cạnh cũng rối rít gật đầu.
Đối với chuyện Thiếu Lâm gia nhập phe Triệu Vô Cực, trong đám thủ hạ Triệu Vô Cực cũng có ý kiến bất đồng.
Bởi vì mọi người cho rằng Thiếu Lâm là môn phái mà Đông Phương Minh nhất định phải diệt trừ, vì một môn phái vừa mới quật khởi giang hồ mà trở mặt cùng Đông Phương Minh, đúng là bất trí.
Chỉ bất quá Triệu Vô Cực muốn làm cho thế lực của mình trở nên lớn mạnh, theo suy nghĩ địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, dứt khoát quyết định cho Thiếu Lâm tự gia nhập phe mình.
Bởi vì Đông Phương Minh muốn diệt trừ Thiếu Lâm, như vậy nhất định Thiếu Lâm sẽ một lòng trung thành đi theo mình, trở thành binh sĩ trước đầu ngựa đối nghịch cùng Đông Phương Minh.
Nhưng không nghĩ tới sau khi phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự đi tới Hồ Điệp cốc, biểu hiện của hắn đã làm cho Triệu Vô Cực thất vọng.
Mặc dù hắn vào phe lão, nhưng rất rõ ràng mức độ trung thành có chênh lệch rất lớn với đám thủ hạ của lão, cũng không phải là rất cung kính với lão.
Thật là buồn cười, chẳng lẽ Nhất Giới cho là bằng vào chút lực lượng nho nhỏ một mình Thiếu Lâm của hắn, dưới tình huống đắc tội Đông Phương Minh còn có thể sống yên ở Hồ Điệp cốc sao?
Sớm muộn gì Triệu Vô Cực cũng sẽ làm cho phương trượng trẻ tuổi đó hiểu, rời khỏi lão, Thiếu Lâm muốn đi nửa bước trong Võ Lâm Minh cũng hết sức khó khăn.
Hôm nay Đông Phương Minh tìm lão, nếu như thật sự là vì chuyện Thiếu Lâm, như vậy Triệu Vô Cực cũng có một số ý tưởng.
Đông Phương Minh dễ dàng như ý là không được, chỉ cần có thể tranh thủ được đầy đủ ích lợi, Triệu Vô Cực cũng không ngại bỏ Thiếu Lâm.
Dĩ nhiên nếu như Đông Phương Minh không có ý này, như vậy Thiếu Lâm vẫn là môn phái dưới quyền Triệu Vô Cực lão, tin tưởng đến lúc Đông Phương Minh giương nanh múa vuốt đối với Thiếu Lâm, Nhất Giới kia sẽ hiểu ra ai mới là người hắn có thể dựa vào.
Lão lại thương lượng với đám thủ hạ một trận, cũng nghĩ tới những khả năng khác khó giải quyết hơn, Triệu Vô Cực mới đứng dậy đi tới đại điện Minh chủ.
Thủ vệ ở cửa đại điện Minh chủ đã sớm nhận được thông báo, sau khi Triệu Vô Cực đến tiến thẳng vào trong đại điện một mạch thông suốt không trở ngại.
Triệu Vô Cực đi trên nền đại điện bóng loáng như gương, nhìn bóng mình dưới đất thầm nghĩ, những phương diện khác Đông Phương Minh này coi như ma đầu, nhưng bên trong đại điện này thủy chung giữ được sạch sẽ như vậy. Thân là nam nhân, về các phương diện như vệ sinh này rõ ràng là y giỏi hơn các nam nhân khác.
Cuối đại điện là mười bậc cấp, trên đỉnh là Đông Phương Minh đã rất lâu không gặp, ngồi trên bảo tọa Minh chủ đang nhìn lão.
Thấy Phó Minh chủ đi vào, Đông Phương Minh cũng không có chút khách sáo, cũng không nghênh đón, dường như đối phương chỉ là một thuộc hạ bình thường.
Triệu Vô Cực đi tới trước bảo tọa, đầu tiên là thi lễ với Đông Phương Minh phía trên:
- Thuộc hạ Triệu Vô Cực ra mắt Đông Phương Minh chủ, Đông Phương Minh chủ nhân nghĩa anh minh, văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!
Những lời sáo rỗng này đã được bắt đầu sử dụng không biết từ lúc nào, không riêng bên Võ Lâm Minh dùng, ngay cả bên Ma giáo cũng có lúc dùng, xuất xứ cụ thể từ đầu cũng không có cách nào tìm hiểu.
- Triệu huynh đệ tới rồi, mời ngồi.
Đông Phương Minh gọi Triệu Vô Cực huynh đệ, nhưng Triệu Vô Cực vẫn cho rằng lão lớn hơn Đông Phương Minh, bất quá Đông Phương Minh muốn hiển lộ phong thái Minh chủ của y, cũng xuôi theo y đi.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Vô Cực mới ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Minh.
Hai năm không gặp, Đông Phương Minh có biến hóa không nhỏ.
Mặc dù vẫn là một thân cẩm y, đầu đội khăn võ sĩ, anh khí bừng bừng, nhưng dường như Đông Phương Minh xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều.
Kể từ ngày lão biết Đông Phương Minh, Đông Phương Minh chính là một mỹ nam tử âm nhu, dung mạo xinh đẹp chẳng khác nào một cô nương, hơn nữa thân hình cũng không cao lớn lắm.
Hiện tại da dẻ Đông Phương Minh lại càng mịn màng hơn trước, những góc cạnh trên gương mặt cũng đã mờ đi không rõ. Mặc dù y vẫn vận y phục nam trang, nhưng mang lại cho Triệu Vô Cực cảm giác như nữ giả nam trang.
Giọng nói Đông Phương Minh cũng không có biến hóa quá lớn, vẫn là giọng hơi trung tính như trước.
Bất quá lão có thể xác nhận, người trước mắt này chắc chắn chính là Đông Phương Minh.
- Không biết Minh chủ tìm Triệu mỗ tới đây, có chuyện gì thương lượng?
- Là như vầy, Triệu huynh đệ, hôm nay đã là mồng Tám tháng Chín, ngày mai sẽ là đại tuyển xếp hạng Võ Lâm Minh chúng ta mỗi năm một lần, ta tìm lão tới chủ yếu nhằm vào chuyện một ít môn phái vào minh, cần thảo luận một chút.
- Nếu là chuyện môn phái vào minh, vậy nên mang ra thảo luận ở Trưởng Lão hội, Minh chủ đơn độc tìm Triệu mô thảo luận, sợ là không thích hợp...
- Người thẳng thắn không nói lời quanh co, Triệu huynh đệ, môn phái vào minh thuộc về người nào định đoạt, hai ta đều hiểu rõ ràng. Ta sẽ nói thẳng với lão, không thể để cho Hà Nam Thiếu Lâm tự vào minh.
Triệu Vô Cực khẽ mỉm cười, nghĩ thầm quả nhiên đã tới, cũng biết người coi Thiếu Lâm như cái gai trong mắt, nếu ngươi không muốn để cho Thiếu Lâm vào minh, ta há có thể để cho người dễ dàng như nguyện.
- Minh chủ, Thiếu Lâm chính là môn phái ưu tú nhất vào minh lần này, phải biết mặc dù môn phái lần này vào minh không ít, nhưng hết chín thành là môn phái mạt đằng, môn phái tam đẳng chỉ có lưa thưa ba phái. Trong ba phái này, hai phái còn lại miễn cưỡng có được mấy cao thủ vừa mới tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực cũng không nổi trội.
- Mà căn cứ kết quả khảo sát, Thiếu Lâm là môn phái thực lực mạnh nhất lần này vào minh, làm sao có thể nói không vào là không vào, đây là tổn thất cho Võ Lâm Minh chúng ta, Triệu mỗ cho là làm như vậy không thích hợp.
Đông Phương Minh hừ một tiếng:
- Hừ, Thiếu Lâm kia chính là tà giáo, tuyên dương giáo nghĩa bọn họ khắp nơi, mê hoặc chung quanh, xưng vương xưng bá ở Hà Nam. Mà bản thân phương trượng Thiếu Lâm lập thân bất chánh, làm thế nào có thể đảm đương đại nhiệm vào minh?
- Minh chủ nói như thế, Triệu mỗ cũng có chút không hiểu, không biết từ lập thân bất chánh này từ đâu mà có?
- Triệu huynh đệ chớ giả bộ hồ đồ ở trước mặt bản Minh chủ, Nhất Giới tự tiện xông vào Thiên Sơn, dùng sức mạnh bắt đi vị hôn thê của nghĩa tử Thiếu Bạch ta, làm hại sau khi Thiếu Bạch trở lại ăn không ngon ngủ không yên, danh dự Võ Lâm Minh ta mất sạch. Chẳng lẽ Triệu huynh đệ không biết chuyện này?
- A, thì ra Minh chỉ là vì chuyện này, vậy Triệu mỗ sẽ phải nói thêm một câu. Vốn chuyện Thiên Sơn ai ai cũng biết, bất quá giang hồ có lời đồn đãi, Thánh Nữ Ninh Uyển Quân cũng không muốn gả cho Thiếu Minh chủ, sau khi Ninh Uyển Quân đến Thiếu Lâm cũng từng tuyên bố trước mặt mọi người, nàng tiếp nhận Thiếu Lâm tự bảo vệ, tuyệt đối không thừa nhận hôn ước cùng Thiếu Minh chủ.
- Cho nên chuyện này sợ là Thiếu Minh chủ chỉ là một bên tình nguyện. Nếu nói khó nghe một chút chính là ép cưới, Thiếu Lâm tự Nhất Giới cướp hôn khiến cho rất nhiều người vỗ tay khen hay.
Triệu Vô Cực vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Đông Phương Minh, sắc mặt của đối phương càng khó coi, lão lại càng vui vẻ.
- Về phần nói danh dự Võ Lâm Minh chúng ta mất sạch, Triệu mô cũng cho là không thỏa đáng. Nhân vật dám làm dám chịu lực này gia nhập Võ Lâm Minh ta, chính là chuyện thêm phần rạng rỡ cho Võ Lâm Minh, làm sao có thể nói là mất hết danh dự?
Ánh mắt Đông Phương Minh lạnh lùng bắn tới, Triệu Vô Cực cùng Đông Phương Minh nhìn nhau một hồi, cũng có vẻ không đỡ được. Người này lòng dạ ác độc thủ đoạn tàn nhẫn, nếu y hạ sát thủ bên trong đại điện Minh chủ, như vậy bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, mình coi như chết oan, nói rõ ra là được rồi, không cần làm mất thể diện của y quá mức.
Nhìn một hồi, Đông Phương Minh nói:
- Nếu bản Minh chủ nói, chỉ cần không để cho Thiếu Lâm vào minh, như vậy tất cả môn phái Tái Ngoại năm nay thân thinh vào minh thuộc về dưới quyền Triệu huynh đệ thì sao?
- Tất cả môn phái Tái Ngoại ư?
Triệu Vô Cực cười lạnh một tiếng:
- Triệu mỗ biết, Tải Ngoại chỉ có ba môn phái đều là miễn cưỡng có một tên Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực cực kỳ tầm thường, có thể nào so sánh cùng Thiếu Lâm được, Minh chủ nói như thế chẳng phải là...
Không cần nói tiếp cũng đã biểu lộ rất rõ ràng, nếu Đông Phương Minh ngươi muốn hoàn thành tâm nguyện, vậy phải đưa ra một chút thành ý.
Không ngờ sắc mặt Đông Phương Minh biến đổi:
- Triệu Phó Minh chủ lòng tham không đáy như vậy, coi chừng cuối cùng không chiếm được gì cả, ngày mai chúng ta gặp nhau sẽ hiểu, không tiễn!
Đông Phương Minh vừa nói ra lời này, Triệu Vô Cực càng sửng sốt, chẳng lẽ y chịu bỏ qua như vậy sao, quả nhiên là hỉ nộ vô thường.
“Hừ, ngươi đã ngang ngược như vậy, đừng trách Triệu mỗ đối nghịch với ngươi, ngày mai Thiếu Lâm vào minh coi như đã định. Hơn nữa phải là môn phái tam đẳng, xem thử đến lúc đó có thêm một kẻ đối đầu, xem thử Đông Phương Minh ngươi sẽ đau đầu nhức óc thế nào!”
Lúc Đông Phương Thiếu Bạch đi tới, nhìn thấy Triệu Vô Cực tức tối đi ra ngoài.
Thấy Đông Phương Thiếu Bạch, sắc mặt Triệu Vô Cực lại càng khó coi hơn, ánh mắt khinh miệt liếc võ lâm Nhị thế tổ này một cái, khinh thường rời đi.
Nhất thời trong lòng Đông Phương Thiếu Bạch chợt lạnh, thái độ này của Triệu Vô Cực nhất định là phát sinh tranh chấp cùng nghĩa phụ trong đại điện. Ngay cả Triệu Vô Cực cũng có bộ dáng này, nghĩa phụ còn không lửa giận bốc cao ba trượng.
Vừa nghĩ tới chuyện Đông Phương Minh có thể nổi giận, Đông Phương Thiếu Bạch chợt cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Mình tới thật là không phải lúc!
Không biết vì sao nghĩa phụ cho đòi, y cũng không dám không đến, chỉ có thể cầu thần bái Phật trước khi tiến vào đại điện, ngàn vạn không nên động chạm, bị nghĩa phụ thu thập.