Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thấy Vô Danh lộ vẻ khiếp sợ, Đông Phương Tình cảm thấy hết sức buồn cười, gắng mím cái miệng nhỏ nhắn không để cho mình phát ra tiếng cười. Nhưng hôm nay trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, nhìn thứ gì cũng có hứng thú, rốt cục không nhịn được, cứ như vậy đứng trong hư không nở nụ cười.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, bất kể như thế nào cũng là xinh đẹp, Đông Phương Tình ở trên không tay chỉ Vô Danh, mỉm cười khiêu khích.
Vô Danh đường đường Tiên Thiên viên mãn, chưa từng bị người nhạo báng như vậy bao giờ. Mặc dù Đông Phương Tình cười rất đẹp, lão nhìn cũng thấy phiền lòng, ở bên dưới phẫn nộ quát lớn:
- Đông Phương Tình, ngươi cười cái gì?!
- Ta cười Đỗ lão quái ngươi uổng là Tiên Thiên viên mãn, không ngờ rằng ngu xuẩn như vậy, lão hãy nhìn cho kỹ.
Đông Phương Tình dứt lời lại đi mấy bước trong hư không, cuối cùng thậm chí một chân nhón lên đứng thẳng, giống như đang ở trên đất bằng phẳng vậy.
Lúc này Vô Danh định thần nhìn kỹ, rốt cục phát hiện vấn đề.
Thì ra chân Đông Phương Tình đạp trên một sợi chỉ giữa không trung, hai đầu sợi chỉ nối liền hai cây đại thụ.
- Đỗ lão quái, rừng núi này cây cối bụi rậm không ít, làm sao bản Minh chỉ có thể đi được? Trên đoạn đường này ta toàn là đi trên chỉ tiến về phía trước, đáng tiếc hiện tại là đêm tối, ngay cả lão cũng không phát hiện ra sợi chỉ tồn tại, quả thật uổng xưng cao thủ Tiên Thiên viên mãn.
Từ trước tới nay Vô Danh chưa từng xấu hổ như vậy, sắc mặt đỏ bừng nói với Đông Phương Tình:
- Đông Phương nha đầu, đây bất quá là kỹ xảo nho nhỏ, lão nạp bất quá là nhất thời sơ ý mà thôi. Kỹ xảo vẫn là kỹ xảo, cũng không thể đại biểu cái gì, ngươi nên rời đi được rồi, hay là để ta tiễn một đoạn.
Vô Danh vừa nói, tay vừa nhấc lên, thình lình dựng thành một tay đao bổ ra.
Chân khí ngưng kết thành đạo, phá không mà ra. Trong nháy mắt lướt qua không gian ba mươi thước, chém thẳng về phía sợi chỉ dưới chân Đông Phương Tình.
Đông Phương Tình ưu nhã xoay người một cái, dưới chân vận chuyển, sợi chỉ lệch đi tránh thoát tay đao phá không của Vô Danh, sau đó mới nói:
- Đỗ lão quái, ta tới Thiếu Lâm cũng không có ác ý, nhưng không có nghĩa là ta có thể dễ dàng tha thứ cho lão khiêu khích. Nể mặt phương trượng các ngươi, bản Minh chủ không tính toán với lão, lão không nên làm phiền ta nữa.
Vô Danh cười ha hả:
- Đông Phương nha đầu, khẩu khí của ngươi không nhỏ chút nào, nhưng không biết bản lĩnh của ngươi có lớn như khẩu khí của ngươi không. Trừ phi hiện tại người chịu rời đi, nếu không lão nạp nhất định phải đuổi người đi.
Vừa nói dứt lời, Vô Danh hét lớn một tiếng:
- Song Long Xuất Hải!
Song chưởng vung lên, hai con kim long lại từ lòng bàn tay Vô Danh bay ra ngoài. Một tả một hữu quấn lấy nhau, lăn lộn gầm thét, lao thẳng tới Đông Phương Tình giữa không trung.
- Lên!
Đông Phương Tình khẽ phất ống tay áo, thân thể lăng không bay lên một chút, đối kim long kia bay qua dưới chân nàng.
Nhưng không ngờ rằng song long bất ngờ chuyển hướng giữa không trung, đâm đầu trở xuống, cắt đứt sợi chỉ dưới chân Đông Phương Tình làm đôi.
Vô Danh dưới đất cười ha hả:
- Sao hả? Đông Phương nha đầu, nên xuống nói chuyện đi thôi!
Đông Phương Tình từ không trung hạ xuống, sắc mặt không vui, chợt vung tay lên, lại một sợi chỉ khác bay ra vắt ngang Nam Bắc, kim đâm xuyên qua đại thụ ngoài xa, bắc một chiếc cầu bằng sợi chỉ cách mặt đất chừng ba thước.
Hai chân Đông Phương Tình rơi xuống, vừa đúng giẫm lên sợi chỉ này, vẫn không chạm đất.
Vô Danh thấy vậy kêu lên:
- Còn nữa sao, vậy lão nạp sẽ phá nữa.
Nói xong Vô Danh định xuất thủ, rốt cục Đông Phương Tình không nhịn được quát một tiếng:
- Đỗ lão quái, ta đã nhường cho lão ba chiêu, lão còn không biết tiến thối, vậy đừng trách bản Minh chủ không khách sáo!
Sau khi nói xong, quần trắng Đông Phương Tình phấp phới kịch liệt, đột nhiên sau lưng bay lên một cỗ bạch khí:
- Quỳ Hoa Hướng Nhật!
Một cỗ sóng khí màu trắng giống như sóng biển rợp trời phủ đất dâng lên, ập thẳng về phía Vô Danh đối diện.
- Tới hay lắm!
Vô Danh hét lớn một tiếng, thân thể nhanh chóng xoay tròn tại chỗ, tốc độ nhanh như con quay, cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng, giống như chong chóng của phi cơ trực thăng, nhanh chóng bay lên không:
- Phi Long Tại Thiên!
Sóng khí màu trắng điên cuồng toát ra, nháy mắt nuốt chửng Vô Danh vào trong.
Mà thân thể Vô Danh xoay tròn quá nhanh, khuấy động những sóng khí màu trắng kia cuộn lên theo lão, giống như một cơn trốt xoáy bay lên giữa rừng, dẫn động cả tuyết trắng xung quanh, rốt cục tạo thành một con trốt xoáy thật sự to chừng ba bốn thước.
Sắc mặt Đông Phương Tình ngưng trọng, dù sao Vô Danh cũng là Tiên Thiên viên mãn, cũng không phải là dễ đối phó như vậy, mười ngón tay nàng khẽ rút, một hàng kim may xuất hiện trong tay.
Mà lúc này, Vô Danh giữa không trung ngưng xoay tròn, sóng khí màu trắng xung kích cũng không tạo thành tổn thương gì cho lão.
Trong tay lão nắm một quả cầu tuyết có đường kính tới một thước, đây là tuyết do cơn trốt xoáy làm bốc lên.
- Đi!
Vì đối phó Quỳ Hoa Hướng Nhật của Đông Phương Tình, cũng hao phí không ít khí lực của lão, rốt cục giờ khắc này có thể phản kích, dứt khoát dùng quả cầu tuyết này ném về phía Đông Phương Tình.
Đông Phương Tình run tay lên, mười mấy đạo phi châm bắn ra mang theo chỉ phía sau, vẽ ra nhiều đạo cầu vồng giữa không trung, dễ dàng xuyên qua quả cầu tuyết tiếp tục bắn về phía Vô Danh.
Mà bản thân Đông Phương Tình lại lăng không bay lên tựa như lăng ba tiên tử, ống tay áo màu trắng khẽ phất, dễ dàng đánh rơi quả cầu tuyết sang bên, sau đó lại xuất ra một chiêu phách không chưởng đánh tới Vô Danh.
Trước mặt phi châm, phía sau phách không chưởng, Vô Danh thấy thế công Đông Phương Tình sắc bén như vậy, hét lớn một tiếng:
- Giỏi cho phi châm cùng phách không chưởng danh chấn giang hồ, bất quá cũng không làm gì được lão nạp!
Giữa không trung toát ra một cỗ khí thế quái dị, Vô Danh quơ múa bàn tay như Cử Hỏa Thiêu Thiên, mười mấy con tiểu long phá không mà ra, gặp phải những phi châm kia giữa không trung.
Va chạm lặng lẽ không tiếng động, sau đó biến mất, tiểu long hóa thành vô hình, phi châm rơi xuống đất.
Đối mặt phách không chưởng Đông Phương Tình tới ngay sau đó, Vô Danh lại dứt khoát vỗ ra một chưởng.
- Thương Long Xuất Động!
Đến bây giờ giao thủ chỉ mới trải qua thời gian vài lần hô hấp ngắn ngủi, rất nhanh hai Tiên Thiên viên mãn chạm cứng với nhau một chưởng lần đầu tiên.
Ầm!
Một tiếng nổ vang rất lớn như long trời lở đất.
Nội lực hai người gặp nhau giữa không trung, vùng đất bên dưới phải run rẩy chấn động, bất ngờ xuất hiện một khe nứt rộng hơn một thước.
Thân thể Vô Danh bay ra xa, bay vài chục trường mới đứng vững thân hình, chân điểm ngọn cây bên dưới, đáp xuống trên một ngọn cây.
Mà Đông Phương Tình cũng bay về phía sau thật xa, đánh ra một sợi chỉ giữa không trung, sau đó chộp lấy mới ổn định thân hình.
Hai người cách xa nhau hơn ba mươi trượng đối diện.
Đông Phương Tình nhìn Vô Danh:
- Đỗ lão quái, uy lực Giáng Long Thập Bát Chưởng của lão đã vượt qua Giáng Long Thập Bát Chưởng bình thường, mỗi lần xuất chưởng đều là nội lực thực chất hóa kim long. Bản thân chính là chưởng pháp uy lực hùng mạnh, hôm nay càng uy mãnh tuyệt luân, quả thật bất phàm.
Vô Danh cũng nói:
- Đông Phương nha đầu, phách không chưởng của người vốn chính là giang hồ nhất tuyệt, hôm nay tiến vào Tiên Thiên viên mãn, cũng đã đạt tới trình độ vô kiên bất tồi. Thân là nữ tử, vốn là không am hiểu đường lối cương mãnh, nhưng không ngờ rằng ngươi có thể đối công với Giáng Long Thập Bát Chưởng của lão nạp, cũng đã đủ để tự hào.
Đông Phương Tình nghe Vô Danh cứ mở miệng ra gọi mình là nha đầu, hết sức tức tối nói với lão:
- Đỗ lão quái, bất quá nếu lão chỉ có những bản lĩnh này, chỉ sợ hôm nay lão sẽ tự rước lấy nhục.
- Ha ha, lão nạp biết người còn có bản lĩnh chưa thi triển, bất quá ngươi không hù dọa được lão nạp. Có chiêu số gì cứ mặc tình thi triển ra đi, xem thử ngươi có thể làm khó dễ được ta chăng!
- Đây là lão tự chuốc lấy, để ta xem lão có thể tiếp được bao nhiêu phi châm.
Lúc này khí thế Đông Phương Tình chợt gia tăng, cả mái tóc dài bay phấp phới, hàng trăm hàng ngàn phi châm cũng không biết từ địa phương nào bay ra, rợp trời phủ đất, giống như mưa sa bắn tới Vô Danh.
Thần sắc Vô Danh ngưng trọng, số lượng phi châm như vậy đã không thể dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng phá được, chỉ có thể dùng phương pháp khác.
Vô Danh bất ngờ há miệng ra, phát ra một tiếng Sư Tử Hống.
Không riêng gì Sư Tử Hống, còn phối hợp Lục Tự Đại Minh Chú, tựa như sét đánh giữa trời quang, thanh âm nổ vang chấn động khiến cho những phi châm kia hơi chậm lại.
Sư Tử Hống cùng Lục Tự Đại Minh Chú này chính là bí tịch Hoắc Nguyên Chân đưa cho Vô Danh, hôm nay mang ra đối phó Đông Phương Tình.
Phi châm đã chậm lại, cũng không gây ra uy hiếp cho Vô Danh được nữa. Thân thể của lão lăng không bay lên, né tránh phi chậm, nhìn về phía Đông Phương Tình nơi xa nói:
- Đông Phương nha đầu, ngươi cũng tiếp một chiêu Kháng Long Hữu Hối của lão nạp!
Trong lòng bàn tay Vô Danh xuất hiện vô số kim long cuồn cuộn, chiêu này cũng là tinh túy của Giáng Long Thập Bát Chưởng.
Lúc những kim long này bắt đầu xuất hiện bất quá chỉ to bằng con giun, nhưng sau đó đã trở nên to như rắn nhỏ, xuất hiện liên tục trong lòng bàn tay Vô Danh. Theo chưởng lão đánh ra, số kim long này đón gió hóa lớn, hoàn toàn là biểu hiện nội lực thực chất hóa đạt tới cực hạn.
Nhìn kim long giương nanh múa vuốt nhào tới đầy trời, Đông Phương Tình mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ là chút tài mọn mà thôi, Quỳ Hoa Na Di đại pháp!
Lại là một đạo sóng khí màu trắng phóng lên cao, thân ảnh Đông Phương Tình trong nháy mắt biến mất trong sóng khí.
Mà sau đó Kháng Long Hữu Hối của Vô Danh rợp trời phủ đất đập xuống.
Giống như hỏa tiễn đã kích dày đặc, những kim long kia thi nhau đập xuống khiến cho đất rung núi chuyển, cả vùng đất đung đưa, địa điểm Đông Phương Tình đứng trước đó đã trở thành địa ngục nhân gian.
Dưới tình huống này căn bản không thể có người sinh tồn.
Nhưng Vô Danh cũng không lộ ra vẻ mừng rỡ, bởi vì lão cảm giác được tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Đúng vào lúc này, đột nhiên sau gáy một tiếng gió rất nhỏ vang lên, Vô Danh nhất thời cảm thấy hồn phi phách tán, cơ hồ phản ứng theo bản năng quay đầu lại, song chỉ giơ ra kẹp một cái, kẹp được một mũi ngân châm.
Mũi ngân châm kia chỉ còn mấy phần nữa là đâm trúng Vô Danh, nhưng rốt cục cũng bị lão kẹp trúng.
- Giỏi, giỏi cho một Quỳ Hoa Na Di đại pháp, người làm thế nào đến sau lưng ta?
Một châm của Đông Phương Tình suýt chút nữa làm nên chuyện, hơi có chút tiếc nuối, bất quá vẫn khẽ cười một tiếng:
- Đỗ lão quái, lão vẫn còn may mắn, nhưng lần này lão sẽ không may mắn nữa. Quỳ Hoa Khai Phóng!
Sóng khí màu trắng phun ra cuồn cuộn như từ vòi rồng chữa cháy bắn ra, mang theo uy lực vô biên bắn thẳng về phía Vô Danh.
Vô số ngân châm lẫn vào trong đó, mang theo sát cơ vô biên bắn tới.
Vô Danh nhìn một đòn này của Đông Phương Tình, rốt cục cảm thấy áp lực để nặng, đây mới là bản lãnh thật sự của Đông Phương Tình.
Lão cũng không cam lòng yếu thế, thình lình một con trường long màu vàng dài chừng một trượng xuất hiện vòng quanh thân hình lão.
- Đông Phương nha đầu, chớ có ngông cuồng, xem thử Long Quy Thương Hải của lão nạp!
Trong giây phút hai bên sắp sửa đối cứng với nhau lần nữa, Vô Danh đột nhiên dừng lại một chút, nhìn về phía Thiếu Lâm tự hét lớn:
- Trời ơi hỏng bét rồi, tên tiểu tử đê tiện này...
Kim long quấn quanh người lão trong nháy mắt liền biến mất, Vô Danh phóng nội lực ra ngoài, tránh né vô cùng nhanh chóng, chật vật không chịu nổi tránh thoát công kích cuối cùng của Đông Phương Tình.
Thấy Vô Danh thu chiêu, Đông Phương Tình cũng không tiếp tục công kích, cho nên lão đã dễ dàng tránh thoát.
- Đông Phương nha đầu, bây giờ Thiếu Lâm có chuyện, lão nạp không chơi với ngươi nữa, hôm nào sẽ lại so tài.
Sau khi nói xong, Vô Danh xoay người chạy về phía Thiếu Lâm tự, đồng thời còn ngẩng đầu phân hận nhìn Kim Nhãn Ưng trên trời một cái.
Thấy Vô Danh xoay người muốn chạy, Đông Phương Tình khẽ nhếch môi, sóng khí sau lưng biến mất, nhưng trong lòng bàn tay nàng chợt xuất hiện một mũi phi châm màu vàng.
Bình thời Đông Phương Tình xuất thủ toàn là ngân châm, phi châm màu vàng này là lần đầu tiên xuất hiện.
Lòng bàn tay run lên, kim châm trong nháy mắt biến mất, sau khoảnh khắc thình lình xuất hiện ở sau lưng Vô Danh.
Vô Danh chỉ muốn lập tức trở về Thiếu Lâm tự, không nghĩ tới Đông Phương Tình còn có một đòn sắc bén như vậy, liều mạng né tránh vẫn không thể nào hoàn toàn né tránh, y phục trên vai bị phi châm Đông Phương Tình bắn thủng.
Đông Phương Tình tiện tay kéo một cái, phi châm bị sợi chỉ kéo trở về.
Nàng bắt lấy phi chăm quan sát, chỉ thấy trên đó có một giọt máu.
- Đỗ lão quái, xem lão còn dám ngông cuồng nữa hay không.
Đông Phương Tình kiêu ngạo hất đầu, không nhìn theo bóng Vô Danh đang chạy thật nhanh, mà là đưa mắt nhìn sang phương hướng Thiếu Lâm tự.
Tuy rằng môi nàng không mấp máy nhưng một đạo sóng âm từ miệng thoát ra, vượt qua không gian xa xôi chui vào trong Thiếu Lâm tự, rót thẳng vào đầu Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, người thành công rồi phải không, ta nhớ ngươi lắm, ta nôn nóng không kịp đợi đến ngày mai...
Khí thế sắc bén vừa rồi đã thu liễm hoàn toàn, Đông Phương Tình có chút khẩn trương cắn môi, mở ra trong tay một tờ giấy nhỏ, đó là ngày hôm qua Kim Nhãn Ưng từ trên trời bỏ xuống.
Chữ viết trên đó Đông Phương Tình đã xem hàng trăm lần, mặc dù chỉ là hắn tiện tay viết ra, nhưng Đông Phương Tình càng nhìn càng yêu. Trong mắt của nàng, cái gì của Hoắc Nguyên Chân cũng là tất cả, đây là sức mạnh của ái tình.
Hoắc Nguyên Chân có thể nhận được thiên lý truyền âm của nàng, nhưng lại không thể đáp lời nàng. Nàng cũng không trông cậy Hoắc Nguyên Chân đáp lời, đi vài vòng dưới chân núi Thiếu Thất, cuối cùng dứt khoát tìm một cây đại thụ thả ra mấy sợi chỉ, ngồi trên đó chờ đợi trời sáng.
Nàng tới trước, đội xe ngựa Hồ Điệp cốc còn ở phía sau, nàng muốn đi Thiếu Lâm, nhưng không thể một mình chạy trước, mà là phải đợi tất cả mọi người cùng đến, quang minh chính đại.