Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mưa to đẫm ướt toàn thân Đông Phương Minh, trường quần trắng như lưu ly đã dán chặt vào thân thể mềm mại của y, làm lộ ra hết thảy đường cong trên người. Lúc này đã hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo nam tử, cũng không biết võ lâm Minh chủ xinh đẹp này có phải là một nữ nhân không.
- Tay trắng lập công danh, Chấn Chi Âm!
Đông Phương Minh đột nhiên vung tay phải lên, một đạo sóng âm xoay tròn bay ra ngoài, ba cao thủ Tiên Thiên chưa kịp từ trên không trung đáp xuống, thân thể đã nổ tung chia năm xẻ bảy trên không, máu tươi theo gió mưa thổi tới Đông Phương Minh.
Áo trắng tinh khiết của y rốt cục đã dính máu, rất nhanh bị mưa trút xuống làm cho mờ đi.
Lúc này một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đi theo phía sau mấy tên Hậu Thiên viên mãn, vọt tới phía bên phải đài cao.
Y rất giảo hoạt, cũng rất thông minh, cũng rất biết chọn thời cơ, ba người chết tự cho là bất phàm đối diện vừa khéo mang lại cho y cơ hội, y không tin Đông Phương Minh có thể thi triển tiếng đàn uy lực bực này mãi được.
Đông Phương Minh đưa ngón út tay phải ra móc vào một sợi dây đàn, thân thể khẽ nghiêng đi.
- Quay về núi cũ, tùng trúc đã già, Chiến Chi Âm, đi!
Dây đàn vang động, tiếng đàn trong trẻo mang theo một mảng mưa gió, hình thành sóng âm thực chất giữa không trung.
Tên Tiên Thiên trung kỳ kia không có cả cơ hội tránh né, đã bị công kích đạt tới tốc độ của âm thanh đánh nát bấy, đao kiếm cũng không ngoại lệ, vỡ tan tành thành những mảnh vụn sắt thép bắn ra. Mấy người xung quanh bị những mảnh vụn như đạn bắn này làm cho bị thương, ngã lăn lông lốc xuống dưới đài.
Đây đã là thức thứ năm Thiên Ma Bát Âm, Đông Phương Minh khảy xong năm thức, rốt cục mở mắt.
Nhịp độ chiến đấu gia tăng, nội lực trong cơ thể y đang nhanh chóng tiêu hao, vừa bị tấn công vừa tiêu hao.
Mặc dù nội lực của y vô cùng thâm hậu, hoàn toàn có thể kiên trì thêm một hồi, nhưng y biết những kẻ xông lên này bất quá chỉ là chốt thí, đám cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ vẫn chưa xuất thủ.
Đông Phương Minh không sợ chết, nhưng y không muốn chết không có chút giá trị nào, cũng không cam lòng chết đi cứ như vậy, y còn có hy vọng cùng tương lại đẹp đẽ đang chờ.
Có lẽ đến nước này, phải gọi Đông Phương Minh là nàng mới đúng.
Thân thể lăng không nhảy lên, xoay tròn mấy vòng, ngân trâm ngọc quán trên đầu Đông Phương Minh cũng không biết đã rơi ở địa phương nào.
Chỉ có mái tóc dài màu đen kia bay lượn trên không trung, chẳng biết từ lúc nào, mái tóc Đông Phương Minh đã xõa đến bên hông.
Bọt nước bắn ra, Đông Phương Minh rơi xuống, còn chưa hoàn toàn rơi xuống, ngón tay của nàng đã kích thích dây đàn lần nữa, lần này nhắm vào một đám đông bên trái đang xông tới.
- Muốn đem tâm sự gởi dao cầm! Liệt Chi Âm, đi!
Một đạo sóng âm kịch liệt quét nhanh ra với tốc độ cực cao, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, đạo sóng âm này dài chừng mười thước. Hai ba mươi người xông lên bị đạo sóng âm này công kích, thân thể nhất tề bị cắt thành hai mảnh.
Có người chết đi tại chỗ, còn có người cụt tay gãy chân, trên đài cao nhất thời trở thành nhân gian địa ngục, người bị chết lăn lộn gào lên, hoặc là sau khi gào lên hai tiếng chết ngất, hoặc là trực tiếp té xuống đài.
Đông Phương Minh một đòn đắc thủ, được thế chẳng buông tha, thân thể bay thẳng lên không nhảy vọt qua mười trượng, giống như tiên tử giáng trần giữa cơn giông bão, chậm rãi bay lên.
Tốc độ nàng nhảy lên cao cũng không nhanh, cho nên tốc độ rơi xuống cũng không quá nhanh, giờ khắc này lại có hơn ba mươi người vọt tới trên đài.
Những người này lên đài nhìn Đông Phương Minh giữa không trung, tự biết mình không bay được cao như vậy, bèn thi triển ra các loại thủ đoạn.
Có thể sử dụng phách không chưởng dùng phách không chưởng, có thể sử dụng ám khí dùng ám khí. Thậm chí có người ném đao kiếm của mình lên không, cố sức cho võ lâm Minh chủ giết người như ngả rạ này một đòn.
Đông Phương Minh không thèm nhìn các loại công kích phía dưới bắn lên, mà là đảo ngược Thiên Ma Cầm, dây đàn hướng xuống, ngón tay kéo sợi dây đàn to nhất, nhẹ giọng nói:
- Tri âm đâu thấy, dây đàn đứt có ai nghe! Hủy Chi Âm, đi!
Dây đàn to nhất chấn động, gào thét bắn xuống, giống như một quả tên lửa từ trên cao giáng xuống, hoàn toàn triệt tiêu các loại công kích không còn, sau đó đánh xuống giữa đài.
Mục tiêu của nàng chính là nhắm ngay giữa đài, cũng không cần biết nơi đó là có người hay không, tiếng đàn trực tiếp nổ tung ở chỗ đó.
Một tiếng vang thật lớn tựa như bị thiên lôi đánh, vô cùng đinh tai nhức óc giữa cuồng phong bạo vũ, tiếng người gào thét. Cự thạch trên đài bị sóng âm đánh nát, một đạo sóng khí nho nhỏ bắt đầu khuếch trương ra, có thể nhìn thấy rõ ràng trong mưa gió.
Phàm là người bị sóng khí và đá vụn đánh trúng, cho dù không chết cũng là trọng thương, tối thiểu cũng là bể đầu chảy máu, kêu thảm lăn xuống, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ đài cao.
Cho dù những người không bị thương cũng bị thảm trạng trên đài làm cho kinh hãi.
Bọn họ điên cuồng tấn công như vậy, hứng lấy Đông Phương Minh vô tình chém giết. Thiên Ma Bát Âm vừa ra quả thật là không ai ngăn nổi, dưới tay Đông Phương Minh, quả thật không thể gọi những người này là đối thủ.
Thủ đoạn đẫm máu như vậy rốt cục làm cho bọn họ tỉnh táo lại một chút.
Thân thể Đông Phương Minh chậm rãi hạ xuống trong mưa gió, những người ở phía sau còn chưa xông lên lập tức nhanh chóng thối lui.
Đợi đến khi Đông Phương Minh rơi xuống, trên đài cao trừ nàng ra đã không thấy được một người sống.
Thân thể hạ xuống, Đông Phương Minh rơi trở lại trên bảo tọa của mình.
Thiên Ma Bát Âm đã xuất ra bảy thức, đánh chết trên trăm nhân sĩ võ lâm, trong đó thậm chí có mấy Tiên Thiên trung kỳ, rất khó tưởng tượng là do một người sắp sửa tấn công làm nên chiến tích huy hoàng bực này.
Tóc dài dán thật chặt trên mặt, sắc mặt của Đông Phương Minh tái nhợt dị thường.
Tiêu hao trong cơ thể gia tăng rất nhanh, trong chiến đấu như vậy, tiêu hao tăng gấp bội, hơn nữa nội lực dĩ vãng sinh sôi không ngừng hiện tại đã không tuần hoàn nữa.
Hiện tại nàng dùng bao nhiêu nội lực sẽ bớt đi bấy nhiêu.
Không, cho dù không dùng cũng sẽ giảm bớt với tốc độ thật nhanh.
Đôi mắt đẹp lưu chuyển, nàng không nhìn thấy người mình muốn thấy, trong lòng vô cùng thất vọng.
Trong quá trình chiến đấu vừa rồi, nàng vẫn đang chú ý, cũng không nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, cho nên nàng mới có thể xuất thủ không cố kỵ chút nào.
Hiện tại nàng tiêu hao rất lớn, thậm chí nàng không biết mình còn có thể kiên ở trì đến cuối cùng hay không, đám Tiên Thiên hậu kỳ ngày thường nàng không coi ra gì, hiện tại đang đứng xa xa nhìn chằm chằm. Bọn họ đang chờ tới lúc nàng mỏi mệt sẽ lập tức xông lên, giáng cho nàng một đòn chí mạng.
Nàng rất rõ ràng điểm này, trong lòng của nàng thật lạnh, mím môi thật chặt, ngón tay đặt lên cả bảy sợi dây đàn.
Triệu Vô Cực ở ngoài xa thình lình hét lớn:
- Đông Phương Minh chủ! Đông Phương Minh chủ!
Trong mưa gió, thanh âm của lão cũng có thể nghe rõ ràng.