Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lúc này Triệu Vô Cực lập tức mở miệng nói:
- Ngươi nói nhăng gì đó, chúng ta phán định kết quả cuối cùng, lấy ra xem trong chậu có bao nhiêu quả cầu làm chuẩn. Nếu cuối cùng chậu màu lục nhiều hơn, vậy hắn phải lấy kết quả cuối cùng thông qua là chuẩn xác, mà không phải là quá trình. Nếu nói như vậy, chẳng lẽ đổi lại ta ném cầu giữa đường rơi vào chậu đỏ, cũng tính là ta bỏ phiếu không thông qua sao?
Người ủng hộ Triệu Vô Cực lập tức nhao nhao phụ họa, mà những chưởng môn của môn phái trung lập lại lặng im không lên tiếng.
Xem ra quả nhiên là bọn họ có hiệp nghị nào đó với Đông Phương Minh, giúp Đông Phương Minh đến bước này cũng đã đủ nhiều, nếu tự bản thân y sơ suất, vậy cuối cùng y phải tự giải quyết hiệu quả.
Chưởng môn Tuyệt Đao môn nói lời bất thiện, bị mọi người bài xích một trận cũng phải á khẩu nghẹn lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào Đông Phương Minh trên đài.
Lúc này Đông Phương Minh thở dài sâu kín một tiếng, sau đó rốt cục lần đầu tiên mở miệng nói chuyện tại chỗ.
Thanh âm y hơi có chút khàn khàn, mặc dù không trong trẻo bằng nữ nhân nhưng lại dễ nghe hơn xa nam nhân:
- Không ngờ rằng lại xảy ra chuyện ly kỳ như vậy, ta cũng không thể nói gì được, Thiếu Lâm nhập minh, ta sẽ không tham dự các trận so tài kế tiếp.
Sau khi nói xong, ánh mắt Đông Phương Minh dừng lại ở Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn chăm chú vào Đông Phương Minh, người này là địch nhân lớn nhất trước mắt mình, nhưng giờ khắc này, hắn không thấy được cảm giác cừu hận trong mắt Đông Phương Minh, mà là có vẻ mông lung mờ mịt.
Hai người nhìn thẳng vào mắt ước chừng hai giây, Đông Phương Minh thu hồi ánh mắt, đứng dậy rời đi bảo tọa, đi xuống đài cao, không có chào hỏi cùng bất cứ kẻ nào tại trường.
Đông Phương Minh rời đi đài cao, người phe Triệu Vô Cực nhất thời thả sức hô to gọi nhỏ, ăn mừng bọn họ thắng được một cuộc khó lòng tin được như vậy.
Nhất thời trong sân giống như quần ma loạn vũ, rất rõ ràng Đông Phương Minh rời đi cũng sẽ không trở lại, bọn họ cũng giống như không còn trói buộc, mặc tình la hét, cười to ở chỗ này.
Mà thần sắc một ít người ủng hộ Đông Phương Minh giờ khắc này lại có chút ảm đạm, mâu thuẫn giữa Chính Phó Minh chủ Hồ Điệp cốc đã lộ ra ngoài mặt, người của hai phe đều biết rõ ràng trong lòng, cũng không thể làm gì.
Trừ phi một bên trong đó hạ quyết tâm, quyết sinh tử cùng đối phương một trận, nếu không cục diện hỗn loạn này còn phải tiếp tục kéo dài nữa.
Hoắc Nguyên Chân không bị tâm trạng này lây, mặc dù phương pháp nhập minh như vậy hết sức ly kỳ, đáng để mừng rỡ, nhưng hắn vẫn cảm thấy hết thảy tới quá đột nhiên, hơn nữa luôn mơ hồ cảm giác có cái gì không đúng.
Nhưng hắn không cách nào giải thích, hắn không tin Đông Phương Minh có thể khống chế một quả cầu chuẩn xác bắn trúng một quả cầu khác, hơn nữa còn có thể vừa khéo bắn ngược lại rơi sang chậu màu lục.
Tối thiểu hắn không có khả năng làm được, huống chi còn là dưới tình huống ở trên đài cao, khoảng cách xa như vậy.
Phe Triệu Vô Cực đang ăn mừng, nhưng không ai tới chúc mừng Hoắc Nguyên Chân. Hiển nhiên thái độ Triệu Vô Cực đối đãi Hoắc Nguyên Chân ảnh hưởng đến những người khác, bọn họ cũng không quá quan tâm coi trọng Thiếu Lâm tự này.
Một hòa thượng cổ hủ như vậy, cho dù tiến vào Võ Lâm Minh chỉ sợ cũng là tiền đồ mờ mịt, tiếp cận hắn chẳng có gì hay.
Chuyện nhập minh đã xác định xong, Hoắc Nguyên Chân đã có tư cách ngồi vào chỗ môn phái tam đẳng, chính thức trở thành một thành viên Võ Lâm Minh.
Sau khi Triệu Vô Cực nghênh ngang tự đại tuyên bố danh sách các môn phái nhập minh, đại hội sẽ bắt đầu hạng mục kế tiếp.
Hạng mục kế tiếp chính là xếp hạng, chuyện này chú trọng rất nhiều điểm.
Sau khi gia nhập Võ Lâm Minh, có rất nhiều ích lợi đối với môn phái, nhất là môn phái tam đẳng trở lên.
Môn phái mạt đẳng còn phải nộp thuế cho Võ Lâm Minh, những môn phái tam đẳng trở lên không cần, chẳng những không cần nộp thuế, hơn nữa môn phái nhất đẳng cùng môn phái nhị đẳng còn có thể lấy được một số tiền khả quan từ Võ Lâm Minh hàng năm, dùng cho phát triển môn phái.
Môn phái đứng hạng càng cao, thu được ích lợi càng nhiều.
Tỷ như tham dự cùng quyết sách đại sự Võ Lâm Minh, đứng hạng càng cao càng có quyền lên tiếng, cũng sẽ càng được những môn phái khác coi trọng. Đây chẳng những tượng trưng cho thân phận địa vị, càng có nhiều ích lợi ngầm, rất nhiều người coi trọng chuyện này thậm chí vượt qua coi trọng tiền bạc mà Võ Lâm Minh cho.
Nhưng xếp hạng này cũng không phải tùy tiện có được, đến lúc này nếu muốn g tranh thủ hạng cao, vậy cần phải dùng đao thật thương thật, dựa theo quy củ võ lâm quyết cao thấp.
Muốn xếp hạng cao, cũng được, nhưng phải dựa vào một thân bản lĩnh của mình giành lấy, không có gì từ trên trời rơi xuống cả.
Không muốn tham dự xếp hạng tranh đoạt, vậy cũng được, bất quá vậy phải cẩn thận, hạn chót đang đợi sẵn.
Nếu như xếp hạng chót trong đẳng cấp môn phái, như vậy môn phái này cũng sẽ không được những môn phái khác coi trọng.
Đầu tiên phải tiến hành xếp hạng môn phái mạt đẳng, tranh đoạt thứ hạng này phải cần một khoảng thời gian. Bởi vì số lượng môn phái mạt đằng đông đảo, chỉ sợ lôi đài này phải kéo dài mấy ngày mới có thể đến phiên môn phái tam đẳng tranh đoạt.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn ở chỗ này quan sát môn phái mạt đằng tranh đấu, mà là trở về chỗ ở của mình, tính toán ở đó tu luyện một mạch, đợi đến khi môn phái tam đẳng bắt đầu tranh đoạt sẽ tới.
Trong đại điện Minh chủ, Đông Phương Thiếu Bạch đi tới trước cửa, lớn tiếng nói vào trong:
- Nghĩa phụ, hài nhi cầu kiến.
Sau khi nói xong, y liền đứng ở cửa kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, bên trong truyền tới thanh âm của Đông Phương Minh:
- Vào đây.
Đông Phương Thiếu Bạch chậm rãi đi vào đại điện Minh chủ, động tác có vẻ cứng nhắc.
Đông Phương Minh đã đổi đi một thân y phục oai phong, mặc vào một bộ trường sam màu xanh nước biển.
Trường sam của y không phải là kiểu cũ, mà gần giống như y phục thiếu nữ, giống như trường quần, thậm chí có thể nhìn thấy eo thon lộ ra.
Đông Phương Minh rất thoải mái đi ra, trong tay còn cầm một cái lược, đầu còn đội khăn văn sĩ chưa tháo xuống.
Chờ Đông Phương Minh đi tới ghế trước mặt ngồi xuống, trong thanh âm Đông Phương Thiếu Bạch mới mang theo vẻ bi phẫn nói:
- Nghĩa phụ, thật là quá tiện nghi cho Thiếu Lâm tự, không ngờ rằng tên Nhất Giới lại may mắn như vậy, rốt cục cũng có thể nhập minh.
Đông Phương Minh nhìn Đông Phương Thiếu Bạch đứng yên phía dưới, nhẹ nhàng tháo khăn văn sĩ xuống, sau đó nhẹ nhàng vung, tóc đen đầy đầu liền xõa xuống trước ngực.
Nhẹ nhàng cầm lược chải, Đông Phương Minh nói với Đông Phương Thiếu Bạch:
- Con rất thất vọng sao?
Thanh âm y không còn khàn khàn như trước, mà dần dần trở nên êm ái. Đông Phương Thiếu Bạch cảm giác được, dường như nghĩa phụ lại có vẻ phát triển theo phương diện nữ nhân.
Không dám ngẩng đầu nhìn nghĩa phụ, Đông Phương Thiếu Bạch vẫn cúi đầu nói:
- Hài nhi quả thật có chút thất vọng, nhưng chuyện này không thể trách bất cứ kẻ nào, chỉ có thể nói vận khí Thiếu Lâm tự thật tốt quá.