Phương Trượng

chương 422: lãnh cung tương ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Đây chỉ là Vô Tướng Kiếp Chỉ thức thứ hai, không ngờ rằng có thể đạt tới uy lực này. Vậy nếu như thức thứ tư Nhất Chỉ Khuynh Thành hoặc là thức thứ năm Nhất Chỉ Đăng Thiên, sẽ đạt tới trình độ thế nào...

Võ học công kích cao cấp quả thật bất phàm.

Đây mới gọi là thực lực, xuất ra Vô Tướng Kiếp Chỉ uy lực bực này mới có thể mang tới lực uy hiếp hùng mạnh với địch nhân.

Hơn nữa sau khi xuất ra một chỉ này, nội lực tiêu hao trong cơ thể khôi phục lại rất nhanh, Tam Phân Chân Dương Khí vẫn còn nguyên vẹn, không có hao tổn gì.

- Thật là hay quá...

Hoắc Nguyên Chân thân là phương trượng, thời gian dài như vậy đã dưỡng nên tính cách trầm ổn nội liễm, nhưng giờ phút này vẫn không nhịn được hoa tay múa chân.

Sống lâu lên lão làng, rốt cục cũng coi như cao thủ, rốt cục cũng không cần giả vờ đối phó địch nhân nữa.

Tâm trạng kích động, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhớ đến chuyện kềm chế, để lộ ra sức sống trai trẻ, mười ngón tay búng ra liên tục, bắn ra từng đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ về phía bức tường dày trước mặt như mưa bấc.

Đá vụn bắn ra tung tóe, trong những tiếng vang nho nhỏ, rất nhanh bức tường đã thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Từng lỗ thủng xuất hiện, từng tia nắng chiếu vào, Hoắc Nguyên Chân đã đến lúc cao hứng dâng trào, rốt cục thi triển thức thứ tư Vô Tướng Kiếp Chỉ.

- Nhất Chỉ Khuynh Thành!

Hai tay khép lại, ngón trỏ giơ ra, một đạo chỉ lực phá không mà ra, phát ra tiếng rít gió veo véo. Trong một tiếng ầm to lớn, rốt cục vách tường đối diện không chịu nổi đả kích cực lớn, ầm một tiếng sụp đổ, xuất hiện một lỗ thủng rộng nửa thước.

Phía ngoài Dương Lập Sơn cùng Tuệ Kiếm nghe thấy tiếng vang bên trong phòng, lập tức vọt vào.

- Phương trượng! Đã xảy ra chuyện gì?

Hai người không nhìn thấy địch nhân, thấy trên vách tường xuất hiện lỗ thủng rất lớn, vội vàng chạy tới hộ vệ bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, cảnh giác hỏi.

- Không sao, không sao, bất quá là nhất thời ngứa tay thôi, xem ra chúng ta cần đổi một phòng khác.

Hoắc Nguyên Chân cười ha hả đứng lên, tâm trạng hắn vô cùng vui sướng, chưa thi triển thức sau cùng đã có thể đạt tới trình độ này rồi.

Tâm trạng lo lắng không yên của hắn cũng đã hoàn toàn bay biến, nhiệm vụ bảo vệ Triệu Nguyên Khuê lần này tựa hồ không khó hoàn thành.

Tiểu tử chơi phi đao kia, để xem phi đao nửa mùa của ngươi có thể làm gì được bần tăng...

Hoắc Nguyên Chân có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao tối qua tập kích không thấy xuất hiện tên tiểu tử chơi phi đao này, chẳng lẽ y không phải là trợ thủ do Triệu Nguyên Thành mời tới trợ giúp?

Đã không biết nguyên nhân cũng không thèm suy nghĩ nữa, Hoắc Nguyên Chân chỉ mong cho thời gian qua mau một chút. Chỉ cần mùng Một tháng Mười phe Triệu Nguyên Khuê phát động, y lên ngôi làm Hoàng đế, mình cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Tối Hai Mươi Tám tháng Chín, Hoàng đế bệnh liệt giường lâu ngày rốt cục băng hà, cả nước đau buồn khôn xiết.

Có người nói Hoàng đế băng hà là chết bởi trúng độc, là do Triệu Nguyên Thành âm thầm phái người hạ thủ. Bởi vì nghe nói Hoàng đế được Thái y chẩn bệnh, rất có thể sẽ tỉnh lại vào mùng Một tháng Mười, đến lúc đó tuyên bố Triệu Nguyên Khuê tiếp nhận đế vị.

Triệu Nguyên Thành không muốn cho Hoàng đế tỉnh lại, dứt khoát ra lệnh cho một tên tiểu thái giám nhiều năm trước mai phục ở bên cạnh Hoàng đế hạ độc, khiến cho Hoàng đế bị độc chết.

Mà tên tiểu thái giám kia cũng uống thuốc độc bỏ mình, không ai biết nguyên nhân cặn kẽ.

Trong mấy ngày này, không có ai tới tập kích Triệu Nguyên Khuê, nhưng Triệu Nguyên Khuê trong lúc để tang cũng không nhàn rỗi, từng nói trước mặt mọi người rằng sẽ báo thù cho phụ hoàng.

Sau đó, Triệu Nguyên Khuê dùng đến hết thảy hậu chiêu mà y đã chuẩn bị.

Một sư đoàn trưởng thành vệ quân ủng hộ Triệu Nguyên Thành bị ám sát trong nhà tiểu thiếp, chết trên giường thân không mảnh vải, sau đó quân bộ an bài phó sư đoàn trưởng thay vị trí của y.

Mà phó sư đoàn trưởng này cũng là người của Triệu Nguyên Khuê, vừa lên nhậm chức dưới sự ủng hộ của quân đoàn đi bắt lại một số lớn quan quân trung cấp, thay bằng tâm phúc của mình, hoàn toàn nắm trong tay sư đoàn này.

Đến đây, sau sư đoàn thành vệ quân đã có năm sư đoàn hoàn toàn thần phục Triệu Nguyên Khuê. Triệu Nguyễn Khuê quân quyền nơi tay, vào đêm Ba Mươi tháng Mười thình lình phát động công kích đối với sư đoàn còn lại. Sau khi giao phong ngắn ngủi kịch liệt, sư đoàn thành vệ quân cuối cùng ủng hộ Triệu Nguyên Thành bị tước khí giới, thành vệ quân hoàn toàn quy thuận Triệu Nguyên Khuê.

Mùng Một tháng Mười lúc tờ mờ sáng, thành vệ quân vào thành, khống chế nghiêm ngặt hết thảy bên trong thành, bao gồm phủ đệ Triệu Nguyên Thành.

Mà cấm vệ quân nhân số ít lúc này cũng giơ cao ngọn cờ, tỏ vẻ bằng lòng ủng hộ Triệu Nguyên Khuê tiếp chưởng đế vị.

Triệu Nguyên Khuê đã nắm cán trong tay, những đại thần còn do dự không quyết hiện tại cũng quy phục hàng loạt, thông qua đủ các đường dây tỏ rõ thái độ, ủng hộ Triệu Nguyên Khuê lên ngôi.

Mà dường như phe Triệu Nguyên Thành không có cảm giác chút nào về chuyện này, không tỏ bất cứ thái độ gì.

Cho đến khi một đoàn đội thành vệ quân phụng mệnh đi tới phủ đệ Triệu Nguyên Thành, mới phát hiện Triệu Nguyên Thành đã mất tích, không có bên trong phủ đệ.

Nhận được tin tức này, Triệu Nguyên Khuê lại cương quyết khẳng định Triệu Nguyên Thành không đi đâu cả, y còn đang chờ cơ hội. Mặc dù trước mặt Triệu Nguyên Khuê khống chế đại cục, nhưng Triệu Nguyên Thành còn có Thái sư cùng Tây Bắc Mã tướng quân ủng hộ, còn ngấm ngầm câu thông người Mông Cổ, chắc chắn y sẽ không cam tâm thất lợi như vậy, y vẫn còn đang chờ cơ hội.

Triệu Nguyên Khuê hạ lệnh lục soát khắp thành, đào ba thước đất cũng phải tìm ra Triệu Nguyên Thành.

Bên này lấy được quyền khống chế thực tế Trường An, Triệu Nguyên Khuê đã chuẩn bị lên ngôi.

Trước mắt trong lòng y, uy hiếp duy nhất chính là Triệu Nguyên Thành, không diệt trừ Triệu Nguyên Thành, Triệu Nguyên Khuê ăn ngủ không yên.

Bởi vì nếu Triệu Nguyên Khuê đột nhiên chết đi, như vậy kẻ cuối cùng tiếp chưởng đế vị rất có thể chính là Triệu Nguyên Thành. Bởi vì tiên đế chỉ có hai đứa con trai này, một người chết đi, mọi người chỉ có thể lựa chọn người còn lại.

Trong lúc tìm kiếm Triệu Nguyên Thành, Triệu Nguyên Khuê cảm thấy cũng không thể tiếp tục sống ở vương phủ nữa, y quyết định dời vào Hoàng cung. Thứ nhất chuẩn bị cho việc lên ngôi, thứ hai là vì phòng ngự an toàn Hoàng cung tốt hơn một chút. Y cho là mấy ngày nay nhất định Triệu Nguyên Thành sẽ bị dồn vào bước đường cùng, còn muốn ám sát mình một lần cuối cùng.

Hoắc Nguyên Chân cũng cho là như vậy, hắn dẫn Tuệ Nguyên, Tuệ Kiếm, còn có Dương Lập Sơn đã chính thức quy y nhập môn, cũng chính là Tuệ Đao, đi theo Triệu Nguyên Khuê tiến vào Hoàng cung.

Giúp người giúp đến cùng, nếu Hoắc Nguyên Chân đã tham dự chuyện này, sẽ phải một mực trợ giúp Triệu Nguyên Khuê cho đến khi y lên ngôi, hoặc là hoàn toàn giải quyết uy hiếp của Triệu Nguyên Thành mới rời đi.

Sau khi dời vào Hoàng cung, Triệu Nguyên Khuê đến ở thiên điện trước kia Hoàng đế đã từng ở, mà Hoắc Nguyên Chân cũng cùng đến ở trong một viện, Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đao bảo vệ Triệu Nguyên Khuê suốt mười hai canh giờ không ngừng nghỉ.

Sau khi vào ở trong Hoàng cung được bảy tám ngày, thất đầu của Hoàng đế cũng đã qua, cũng chưa thấy Triệu Nguyên Thành xuất hiện.

Mà đại lễ lên ngôi đã xác định vào mùng Mười tháng Mười, Triệu Nguyên Khuê đã nôn nóng không kịp đợi.

Liên tục bảy tám ngày vô sự, Hoắc Nguyên Chân ở nơi này cũng có chút buồn bực, liền quyết định đi dạo một chút bên trong Hoàng cung.

Hắn không có xin phép Triệu Nguyên Khuê, mà là thừa dịp vào buổi tối một mình rời đi cung điện, tản bộ giải sâu bên trong Hoàng cung.

Mới vừa rời đi thiên điện, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân thấy trên nóc phòng cách đó không xa có một bóng người thấp thoáng.

- Tới rồi!

=Hoắc Nguyên Chân khẽ nheo mắt lại, quả nhiên là Triệu Nguyên Thành còn chưa từ bỏ ý định, lại phải người lẻn vào Hoàng cung ám sát Triệu Nguyên Khuê.

Hoắc Nguyên Chân có chức trách trong người, cần phải bảo vệ Triệu Nguyên Khuê an toàn, tự nhiên không thể dễ dàng cho phép những người này phá hỏng, lập tức lặng lẽ đi theo.

Có Khinh Thân thuật cùng Nhất Võ Độ Giang trong người, khinh công Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến trình độ cực cao, nhưng theo dõi người này cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Người này một thân áo đen, xuyên phòng vượt nóc hết sức nhẹ nhàng, tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Hoắc Nguyên Chân phán đoán đây cũng là một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa còn không phải là hậu kỳ phổ thông, công lực cực cao.

Bất quá hôm nay Hoắc Nguyên Chấn học tập quyển thứ ba Cửu Dương chân kinh, thực lực tăng vọt, tài cao gan lớn, cũng không sợ đối phương có thể mang đến cho mình uy hiếp gì, cho nên vẫn theo sát phía sau người này, dọc đường động tác kín đáo, cũng không hề bị người này phát hiện.

Người đang chạy trước mặt dường như vác một cái túi trên vai, chạy thật nhanh, rốt cục nhảy xuống đất.

Nơi này đã đến phía sau cùng Hoàng cung, Hoắc Nguyên Chân đi theo sau, lặng lẽ quan sát, phát hiện người này đi tới cửa một cung điện, nhìn bốn phía một chút, sau đó nhảy một cái qua tường viện cung điện, sau đó đi vào một gian phòng.

Hoắc Nguyên Chân cũng đi theo tới cửa cung điện này, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa nhất thời giật mình kinh hãi.

Bởi vì tấm bảng trên cửa này lại để hai chữ “lãnh cung”.

Lãnh cung này đã từng để lại cho Hoắc Nguyên Chân một đoạn hồi ức đẹp đẽ. Đó là địa điểm lúc An Như Huyễn bị thương, Hoắc Nguyên Chân đã đưa nàng vào đó chữa trị. Trong quá trình chữa thương, chẳng những An Như Huyễn bị hắn nhìn thấy hết thân thể, hơn nữa hai người cơ hồ cọ má kề vai hơn nửa tháng, tình cảm thâm hậu giữa hai người cũng nảy sinh kể từ đó.

Không nghĩ tới này lãnh cung không riêng gì mình nhìn trúng, một ít tác nhân cũng nhìn trúng nơi này vết chân người rất hiếm, không ngờ rằng ẩn núp ở chỗ này.

Nếu là người vừa rồi tính toán tới ám sát Triệu Nguyên Khuê, như vậy trong lãnh cung này có thể chính là địa phương mà bọn họ tụ tập.

Hoắc Nguyên Chân quyết định giải quyết hoàn toàn chuyện này, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, cũng nhảy một cái bay qua tường viện, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong viện.

Quan sát phòng người nọ tiến vào, chính là căn phòng trước kia hắn và An Như Huyễn từng ở.

Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, nhảy một cái lên nóc phòng, thi triển Khinh Thân thuật, mũi chân giẫm trên mặt ngói nóc phòng không phát ra chút thanh âm nào.

Ngừng hô hấp, Hoắc Nguyên Chân dần dần tiến tới đỉnh của nóc phòng.

Thân thể nắm thấp xuống, lỗ tai tận lực áp sát mặt ngói, hắn cố gắng lắng nghe, thanh âm bên trong phòng.

Nghe một hồi, bên trong phòng có chút tiếng động, rất yếu ớt, nhưng không có người nói chuyện, không nghe được gì.

Hoắc Nguyên Chân dứt khoát lặng lẽ rút một mảnh ngói ra, sau đó nhìn vào phòng tra xét.

Bên trong phòng có một tia ánh sáng hơi yếu, Hoắc Nguyên Chân thấy không gian tương đối nhỏ, phía dưới cũng không thấy được gì, dứt khoát đổi sang một góc độ khác để quan sát dễ dàng hơn.

Vừa nhìn Hoắc Nguyên Chân đã thấy một chiếc giường quen thuộc, chính tay hắn đã xây dựng trước đó, dùng cánh cửa, bàn ghế, rèm cửa tạo thành không gian độc lập. Lúc trước hắn và An Như Huyễn đã từng ở trên giường này hơn nửa tháng.

Hôm nay giường này vẫn còn đó, mà tia sáng lờ mờ kia cũng phát ra từ đó.

Bởi vì có rèm cửa vây xung quanh ngăn cản, ánh sáng sẽ không lọt ra bên ngoài, cho nên cũng không cần lo lắng người bên ngoài nhìn thấy.

Nhìn một hồi, rốt cục có tiếng bước chân truyền tới, Hoắc Nguyên Chân vội vàng cẩn thận tra xét.

Chỉ thấy người áo đen mới tới kia đi tới bên cạnh giường, trên mặt còn đeo một mảnh lụa đen, không thấy được diện mạo.

Bất quá quan sát thân hình, còn có tóc dài rũ xuống dưới lụa đen kia, hắn là một nữ tử không thể nghi ngờ.

Không biết vì sao, Hoắc Nguyên Chân có cảm giác thân hình nữ tử này có vẻ quen thuộc.

Nữ tử này đi tới mép giường ngồi xuống, một lát sau, đột nhiên nàng lên tiếng nói:

- Đã điều tra rõ ràng rồi chứ?

Thanh âm hơi có chút trầm thấp, nhưng lọt vào trong tại Hoắc Nguyên Chân lại giống như tiếng trời, vì sao giống thanh âm của An Như Huyễn vậy?

Lúc này, trong góc cách đó không xa truyền tới một thanh âm, cũng là một nữ tử:

- Điều tra rõ ràng rồi, người đầu độc Hoàng đế là thủ hạ của Triệu Nguyên Khuê, sau khi độc chết Hoàng đế lại cho Tiểu Thuận Tử uống độc dược. Mọi người đều biết Tiểu Thuận Tử thân cận với Triệu Nguyên Thành, cho nên dĩ nhiên sẽ hoài nghi là Triệu Nguyên Thành đã hạ thủ.

Nữ tử nghi là An Như Huyễn nói tiếp:

- Không phải là Triệu Nguyên Khuê rất được Hoàng đế ủng hộ sao, vì sao lại đầu độc sát hại Hoàng đế, chẳng lẽ chỉ vì muốn giá họa cho Triệu Nguyên Thành sao? Không phải là Hoàng đế muốn tuyên bố trước mọi người truyền đế vị cho Triệu Nguyên Khuê sao?

Nữ tử không nhìn thấy kia nói:

- Thật ra Hoàng đế cơ hồ không tỉnh lại, lão đã không thể trợ giúp gì cho Triệu Nguyên Khuê. Hẳn là Triệu Nguyên Khuê cảm thấy Hoàng đế lão tử của y đã không thể trợ giúp gì được cho mình, không bằng lợi dụng lão một lần cuối, dùng để giá họa cho Đại ca y, như vậy có thể làm cho Đại ca y càng thêm bị động.

Nữ nhân áo đen gật đầu một cái:

- Những người Hoàng gia này luôn luôn có lòng dạ tàn nhân như vậy, vì đế vị chuyện gì cũng làm được. Lão tử Triệu Nguyên Khuê một lòng truyền ngôi cho y, đến lúc không được lại trở thành một con cờ cho y lợi dụng, thật là không bằng cầm thú.

Sau khi nói xong, nữ nhân áo đen lại nói:

- Bây giờ chúng ta nói ra chuyện này chỉ sợ cũng không ai tin, chỉ có chờ ngày mai, trước khi đại lễ lên ngôi diễn ra, Triệu Nguyên Khuê đi tảo mộ mẫu thân, đây chính là cơ hội cho chúng ta hạ thủ. Người bên Thành Vương đã chuẩn bị xong, có một người phụ trách một đòn cuối cùng, chuyện chúng ta phải làm chính là kiểm chế, kiềm chế đám cao thủ bên cạnh Triệu Nguyễn Khuê.

Nữ tử kia nói:

- Ta hiểu, mỗi người đều có mục tiêu kiềm chế, ta phụ trách Thiếu Lâm tự Tuệ Nguyên. Bất quá người nọ công lực rất cao, chỉ sợ ta không phải là đối thủ của y.

- Bất kể như thế nào cũng phải kiên trì, ta phụ trách kiềm chế phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự, hẳn coi như dễ dàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio