Phương Trượng

chương 414: một chiêu tuyệt kỹ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Vị thí chủ này, trời cao có đức hiếu sinh, bần tăng thấy người vọng tạo sát nghiệp ở chỗ này, cảm thấy không đành lòng. Hay là như vậy, bần tăng sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể kiên trì ba chiêu bất bại dưới tay ta, chuyện hôm nay bần tăng cũng không hỏi tới nữa, người thấy thế nào?

Không ngờ người này lại dứt khoát cự tuyệt:

- Nhất Giới hòa thượng, ngươi đừng cho ta là kẻ ngu, tên đồ đệ Tuệ Nguyên của người nhiều lần đã nói ở Trường An, ban đầu y cũng là vì không thể kiên trì một chiêu ở dưới tay người, cho nên mới bị người bắt làm đồ đệ. Tiên Thiên hậu kỳ ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi, người đối phó một Tiên Thiên trung kỳ như ta còn nói ba chiêu, chẳng lẽ người cho rằng ta là kẻ ngu ngốc hay sao?

Nghe thấy nam tử áo đen họ Dương này không dám đánh cuộc cùng Hoắc Nguyên Chân, những người của Khuê Vương phủ lập tức bắt đầu rối rít quát mắng phía sau.

- Tiểu tử, vì sao ngươi không dám nhận lời, không phải là mới vừa rồi ngươi lợi hại lắm sao?

- Vì sao vừa thấy Nhất Giới Đại sư người lại mềm nhũn như vậy, có bản lĩnh gì cứ việc giở ra.

Mọi người đang quát mắng sau lưng, nam tử áo đen đó cũng bất động, chỉ nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nhất Giới Đại sư, ngươi là võ lâm danh túc, là nhất phái chưởng môn, tại hạ tự nhận không phải là đối thủ, nhưng tại hạ cũng không phục.

Hoắc Nguyên Chân nghe thấy y nói chuyện không khỏi cười nói:

- Vậy không biết ngươi có gì không phục?

Nam tử áo đen nói:

- Ngươi nói nhường cho ta ba chiêu, nhưng hôm nay trên giang hồ ai mà không biết, Thiếu Lâm phương trượng Nhất Giới đã luyện ngành công tới cảnh giới đao thương bất nhập, không phải là người nội lực cực cao không thể phá, ta đánh ngươi không được, có thể nào thắng ngươi? Ngươi đã là Tiên Thiên hậu kỳ, bản thân chúng ta tỷ thí đã không công bình. Nếu muốn tỷ thí, trừ phi là ta tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, bằng không tuyệt đối không chơi với ngươi.

Người phía sau vừa nghe vậy, đều nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, không nên nghe y, ngài cứ việc trực tiếp giết chết y là xong chuyện. Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:

- Bần tăng chính là người xuất gia, sao thể giết người bừa bãi.

- Vậy cũng không sao, Đại sư cứ đánh cho y nằm xuống, chuyện còn lại giao cho chúng ta là được.

- Nói như vậy có khác gì tự tay ta giết chết y, chuyện này các ngươi không cần xía vào, người này để ta đối phó.

Hoắc Nguyên Chân dứt lời, khoát tay áo một cái đối với người phía sau. Mặc dù mình là trợ giúp Triệu Nguyên Khuê, nhưng đây chính là đệ tử Bát Bộ Chúng tương lai, giết là tuyệt đối không được, thu làm môn hạ thật sớm mới là đúng lý.

- Không biết vị thí chủ này xưng hô như thế nào?

- Y gọi Dương Lập Sơn, tước hiệu Ma Âm Đạo.

Bên cạnh có người thay y trả lời, Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía Dương Lập Sơn:

- Thì ra là Dương thí chủ, nếu ngươi có đề nghị này, như vậy nếu bần tăng nói với ngươi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể cho ngươi tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ thì sao?

Vốn Dương Lập Sơn định nói một câu cho qua chuyện, không ngờ rằng hòa thượng này thật sự nói có thể giúp cho mình tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, không khỏi cười lạnh nói:

- Đại sư, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung.

- Bần tăng chưa từng nói lung tung, hơn nữa cũng không ăn cơm lung tung, Dương thí chủ cứ việc yên tâm là được.

- Nếu ngươi có thể giúp cho ta tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, vậy đừng nói tỷ võ, làm gì cũng được.

- Như vậy rất tốt. Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn những người bên cạnh một cái:

- Các ngươi đi về trước đi, chuyện nơi đây giao cho ta, sau khi trở về nói cho hai đệ tử Thiếu Lâm ta biết, ta cũng sẽ tới đó rất nhanh.

Thi triển quán đỉnh cũng không phải dễ dàng như vậy, đầu tiên tuyệt đối không thể bị cắt đứt, nơi này là phụ cận Trường An, cũng không phải là địa phương lý tưởng để quán đỉnh, Hoắc Nguyên Chân muốn tìm một chỗ yên tĩnh.

- Đại sư, chúng ta...

- Không cần phải nói, mau rời đi đi.

Những người này cũng có ít nhiều bất mãn, bởi vì Dương Lập Sơn là địch nhân, nhưng ngại vì danh tiếng cùng võ công Hoắc Nguyên Chân, cũng không dám nghịch ý hắn, rối rít rời đi vùng hoang dã này, suy đoán muốn trở về báo cáo với Triệu Nguyên Khuê.

Lúc này, chỉ còn lại hai người Hoắc Nguyên Chân cùng Dương Lập Sơn, Dương Lập Sơn có hơi trợn mắt há mồm, hòa thượng này là nói thật sao?

- Dương thí chủ, đầu tiên bần tăng phải nói cho ngươi một điểm, không nên cố gắng giở trò gì ở trước mặt bần tăng. Ngươi không chạy được, cũng không có năng lực chống cự ta, thậm chí không cách nào tạo thành tổn thương cho bần tăng.

Dương Lập Sơn gật đầu một cái, thừa nhận lời của Hoắc Nguyên Chân.

- Đã như vậy, nếu như bần tăng muốn giết ngươi hoặc là muốn đối phó ngươi đều rất dễ dàng, cho nên cũng không cần thiết lừa ngươi. Cho nên một hồi bần tăng sẽ gia tăng công lực của người lên tới Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa cũng đến gần đỉnh phong, cả một đại cảnh giới, người cần phải phối hợp với bần tăng, ngươi có hiểu không?

Dương Lập Sơn khó có thể tin nhìn Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, ngươi nói là thật? Không phải là đang đùa với ta sao?

Hoắc Nguyên Chân không trả lời câu hỏi này, mà là hỏi Dương Lập Sơn: D

- Ngươi có sư môn chưa?

- Tại hạ là giang hồ lãng tử, cũng không có sư môn.

- Như vậy rất tốt, người theo bần tăng đến đây đi!

Hoắc Nguyên Chân nói xong, Kim Nhãn Ưng trên trời đáp xuống, Hoắc Nguyên Chân thi triển Đại Na Di đi tới bên người Dương Lập Sơn, chộp ra một trảo. Dương Lập Sơn còn muốn né tránh, không ngờ Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hét lớn một tiếng, chấn cho đầu y choáng váng, sau đó liền bị một chỉ Hoắc Nguyên Chân điểm trúng huyệt đạo, lại ném y lên trời, Hoắc Nguyên Chân cũng nhảy lên theo.

Thân thể Kim Nhãn Ưng lướt ngang qua, hai người rơi thẳng lên lưng của Kim Nhãn Ưng.

Kim Nhãn Ưng bay lên không, nhanh chóng bay đi về hướng một cánh rừng nơi xa.

Triệu Nguyên Thành đang ở bên trong Thành Vương phủ của y, đứng ngồi không yên đi tới đi lui.

Hiện tại thế cục Trường An xoay chuyển như chong chóng, Triệu Nguyên Khuê từ ban đầu hoàn toàn bị động đã dần dần đứng vững vàng gót chân. Có thành vệ quân ủng hộ, cộng thêm cao thủ giang hồ gần đây tới trợ giúp, Triệu Nguyên Thành muốn nhanh chóng giải quyết y đã là càng ngày càng khó.

Dù sao Triệu Nguyên Khuê có đại nghĩa tại thân, tất cả mọi người đều biết lão Hoàng đế tính toán lập Triệu Nguyên Khuê là Thái tử. Nhưng vì Triệu Nguyên Thành liên hiệp bọn Thái sư cùng Mã tướng quân, lại bí mật liên lạc quân đội Mông Cổ gây thêm áp lực cho triều đình, bức bách những lão thần kia không dám lập tức tỏ thái độ, mới giữ vững được cục diện này.

Sau đó không biết Triệu Nguyên Thành chiêu mộ được rất nhiều người giang hồ từ xó xỉnh nào, bắt đầu hành động ám sát liên tục không ngừng, trong lúc nhất thời bên trong thành Trường An trở nên vô cùng nguy hiểm.

Hiện nay thành vệ quân chia ra làm hai, Triệu Nguyên Thành cùng Triệu Nguyên Khuê mỗi người nắm trong tay ba sư đoàn thành vệ quân, thực lực ngang nhau, giám thị lẫn nhau, muốn dựa vào lực lượng quân đội giải quyết đối thủ cũng không thực tế.

Mặc dù bọn Thái sư ủng hộ Triệu Nguyên Thành, nhưng biến quan Tây Bắc bị danh tướng trong triều canh giữ, những quân đội đánh dẹp Tây Bắc đều tụ tập ở biên quân, bọn họ muốn phản công cũng không thể nào, chỉ có thể chờ kết quả tranh đấu ở Trường An.

Dưới cục diện như vậy, thật ra thì rất nhiều người đều đang trông đợi, cũng chờ đợi người thắng cuối cùng, dù sao cũng không ai đoán trước được kết quả.

Triệu Nguyên Thành cùng đám thủ hạ mưu sĩ cũng nghiên cứu rất nhiều biện pháp đối phó Triệu Nguyên Khuê, nhưng cũng không thu được hiệu quả quá lớn. Triệu Nguyên Khuê cũng nghiên cứu rất nhiều biện pháp đối phó y, nhưng cũng bị phe Triệu Nguyên Thành nhất nhất hóa giải.

Hoàng đế đã không kiên trì được mấy ngày, một ít thủ đoạn trong tối đã không còn kịp nữa, Triệu Nguyên Thành hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, y đã quyết tâm giết chết Triệu Nguyên Khuê cùng các đại thần ủng hộ y.

Nhưng hôm nay Triệu Nguyên Khuê cũng có không ít người giang hồ giúp hắn, thậm chí Thiếu Lâm tự phái ra cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ tới bảo vệ y, điều này làm cho Triệu Nguyên Thành trong lúc nhất thời không cách nào hạ thủ.

Đang đi tới đi lui bên trong phòng giống như kiến bò trên chảo nóng, bên ngoài một lão nhân áo bào xám tiến vào.

- Phùng đại hiệp, rốt cục lão cũng trở lại!

Vừa nhìn thấy lão nhân áo bào xám này, Triệu Nguyên Thành giống như gặp được cứu tinh, vui mừng nghênh đón.

Lão nhân khoát tay áo một cái:

- Điện hạ, lão phu cũng không phải là đại hiệp gì.

- Phùng đại hiệp, ngài chớ khiêm nhường, mau nói cho bản vương nghe, lần này đi ra ngoài có liên lạc được với người nào không?

Lão nhân kia cùng Triệu Nguyên Thành song song ngồi xuống, trầm ngâm một chút nói:

- Lần này đi ra ngoài, quả thật có thu hoạch, còn nhớ trước khi lão phu rời đi đã từng nói qua cùng điện hạ, muốn đi tìm ba viện binh, kết quả cho tới bây giờ chỉ coi là hoàn thành một nửa.

Triệu Nguyên Thành ngẩn người một chút:

- Một nửa? Vậy là như thế nào?

- Lão phu nói cho điện hạ, ta đi tìm ba chỗ viện binh đều là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, Tịnh Niệm Thiền Tông, Ma giáo, còn có một vị lão phu quen biết từ trước, nhưng Ma giáo cự tuyệt đề nghị lão phu.

- Chẳng lẽ là bởi vì bản vương chuẩn bị lễ vật không đủ phong phú sao?

- Không phải là vì chuyện này, mà là bản thân Ma giáo hôm nay sự vụ bận rộn, Mã Chấn Tây đã chết, Chu Cẩn lại bị thương nặng tu dưỡng ở Ma giáo, chỉ có hai người Lý Dật Phong cùng Bất Tử Đạo Nhân, còn phải đề phòng Mạc Thiên Tà đánh tới bất cứ lúc nào. Người tới bình thường chỉ sợ cũng không thể đối phó cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ Thiếu Lâm, cho nên bọn họ không có lực lượng tới trợ giúp chúng ta.

Lần này Triệu Nguyên Thành bất đắc dĩ gật đầu một cái, lại hỏi:

- Vậy hai người còn lại thì sao?

- Người của Tịnh Niệm Thiền Tông đáp ứng, nghe nói sẽ đối phó Thiếu Lâm tự, bọn họ tỏ ra hết sức nhiệt tình. Chỉ bất quá Khô Mộc Đại sư Tịnh Niệm Thiền Tông đã sớm bế tử quan nhiều năm, là trưởng lão bên trong tông bọn họ tới đây, cần phải mấy ngày nữa mới có thể tới được.

Triệu Nguyên Thành cũng không biết trên giang hồ người nào lợi hại, nghe nói một trưởng lão tới, hắn là võ công cũng rất cao, hưng phấn gật đầu.

- Nếu như đây đã là một người, vậy còn nửa người nữa là thế nào vậy?

Phùng lão nhân nói:

- Thật ra thì nếu như ta có thể mời được người cuối cùng tới đây, vậy hòa thượng Thiếu Lâm kia cũng không đáng kể gì. Bất quá rất đáng tiếc nàng cũng không tự mình tới, mà là phái đồ đệ của nàng tới đây, cho nên nói một nửa.

- Phải chăng là nữ nhân mà Phùng đại hiệp nói?

- Không sai, người này đúng là một nữ tử.

- Vậy vì sao nữ tử này không chịu tới?

- Điện hạ có chỗ không biết, lão phu cũng là vô tình gặp người này, hơn nữa nàng thiếu lão phu một món nợ nhân tình, nếu không lão phu căn bản không có tư cách đi gặp nàng.

- Đồ đệ tới ư, vậy có thể được không?

- Điện hạ yên tâm, mặc dù là đệ tử của nàng, nhưng bản lĩnh cũng rất cao cho ngươi biết, bọn họ đối địch chỉ cần một chiêu.

- Một chiêu!

- Không sai, giết địch chỉ một chiêu, nếu như một chiêu không giết chết địch nhân, như vậy địch nhân này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của bọn họ.

Triệu Nguyên Thành có chút không tin lắc đầu nói:

- Mặc dù bản vương tập võ không có thành tựu, nhưng vẫn có một chút kiến thức. Cao thủ võ lâm giao chiến, nếu là một chiêu có thể giải quyết đối thủ, trừ phi là thực lực hai người chênh lệch quá lớn, nếu không tuyệt không có thể.

- Bình thường mà nói là như vậy, nhưng sự thật chính là như vậy. Nữ tử này học tập một môn tuyệt kỹ thần kỳ, chỉ bất quá cho tới bây giờ cũng không ai được thấy qua một chiêu kia của nàng rốt cục là thế nào, bởi vì tất cả những người thấy qua đều đã chết.

- Lợi hại như vậy sao?!

- Không sai, cho nên lão phu cũng không biết võ công của nàng cụ thể là thế nào, nàng nói cho lão phu biết, đồ đệ của nàng đã đạt được năm phần chân truyền của nàng, đối phó Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông một chiêu là đủ, bên trong trăm bước, tuyệt không may mắn!

Nói tới chỗ này, Phùng lão nhân lại bổ sung một câu:

- Bất quá nàng nói, đồ đệ của nàng chỉ xuất thủ một lần, cho nên điện hạ muốn đối phó người nào, vậy phải nghĩ cho kỹ mới được.

Khi Hoắc Nguyên Chân đi vào đại môn Khuê Vương phủ, Triệu Nguyên Khuê đã dẫn hầu hết thành viên trong phủ chờ đợi sẵn sàng từ sớm.

Còn có Tuệ Nguyên cùng Tuệ Kiếm cũng ở trong đám người, thấy Hoắc Nguyên Chân tới rối rít tiến lên làm lễ ra mắt.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái với hai người bọn họ, sau đó làm lễ ra mắt cùng Triệu Nguyên Khuê.

Triệu Nguyên Khuê vội vàng đáp lễ:

- Phương trượng Đại sư, rốt cục ngài cũng đến rồi, sau khi được những hạ nhân kia thông báo, bản vương liền chờ ở chỗ này, nếu như ngài vẫn không trở lại, bản vương chuẩn bị phái người đi tìm.

Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Điện hạ quá lo lắng.

Triệu Nguyên Khuê lui về phía sau nhìn vài lần:

- Tên Ma Âm Đao kia không gây ra phiền phức gì cho Đại sư chứ?

Hoắc Nguyên Chân nhìn Triệu Nguyên Khuê một cái, trong lòng thầm than, lời của những hạ nhân kia đã làm cho Triệu Nguyên Khuê nổi lên lòng nghi ngờ, nghi mình có cấu kết cùng người của Thành Vương phủ.

Hoắc Nguyên Chân đã làm xong chuyện Dương Lập Sơn, chỉ bất quá hiện tại chưa để lộ ra ngoài, thủ lại một chiêu không thừa chút nào.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân không có ý định giải thích chuyện này, mặc dù sau này Triệu Nguyên Khuê có thể làm Hoàng đế, nhưng thân là người xuyên việt, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lòng cung kính đối với Hoàng đế, chẳng qua là thuận miệng nói:

- Vấn đề đã được giải quyết.

- Giải quyết là tốt rồi, giải quyết là tốt rồi.

Triệu Nguyên Khuê cũng không có hỏi tới, Hoắc Nguyên Chân là y mời tới, là chỗ dựa mà y trông cậy, y cũng không dám đắc tội.

Mọi người tiến vào trong phủ, Triệu Nguyên Khuê bày ra bữa tiệc long trọng mời Hoắc Nguyên Chân, đặc biệt làm một bàn thức ăn chay để khoản đãi Hoắc Nguyên Chân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio