Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Mất đi tính mạng của ta ư?
Triệu Nguyên Khuê quả thật không dám ngồi quá gần Hoắc Nguyên Chân, thử dò xét hỏi một câu.
- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!
Hoắc Nguyên Chân niệm một tiếng Phật hiệu, mỉm cười không nói, lời của hắn vẫn không nói rõ, nhưng Triệu Nguyên Khuê đã hiểu.
Triệu Nguyên Khuê thật sự không dám đối kháng với Hoắc Nguyên Chân, ở Thiếu Lâm tự y đã bị hòa thượng này thu thập không ít, đã để lại ám ảnh trong lòng Triệu Nguyên Khuê. Vốn y cho rằng hiện tại làm Hoàng đế sẽ không sợ hãi bất cứ ai, không nghĩ tới hòa thượng này không nể mặt như vậy, trách mắng ngay mặt mình như vậy, thậm chí còn dùng lời nói uy hiếp.
Nếu như hòa thượng này nổi cơn thịnh nộ, Triệu Nguyên Khuê không cho là Hoàng cung cùng những hộ vệ kia có thể tạo được tác dụng gì. Trong lòng y, địa vị Hoắc Nguyên Chân đã vượt qua người giang hồ thông thường, y đã kiến thức qua đủ loại kỳ tích thần kỳ ở Thiếu Lâm tự, hòa thượng này đã cách thần linh không bao xa nữa.
Cân nhắc hồi lâu, Triệu Nguyên Khuê mới khó khăn nói:
- Đại sư, có một số việc Nguyên Khuê quả thật làm quá đáng, nhưng đây cũng là một loại thủ đoạn, huống chi phụ hoàng cũng đã là người sắp chết, có thể trợ giúp Nguyên Khuê hoàn thành một lần cuối cùng, chuyện này thật ra thì từ phương diện đạo lý...
- Không cần phải nói.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên ngăn cản lời của Triệu Nguyên Khuê:
- Điện hạ chỉ cần nhớ kỹ lời của bần tăng là được rồi, những chuyện khác, bần tăng không muốn quản nhiều hơn nữa.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhìn Triệu Nguyên Khuê một cái:
- Điện hạ, không nên cho rằng người bố trí đã vô cùng kín đáo. Từ trước tới nay, thường là công kích của đối phương sẽ xuất hiện từ chỗ mà ngươi không ngờ tới. Nếu không phải hôm nay bần tăng ở bên cạnh người, chỉ sợ ngươi cũng không có mạng sống đi tảo mộ cho mẫu thân ngươi!
- Đại sư, ngươi nói là...?
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên lôi Triệu Nguyên Khuê một cái, sau đó đưa tay ra chộp lấy một thanh trường kiếm vừa đâm xuống từ trên nóc kiệu, lôi mạnh một cái, trường kiếm lập tức bị lôi vào trong kiệu.
Sau đó một tay Hoắc Nguyên Chân phất lên, trường kiếm lại đâm ngược từ dưới lên trên, bất quá có đâm trúng người kia hay không cũng không biết.
Triệu Nguyên Khuê kinh hãi quát to một tiếng, không nghĩ tới dưới tầng tầng quân đội bảo vệ, thích khách lại từ trên trời giáng xuống.
Sau đó bên ngoài vang lên tiếng vô số người gào thét:
- Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách!
Hiện tại đã đi tới bên ngoài thành Trường An, cách hoàng lăng còn có mấy dặm, hai bên đường đi là một mảnh cỏ hoang rậm rạp, vô cùng thích hợp ẩn núp.
Hai bên đường có rất nhiều người áo đen xông ra, đông như kiến, nhìn qua tựa hồ có gần ngàn người.
Đội ngũ Triệu Nguyên Khuê cũng đông, đoàn đội bốn ngàn binh mã bày trận nghênh đón đám người áo đen kia, còn có vô số quan binh chuẩn bị hộ giá vây quanh cỗ kiệu của Triệu Nguyên Khuê tầng tầng, trong tay những quan binh này cầm toàn nỏ cứng.
Loại nỏ cứng này chỉ quân đội mới có, đặc biệt phá các loại chân khí hộ thể nội gia, rất có uy hiếp đối với nhân sĩ võ lâm.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy loại nỏ cứng này, trong lòng bừng tỉnh ngộ. Xem ra đây là thiên la địa võng mà Triệu Nguyên Khuê đã nói, y cho rằng loại nỏ này có thể tiêu diệt được cao thủ giang hồ.
Hiện ở bên trong kiệu này không phải là rất an toàn, Hoắc Nguyên Chân kéo Triệu Nguyên Khuê, sau đó thi triển Kim Chung Tráo nhốt cả hai người vào trong.
- Điện hạ, bây giờ là thời kỳ phi thường, chúng ta cần phải tránh một hồi ở chỗ này.
Mặc dù Triệu Nguyên Khuê cảm thấy mình bố trí không tệ, nhưng chuyện tới trước mắt, bên ngoài tiếng hô giết rung trời, y cũng có hơi kinh hoàng, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời Hoắc Nguyên Chân, ngoan ngoãn núp ở bên trong cỗ kiệu, không dám cử động chút nào.
Chiến đấu bên ngoài lập tức tiến vào giai đoạn sôi trào, đám thích khách áo đen hết sức liều mạng, bất chấp cả nỏ của đám hộ vệ Triệu Nguyên Khuê. Thường là một người thân tráng mười mấy mũi tên nó vẫn còn cố gắng xông lên, múa may bảo kiếm trong tay giáng cho đám quân binh hộ vệ một đòn, khiến cho bọn họ bị thương vong không ít.
Giai đoạn ban đầu là lúc người chết nhiều nhất, ngã rạp xuống từng mảng lớn.
Hoắc Nguyên Chân thúc giục Kim Chung Tráo, cùng Triệu Nguyên Khuê nấp bên trong. Đao thương tên nỏ bên ngoài cũng không đả thương được bọn họ, mặc dù thỉnh thoảng có tên bắn vào, nhưng đều bị Kim Chung Tráo nhất nhất ngăn chặn.
Một lát sau, bên ngoài đột nhiên truyền tới mấy tiếng nữ tử khẽ kêu, Hoắc Nguyên Chân nhất thời nhướng mày, tới rồi.
Đột nhiên một đạo kiếm khí bay tới, trực tiếp đánh ngã bảy tám tên hộ vệ, Triệu Nguyên Khuê ngồi trong kiệu cũng bị chấn động một cái.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, nói với Triệu Nguyên Khuê:
- Điện hạ, ngươi không cần kinh hoảng, chỉ cần ở chỗ này, có người tới cũng không cần động, hết thảy đã có bần tăng.
- Dạ dạ dạ! Hết thảy dựa vào Đại sư.
Giờ khắc này Triệu Nguyên Khuê hơi sợ, y không muốn chết, hết thảy đều trông cậy vào Hoắc Nguyên Chân.
Bên ngoài tiếng hô giết vang rền, càng ngày càng nhiều người ngã xuống, mấy tên nữ tử kia tấn công tựa hồ vô cùng sắc bén, dần dần, thủ vệ Triệu Nguyên Khuê có vẻ không kiên trì nổi.
Thấy chiến đấu phía ngoài cũng đã đến lúc, rốt cục Hoắc Nguyên Chân nói:
- Điện hạ, đã đến lúc, hiện tại ta sẽ hộ tống người rời khỏi nơi này.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, mang theo Triệu Nguyên Khuê vọt ra khỏi cỗ kiệu, dù sao ở bên trong kiệu là mục tiêu sống, không thể ở lâu.
Bên ngoài thi thể ngổn ngang, còn lại một ít người áo đen đều có thực lực cường hãn, thấy Hoắc Nguyên Chân mang theo Triệu Nguyên Khuê đi ra khỏi cổ kiệu, rối rít hô giết xông lên.
Hoắc Nguyên Chân mở ra Kim Chung Tráo bao phủ Triệu Nguyên Khuê vào trong, hai người đều bước tiến lên, hoàn toàn không để ý tới tên nó ám khí bắn tới liên miên.
Không có tài nghệ nội lực Tiên Thiên hậu kỳ, tuyệt đối không cách nào đánh vỡ Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân, thậm chí công kích uy lực kém hơn cũng không thể làm cho nội lực Hoắc Nguyên Chân tiêu hao. Tiêu hao một chút, chân khí trong cơ thể liền nhanh chóng bổ sung, giờ khắc này uy lực Cửu Dương chân kinh hoàn toàn hiện ra.
Triệu Nguyên Khuê là lần đầu tiên trải qua tình cảnh này, bên ngoài có một tầng Kim Chung Tráo bảo vệ, chỉ cần đi ở bên trong là được rồi.
Trong lúc nhất thời cảm giác an toàn không lo, thậm chí Triệu Nguyên Khuê còn làm mặt quỷ kêu gọi đám thích khách phía ngoài, dáng vẻ cáo mượn oai hùm hết sức rõ ràng, làm cho những thích khách vây công y suýt nữa tức bể phổi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy Tuệ Nguyên đang dây dưa cùng một nữ tử áo xanh che mặt. Nữ tử đó sử song kiếm, tốc độ rất nhanh, mặc dù công lực không cao thâm hơn Tuệ Nguyên, nhưng duy trì nhất thời nửa khắc còn không có vấn đề.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng mà đi, hắn biết mình và Triệu Nguyên Khuê mới là tiêu điểm, tiểu tử sử dụng phi đao kia nhất định ở trong bóng tối chờ đợi Triệu Nguyên Khuê lộ ra sơ hở. Chỉ cần có cơ hội, đoạt mệnh phi đao sẽ bắn thủng cố họng Triệu Nguyên Khuê.