Phương Trượng

chương 420: hệ thống khác thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Vốn Hoắc Nguyên Chân muốn nói chặn lão hòa thượng lại, nhưng lại vừa ra khỏi miệng lập tức ý thức không ổn.

Dương Lập Sơn nghe thấy, vội vàng xoay người lại ngăn chặn lão hòa thượng này, nhưng Hệ Thống trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân nghe thấy chữ Đổ còn tưởng rằng Hoắc Nguyên Chân đồng ý đánh bạc. (Chữ Đổ của đổ bác đồng âm với chữ Đổ ngăn chặn)

Nhìn điểm sáng Hệ Thống đã bắt đầu lóe lên, nhìn Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba chớp lóe không ngừng, Hoắc Nguyên Chân nhất thời khóc không ra nước mắt.

Ông trời, không chơi như vậy, ta chỉ nói một chữ đã bắt đầu đánh bạc, ta đã quay trúng Cửu Dương chân kinh rồi, còn gì hay tốt để mà đánh bạc nữa chứ?

Bên trong những phần thưởng của Hệ Thống không còn thứ nào có thể sánh bằng Cửu Dương chân kinh, đánh bạc cái rắm gì chứ...

Nhưng việc đã đến nước này, Hoắc Nguyên Chân đã không có cách nào thay đổi, chỉ có thể nhìn ánh sáng Hệ Thống từ từ nhạt đi, sắp sửa có kết quả.

Hoắc Nguyên Chân nôn nóng tới nỗi suýt chút nữa rơi cằm xuống đất, mang Cửu Dương chân kinh ra đánh bạc, nếu như thất bại chắc chắn khóc không ra nước mắt.

Dựa theo quy củ đánh bạc, nếu như đánh bạc thành công, phần thưởng cũng là cùng loại với phần thưởng đặt cược.

Nói cách khác, cho dù đánh bạc Cửu Dương thành công, cũng sẽ được thưởng bằng một phần thưởng tương đối cân xứng với Cửu Dương chân kinh trong hạng mục võ công.

Nhưng nếu như thua, như vậy Cửu Dương chân kinh sẽ phải nói bái bai cùng Hoắc Nguyên Chân.

Mà sáu môn võ công này, trừ Cửu Dương ra, ba môn võ công sơ cấp cũng sẽ không tương xứng với Cửu Dương chân kinh, cho nên Hoắc Nguyên Chân rất có thể sẽ đánh bạc trúng Cà Sa Phục Ma Công hoặc là Đạt Ma kiếm pháp.

Hai môn này là võ công trung cấp, theo lý thuyết cũng không tương xứng với Cửu Dương chân kinh. Nhưng cũng không còn võ công nào khác, từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân chưa từng mang võ công cao cấp ra đánh bạc, cũng không thể xác định phần thưởng trúng được có phải là võ công trung cấp hay không.

Đây là một vụ đánh bạc không cân xứng, thua thì trắng tay, thắng cũng không có ích lợi gì, Hoắc Nguyên Chân ngàn vạn lần không muốn đánh bạc, nhưng đánh bạc đã bắt đầu, muốn rút lại cũng không được.

Hơn nữa bên này lão hòa thượng Tịnh Niệm Thiền Tông dưới sự che chở của một đám người áo đen công kích quá mức mãnh liệt, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nhìn một mình Dương Lập Sơn ngăn cản mãi. Dù sao kết quả đánh bạc cũng không bị hắn khống chế, dưới tình thế cấp bách dứt khoát hét lớn một tiếng:

- Tuệ Nguyên! Đi vào cho ta!

Tuệ Nguyên bên ngoài vẫn đang đấu dây dưa với đám người áo đen, sau khi nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gọi lập tức bỏ lại những người đó, vung trường kiếm xông vào.

Tuệ Nguyên tiến vào, Hoắc Nguyên Chân cũng xuất thủ, đầu tiên là rống lên một tiếng Sư Tử Hống, chấn cho đám người áo đen khắp phòng thân thể run rẩy, đầu óc lùng bùng.

Sau đó Hoắc Nguyên Chân xông thẳng về phía lão hòa thượng Tịnh Niệm Thiền Tông, giao những người áo đen kia cho Dương Lập Sơn cùng Tuệ Nguyên.

Lão hòa thượng Tịnh Niệm Thiền Tông thấy Hoắc Nguyên Chân xông tới, còn có vẻ khinh thường. Theo lão thấy, cảnh giới phương trường Thiếu Lâm này tựa hồ cũng không cao lắm, hắn còn xa không phải là đối thủ của mình.

Cho nên đối với một chưởng của Hoắc Nguyên Chân đánh tới, lão cũng không xem ra gì, giơ chưởng lên nghênh đón.

Hai người bốn chưởng giao nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Lão hòa thượng Tịnh Niệm Thiền Tông vì khinh địch phải trả một cái giá thể thảm, cả người bị chấn lăng không bay lên, đập vỡ vách phòng, lăn ra ngoài phòng. Bên cạnh lão là một đống gạch vụn, để lại trên vách một lỗ thủng hình người.

Lão phun ra từng ngụm máu tươi, nhưng cũng coi như có bản lĩnh, lập tức uống một vốc đan dược vào, sau đó vận chuyển công lực, nhanh chân bỏ chạy.

Hoắc Nguyên Chân không phải là không đuổi kịp lao, chẳng qua là bây giờ không có thời gian lý tới lão. Không còn lão hòa thượng này, những người áo đen còn lại cũng không đủ cho Dương Lập Sơn cùng Tuệ Nguyên thu thập.

Hai người giống như hổ lạc đàn dê, nhất nhất thu thập những người áo đen trong phòng sạch sẽ, chỉ có vài tên lọt lưới bỏ chạy thục mạng.

Lúc này, Hoắc Nguyên Chân vội vàng liếc mắt nhìn vào Hệ Thống trong cơ thể.

Vốn hắn cho là đã có kết quả đánh bạc, nhưng vừa nhìn kinh hãi phát hiện, lúc này điểm sáng Hệ Thống vẫn còn đang chậm rãi lóe lên, tốc độ chậm chạp vô cùng, cho tới bây giờ vẫn chưa có kết quả.

Có chuyện gì vậy?

Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi, từ trước tới nay đánh bạc chưa từng trải qua thời gian dài như vậy, vì sao đến bây giờ còn chưa có kết quả?

Nhưng đã không có kết quả, hắn có nôn nóng cũng vô ích. Mắt thấy đám người áo đen tới ám sát kẻ chết người bỏ chạy, Hoắc Nguyên Chấn bèn gọi Triệu Nguyên Khuê ẩn thân trong mật đạo đi ra.

Nghe Hoắc Nguyên Chân gọi mình ra bên ngoài, rốt cục Triệu Nguyên Khuê một mực ẩn núp dân theo mấy người đi ra, sắc mặt tái nhợt, lòng vẫn còn sợ hãi.

- Điện hạ, tạm thời an toàn rồi, ngươi không cần phải lo lắng nữa.

Triệu Nguyên Khuê nhìn khắp phòng bừa bãi, vỗ ngực nói:

- Bản vương ở trong mật đạo nhưng cũng thông qua gương phản xạ nhìn thấy tình huống bên ngoài, thật là quá mức hung hiểm. Nếu không phải là Đại sư xuất thủ đánh lui hòa thượng đối phương, chỉ sợ lần này bản vương sẽ gặp nguy hiểm.

Nói xong lại nhìn Dương Lập Sơn một chút:

- Vị anh hùng này đi theo Nhất Giới Đại Sư, tiền đồ vô lượng.

Hoắc Nguyên Chân nói:

- Nhân vật cầm đầu của đối phương đã bị thương, hơn nữa vị này sau này cũng sẽ trở thành đệ tử Thiếu Lâm ta, trong thời gian ngắn bọn họ không có năng lực trở lại nơi này, điện hạ có thể yên tâm nghỉ ngơi, bần tăng tạm thời đi về phòng.

Nói xong cũng không quản Triệu Nguyên Khuê còn lo lắng hay không, Hoắc Nguyên Chân vội vã trở lại gian phòng của mình.

Tuệ Nguyên vẫn lưu lại bảo vệ Triệu Nguyên Khuê, sự thật chứng minh đến thời khắc mấu chốt, Tuệ Nguyên vẫn có thể đảm đương một mặt.

Mà Dương Lập Sơn cùng Tuệ Kiếm lại đi theo Hoắc Nguyên Chân, đứng ở cửa gian phòng hắn, phòng ngừa người khác quấy rầy.

Hoắc Nguyên Chân trở lại giường, vội vàng tra xét Hệ Thống lần nữa.

Hệ Thống đánh bạc đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, điểm sáng ở ô Cửu Dương chân kinh vẫn chưa biến mất.

Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có chút kỳ quái, đây là có kết quả hay là không có kết quả vậy? Nếu như có kết quả, lúc này nên xuất hiện sớm. Bất kể thắng hay thua, ngươi cũng nên cho bần tăng biết được rõ ràng, cứ treo mãi như vậy là thế nào?

Không có kết quả... Làm sao có thể không có kết quả?

Nhưng điểm sáng kia vẫn chậm rãi chớp lóe như vậy, khiến cho tim Hoắc Nguyên Chân cũng đập thình thịch theo.

Cẩn thận nhìn hồi lâu, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên phát hiện, bên dưới luân bàn Hệ Thống xuất hiện một dòng trạng thái nho nhỏ, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thể phát hiện được.

- Đây là cái gì?

Hoắc Nguyên Chân vội vàng tra xét dòng trạng thái này, nhìn qua chỉ thấy trên đó có một hàng chữ nhỏ:

- Đánh bạc thành công, đang tìm kiếm phần thưởng tương xứng.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn, thì ra đánh bạc đã thành công, nhưng tại sao tìm kiếm phần thưởng tương xứng lại mất thời gian lâu như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio